Sự Trở Lại Của Frozen Player
-
Chapter 91 "Vị Khách Lúc Nửa Đêm (1)"
Seo Junho đi đến văn phòng của Deokgu vừa lúc thấy Cha Si-eun đi ra.
“Hừ? Sao cô lại ở đây?”
“A! Anh J-Junho?” Cô trông giống như con nai vàng ngơ ngác, như thể vừa bị bắt quả tang khi đang làm điều không nên làm, cô che miệng nấc lên. Seo Junho nhìn cô chằm chằm.
“…Tôi bị deja vu.”
Cô cũng có biểu hiện tương tự khi anh thức dậy sau cuộc chiến với cáo Cinder.
Bệnh viện đó rất tốt. Khi đến đó anh đã được chăm sóc trong điều kiện tốt nhất, như thể anh đã uống thuốc chữa bách bệnh hay gì đó. Đó là cách điều trị hoàn hảo nhất mà anh từng nhận được. Anh không biết người chữa bệnh là ai, nhưng với trình độ kỹ năng đó chắc hẳn là người nổi tiếng.
Cha Si-eun hắng giọng. “Tôi đã được triệu tập để làm một số tài liệu.”
“Tại sao anh ta lại gọi cô, cho dù…?”
“Tôi-Tôi không chắc.”
“Tôi đảm bảo điều này sẽ không xảy ra lần nữa.”
“Ừm, đó là…” Cô nhắm mắt lại và cúi đầu. “Được rồi…”
“Đã hết giờ làm việc. Cô nên về nhà đi.” Anh tiễn cô trước khi vào văn phòng.
“Hả? Cô để quên gì à… Ồ! Là anh!” Mặt của Deokgu rạng rỡ khi nhìn thấy anh.
“Chào. Tại sao anh lại sai thư ký của tôi luôn miệng như vậy?”
“Cái gì? Đã ba tháng tôi không gặp cậu rồi đó, anh bạn.”
“Thư ký Cha nói với tôi rằng anh yêu cầu cô ấy xử lý tài liệu giúp anh.”
“À.” Deokgu đã hiểu ra và gật đầu. Anh ta nhớ lại việc cô yêu cầu giữ bí mật đơn từ chức của mình.
“Anh không bắt nạt cô ấy trong khi tôi vắng mặt chứ?”
“Không. Đó là thời điểm nhạy cảm, nên tôi chỉ nhờ cô ấy giúp đỡ thôi.”
“À, sao cũng được.”
“Cổng như thế nào? Cậu mất ba tháng trong thế giới thực, nó có lâu hơn nhiều khi ở bên trong không?”
“Gần bốn tháng.”
“Chà, chắc vất vả lắm.” Anh có thể nhận ra vì bộ râu và mái tóc bờm xờm của Junho. Anh ta nhìn xung quanh. “Có phải Nữ hoàng băng giá… Ý tôi là, hôm nay cô Nữ hoàng băng giá không có ở đây sao?”
“Cô ấy đang ở nhà xem ti vi.”
“… Thật thú vị. Cô ấy thích xem ti vi?”
“Đó là tất cả những gì cô ấy làm. Cả ngày luôn ấy.” Anh nói giống như phụ huynh và thở dài gõ nhẹ vào Tình nguyện viên hỗ trợ kỹ thuật của mình. “Tôi đến để nói lời chào và đưa cho anh những thứ này.”
“Những thứ này là gì?” Deokgu đã nghiên cứu sáu tệp ảnh ba chiều trước mắt. ‘Lịch sử tôn giáo’… ‘Biên giới quái vật’… ‘Những gia đình và quý tộc chủ chốt’…?” Anh ta bất ngờ nhận ra những gì mình nhìn thấy. Anh ta cuộn qua các tài liệu và kiểm tra tên của mỗi tệp. “Cái quái gì thế này?”
“Bản sao các báo cáo từ Sáu bang hội huyền thoại, những điều thú vị và tuyệt vời nhất.”
“Sáu ông lớn?! Tại sao họ lại đưa cho cậu tất cả những thứ này?”
“Ồ, Tôi chưa nói với anh sao?” Seo Junho giải thích về hợp đồng mà mình đã thực hiện.
“… Chà, cậu đúng là tên khốn lén lút. Tôi cá là cậu có thể bán đồ sưởi ấm ở sa mạc đấy.”
“Tất nhiên rồi. Tôi cũng muốn bán kem ở Nam cực nữa.” Anh hếch cằm về phía ảnh ba chiều.
Deokgu đọc lướt xong chúng rồi thở dài. “Tôi nghĩ chúng ta đã tóm được nhiều thứ, nhưng xem ra vẫn còn một chặng đường dài phía trước.”
“Chà, ít nhất anh có mục tiêu cụ thể. Điều đó sẽ giúp anh có thêm động lực. Hội liên hiệp thế nào rồi?”
“Chúng tôi đang tuyển dụng người chơi trên Tầng 2, và tổ chức lại cấu trúc thông tin của mình.”
“Tốt. Một cách tiếp cận khác tốt hơn. Thế nào rồi?”
“Sao cũng được. Hầu hết các bang hội đều huấn luyện ở những nơi heo hút. Chà… tất cả các thành phố chính đều đã được tiếp quản, nên đó là một chút trở ngại.” Anh ta có vẻ bực bội.
“Chà, họ đã ở đó 25 năm. Chúng ta không thể đuổi kịp trong ngày một ngày hai được.” Nếu họ muốn, họ phải đạt được điều gì đó lớn lao đủ để bù đắp cho khoảng thời gian đã mất. “Chúng ta góp phần to lớn cho một cuộc chiến tranh…”
“Không dễ vậy đâu. Đế chế kiểm soát hầu hết Biên giới. Không có bất kỳ kẻ thù nào.”
“Ai biết.” Seo Junho nhún vai.
Anh nghiêng người—vẻ mặt nghiêm túc lạ thường. “Deokgu. Một tuần nữa tôi sẽ lên Tầng 2.”
“… Ừ.” Deokgu nuốt nước bọt. Anh ta đã mong chờ điều này từ cái ngày mà bạn của anh ta thức dậy và quyết định một lần nữa trở thành người chơi. Tuy nhiên, anh ta vẫn không khỏi chạnh lòng.
“Tôi xin lỗi. Nếu tôi chỉ đề cao tầm ảnh hưởng của mình một chút… chúng tôi có thể hỗ trợ cậu trên Tầng 2.”
“Anh đã làm hết tất cả cho tôi rồi.” Anh đã nói thật lòng. Nếu Deokgu không động viên anh về cả thể xác lẫn tinh thần và giúp đỡ anh rất nhiều thì Seo Junho đã khó có thể trở lại. “Nhờ anh, mà tôi có danh tiếng và giấy phép người chơi mới. Anh đã cho tôi tất cả trang thiết bị đó và một ngôi nhà. Tôi sẽ không thể phát triển nhanh như vậy nếu không có anh. Những điều đó nhiều hơn những gì tôi yêu cầu.”
“Đồ khốn…” Ngực Deokgu thắt lại. Bạn của anh ta sẽ chiến đấu ở nơi mà anh ta không thể tiếp cận được. Đó sẽ là một cuộc hành trình đơn độc. Cậu ấy thậm chí còn không được sát cánh cùng những đồng đội cũ của mình.
“Đừng lo lắng quá nhiều. Nếu như tôi gặp Arthur, tôi sẽ cho anh ấy biết tin tức.”
“Ồ, Tôi gần như quên mất. Cầm lấy cái này.” Anh ta rút ra một mẩu giấy. Trên đó là tên một thị trấn và địa chỉ xa lạ. “Đây là nơi hắn sống. Hãy đi tìm và giúp đỡ hắn, nhé?”
“Ồ, cảm ơn.” Seo Junho vươn tay cầm lấy nó.
“Nhưng… cậu sẽ đi gặp hắn với cái tên Seo Junho… hay là Bóng ma?”
“Hừm.” Câu hỏi hay đấy. Năm người chơi giỏi nhất và Shim Deokgu đều chăm sóc cho Arthur, nhưng khi đó anh mới ba tuổi.”
“… Có lẽ hắn không nhớ mặt tôi đâu, đúng không?
“Nếu hắn ta nhớ thì đã sớm liên lạc với cậu rồi. Cậu luôn có mặt khắp các tin tức mà.”
“Đúng vậy.” Seo Junho nhìn xuống tờ giấy ghi chú. “Tôi sẽ suy nghĩ về nó.”
“Hãy làm những gì mà cậu cho là tốt nhất.”
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó, và Seo Junho đứng lên. “Tôi về đây. Tôi phải ghi nhớ tất cả các thông tin mà Sáu ông lớn cung cấp cho mình.”
“Đừng đi quá xa.”
Anh rời khỏi văn phòng và đi xuống Tầng 1 để mua ít nước uống tăng lực và cơm nắm. Anh cần thứ gì đó giúp mình vượt qua đêm nay.
Một người đàn ông ngồi trên sân thượng, hắn ta để bánh mì và sữa của mình xuống. Hắn ta mặc một cái áo hoodie dày, ngắm nhìn cảnh đêm Seoul.
“…”
Chính xác mà nói, hắn ta đang nhìn lối vào tòa nhà của Hội liên hiệp những người chơi cách đó 5 km. Người đàn ông với đôi mắt tinh tường đó không ai khác chính là Kal Signer.
“Chết tiệt, Tôi đã biết chắc là hắn ta đã rời khỏi cổng.”
Đêm qua, trên mạng đã bùng nổ thông tin Seo Junho đã dọn Cổng và quay trở lại Hội liên hiệp. Tất nhiên, Signer lúc đầu đã nghi ngờ. Nhưng khi nhìn thấy các bức ảnh bằng chứng, hắn ta càng thêm chắc chắn.
Kể từ đó, hắn chờ trên mái nhà. Quan sát khắp nơi trong khi anh ấy đi được ba tháng. Đây là vị trí tốt nhất. Nếu Seo Junho ra khỏi tòa nhà, hắn ta sẽ thấy ngay lập tức.
“Chết tiệt…” Signer cau có. Hắn ta đã không được sống đúng nghĩa như một con người trong vài tháng vừa qua, vì vậy khắp người hắn đều bẩn thỉu.
Không được giúp đỡ. Không giống như Biên giới, hắn ta không thể đi theo ý mình—đặc biệt là ở một đất nước có quá nhiều camera quan sát.
“Seo Junho… Nếu ta bắt được ngươi…”
Hắn ta lại có thể sống xa hoa như một tên quái vật.
Nhiệt độ bắt đầu giảm, da hắn ta lại ngứa ngáy. “… Cuối cùng.”
Mắt hắn ta tràn ngập niềm vui. Hắn ta đã thấy cảnh tượng này vô số lần trong mơ.
Seo Junho.
Mục tiêu của hắn bước ra khỏi tòa nhà với một chiếc mặt nạ.
“Ngươi không thể đánh lừa thị giác của ta với lớp ngụy trang yếu ớt như vậy.” Hắn cười chế giễu, rời khỏi mái nhà và chạy về hướng Seo Junho.
* * *
“Tổng cộng 19,400 won.”
“Sweet ‘n Sours bao nhiêu tiền?”
(TN: Kẹo Hàn Quốc tương tự như kẹo nhai mềm trái cây.)
“1,000 won.”
“Chúa ơi, lạm phát đã tăng lên rất nhiều.” Anh mua kẹo và bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Một con mèo hoang gần cửa ra vào ngước đôi mắt to trừng trừng nhìn anh.
“Tao không có gì để cho mày cả.” Ngay khi anh nói xong, nó loạng choạng đi vào một con hẻm.
“Bây giờ ngay cả mèo cũng thông minh ra.” Anh mỉm cười và quay về hướng Hội liên hiệp.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng mèo kêu.
“…?” Anh quay lại và chạm vào Tình nguyện viên hỗ trợ kỹ thuật của mình khi đi vào con hẻm. Anh dùng ứng dụng đèn pin để quét vị trí.
Máu! Con mèo run rẩy trên mặt đất với nhiều vết máu. Khi anh chạy về phía nó, anh cảm nhận được sự hiện diện của ai đó sau lưng mình.
Keng! Anh rút ngay Hắc Long Nha ra và chĩa nó vào người lạ.
“Woa, woa, bình tĩnh.” Người đàn ông mặc chiếc áo hoodie dày, giọng nói đều đều. Có một mùi hôi thối bốc ra từ người hắn ta, nhưng chân của hắn bước nhẹ tênh .
Hắn ta là người chơi. Một người chơi mạnh, như vừa thấy. Đôi mắt Seo Junho nheo lại. Một con mèo đang chảy máu trong một con hẻm tối tăm, và một tên khả nghi chặn đường. Điều này chỉ có thể là.
“Ngươi muốn gì?”
“Ồ, ngươi nắm bắt tình thế nhanh đấy. Ngươi không giống như những người mới khác.” Hắn ta cười khúc khích, trên tay xuất hiện một cây cung lớn, màu đỏ như máu và màu hạt dẻ. “Chúng ta đi đâu đó thích hợp hơn nhé? Ta không nghĩ rằng ngươi muốn chiến đấu ở đây.”
“…” Seo Junho rút một lọ thuốc trong túi đồ của mình ra và đổ lên người con mèo. Nó không chữa lành hoàn toàn, nhưng con mèo kêu lên rồi chạy về hướng ngược lại.
Anh quay sang nói với tên người lạ. “Chân trời cuối cùng. Ban đầu nó được dùng để bắn tỉa.”
“Ấn tượng đấy.” Người đàn ông thích thú. Hắn ta không nghĩ rằng bất kỳ người chơi nào ở Tầng 1, chứ đừng nói đến Seo Junho, sẽ nhận ra vũ khí của hắn.
“Như cái tên của nó, nó là Cây cung cấp Duy nhất có thể bắn trúng mục tiêu ở cuối tận chân trời… Ngươi hẳn đã mắc sai lầm. Ngươi không thể giữ khoảng cách, và đã xuất hiện ngay trước đối thủ của mình.”
“Chà, theo lẽ thường thì ngươi nói đúng.” Thật ngu ngốc khi làm điều đó nếu kẻ thù mạnh như mình. Nhưng Signer nghĩ rằng hắn ta có thể đánh bại những người như Seo Junho ngay cả khi chiến đấu gần.
Anh hếch cằm. “Ngươi nên biến đi khi ta còn nhân từ. Nếu ngươi không muốn người khác phải chết.” Như vậy cũng sẽ không tốt cho bản thân mình. Sẽ không vấn đề gì nếu nhiệm vụ của hắn ta là giết Seo Junho, nhưng hắn phải bắt sống anh.
“…” Thật kỳ lạ khi Kal Signer khét tiếng lại đưa ra một đề xuất như vậy. Sao anh có thể tấn công bất cẩn đây?
Chà, không thành vấn đề. Hành trang của hắn ta chỉ như một vũ khí hạ phẩm. Mình sẽ thực hiện lời hứa nhanh hơn mình nghĩ, Tushar Vishi.
Anh hạ kiếm xuống. “Dẫn đường. Ta sẽ cho ngươi chọn mộ của mình.”
“Được. Theo ta.” Kal Signer khịt mũi, hắn ta bắt đầu lao về phía trước. Seo Junho theo sát ngay sau hắn ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook