Ta bị toàn bộ Hoàng triều bức hôn!
-
Chapter 6: Vệ Lẫm không khách khí, một đuôi vả Cửu Ca
Tác giả: Sách Mã Thích Phong
Editor: Etar
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hạt nước chảy trên mặt Vệ Lẫm, nước bắn lên hắt ra ánh sáng nhàn nhạt, Vệ Lẫm thoạt nhìn lạnh nhạt xuất trần, cao không thể với, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, trong lòng hắn đã bắt đầu chửi tục.
Cửu Ca áp chế Vệ Lẫm, tâm tình hắn tựa hồ rất tốt, khóe môi vương chút tươi cười, “Bệ hạ hôm nay, giống như là cáu kỉnh hơn mọi khi.”
Vệ Lẫm không thể động đậy, ỷ vào việc Cửu Ca sau khi tỉnh rượu sẽ không nhớ rõ chuyện này, hắn há mồm liền mắng, “Ta cáu kỉnh còn ngươi bị liệt!”
* Liệt trong liệt dương đó quý zị
Lời này dường như trấn trụ Cửu Ca, hắn nhíu đầu mày, còn thật sự quan sát Vệ Lẫm một lát, sau đó cười lớn. Bộ dáng Cửu Ca nhướn lông mày, quả nhiên cuồng đến không biên giới, trong mắt hắn không có thiên địa, không có quân thần, không có bất cứ một loại trói buộc nào của thế gian.
“Nếu không phải trên người bệ hạ còn có khí tức Nữ Oa tộc.” Cửu Ca vươn tay chạm đến xương đầu mày Vệ Lẫm, thần sắc khó lường, “Thần còn nghĩ rằng bệ hạ là yêu tộc hóa thành.”
Vệ Lẫm gạt tay Cửu Ca ra, do một cách thần kỳ nào đó mà cảm thấy phiền chán. Gần giống là được rồi, còn muốn cái gì nữa?
“Bệ hạ.” Cửu Ca cũng không tức giận, ngược lại hướng Vệ Lẫm cười cười, nụ cười này vậy mà không có quỷ súc như lúc trước, lại mang theo mê ly của men rượu. Vệ Lẫm không để ý đến hắn.
“Bệ hạ.” Cửu Ca lại gọi.
“Bệ hạ.” Hắn thực chấp nhất, tựa hồ Vệ Lẫm không trả lời hắn, hắn vẫn sẽ gọi mãi.
“Làm sao?” Vệ Lẫm không kiên nhẫn nhíu mày.
Nhưng Cửu Ca lại không nói gì, bất ngờ hai tay hắn ôm lấy thắt lưng Vệ Lẫm. Vệ Lẫm nhướn mày, thầm nghĩ làm cái quỷ gì vậy, đầu Cửu Ca lại chạm nhẹ lên đầu vai hắn, tiếp theo cái đầu đó trượt xuống lồng ngực Vệ Lẫm. Cửu Ca ở trong ngực Vệ Lẫm ngọ ngạy một cái, tựa hồ muốn đứng lên, nhưng cuối cùng vẫn say. Vệ Lẫm cũng không khách khí, một đuôi ném Cửu Ca ra, sau đó ba ba dãy đuôi khỏi đuôi Cửu Ca. Tức giận thì tức giận, mặt đen thì mặt đen, Vệ Lẫm cuối cùng vẫn tha Cửu Ca trở về.
Đây là chuyện chân thật ngày đó đã xảy ra, nhưng hướng phát triển trong mộng có điểm không thích hợp. Lúc Cửu Ca đè Vệ Lẫm lên thạch bích, hắn liền dán thân sát lại gần, chiếc đuôi thật lớn dây dưa đuôi Vệ Lẫm.
Cửu Ca dùng ngón trỏ thon dài nâng cằm Vệ Lẫm lên, đôi mắt ướt át kia như là phủ một tầng sương mỏng, dưới sương mù lộ ra tình cảm làm người nhìn không rõ. Hắn gọi Vệ Lẫm một tiếng, “Bệ hạ.”
Vệ Lẫm từ thanh âm này, cảm nhận được rõ ràng tràn đầy dục vọng, hắn vừa ngơ ngác vừa sợ. Đuôi Cửu Ca cực kỳ không an phận, hôm đó hắn cũng chỉ là mạnh mẽ hữu lực mà quấn lấy Vệ Lẫm, không cho Vệ Lẫm nhúc nhích thôi, nhưng bây giờ chiếc đuôi dài vảy đen kia tựa hồ phải vặn đuôi Vệ Lẫm thành bánh quai chèo, vẫn quấn quýt dây dưa cùng chiếc đuôi màu vàng kim của hắn, ao cũng cuồn cuộn bọt nước. Nói là quấn lại không quá chính xác, càng giống như cọ xát, đám vảy cứng rắn cọ Vệ Lẫm, mang theo một loại dụ dỗ nói không nên lời.
Vệ Lẫm: ! ! !
Sau lưng Vệ Lẫm nổi lên một đống da gà. Người khác đều là tiểu yêu tinh vặn vẹo ngọ nguậy ngồi trong lòng, trên người hắn lại đè nặng một nhân xà muốn cùng hắn vặn thành bánh quai chèo?! Cho dù hắn là cong, nhân thú hắn cũng không tiếp thu được, thú thú càng đặc biệt mẹ nó không tiếp thu được!
Dục vọng trong mắt Cửu Ca tăng lên, đuôi mắt phiến một loại đỏ ửng, mang theo thái độ diêm dúa lẳng lơ ngả ngớn nói không nên lời, vô cùng mê hoặc lòng người.
“Bệ hạ.” Tóc dài Cửu Ca rối tung, tình dục tựa như loại phấn trang điểm tốt nhất, làm cho da thịt của hắn lộ ra màu hồng nhạt, khóe miệng hắn chậm rãi gợi lên. Nụ cười kia quả thực là phong hoa tuyệt đại. Miệng Cửu Ca thổi khí ướt át, khiến khoảng cách giữ bọn họ giờ phút này mờ ám không thôi. Cửu Ca càng ngày càng tiến gần, đôi môi mỏng mà đỏ tươi cũng sắp chạm tới. Tâm thần Vệ Lẫm rung động, sau đó, hắn ra sức giơ đuôi lên, hung hăng quật qua.
“Yêu nghiệt phương nào, thế nhưng cũng dám dẫn cô nhập mộng!” Thanh âm Vệ Lẫm uy nghiêm.
Cái đuôi quấn lấy đuôi Vệ Lẫm, nhìn mạnh mẽ giống như là đuôi Cửu Ca nhưng Vệ Lẫm chỉ giãy một cái liền thoát. Lúc chiếc đuôi màu vàng kim đảo qua, “Cửu Ca” liền giống như hoa trong gương trăng trong nước mà biến mất.
Cùng lúc đó, Vệ Lẫm đột nhiên mở to mắt, hắn từ trong mộng tỉnh dậy. Trong doanh trướng có một tia yêu khí, hơi thở vô cùng mỏng manh, nhưng Vệ Lẫm bây giờ là mũi chó, hắn tỉnh lại liền nhận ra ngay. Vệ Lẫm không kịp nghĩ nhiều, hắn từ linh giới lấy ra một cây Côn Luân Thần Mộc trường cung, không có mũi tên, liền kéo dây cung bắn ra một đạo khí kim quang. Từ sau khi hắn biến thành Lâm Vị, cũng liền có được kỹ năng mà nhân vật sở hữu.
Ánh sáng màu vàng hệt như một mũi tên rời cung, lao ra khỏi doanh trướng chủ soái, đuổi theo tia yêu khí kia, ghim bóng đen đó xuống mặt đất, thần uy của Vệ Lẫm chấn ra một vết rách lớn hơn trăm thước trên mặt đất. Đạo kim sắc quang mang kia thật lâu cũng chưa tiêu tán, nhất thời chiếu sáng toàn bộ phía chân trời, mãi sau mới tối sầm lại, nhưng vết rách trên mặt đất như là có ánh sáng phát ra.
Vệ Lẫm phóng xuất thần uy, nhanh chóng đánh thức các thần tộc khác, Cửu Ca là người đầu tiên chạy tới. Thấy trước doanh trướng Vệ Lẫm có cái hố sâu tràn đầy kim quang, con ngươi hẹp dài của Cửu Ca híp lại, có vẻ ý vị thâm trường. Không bao lâu sau thần tộc khác cũng chạy đến, Cửu Ca thu hồi cảm xúc trên mặt, hắn đi đến hố sân kiểm tra một lượt.
“Thượng thần, đây là?” Có một tướng sĩ thần tộc kinh ngạc hỏi Cửu Ca.
“Có yêu, nhưng chẳng qua chỉ là ảnh yêu thôi, phỏng chừng là muốn mê hoặc bệ hạ, lại bị bệ hạ tru diệt. Hạ lệnh kiểm tra bốn phía yêu trận một chút, xem có sơ hở cái gì hay không, lại để cho con tiểu yêu này trà trộn vào đây.” Cửu Ca phân phó tướng sĩ kia.
Nghe nói ảnh yêu xông vào, còn muốn mê hoặc bệ hạ, tiểu tướng sĩ kia sửng sốt, đáy lòng cảm thấy có chút vớ vẩn. Nhưng hắn vẫn cung kính nói, “Tuân lệnh đại nhân, mạt tướng sẽ cho người cẩn thận kiểm tra trận pháp một lần.”
Ở thế giới nhân loại, có kẻ thù bên ngoài xâm nhập ám sát hoàng thượng, binh lính tuần tra bởi vì thất trách có thể bị rơi đầu. Nhưng bản tiểu thuyết này thì không, không chỉ có thế, tất cả thần tộc đều cảm thấy con ảnh yêu kia… thật đúng là ngu ngốc vô cùng. Dù cho bệ hạ từ khi sinh ra thần uy đã yếu ớt, tu vi không cường đại bằng thượng cổ Nữ Oa tộc nhân. Nhưng hắn vẫn là hậu nhân thuần khiết nhất của Nữ Oa, ngươi một con tiểu yêu quái không nên có lá gan lớn như vậy, thế nhưng liếm đến trên mặt bệ hạ, đây không phải là muốn chết sao?
Lý do vì thế, không ít thần tộc đi đến hố sâu bên cạnh, thưởng thức một chút con ảnh yêu thầm muốn mê hoặc bệ hạ kia. Ảnh yêu bị thần uy đánh đến tro bụi cũng sắp không còn, trên mặt đất chỉ còn một chút mà thôi. Quả nhiên là kẻ can đảm nha!
Không giống các thần tộc khác xem náo nhiệt, Cửu Ca vẻ mặt thản nhiên quơ quơ tay áo, một chút bụi còn sót lại đó cũng bị một trận gió thổi tan, bên dưới bụi là một giọt máu đỏ sậm. Cửu Ca đuổi đám thần tộc xem náo nhiệt trở về liền đi tới bên ngoài doanh trướng Vệ Lẫm, “Bệ hạ.”
Bên trong truyền ra một đạo thanh âm, “Vào đi.”
Chuyện xảy ra đột nhiên, Cửu Ca vẫn mặc một thân trung y màu trắng, ngay cả ngoại bào cũng chưa khoác liền ra đây, Vệ Lẫm thế nhưng lại ăn mặc chỉnh tề, bên cạnh còn đặt cung thần. Côn Luân thần cung là thần khí thượng cổ còn lưu lại, lấy thần uy làm mũi tên, hiện tại thiên hạ cũng chỉ có hai người có thể khống chế chiếc cung thần này. Trong đó một người là Vệ Lẫm, Côn Luân thần cung là vũ khí của Lâm Vị.
Cửu Ca hành lễ với Vệ Lẫm, “Thần thất lễ.”
Vệ Lẫm nào có tâm tư để ý đến loại rắm nhỏ này, hắn cũng không để ý đến lời dạo đầu của Cửu Ca, trực tiếp hỏi, “Con tiểu yêu kia là sao? Nó có thể đi vào giấc mộng của cô, có phải bởi vì yêu độc không?”
“Vừa rồi là một con ảnh yêu, ảnh yêu am hiểu mê hoặc người vào giấc mộng. Thần tộc sẽ không vô duyên vô cớ nằm mơ, nhất là huyết thống như bệ hạ, nếu có mơ, nhất định có liên quan với thiên đạo. Nếu ảnh yêu có thể dụ bệ hạ đi vào giấc mộng, sợ là… Yêu độc của bệ hạ lại tăng thêm.” Cửu Ca chậm rãi nói.
Việc Lâm Vị trúng yêu độc, chỉ có hắn cùng Cửu Ca biết, cho nên thần tộc khác thấy ảnh yêu ban đêm tập kích Vệ Lẫm mới cảm thấy nó không biết sống chết. Nhưng nếu ảnh yêu cũng biết Vệ Lẫm trúng yêu độc, vậy hắn hôm nay đến đây tuyệt đối không phải vì tìm chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook