Sự Trở Lại Của Frozen Player
-
Chapter 75 Nơi rìa thiên đường (3)
“Anh em của mình… Anh em của mình…”
Khi Bóng Ma đuổi theo Torres đến sảnh, Marco đứng dậy, toàn thân như thể bị ma nhập. Cậu ấy chỉ đi đường được vài bước rồi lại bắt đầu không ngừng nôn mửa.
“Oẹ! Ugh… ”
Marco là một người anh có trách nhiệm, nhưng cậu cũng chỉ là một chàng trai 19 tuổi. Cậu ấy còn quá nhỏ để chứng kiến hàng tá yêu vật nổ tung như bong bóng ngay trước mắt.
“Anna… Shu… Leo… Finn…” Cậu dùng sức đánh vào đôi chân còn đang run rẩy của chính mình. Cậu phải đến được với họ.
Marco gần như không thể đứng dậy, nhưng cậu đã bắt đầu từ từ đi từng bước đến băng ghế, nơi các anh em của cậu còn đang ở. Biển máu loang lổ khắp nơi khiến mặt đất trơn trượt, và mùi rỉ sắt của máu gay nồng xộc vào mũi cậu.
"Tỉnh lại! Anna! Leo!"
Cậu cố gắng lay họ tỉnh lại, nhưng họ vẫn bất tỉnh nhân sự. Mặc dù đã trở thành yêu tinh, nhưng họ chỉ mới cấp 1. Họ không thể chống lại được một kích tấn công của Bóng Ma chứ đừng nói đến đòn xung lực khát máu độc hại đó.
“Mình phải làm gì … phải làm gì bây giờ?"
Cánh cửa mở ra và Bóng Ma bước vào.
“Ngài Bóng Ma! Ở đây!” Marco điên cuồng vẫy tay, anh đi qua. “Bọn trẻ vẫn không tỉnh lại. Có phải chúng tự đánh vào đầu mạnh quá không?”
"…Có lẽ thế."
“Tôi nghĩ chúng ta nên đưa bọn trẻ đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Bởi vì yêu huyết — chúng ta phải lấy hết yêu huyết ra đúng không? Lấy hết ra thì chúng sẽ trở nên bình thường...” Cậu bẽn lẽn mà nói. Seo Jun-ho nhìn xuống cậu ấy.
Anh hoàn toàn hiểu được lí do tại sao Marco lại hành động có chút yếu hèn như vậy.
… Thật là một đứa trẻ tội nghiệp.
Marco biết rằng đã quá muộn. Seo Jun-ho hiểu, anh cảm thấy tiếc, tiếc không thể cứu được bất cứ ai.
“Hử?” Bóng Ma xoa xoa đầu cậu ấy. Anh ấy luôn là người chơi mà cậu vô cùng yêu thích và hướng tới. Marco lẽ ra phải cảm thấy hạnh phúc, nhưng thay vào đó, những giọt nước mắt lại bắt đầu không ngừng rơi xuống. Cậu nghẹn ngào.
“Làm ơn… Xin hãy cứu anh chị em của tôi.” cậu đau khổ cầu xin. Nhưng cậu cũng không ngu ngốc. Cậu cũng biết được những người đã nhiễm yêu huyết trở thành yêu vật thì không còn đường cứu chữa nữa. “Chúng đã bị vứt bỏ một lần rồi. Chúng sống quá khổ, thậm chí không có đủ cơm ăn áo mặc. Khi chúng dần dần có nhận thức và biết suy nghĩ, chúng bắt đầu học cách đánh cắp thức ăn rồi chạy trốn, làm như vậy chúng sẽ không phải chết đói.”
Nhưng cớ sao chúng lại biến thành những con yêu vật ghê tởm như thế này? Chúng từng là những đứa trẻ đau khổ khóc lóc vì không hiểu tại sao chúng không có cha mẹ. Chúng còn chưa tận hưởng được hạnh phúc là gì, cậu làm sao có thể cứ trơ mắt nhìn họ chết đi? Marco cảm thấy lồng ngực như bị xé toạc, đau đớn tuyệt vọng vì những bất công mà ông trời trêu ngươi.
“……”
Seo Jun-ho cảm thấy tồi tệ khi nhìn Marco khóc nức nở. Anh ghét những con yêu vật, nhưng những đứa trẻ này lại không giống như những con yêu vật mà anh luôn gặp.
Họ không làm gì sai.
Đúng, trước đó một trong số chúng đã ra tay chém giết, những tất cả những hành động đó cũng bởi chúng nằm dưới sự kiểm soát của Torres. Những đứa trẻ ra tay giết người thậm chí sẽ không nhớ đến nạn nhân dưới tay chúng.
Và tất cả là lỗi của mình. Chính mình là ngọn nguồn mọi chuyện.
Anh thực sự muốn giúp Marco. Nhưng anh không thể.
Chúng là những con yêu vật.
“Tôi hiểu rõ cảm xúc của cậu.” Marco ngẩng đầu lên. Đằng sau đôi mắt sưng đỏ kia ánh lên một tia sáng hy vọng.
“Nhưng tôi vẫn không thể.” Anh kiên quyết nói. Thà nói đúng sự thật còn hơn cứ ngập ngừng rồi cho cậu ấy hy vọng, đó mới là tàn nhẫn.
"Tại sao lại không? Tại sao anh không thể? Anh nghe thằng khốn kia nói rồi cơ mà. Anh thừa biết ngay từ đầu chúng đã không hề muốn trở thành quái vật!”
“Marco. Cậu có biết tại sao xã hội lại đối xử tệ bạc với yêu vật như vậy hay không?”
Marco không thể trả lời. Cậu trước giờ chỉ luôn nghĩ lũ yêu vật giống như bất kỳ tên tội phạm và khủng bố nào khác trên bản tin, và hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy.
“Khi một người uống yêu huyết, một trong hai điều sẽ xảy ra. Họ chết bởi vì họ không thể thích nghi với nó, hoặc họ trở thành một kẻ ác.” Seo Jun-ho chỉ. Lũ trẻ bắt đầu thức dậy.
“Hả…?”
“Au, đầu mình. Đây là nơi nào?”
“Mùi gì vậy? Máu?"
Điều đầu tiên chúng nhìn thấy khi thức dậy là một đại sảnh đầy máu. Chúng bắt đầu nôn mửa giống như Marco.
“Ưm…!”
“Oẹ!”
Marco quan sát chúng. “Nhìn mà xem, chúng không khác gì em cả. Chúng là con người.”
“Đúng vậy, con người và yêu vật không quá khác biệt. Nhưng…"
Đôi mắt của bọn trẻ đỏ lên khi nhìn thấy máu. Chúng bắt đầu đi về phía hai người, như thể bị nam châm hút.
“… Anh?”
“Anh…”
Trong số đó có anh em của Marco. Marco bắt đầu chạy về phía họ, nhưng Seo Jun-ho đã tóm lấy cậu.
“Cậu không thể."
“Anh đang nói gì vậy? Họ là anh chị em của tôi! Để tôi đi!”
“……”
Seo Jun-ho lặng lẽ giữ lấy cậu. Một lúc sau, Anna đến gần họ. Cô lắc đầu, bối rối.
“Anh… Em thấy bản thân không ổn.”
“Chuyện gì vậy? Em bị thương sao? Có đau không?”
“Anh… Em rất thích anh, nhưng…” Cô ấy giơ tay lên. Chúng đang rung chuyển dữ dội. "Tại sao ... Tại sao em lại muốn giết anh?”
“……!” Marco không thể nói bất cứ điều gì vì quá sốc. Cậu ấy nhìn lên Seo Jun-ho, toàn thân run rẩy.
"…Thấy rõ chưa? Đó chính là bộ dạng thực sự của yêu vật.” Bạo lực và dã man. Một khi chúng uống máu, tất cả đều trở nên giống nhau. Chúng có thể sử dụng sức mạnh yêu tộc, nhưng thay vào đó chúng sẽ hình thành nhu cầu giết người liên tục, không kiểm soát được.
Cháu xin lỗi, khi Anna bắt gặp ánh mắt của Seo Jun-ho, cô ấy dường như muốn thốt lên câu nói đó.
Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ đang ở độ tuổi cần tình thương và đùm bọc của cha mẹ.
Thật không công bằng khi cô ấy phải chết trước khi cô ấy có thể học hành đọc chữ.
“… Giờ thì cậu đã hiểu rồi phải không? Tại sao xã hội lại bài xích và căm ghét những con quái vật đến vậy.”
“……”
Marco nhắm nghiền mắt lại. Cậu không hề trả lời. Cậu ấy đã hiểu.
… Bởi vì chúng ra tay giết những người mà chúng yêu quý.
Yêu vật không phải là con người. Chúng là những con quái vật luôn chìm trong giết chóc - kể cả những người mà chúng yêu thích.
“Đừng đến gần hơn nữa.” Seo Jun-ho cảnh báo, giọng anh trầm hẳn xuống. Nhưng bọn trẻ không thể kiểm soát được bản thân và tiếp tục đi về phía trước.
Anh thở dài thườn thượt và nắm lấy cổ tay Anna, ý đồ bẻ gãy nó.
Hàng loạt tin nhắn lại đột nhiên hiện ra trước mắt anh.
[Bạn cảm nhận được Yêu lực cấp Tinh Nhuệ (?) từ mục tiêu.]
[Bạn có thể hấp thụ Yêu lực bằng kỹ năng ‘Kẻ canh giữ màn đêm’.]
[Chỉ số pháp thuật của bạn sẽ tăng lên khi hấp thụ.]
“……!” Đôi mắt của Seo Jun-ho lóe lên. Anh đi đi đọc lại từng dòng tin.
Yêu lực? Mình có thể tiếp thu nó? Đây là…
Đó là thông điệp tương tự đã xuất hiện khi anh điều trị Hội chứng ngưng kết Cửu Âm của Choi Sun-hee.
Đầu anh bắt đầu quay cuồng. Không thể nào. Mình từng giết hàng trăm yêu vật nhưng chưa bao giờ thấy hiện tượng như thế này cả.
Có phải Kẻ canh giữ màn đêm đã phát triển thêm một khả năng mới sau 25 năm? Anh lắc đầu.
Nếu có lý do tại sao điều này xảy ra, thì cũng chỉ là do lũ yêu quái, chứ không phải do mình. Có lẽ…?
Đôi mắt của Seo Jun-ho mở to.
Là nó. Đó là điểm khác biệt duy nhất giữa chúng.
Hầu hết những yêu vật mà Seo Jun-ho gặp phải đều là những người chơi bị cám dỗ bởi một thế lực mạnh hơn. Đó là điểm khác biệt — chúng là những người chơi.
“… Ngài Bóng Ma.”
Marco cắn môi và ngẩng đầu lên. Có vẻ như cậu đã đưa ra quyết định cuối cùng. "Làm ơn ... Xin hãy để tôi là người kết thúc nó.”
Cậu ấy đang nói về anh em của mình. Phải có người tiễn chúng bước đường cuối cùng, và Marco nghĩ rằng cậu ấy nên là người đảm nhận công việc đó.
“…Cậu có chắc không? Nếu ra tay, đó sẽ là bóng ma đeo bám cả đời. Cậu sẽ không bao giờ quên được.”
“Tôi sẽ mang gánh nặng và vượt qua nó. Đó là những gì anh đã nói với tôi.”
Bóng Ma đã nói với cậu rằng một người chơi vẫn tiếp tục đi ngay cả khi những người họ yêu thương đã chết trước mặt họ.
Cả Seo Jun-ho và Nữ hoàng băng giá đều vỗ vào đầu cậu ấy.
"Tôi tự hào về cậu.”
“Cậu nên tự hào vì bản thân.”
Khi nhìn xuống khuôn mặt bối rối của Marco, Seo Jun-ho cảm thấy chắc chắn rằng cậu ấy sẽ trở thành một người chơi vĩ đại.
Không có nhiều người chơi khóc vì người khác.
"Quá tệ. Tôi không nghĩ rằng cậu cần phải gồng gánh toàn bộ đâu.”
Seo Jun-ho truyền pháp thuật của mình vào Anna, đẩy nó vào mạch máu của cô.
Hấp thụ nó đi.
Seo Jun-ho giải phóng một lượng nhỏ Yêu lực cố định vào trong mạch của cô ấy chỉ bằng một cú đẩy tay nhẹ nhàng. Kẻ canh giữ màn đêm từng bước từng bước bao phủ lên từng chỗ. Chỉ mất ba giây để pháp thuật của anh đi khắp cơ thể nhỏ bé của Anna.
[Chỉ số pháp thuật của bạn đã tăng thêm 0,05.]
Lượng pháp thuật đạt được cũng không nhiều lắm. Nhưng bên dưới chiếc mặt nạ của mình, Seo Jun-ho lại đang cười toe toét. Đôi mắt của Anna mờ dần trở lại bình thường.
"Hử?! Anna, đôi mắt của em!”
“Cậu có thể chạm vào con bé bây giờ rồi đấy. Con bé là em gái của cậu.”
“Làm sao mà… Anna! Em có ổn không?!” Anna ngã xuống đất, cậu lập tức lao vào đỡ cô.
“Anh…? E-Em chóng mặt quá. Đầu óc cũng mơ hồ nữa…em mệt.”
“Đồ ngốc. Cảm ơn Chúa… Cảm ơn Chúa… ”
“… E, tại sao anh lại khóc? Tránh xa em ra tí đi.”
Seo Jun-ho nhìn họ một cách trìu mến. Nữ hoàng băng giá nhìn thấy vẻ mặt đó của anh thì cười khẩy.
"Chúa ơi, có phải ký chủ của ta mềm lòng với trẻ em không?”
"…Câm miệng. Ta không hề."
“Ngươi là một người đàn ông có nhiều điểm yếu đấy.”
“Ta đã nói là ta không. Ta không có bất kỳ điểm yếu nào.”
“Hư. Thích thì coi là thế đi.” Nữ hoàng băng giá lè lưỡi và ngồi lên vai anh.
Cả hai đều mỉm cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook