Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 123 Cuộc thi săn Kobolds (4)

Chương 123: Cuộc thi săn Kobolds (4)

 

Cả nhóm leo lên ngọn núi cho đến tận khi màn đêm buông xuống. Sau trận chiến đầu tiên, những con Kobolds không tấn công nữa.

 

Các Hiệp sĩ Weaver và Rhodi dừng lại khi họ phát hiện ra một bãi đất trống rộng lớn.

 

"Chúng ta sẽ dựng trại ở đây vào tối nay!"

 

"Chúng ta sẽ canh gác theo vòng luân phiên, vì vậy hãy kết thúc bữa ăn tối của các anh thật nhanh chóng và đi ngủ một chút nhé."

 

Họ đã di chuyển không ngừng kể từ khi rời thành phố khi mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn. Không chỉ vậy, họ đã chiến đấu với hàng trăm con Kobolds giữa đường. Mặc dù tất cả những người tham gia đều là cựu chiến binh, họ không thể không cảm thấy mệt mỏi đôi chút.

 

"Phù, tôi bắt đầu tự hỏi liệu phần thưởng có đủ xứng đáng để ta đến đây không. Thật là mệt mỏi… "

 

"Sao lại không nhỉ? Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ có thể đạt được rất nhiều cấp độ và kinh nghiệm. "

 

"Tất cả những gì chúng ta đã làm chỉ là đi bộ cả ngày mà thôi! Đúng ra tôi chỉ nên thực hiện một Nhiệm vụ hoặc gì đó."

 

Những lời phàn nàn bắt đầu lan ra khắp nơi.

 

Tsk tsk.

 

Nữ hoàng băng tặc lưỡi.

 

"Mấy gã yếu đuối. Họ phàn nàn nhiều ghê gớm." cô nói.

 

"Họ có thể chưa nghĩ đến điều này khi đăng ký tham gia cuộc thi."

 

Thành thật mà nói, đây cũng không phải là điều mà Seo Jun-Ho tưởng tượng ra. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta cũng thất vọng như những người khác. Cuộc chiến đấu với những con Kobolds Máu đã khiến anh ta rơi vào tình thế khó khăn.

 

"Ký chủ, nhìn qua đó kìa." Nữ hoàng băng kéo tóc của Jun-Ho và chỉ tay về hướng nào đó. Ở đó, Baek Geon-Woo đang ngồi dưới chân một cái cây lớn, một mình đang ăn cơm nắm.

 

"Thời điểm tốt nhất để bắt chuyện là khi ai đó đang ăn một mình." cô nhận xét.

 

"Cô biết những thứ hay đấy..."

 

Khi Seo Jun-Ho sải bước tới, những Người chơi khác bắt đầu nhìn anh.

 

"Ghế này đã có ai ngồi chưa?" anh ta hỏi.

 

Khi Baek Geon-Woo ngước lên nhìn anh, anh ta bắt đầu đứng dậy.

 

Xấu hổ, Seo Jun-Ho nhanh chóng vẫy tay. "Ôi không. Tôi đâu có bảo anh phải nhường chỗ đâu. "

 

"..."

 

Baek Geon-Woo nhìn anh chằm chằm. Đôi mắt anh ta trong veo như một con lạch vào ngày hè. Một lúc sau, anh ta nói. "Không." Giọng nói của anh ta thật đơn giản. Baek Geon-Woo quay lại với nắm cơm và tiếp tục bữa ăn của mình. Seo Jun-Ho ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh anh ấy.

 

"Tên tôi là Seo Jun-Ho," anh nói, lấy bữa ăn ra.

 

"..."

 

Baek Geon-Woo tập trung vào bữa ăn của mình như thể anh ta không thèm nghe Seo Jun-Ho nói vậy. Anh ta không muốn gần gũi với những Người chơi khác.

 

'Họ chỉ tiếp cận mình vì một trong hai lý do.'

 

Họ hoặc muốn có cảm giác vượt trội, hoặc họ thương hại anh ta.

 

Luôn luôn là một trong hai…

 

'Seo Jun-Ho... Các bài báo và tin đồn về anh ta không để lại ấn tượng nào xấu cả.'

 

Anh ta đã trở nên nổi tiếng với những hành động anh hùng của mình. Anh ta đã cứu hàng chục Người chơi trong Cồn cát cháy và sau đó gánh phe Người chơi từ khủng hoảng trở thành phe chiến thắng trong Khu rừng Hoang dã. Nói cách khác, anh ta sẽ thoả mãn với việc tiếp cận Baek Geon-Woo vì cái tôi của chính mình.

 

'Vậy thì... Có đáng thương hại không?'

 

Baek Geon-Woo không cảm thấy có bất kỳ cảm xúc cụ thể nào về việc đó. Nếu anh ta nổi điên, anh ta mới là kẻ kỳ quặc. Mặc dù không mong muốn sự đồng cảm, nhưng những người thương hại anh ta thực sự không bao giờ có ý đồ xấu.

 

Nhưng đôi khi, lòng tốt chân thành ấy còn làm tổn thương anh ta nhiều hơn.

 

Baek Geon-Woo biết quá rõ điều này từ những kinh nghiệm trong quá khứ của mình. Đó là lý do tại sao anh ta không bận tâm đến việc cố gắng tạo mối quan hệ với mọi người.

 

Tuy nhiên, ấn tượng của anh ta về Seo Jun-Ho đã có sự thay đổi sau khi họ nói chuyện.

 

"Tại sao anh không sử dụng bất kỳ vũ khí nào thế?"

 

"...?" Baek Geon-Woo chợt ngưng lại, nắm cơm vẫn còn trong tay. Anh ta từ từ quay sang Seo Jun-Ho và nhìn chằm chằm vào mắt người ấy, cố gắng hiểu ý định của anh đằng sau câu hỏi đó là gì.

 

"Tôi không có chế nhạo anh đâu. Tôi chỉ hỏi vì tôi thực sự tò mò." Seo Jun-Ho giải thích.

 

Con người mạnh mẽ hơn khi chiến đấu bằng công cụ thay vì tay không. Điều này đã luôn đúng từ thời cổ đại. Đá mạnh hơn nắm đấm, và kiếm mạnh hơn đá.

 

Giáo cũng là một lựa chọn tốt. Giáo được mệnh danh là vua của các loại vũ khí thô sơ, dễ sử dụng nhưng vẫn không thua kém bất kì món vũ khí hiện đại nào.

 

"..."

 

Baek Geon-Woo để nắm cơm xuống. Anh ta có cảm giác rằng Seo Jun-Ho sẽ không để anh ta được yên cho đến khi anh ta trả lời.

 

"Việc đó có liên quan đến Kỹ năng của tôi, vì vậy tôi không thể nói với anh được."

 

"Ồ… tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã hỏi. " Seo Jun-Ho đã xin lỗi. Anh ta bắt đầu ăn với vẻ mặt ngượng ngùng. Họ dùng bữa trong im lặng.

 

"Ugh, tôi không thở được! Thật là ngộp thở!" Bị mắc kẹt giữa hai người, Nữ hoàng băng, ôm chặt cổ họng mình, cố gắng hô hấp trong cái không khí ngột ngạt đó. Ngay lúc đó, Baek Geon-Woo đã ăn xong cơm nắm và đứng dậy trước khi biến mất vào chỗ những Người chơi khác.

 

"Phù…" Cô thở ra một hơi dài. "Người đàn ông đó khá khó gần. Không giống như anh, anh ta không phải là người hoà đồng."

 

"Không hay chút nào. Tôi muốn thân thiết với anh ta hơn." Seo Jun-Ho lẩm bẩm.

 

"Tôi có thể hỏi tại sao không? Tôi hoàn toàn chẳng thấy lợi ích của điều đó chút nào."

 

"Chỉ là… Bản năng thì sao? Tôi có cảm giác rằng anh ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn vào một thời điểm nào đó. Nó cũng giống như một khoản đầu tư vậy." Anh ta giải thích.

 

Tất nhiên, anh ta không biết Baek Geon-Woo sẽ mạnh hơn bao nhiêu hay chính xác là vào thời điểm nào trong tương lai. Đã có nhiều lần bản năng của anh ta dự đoán sai, vì vậy đây có thể chỉ là một quyết định ngu ngốc, không hơn không kém.

 

'Nhưng mà…'

 

Chi tiết quan trọng nhất là họ cùng có chung nỗi đau. Vì lý do đơn giản đó, Seo Jun-Ho muốn trông chừng anh ta.

 

"...Dù sao đi nữa thì, mấy con quái ngu ngốc đó. Chúng thực sự không biết khi nào nên dừng lại." Seo Jun-Ho thì thầm, nhìn lên vầng trăng khuyết mờ ảo.

 

***

 

May mắn thay, Seo Jun-Ho được chọn làm người canh gác ở ca đầu tiên. Anh ta nghi ngờ rằng Weaver đã xếp anh ta vào vị trí đó như thể để nói với anh ta rằng hãy nghỉ ngơi đầy đủ trước khi bước vào trận chiến lớn vào ngày mai. Nhờ đó, Seo Jun-Ho cảm thấy khá dễ chịu và sảng khoái vào sáng ngày hôm sau.

 

"Chẳng có cuộc phục kích nào trong đêm cả."

 

Anh ta thực sự đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một cuộc tấn công bất ngờ. Nếu anh ta là chỉ huy của đám Kobolds, anh ta sẽ nắm bắt cơ hội để tấn công chớp nhoáng khi hầu hết cả nhóm đang say giấc.

 

"Nhưng tại sao chúng không tấn công nhỉ? Chúng nghĩ rằng địa hình này bất lợi sao?"

 

Khoảng trống lớn có lợi hơn cho đội của anh ta. Ngay cả khi chúng đã đột kích thành công, những Người chơi vẫn có thể dễ dàng tung đòn phản công.

 

"Dậy đi các ông cháu ơi! Chúng ta sẽ ăn sáng nhanh trước khi bắt đầu tiếp tục di chuyển."

 

"Mục tiêu của chúng ta hôm nay là đến được hang động của loài Kobolds ở trên đỉnh của Dãy Hainal!"

 

Hai Hiệp sĩ đánh thức cả đội bằng cách đập mạnh vào tấm áo ngực của họ.

 

"Ồ… Các cơ của tôi đau quá."

 

"Chết tiệt, bắp chân của tôi đang nhức nhối. Đã lâu lắm rồi tôi không đi bộ lâu như vậy. "

 

"Ờ. Tôi đã quá buông thả bản thân mình rồi. "

 

Mọi người đều càu nhàu, nhưng vì tất cả đều là cựu binh, họ vẫn bắt đầu chuẩn bị rời đi mà không phản đối gì nhiều.

 

"Dậy đi nào." Seo Jun-Ho nói với Nữ hoàng băng. Cô ấy không thể sử dụng ngôi nhà búp bê đẹp đẽ trong rừng, vì vậy cô ấy buộc phải quay trở lại sử dụng khăn tay để làm chăn của mình.

 

"Mhmm… Ký chủ…" Cô ấy thì thầm rên rỉ. "Tôi ghét phải đi xa nhà… Hãy nhanh chóng đánh bại lũ Kobolds đó để chúng ta có thể sớm quay trở lại…"

 

"Chỉ còn một ngày nữa thôi. Dựa trên những gì họ nói, tôi nghĩ chúng ta sẽ tiến sát tới hang động của chúng ngay sau ngày hôm nay."

 

"À, à… Ngay cả khi xuất hiện những con Kobolds Máu ở đó, tôi cho rằng cũng sẽ không quá nguy hiểm đâu." cô lẩm bẩm.

 

"Đúng vậy."

 

671 Người chơi và Mạo hiểm giả kỳ cựu đã tạo nên một lực lượng đáng gờm. Miễn là họ không để mất cảnh giác, họ sẽ không bị đánh bại một cách quá dễ dàng trong trận chiến.

 

'Miễn sao chúng ta không để mất cảnh giác…'

 

Cuộc hành quân lại bắt đầu. Khi họ ngày càng tiến gần đến đỉnh, những Người chơi bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn và cạnh tranh hơn. Ăn mặc như những cựu chiến binh, họ đều đang chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến.

 

"Chúng ta có vẻ không cần lo lắng gì đâu. Dường như như mọi người đã sẵn sàng cùng nhau xử gọn việc này. Tôi có thể cảm thấy một áp lực vô hình trong không khí." Nữ hoàng băng quan sát.

 

"Cô nói đúng. Tôi đã đánh giá thấp họ. Nhưng tôi tự hỏi những con Kobolds đã biến đi đâu hết rồi?" Seo Jun-Ho hỏi.

 

Họ đã không nhìn thấy một con Kobolds nào từ sáng đến trưa. Đây là ngày thứ hai anh ta ghi hình, nhưng anh ta không thể thu được cảnh nào quá hay. Trận chiến hôm trước diễn ra quá một chiều.

 

"Nếu chúng ta không thể quay được gì, Điểm Người chơi của tôi… Hả?"

 

Seo Jun-Ho nhìn thấy thứ gì đó lóe sáng từ trên đỉnh núi. Có một tia sáng chói lòa, giống như ánh sáng mặt trời hắt ra từ một tấm gương.

 

'Đó là thứ gì?'

 

Khoảnh khắc anh dừng lại và câu hỏi hiện ra trong đầu anh, những tiếng la hét bối rối bắt đầu nổ ra xung quanh anh.

 

"Ch-Woah!"

 

"C-Cái gì đang diễn ra vậy?"

 

Anh cảm thấy có thứ gì đó nổ tung dưới chân mình.

 

Rrrrrrrr!

 

Ngọn núi bắt đầu rung chuyển dữ dội như thể nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

 

"Đó là một trận động đất!"

 

"Chết tiệt, thật là đen đủi…!"

 

"Vừa rồi anh không cảm thấy có thứ gì đó phát nổ dưới lòng đất sao? Đây có phải là… một cái bẫy?! "

 

Một trận động đất trên núi đã đủ đáng sợ, nhưng một số người nhanh chóng nhận ra điều gì sẽ xảy ra tiếp theo và mặt họ bắt đầu tái đi.

 

"C-Chúng ta phải đi xuống…" một Mạo hiểm giả thì thầm.

 

Từ phía tiền tuyến, Weaver quay mặt xuống và hét lên, "Toàn bộ lực lượng! Rút xuống chân núi! Ngay lập tức!"

 

Bùm!

 

Giọng anh ta bị át đi mất dưới một tiếng nổ lớn. Đôi mắt của những Người chơi bỗng chốc đầy vẻ sợ hãi.

 

Rrrrrrrrr!

 

"A-Một trận lở đất… Đó là một trận lở đất!"

 

"Khỉ thật! Chúng ta làm sao có thể kịp rút xuống dưới sau khi đã đến tận đây! "

 

"Chúng ta không thể làm thế! Chúng ta phải cầm cự! "

 

"Hãy đào đất để tìm chỗ nấp! Đó là cách duy nhất! "

 

Nó giống như một cơn sóng thần trên đất liền. Một làn sóng đất bắt đầu tràn xuống đầu họ với tốc độ đáng báo động.

 

Lực lượng của họ là 671 người, nhưng điều đó chỉ làm cho việc chống lại trận lở đất trở nên tồi tệ hơn. Tiếng la hét của họ vang lên khi họ bắt đầu giày xéo lên nhau tìm chỗ ẩn nấp.

 

"Ký chủ!"

 

"...Chết tiệt."

 

Seo Jun-Ho cắn chặt môi dưới, ánh mắt anh ta đầy khó hiểu. Anh thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng đến loại tình huống này.

 

'Tức là trong đám Kobold đó có một cá thể sở hữu đủ trí tuệ để tổ chức loại bẫy phức tạp này sao?'

 

Không một ai có thể dự đoán được điều này. Ngay cả một Người chơi ở cấp độ Seo Jun-Ho cũng cần phải có rất nhiều thời gian để chuẩn bị một trận lở đất nhân tạo.

 

'Chờ đã, thời gian để chuẩn bị…'

 

Anh ta nhận ra rằng chúng đã có đủ thời gian.

 

Những con Kobolds ở Dãy núi Hainal đã không có chút động tĩnh nào trong vài tháng qua, nhưng không phải vì chúng sợ hãi. Chúng đã chờ đợi một khoảnh khắc như thế này. Chúng đã chuẩn bị đầy đủ cho chiến dịch của mình.

 

'Đó cũng là lý do tại sao chúng không đột kích chúng ta vào ban đêm.'

 

Không cần thiết phải mạo hiểm khi chúng có một cách chắc chắn hơn để giành chiến thắng.

 

"Mau dựng rào chắn lên!"

 

Vút!

 

Các Thuật sĩ bắt đầu kích hoạt Rào chắn để chuẩn bị cho cuộc tấn công sắp tới.

 

Nhưng cũng không có gì khác biệt…

 

Rắc!

 

Từ trên cao, các Pháp sư Kobolds đã bắt đầu sử dụng phép thuật của chúng. Bốn con Kobolds Pháp sư có thể được nhìn thấy đằng sau dòng chảy liên tục của đất, cây và đá.

 

Rắccccc!

 

Những quả cầu lửa của chúng đâm vào Rào chắn của các Thuật sư và phát nổ, khiến chúng vỡ tan.

 

"Chết tiệt! Chúng thực sự đang khiến ta kinh hoảng! "

 

"Làm thế nào những con Kobold kém cỏi đó có thể xoay sở để qua mặt chúng ta được?"

 

"Điều này thật vô lý. Đúng là chúng có chơi bẩn, nhưng chúng không thể nghĩ ra kiểu chiến thuật ở cấp độ này được!"

 

"Đó không phải là điều nên được quan tâm vào lúc này! Mọi người tập trung lại đây!"

 

"Rào chắn chặn lại trận lở đất này thế quái nào được?! Đào đi! Chúng ta cần phải đào!"

 

Người chơi và Mạo hiểm giả nhanh chóng bắt đầu tập hợp thành các nhóm nhỏ. Họ bắt đầu cùng nhau đào và chui vào bên trong những cái lỗ mà họ tạo ra.

 

"N-Nó đang đến đấy!" ai đó hét lên. Vụ lở đất đã quét sạch hàng tiên phong của đội, nhưng phần lớn đã đào sâu vào lòng đất nên chỉ một số ít bị cuốn trôi.

 

"Ký chủ! Anh không được nấp dưới lòng đất!"

 

"...Tôi biết. Điều đó sẽ chỉ câu thêm được chút thời gian mà thôi."

 

Sẽ cần một lượng sức lực và năng lượng đáng kể để đào ra khỏi mấy cái hố đó ngay cả khi trận lở đất đã qua. Trên thực tế, anh ta thậm chí có thể bỏ mạng dưới đó đơn giản vì thiếu oxy.

 

"Và quan trọng nhất, những con quái đó sẽ không chỉ ở yên đó đâu..."

 

Trên đỉnh núi, hàng trăm con Kobolds Máu đã cầm sẵn vũ khí của chúng, sẵn sàng chiến đấu. Một khi trận lở đất trôi qua, chúng sẽ bắt đầu tràn xuống và giết hết những ai chui lên khỏi mặt đất.

 

"Ký chủ!" Nữ hoàng băng hét lên.

 

Bây giờ là lúc để đưa ra lựa chọn của anh ta…

 

"Có ba lựa chọn."

 

Đầu tiên, anh ta có thể sử dụng Rào cản Bóng đêm và Dạ Bộ Hành để tránh đi việc va chạm. Hoặc, anh ta có thể sử dụng Băng Hà để che chắn cho mình khỏi trận lở đất. Tuy nhiên, một trong hai lựa chọn đó sẽ yêu cầu anh ta phải bộc lộ một trong những Kỹ năng của mình.

 

'Nhưng mà…'

 

Seo Jun-Ho cắn chặt môi và quyết định chọn lựa chọn cuối cùng. Ngay cả khi đã hạ quyết tâm, anh ta vẫn không chắc liệu nó có phải lựa chọn đúng hay không.

 

"Ai đó phải ở lại và cản đám Kobolds Máu đó lại…"

 

Nếu không, toàn quân sẽ bị tiêu diệt.

 

Nhưng dù anh ta có suy nghĩ bao nhiêu, cũng chỉ có duy nhất một người làm được điều đó mà thôi.

 

"Tăng cường."

 

Người đó chỉ có thể là Seo Jun-Ho.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương