Phường Bình An, Trần trạch.

Trần Mộc đứng ở giữa sân.

Một khắc sau, bóng ảnh của hắn đung đưa rồi chợt phóng tới bên phải của cửa ra vào, dưới chân đột nhiên lảo đảo một cái rồi ngã ầm xuống đất.

Trần Mộc xoa đầu gối đứng lên rồi nở một nụ cười đau đớn. Hắn đang luyện thử Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật.

Thức Đằng Dược này am hiểu nhất là tránh né và xê dịch, ngoại trừ thân pháp biến hóa thì còn có một bộ quyền pháp nữa.

Bây giờ hắn đã không hi vọng gì vào bộ quyền pháp kia rồi, chỉ muốn luyện môn thân pháp này trước đã.

Trần Mộc lảo đảo trở về nội viện, điều chỉnh hô hấp một chút rồi tiếp tục tập luyện.

Nhưng vừa mới đi được hai, ba bước thì đột nhiên bị đau sốc hông, toàn thân bị giật một cái rồi ngã xuống đất, nằm im bất động nửa ngày mới đứng lên nổi.

“100 lượng này xem như mất trắng rồi, một chiêu cũng chả học được.” Trần Mộc tràn đầy uể oải.

100 lượng chỉ có thể học được bảy ngày.

Muốn học được thì phải tốn bao nhiêu cái bảy ngày, tốn nhiêu cái 100 lượng đây?

Đơn giản chính là cái động không đáy a.

Còn có bí dược luyện thể kia. Thịnh Hoành cho phương thuốc là chính xác, nhưng phương pháp bào chế dược liệu thế nào để được hiệu quả tốt nhất thì y không nói. Có lẽ còn phải đi mua từ chỗ của y nữa.

Trần Mộc xem như thấy rõ rồi, đây chính là một cái hố, muốn học Luyện Hình Thuật thì phải chui vào trong hố.

Còn gã Lục bộ đầu kia cũng chả phải người tốt lành gì. Chẳng lẽ gã ta không biết học Luyện Hình Thuật rất khó sao, chẳng lẽ không biết những quy củ của Thịnh Hoành là dùng để hố người sao?

Vậy mà còn giới thiệu hắn đi chỗ đó học võ, Trần Mộc nghi ngờ là hai người này có lẽ đã cấu kết với nhau.

Không đúng, chắc chắn là hai người này đã cấu kết với nhau.

Chỉ cần mình muốn học Luyện Hình Thuật thì chắc chắn phải đi tiếp. Chút ít tiền mà mình vất vả lắm mới kiếm được cũng phải cống nạp cho hai người này.

Thậm chí là số tiền kiếm được sau này cũng phải giao hết cho hai người họ.

Trần Mộc càng nghĩ càng giận, càng nghĩ thì càng cảm thấy uất ức, hắn tức giận hầm hừ trở về phòng.

Khi đi đến một bức tường ở phía trước liền hung hăng trợn mắt nhìn một bức họa trên tường. Chỉ thấy trên bức họa có chiều cao cỡ một người trưởng thành này vẽ những người tí hon.

Người tí hon đang mặc quần đùi, giống như là ảnh chụp vậy, có thể nhìn rõ cả sự thay đổi về cơ bắp trên người. Bên cạnh còn ghi văn tự lít nha lít nhít.

Bức họa này chính là Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật.

“Hổ thẹn a, thật sự là Thịnh Hoành sư phó nói quá kỹ càng, động tác làm mẫu quá tiêu chuẩn, làm cho ta nhìn đến ngứa tay, nhịn không được liền vẽ ra.” Trần Mộc yên lặng suy nghĩ: “Chắc là Thịnh Hoành sư phó sẽ hiểu thôi.”

“Cùng lắm thì quyển bí tịch này mình bán mắc một chút.” Trần Mộc âm thầm cân nhắc: “Cũng không biết là có thể bán được 100 lượng hay không nữa?”

“Nếu không mình bán thêm vài phần đi? Chắc là có thể nhiều hơn 100 lượng rồi.” Nghĩ tới đây, những uất ức trong lòng Trần Mộc cuối cùng của tiêu tan một chút.

Thịnh sư phụ bán võ kiếm tiền, mình noi gương sư phụ bán bí tịch cũng xem như là sư từ đồ hiếu a. Cho dù sư phụ có biết thì chắc là cũng vui mừng không thôi.

Ừm, trước tiên đi cày kinh nghiệm đã, luyện thành rồi mới đem nó đi bán.

Trần Mộc hài lòng rồi tập trung tinh lực quan sát bức họa.

…….

Đại lao huyện nha của huyện Thanh Sơn.

Một tên bộ ban nha dịch đang đứng bên ngoài nhà giam. (bộ ban nha dịch: những người chuyên đi tróc nã hung phạm.)

“Hôm nay là ngày vui của các ngươi.”

“Vụ án diệt môn Vương gia đã bắt được thủ phạm, các ngươi có thể ra ngục được rồi.”

Đám lưu manh vô lại trong nhà giam lập tức hoan hô.

Khi bọn họ ngừng huyên náo thì nha dịch mới tiến lên mở cửa, rồi dẫn đám người này đi ra ngoài.

Hai tên Trương Thanh Lý Phạm cũng ở trong đám người này, đang cười hi hi ha ha bước ra ngoài.

Nếu như Trần Mộc ở đây thì sẽ phát hiện ra hai gã này chính là hai tên lưu manh hồi đó đã chặn đường của hắn.

Rời khỏi nha môn, hai người tiến vào một con ngõ nhỏ.

Gã lùn Trương Thanh thu hồi nụ cười trên mặt, nói với giọng điệu đầy phẫn hận: “Đám nha dịch này thật là súc cmn sinh.”

“Chút ít tiền còn sót lại trên người lão tử cũng phải lấy đi.”

“Trên người ta cũng vậy.” Gã mập Lý Phạm cũng tỏ vẻ khó chịu.

“Thôi bỏ đi, có thể ra ngoài đã là vạn hạnh rồi.” Trương Thanh thở dài một hơi.

Lúc đó vì vụ án của Vương gia mà hơn trăm người bị bắt giam, nhưng tại sao trong cái nhà giam kia chỉ có bọn hắn là được đi ra ngoài?

Bởi vì bọn hắn đưa tiền.

Những người khác là những tên quỷ nghèo không có tiền, cho nên phải ở bên trong chịu khổ tiếp.

“Lão đại, chúng ta đi nơi nào? Đi tìm tên thư sinh kia báo thù sao?” Lý Phạm hỏi.

“Thù thì đương nhiên là phải báo.” Trương Thanh sờ bàn tay đang ẩn ẩn cảm giác đau rồi nói với giọng căm hận.

Nếu không phải là vì tên thư sinh kia thì gã cũng sẽ không bị Lục bộ đầu đánh, càng sẽ không bị Lục bộ đầu ghi nhớ rồi bị bắt vào trong ngục thụ hình tra tấn.

“Đi tìm Nghiêm lão đầu trước, bát cơm của chúng ta không thể mất được.”

……..

Hậu nhai phường An Nhạc

Hai người Trương Thanh Lý Phạm bị hai gã to con khác nhìn một cách khinh miệt, còn tiện tay ném cho hai người mấy mảnh bạc vụn. Hừ lạnh một tiếng rồi quay người đóng sầm cửa lại.

Vừa rồ Trương Thanh còn đang tươi cười rạng rỡ nay sắc mặt của gã đã trở nên xanh xám.

“Đại ca, phải tìm cơ hội phế bỏ lão cẩu này đi.” Lý Phạm cũng nổi giận đùng đùng, cái khuôn mặt dữ tợn của gã đang run rẩy, tròng mắt đỏ bừng.

“Chúng ta làm chân chạy giống như là cháu của lão ta, bây giờ chúng ta thất thế liền đuổi chúng ta đi bằng mấy lượng bạc này.”

“Ta nuốt không trôi khẩu khí này.”

“Đương nhiên là sẽ phế lão cẩu này.” Cặp mắt của Trương Thanh đầy ngoan lệ: “Làm những chuyện bẩn thỉu cho lão ta cũng hai năm rồi, muốn chơi chết lão còn không phải là chuyện dễ dàng hay sao.”

“Tiếc là Ngạ Hổ bang đã không còn nữa, chúng ta phải mau chóng đi phụ thuộc vào một bang phái mới, nếu không thì còn phải chịu những uất ức giống như ngày hôm nay.” Trương Thanh cưỡng chế sự giận dữ trong lòng, nói.

“Lần này chúng ta theo ai hỗn, cũng không thể tìm cái loại chết sớm giống như Ngạ Hổ Bang a.” Lý Phạm nói một cách bất đắc dĩ.

“Không vội, trước tiên đi kiếm chút tiền rồi tính tiếp. Không có tiền thì cũng không vào được những bang phái lớn.” Trương Thanh tìm tới Nghiêm họa sư là vì muốn kiếm một vố để trải đường phụ thuộc vào bang phái lớn.

Nào ngờ lão già này keo kiệt như vậy, chỉ cầm mấy lượng bạc liền muốn đuổi hai người bọn hắn đi: “Bút trướng này sau nay chúng ta sẽ từ từ tính.”

“Đi tìm tên thư sinh kia đòi nợ trước, họa kỹ của tên thư sinh này rất lợi hại, Nghiêm lão cẩu cũng nhịn không được muốn phế bỏ hắn. Điều này chứng minh họa của hắn rất đáng tiền, chúng ta bị giam lâu như vậy thì chắc là hắn đã kiếm được không ít rồi.

“Ta biết nhà hắn ở đâu.” Lý Phạm nhãn tình sáng lên, sờ sờ vết sẹo, Trương Thanh âm tàn nói: “Đi.”

Một tên thư sinh gầy yêu mà suýt chút nữa đã giẫm phế tay của gã, chuyện này làm gã cảm thấy vô cùng nhục nhã.

“Lần này để ta xem còn ai có thể cứu được ngươi.”

“Đại ca yên tâm đi, ta sẽ thay đại ca đánh gãy tay chân của hắn.” Lý Phạm cười ha ha, dường như gã cam cảm thấy những mảnh bạc trắng bóng đang vẫy gọi mình.

Ô……

Một tiếng xé gió trầm thấp vang lên.

Phốc!

Huyết hoa hiện lên.

Vẻ mặt của gã mập Lý Phạm lập tức trắng nhợt rồi ngã rầm xuống đất.

Bắp chân trái của gã không biết bị thứ gì đánh trúng, máu tươi chảy đầy đất. Gã đang định đưa tay che lai miệng vết thương thì.

Ô…..

m thanh đó lại xuất hiện.

Chỗ vừa bị đánh trúng lại tiếp tục gặp phải trọng kích.

Rắc rắc.

Máu loãng mang theo một chút xương trắng bắn tung tóe.

Gào…..

Lý Phạm kêu lên một tiếng thảm thiết.

Xương ống chân trái của gã đột nhiên bị người đánh gãy rồi, còn lòi cả xương ra ngoài.

Sắc mặt Trương Thanh lập tức thay đổi: “Hảo hán tha…. Gào.”

Ô………

Rắc rắc.

Ông quyển bên phải của Trương Thanh cũng đột ngột bị đánh gãy, lộ ra những mảnh xương trắng.

Phanh phanh.

Hai cục đất gần như đồng thời đánh vào gáy của hai người.

Trong tiếng rên la thảm thiết, hai người giống như một con vịt đang bị bóp cổ ngã xuống đất té xỉu.

Trần Mộc từ trong gốc tối đi ra, nhìn hai tên lưu manh với vẻ mặt phức tạp.

“Lòng người xấu xa a.”

Với sự tôn trọng dành cho Nghiêm họa sư, mỗi ngày Trần Mộc đều sẽ đi dạo một vòng nhà lão ta. Hắn không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm một cơ hội để đơn độc tâm sự với lão rồi tặng một chút đại lễ gì đó.

Vụ tâm sự lần trước diễn ra rất vui vẻ a, cho nên Trần Mộc muốn tiếp tục tâm sự với tiền bối một lần nữa.

Không ngờ lại đụng phải hai thằng ất ơ này.

Dựa theo nguyên tắc không đánh nhau thì sẽ không quen biết, cho nên Trần Mộc phải tới chuyện trò với hai anh em nhà này một chút.

Dù sao thì hắn cũng ở trong huyện Thanh Sơn này lăn lộn, nếu như có thể trò chuyện cởi mở với nhau thì không chừng có thể hóa thù thành bạn, mở rộng thêm càng nhiều nghiệp vụ.

Mà lần đầu gặp mặt thì không thể đi tay không được. Trên mặt đất lại vừa vặn có mấy cục đá rất đoan chính, hắn liền nghĩ là mang theo mấy cục đá cũng tốt, thế là liền nhặt chúng lên rồi yên lặng đi theo……

“Đáng tiếc là nhân tâm hiểm ác a.” Trần Mộc cảm khái.

“Ta còn nghĩ sẽ kết giao bằng hữu với hai người, ai ngờ hai người lại muốn âm thầm hại ta, thực sự là, trái tim ta trong sáng giống như mặt trăng, haizz……” Trần Mộc thở dài một hơi rồi lặng lẽ thò tay vào trong túi đối phương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương