Ta bị toàn bộ Hoàng triều bức hôn!
-
Chapter 5: Nghịch nước
Tác giả: Sách Mã Thích Phong
Editor: Etar
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cửu Ca đặt con gà nướng lớn kia trên thư án, hắn lấy chủy thủ mổ bụng gà. Trong bụng gà nhét rất nhiều thứ, có măng lạnh, nấm tươi, tôm bóc vỏ, ốc khô. Vệ Lẫm chỉ nhận ra mấy thứ này, còn có một ít nguyên liệu nấu ăn không biết tên, cắt nhỏ nhét đầy trong bụng gà. Con gà này đầu tiên là được hun khói mấy canh giờ, sau đó hầm cách thủy hồi lâu, hầm đến khi thịt xương tách rời, nguyên liệu nấu ăn trong bụng cũng mềm nát. Cho nên sau khi Cửu Ca mở bụng gà ra, mấy thứ linh tinh núp ở bên trong liền giống như nham thạch nóng chảy ra, tỏa ra nhiệt khí cùng mùi hương, kích thích vị giác Vệ Lẫm.
Mấy thứ này trong mắt Vệ Lẫm đã là rất phong phú rồi nhưng Cửu Ca lại mặt mang hổ thẹn, đúng đắn nói: “Nơi này không thể so với thần vực, điều kiện khó khăn hơn nhiều, cùng không tìm thấy thứ gì tốt, mong bệ hạ đừng ghét bỏ.”
Vệ Lẫm nhìn chằm chằm con gà còn đang tỏa nhiệt kia, hắn cảm thấy có thể nhìn đến muốn đui mù, nhưng mặt mũi của Thần tộc đế vương vẫn phải giữ.
“Khanh có tâm.” Vệ Lẫm cố gắng ngồi thẳng lưng.
Tuy bản chất Vệ Lẫm không phải là kẻ tham ăn nhưng hiện giờ lại bị bắt làm kẻ tham ăn, tham kia tự nhiên chính là ăn, có thể mở rộng cái bụng mà ăn là việc vô cùng tốt đẹp.
“Bệ hạ thích là tốt rồi.” Khóe miệng Cửu Ca nhu hòa, đôi mắt hẹp dài cũng nhiễm ý cười.
Làm một thần tử, Cửu Ca rất đủ tư cách. Giỏi đọc hiểu tâm tư quân thượng, trong lúc Vệ Lẫm còn đang mải miết ăn con gà kia, hắn lại lục tục từ linh giới của mình lấy ra không ít đồ ăn, bày đầy toàn bộ thư án.
Vễ Lẫm rất không có tiền đồ bị một bàn đầy đồ ăn mua đứt, điểm phiền não đối với Cửu Ca lúc trước cũng không còn sót lại chút gì. Tuy rằng Cửu Ca sau khi uống rượu cuồng vọng tự phụ, nhưng lúc tỉnh táo tâm tư lại rất tinh tế tỉ mỉ. Biết Vệ Lẫm gần đây thường xuyên đói, hắn đưa cho Vệ Lẫm một ít đồ ăn vặt, là thịt hươu khô. Thịt hươu này cũng không phải là thịt hươu bình thường, mà là thần vực Đạp Tuyết Lộc, bởi vì nuôi thả, thịt rất chắc, vô cùng ngon miệng. Thịt hươu bị tước thành sợi lớn nhỏ độ dày giống nhau, màu sắc tựa như hổ phách, là màu vàng cam, một số lại gần như trong suốt, nhưng ăn rất ngon, còn mang theo mùi hương của than lửa.
Vệ Lẫm ăn uống no đủ xong còn đem tất cả những gì còn lại thu vào linh giới của mình. Trên thư án trở nên trống không, Vệ Lẫm cũng liền khôi phục làm một bệ hạ trong trẻo lạnh lùng lại cao quý. Thấy Vệ Lẫm đổi sắc mặt, Cửu Ca thu liễm tất cả nhàn tản thảnh thơi vừa rồi, sắc mặt đoan chính, khôi phục lễ quân thần.
“Bệ hạ, hiện giờ tứ đại giác long đã bị giết, yêu tộc hai mươi bốn đại tướng cũng chỉ còn lại bốn, theo ý kiến của thần, phải thêm một tiếng trống nữa đánh hăng hái tinh thần đem yêu tộc diệt sạch sẽ.” Cửu Ca đề cử.
Trong tay Vệ Lẫm cầm miếng thịt hươu, nhưng trên mặt vẫn một mực đứng đắn nghiêm túc, “Lời khanh nói rất đúng ý cô. Yêu tộc giả dối, Yêu Vương lại như thế, cho nên không thể thả hổ về rừng, nếu không bọn họ nhất định sẽ trở thành họa lớn.”
Năng lực sinh sản của yêu tộc kia quả thực là cường hãn đến nghịch thiên, so với bọn họ, thần tộc chẳng khác gì không thể sinh sản. Hai cái yêu tộc nhân một trăm năm có thể sinh ra một bộ tộc yêu tộc, còn hai thần tộc nhân cùng một chỗ trăm năm chỉ có thể giương mắt nhìn. Thần không có nhu cầu, càng là thần tộc thuần khiết, nhu cần trên phương diện kia càng ít, nhưng mà bối cảnh tốt như Cửu Ca, suốt một trăm năm kiểu gì cũng có thể lăn qua lăn lại lăn ra hai đứa nhỏ.
Chủ nhân của khối thân thể này cũng đã buông xuống mục đích kia, huyết thống của Lâm Vị rất tinh khiết, thời điểm động tình vô cùng vô cùng hiếm. Tiểu thuyết nhiều lần miêu tả vẻ ngoài của Lâm Vị, tác giả đắp nặn hắn thành một vị quân vương thanh lãnh xuất trần, trong mắt giấu băng tuyết vạn năm, là vị thần không nhiễm phàm trần. Khí chất của Lâm Vị so với nam chính còn xuất chúng hơn, hắn nhìn như vô tình vô ái, lại cực kỳ coi trọng tộc nhân cùng các bộ tộc trong Cửu Mục, là một người trong nóng ngoài lạnh, quân chủ lòng mang thiên hạ.
Đáng tiếc Vệ Lẫm không phải Lâm Vị, khí chất tiên nhân của hắn không đứng dậy nổi, mấy lần làm sụp đổ suy tưởng của người khác. Cũng may Lâm Vị trúng yêu độc, Vệ Lẫm cũng liền có cái biện hộ.
Đừng hỏi, nếu hỏi thì chính là yêu độc làm ta thay đổi tính cách, nam thần cao lãnh biến thành hán tử tham ăn.
Thương thảo một phen nghiệp lớn diệt yêu, Vệ Lẫm liền đuổi Cửu Ca đi, lúc đi còn bắt hắn mang theo da của bốn con giác long. Bốn tấm da giác long lại một lần nhắc nhở Cửu Ca hôm qua hắn đã phạm phải chuyện ngu xuẩn gì. Cầm bốn tấm da kia, Cửu Ca cũng chỉ có thể tạ chủ long ân, đi ra khỏi doanh trướng của Vệ Lẫm, hắn nhíu nhíu mi tâm. Cửu Ca là một người tính tình rất cẩn thận, uống rượu xong lại càn rỡ như vậy, thậm chí có điểm ương ngạnh, hắn thật sự cũng rất buồn rầu. Ngay cả hắn có vô vàn thủ đoạn cũng không có biện pháp trông nom chính mình sau khi say rượu, nếu hỏi hắn có điểm gì chưa hài lòng ở bản thân thì chỉ có cái này mà thôi.
-
Vệ Lẫm không biết ở bên ngoài có một thần tử đang tự kiểm điểm, nói thật, hắn tận mắt thấy Cửu Ca lột da giác long, đáy lòng sâu sắc hoảng sợ, hắn ở thế kỷ hai mươi mốt sao đã gặp qua trường hợp nào hung tàn như vậy? Đáng sợ nhất chính là, ở trong trường hợp huyết tinh kích thích thị giác, còn kích thích dạ dày hắn, trong đầu không ngừng có một thanh âm nói với hắn, giác long máu thịt lẫn lộn thoạt nhìn mùi vị cũng không tệ, có thể ôm vào lòng gặm cắn.
Ý tưởng này làm cho Vệ Lẫm run sợ đến nôn ra!
Sự thực, hắn nôn vô cùng thê thảm, giờ nhớ tới vẫn còn cảm thấy dọa người. Vệ Lẫm cắn một miếng thịt hươu, thật ra hắn đã no rồi, nhưng bất tri bất giác lại ăn không ít thịt hươu khô, sau khi lấy lại tinh thần, Vệ Lẫm phẫn nộ nghĩ: Yêu tộc nhúng chàm ta trúng yêu độc nhất định là một con heo yêu đi, mỗi ngày chỉ biết có ăn ăn ăn!
Yêu độc từng chút một tàn phá Vệ Lẫm, trừ bỏ trở nên thích ăn, Vệ Lẫm lại có thêm một tật xấu, đó là bắt đầu nằm mơ.
Sau khi Vệ Lẫm hạ lệnh đánh vào đảo ổ yêu tộc, đại quân liền nhổ trại hướng phía trước tiếp tục tiến công, bọn họ ngày đêm chạy ba ngày, lại bị hai con đại yêu chặn đường. Thần tộc thuận thế xây dựng cơ sở tạm thời, chuẩn bị chỉnh đốn một buổi tối, sau đó chém giết đại yêu.
Nhưng đêm nay, Vệ Lẫm có một giấc mơ kỳ lạ lại cổ quái, ừ, giấc mơ này có chút không thể nói rõ. Vệ Lẫm mơ thấy cảnh ngày ấy Cửu Ca say rượu, sau đó mạnh mẽ kéo hắn đi khe nước. Nơi yêu tộc xây dựng cơ sở tạm thời có một con lạch ngòi, nó nằm giữa hai ngọn núi, dòng nước không chảy xiết như thác nước nhưng nước chảy cũng rất mạnh. Nước len lách qua đá núi chảy xuống, cuối cùng chảy vào một cái ao hình cung, tạo thành một cái ao tự nhiên.
Cửu Ca giết yêu tộc xong liền kéo Vệ Lẫm công khai bay qua doanh trướng yêu tộc, đi con lạch kia. Vệ Lẫm bị Cửu Ca ném mạnh vào trong ao, bắn lên bọt nước rất lớn. Nữ Oa tộc am hiểu bơi lội, Vệ Lẫm rơi vào trong ao cũng chỉ bị sặc nước một cái, rất nhanh hắn đã có thể hô hấp bình thường trong nước. Vệ Lẫm đùng đuôi chặn, nước ao nhất thời hình thành một cái xoáy nước, nương theo cỗ lực đạo này, Vệ Lẫm từ đáy ao nhảy vọt lên. Hắn vừa mới ra khỏi mặt nước, Cửu Ca liền đè lại đây, ép hắn vào thạch bích bên ao.
“Con mẹ nó ngươi có bệnh à?” Vệ Lẫm tức giận chửi ầm lên, hắn lay động đuôi. Nước xung quanh chiếc đuôi màu vàng nổi thành sóng lớn, dưới ánh mặt trời chiếc đuôi vàng kim tán ra ánh sáng đẹp mắt.
Nhưng không đợi cho chiếc đuôi của Vệ Lẫm gây ra sóng gió, Cửu Ca dùng chính cái đuôi đen bóng của mình gắt gao quấn trụ đuôi Vệ Lẫm, đem hắn áp về lại trong ao.
Hai cái đuôi giao triền cùng một chỗ, tạp nước ao nổi lên vô số bọt nước, làm hai người bọn họ ướt đẫm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook