Trần Mộc đột nhiên hiểu ra, cày độ thuần thục là có thể lấy được cảm ngộ, nhưng mà cũng không phải đến một cách vô căn cứ, mà là những tri thức đã tồn tại.

Tường xám giống như một cơ sở dữ liệu cực lớn, Trần Mộc thông qua độ thuần thục để không ngừng thu hoạch những tư liệu trong đó.

Nói không chừng còn có tri thức ở thế giới trước nữa.

Nếu không thì hắn cũng không luyện được họa kỹ lập thể tả thực, nghĩ đến đây thì hắn lại cảm thấy rất thần kỳ.

…….

Cổng huyện nha, Trần Mộc theo Lục bộ đầu đi vào bên trong.

Có một lão đầu sưng mặt sưng mũi đang đâm đầu đi tới.

“Nghiêm họa sư.” Lục bộ đầu chắp tay vấn an.

Con mắt của lão đầu này sưng thành một đường kẻ, cái cằm thì nhô lên cao cao, kiêu căng ừ một tiếng, bước ra khỏi nha môn với tốc độ rùa bò.

“Nghiêm họa sư? Ông ấy bị người ta đánh à?” Gương mặt của Trần Mộc tràn đầy vẻ ngạc nhiên, lại chợt tràn đầy oán giận nói. “Thực sự là thế phong nhật hạ a, tại sao lại xuống tay mạnh như vậy với một ông lão chứ, thật sự là quá ác độc mà.”

Lục bộ đầu liếc nhìn Trần Mộc với vẻ mặt cổ quái.

Y luôn cảm thấy biểu lộ của tên thư sinh này không đúng lắm.

Huyện nhà có sáu phòng thư lại, nơi này là một trong hai gian phòng ở bên ngoài đại sảnh.

Lục bộ đầu dẫn Trần Mộc đi vào một trong hai căn phòng đó, bút mực giấy nghiên đều đã được chuẩn bị kỹ càng. Trên tường còn có năm sáu bức họa vẽ chân dung.

Huyện nha còn tìm những họa sĩ khác nữa.

Trong căn phòng còn có một gã học đồ của một hiệu thuốc đang giới thiệu những đặc thù bên ngoài của tên thủ phạm. Gã ta là người duy nhất thấy mặt của hung thủ.

Từ trong miệng của gã, Trần Mộc nhanh chóng tưởng tượng ra hình ảnh của tên thủ phạm trong đầu mình.

Hắn vừa định vẽ thì đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn về phía bức họa đang treo trên tường.

Trong đó có một bộ chân dung hoàn chỉnh, giống hình ảnh mà hắn đã tưởng tượng trong đầu đến sáu bảy phần.

Trần Mộc nhận ra bút pháp này, chắc chắn là do Nghiêm họa sư vẽ.

Không hổ là lão họa sĩ, dựa vào kinh nghiệm hội họa nhiều năm liền có thể vẽ giống đến sáu bảy phần chỉ qua dăm ba câu miêu tả của gã học đồ dược sư.

Nếu như mình không bật hack thì chắc là không sánh bằng lão ta được.

Nhưng nếu như mình đem hình ảnh thực tế của tên thủ phạm đó vẽ ra thì không phải là đang đạp Nghiêm họa sư xuống sao?

Lão ta chính là một lão họa sĩ lâu năm có danh tiếng có địa vị, bị một hậu bối như mình siêu việt thì chẳng phải là rất mất mặt sao?

Không được, không được.

Lão ta đã bị đánh thảm như vậy rồi, lại đi đả kích địa vị ngành nghề của lão thì rất không thích hợp.

Trần Mộc huy hào bát mặc, một bức chân dung giống như ảnh chụp được hiện lên trên giấy.

Không gian ba chiều, không giống người thật, ngoài chuyện không giống thủ phạm ra thì không có bất kỳ vấn đề nào khác.

Lại so sánh với bức họa của Nghiêm họa sư, Trần Mộc gật đầu hài lòng rồi từ từ rời khỏi huyện nha.

…….

Ba ngày sau, Trần Mộc đi hàng thịt của Trịnh Đồ mua thịt.

Khi đi ngang qua một nhà tửu lâu thì thấy một tấm lệnh truy nã được dán ngay trước cửa ra vào.

Nhân vật được vẽ có tướng mạo rất bình thường nhưng ánh mắt lại rất lạnh nhạt. Y chính là hung phạm đã diệt sát cả nhà Vương gia.

Trần Mộc nhận ra đây là thủ bút của Nghiêm họa sư, bức họa mà hắn đã vẽ quả nhiên là không được tuyển chọn.

Trần Mộc vui mừng gật đầu.

Người có thể gây ra một vụ án diệt môn thì chắc chắn không phải là hạng người hung ác bình thường. Bị người vẽ tranh truy nã, nói không chừng còn sẽ trả thù họa sĩ nữa a.

Haizz, xem ra lão tiền bối Nghiêm họa sư thật sự là trách nhiệm trọng đại a.

Cho nên mới nói là phải tôn trọng lão tiền bối a.

Trần Mộc vô cùng tự hào với việc cố ý giấu dốt trong nha môn của mình.

Chúc lão họa sĩ cả đời bình an.

……..

Keng!

Phanh!

Một tiếng giòn vang, đồng tiền đang được treo ở giữa không trung đột nhiên biến mất.

Ngay sau đó có một âm thanh nặng nề vang lên, nghe giống như là một quả pháo bị chôn xuống đất rồi nổ tung.

Mặt tường gạch mộc bị nổ thành một cái hố nhỏ.

Trần Mộc bước lên trước, móc đồng tiền đang hãm trong tường đất ra. Nhìn đồng tiền hơi hơi biến dạng, Trần Mộc liền buông lỏng một hơi.

“Không thể lại dùng đồng tiền luyện tập nữa, nếu mà làm hư thì sẽ bị thiệt.”

Kể từ sau khi hắn đứng tại khoảng cách 10m mà vẫn có thể bách phát bách trúng chậu gỗ thì hắn bắt đầu thu nhỏ mục tiêu. Bây giờ đã thu nhỏ thành một đồng tiền rồi.

Ngẩng đầu nhìn vách tường loang lổ, những cái hố này là do hắn dùng Phi Hoàng Thạch làm ra.

Gọi tường xám ra.

Viết sách: 1043/10000/ nhị giai;

Bức hoạ: 157/10000/ nhị giai;

Ném mạnh: 9632/10000/ nhất giai;

Khi đẳng cấp của Phi Hoàng Thạch càng ngày càng gần nhị giai thì nó cũng bắt đầu phát sinh chất biến.

Trong vòng 10m có thể bách phát bách trúng thì không nói, sức mạnh của càng lúc càng lớn hơn.

Hòn đá đánh bay đồng tiền rồi mà còn có đủ lực để nổ ra một cái hố.

Mặc dù là bởi vì vách tường này làm gạch vuông, khá là giòn, nhưng cũng không thể khinh thường uy lực hiện giờ của hắn được.

“Lần sau mà phi trúng người thì không thiếu được trầy da tróc vảy.”

Cuối cùng cũng xem như có chút thủ đoạn để tự vệ.

“Chỉ là tốn kém hơi nhiều.”

Dưới sự khổ luyện ngày đêm và tiêu hao đại lượng nhiệt lượng, chút tiền tiết kiệm còn lại của hắn cũng gần như đem đi mua thịt ăn hết rồi.

Kết quả là hắn sắp cạn tiền rồi, nhưng mà cũng luyện thành một thân cơ bắp.

Nhìn bề ngoài thì vẫn thấy hắn là một gã thư sinh gầy yếu, nhưng khi cởi quần áo ra thì có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp trên người hắn.

Hắn cảm thấy hiện giờ mình chỉ cần đấm một phát là tiền thân xỉu luôn.

“Phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được, nếu không sợ là muốn miệng ăn núi lở rồi.” Trần Mộc nhíu mày suy tư.

Trước đó còn nghĩ cách gom tiền đi học võ, không ngờ rằng chỉ luyện một chiêu Phi Hoàng Thạch thôi mà đã móc sạch hết của cải trong nhà hắn rồi.

Tiếc là Nghiệm họa sư tìm hai tên cao to đen hôi làm vệ sĩ cho lão ta, nếu không thì hắn muốn chuẩn bị cho lão ta một món lễ lớn.

…….

Hai ngày sau, Trần Mộc ngồi trước bàn tứ phương cẩn thận đếm số tiền còn lại trong hũ sành, hắn đang nghĩ có cần phải đi khu chợ phía tây để thử thời vận hay không.

Thế lực sau lưng Diệu Họa Phường rất lớn, nhưng cũng chỉ lũng đoạn được chuyện kinh doanh họa sách ở khu chợ phía đông mà thôi.

Chợ phía tây còn không nằm trong phạm vi chưởng khống của đối phương.

Chính mình vất vả lắm mới cày được kỹ năng hội họa nhị giai, không thể lãng phí được.

Còn về chuyện có thể bị người ta chèn ép nữa hay không thì Trần Mộc cũng đã cân nhắc kỹ rồi.

Nhưng mà hắn đều sắp nghèo đến không có cơm ăn rồi, dù có thế nào thì cũng phải đi thử một lần.

Nghe nói khu chợ phía tây có câu lan ngói tứ càng cao cấp hơn nữa, các ca cơ đều là người mang tuyệt kỹ, ngoại hình càng xinh hết chỗ nói luôn.

Trần Mộc trở về phòng lấy tác phẩm “Tiểu Thiến” của mình ra. Lúc trước khi có tiền thì Trần Mộc đem bức họa này đi trang hoàng một chút.

“Có bức họa này làm chiêu bài thì không sợ những ca cơ kia không biết hàng.”

Trần Mộc tràn đầy lòng tin ôm “Tiểu Thiến” đi thẳng đến chợ phía tây.

Vẫn là dùng lại chiêu cũ, tìm một nhà tửu lâu trang nhã rồi thuê bày bàn ở trước cửa ra vào.

Mở họa tác Tiểu Thiến ra liền bắt đầu chờ khách tới cửa.

Họa pháp lập thể tả thực quả thật là rất mới lạ, xung quanh bàn đã vây quanh rất nhiều người..

“Vị công tử này, chủ nhân nhà ta muốn mời công tử vẽ một bức họa. Không biết lúc nào……”

“Bây giờ liền có thời gian.” Trần Mộc cao hứng nhìn xem nha hoàn xinh đẹp trước mặt.

Nha hoàn đã xinh đẹp như vậy thì chắc là chủ nhân cũng là một mỹ nhân.

Kỹ năng hội họa nhị giai của mình xem như có đất dụng võ rồi.

Trần Mộc lập tức thu dọn đồ đạc rồi đi theo nha hoàn xinh đẹp này.

Quẹo hết hẻm này tới ngõ kia liền tới được một tòa đại trạch viện.

Sao mình cảm thấy quen quen vậy ta?

Kìm nén sự nghi hoặc, Trần Mộc đi theo vị nha hoàn mỹ lệ này vào trong đại trạch.

Xuyên qua hành lang đình đài, tiến vào một hậu hoa viên tĩnh mịch, cảm giác quen thuộc déjà vu truyền tới.

Trong lòng Trần Mộc đột nhiên toát ra một cảm giác không ổn.

Khi đi qua một tòa giả sơn thì thấy một lão đầu có một bộ râu hoa râm, tinh thần khỏe mạnh đang cười híp mắt nhìn hắn.

“Trần tiểu công tử, chân dung của ta là muốn để lại cho hậu bối chiêm ngưỡng, nhớ vẽ ta anh tuấn một chút nha.” Lão đầu nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra bộ hàm còn sót lại ba chiếc răng.

Trần Mộc: “.....”

Ta đây là cùng di ảnh không qua được a?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương