Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 124 Cuộc thi săn Kobolds (5)

Chương 124 Cuộc thi săn Kobolds (5)

 

Bùm!

 

Mặc dù bầu trời hoàn toàn quang đãng, trong không gian lại vang vọng âm thanh hệt như tiếng sấm khi những đống đất và tảng đá to bằng cả ngôi nhà lăn xuống. Khi đối mặt với cơn cuồng nộ của ngọn núi, Seo Jun-Ho dường như chỉ nhỏ bé như một hạt bụi.

 

"Phù." Anh ta thở ra một hơi ngắn, Bạo Tàn Đao xuất hiện trong tay. “Băng, cố gắng đừng có ngã nhé.”

 

Anh ta sẽ tiến lên…

 

Giọng của Seo Jun-Ho nhỏ đi ngay lập tức khi anh ta biến mất vào khoảng không. Trận lở đất đổ xuống nhanh hơn gấp hai, hoặc thậm chí có thể gấp tới ba lần bởi anh ta đã kích hoạt Tăng cường và đang bắt đầu xới tung ngọn núi.

 

Rắc!

 

Mũi kích của anh ta đâm vào một tảng đá dày. Seo Jun-Ho đạp vào những tảng đá để phóng người về phía trước, leo lên ngọn núi như thể anh ta đang đóng cọc anhg tốc độ nhanh nhất có thể.

 

Bầu trời đến gần hơn, và mặt đất biến mất bên dưới anh chân anh ta.

 

Rrrrr!

 

Dưới chân mình, anh ta thấy đất, đá và cây cối đổ xuống như một dòng sông. Những thứ bay lên buộc sẽ phải rơi xuống, vì vậy khi anh ta thả mình tự do trong không trung, anh ta bắt đầu rơi xuống mặt đất.

 

"Ký chủ!"

 

Tiếng hét lo lắng của Nữ hoàng băng không lọt được vào tai anh. Sự chú ý của anh ta đang nằm hoàn toàn ở chỗ khác.

 

“Tập trung nào, Seo Jun-Ho. Hãy tập trung.” anh ta thì thầm với chính mình như thể đang trong cơn mê. Anh ta mài sắc nhận thức, ý thức, phán đoán và bản năng của mình đến giới hạn tận cùng của chúng, và hạ xuống giữa cơn tàn phá của mặt đất.

 

Bam!

 

Anh ta đáp xuống một tảng đá lớn. Ngay sau khi đạp lên nó, anh ta nhảy lên một cái cây đang đổ xuống trước mặt mình.

 

'Mình phải nhắm vào đâu tiếp theo đây?'

 

Cứ như thể anh ta đang leo núi vậy. Chắc chắn, đó là một kiểu leo ​​núi rất nguy hiểm, tính mạng của anh ta sẽ bị đặt vào thế ngàn cân treo sợi tóc mỗi khi anh ta đặt chân đến một vị trí mới.

 

Đôi mắt anh ta rất sắc sảo. Cả trí lực và tầm nhìn của anh ta đều được mở rộng, và anh có thể nhìn thấy toàn bộ vùng đất chỉ bằng một cái liếc mắt rất nhanh. Anh ta đưa ra quyết định của mình trong chớp nhoáng, và cơ thể anh di chuyển phối hợp với những quyết định đó cũng nhanh không kém.

 

Vút! Vút!

 

Anh ta cẩn thận nhưng không chậm chạp, táo bạo nhưng cũng chẳng liều lĩnh.

 

Đôi chân của anh ta đã hạ xuống hết chỗ này đến chỗ khác. Đôi khi là một tảng đá lớn, đôi khi là một cái cây, và đôi khi là một viên đá chỉ to bằng lòng anh tay của anh ta mà thôi.

 

Krrrr…

 

Một con Kobolds đã quan sát Seo Jun-Ho một cách cẩn thận từ đỉnh của dãy Hainal. Cũng giống như các Quý tộc con người, Kobold Cấp cao được đeo những viên đá quý lấp lánh và to gấp đôi Nhà Vô địch của Kobolds mà Seo Jun-Ho đã đánh bại trước đó.

 

Ka! Hự! ” Nó chỉ vào Seo Jun-Ho bằng cánh tay phải đeo hàng chục chiếc nhẫn. Khi nó ra lệnh, các Pháp sư Kobolds gật đầu và kích hoạt phép thuật của chúng.

 

Vút!

 

Bốn quả cầu lửa lần lượt được phóng về phía Seo Jun-Ho.

 

'Ma thuật sao?'

 

Anh nhanh chóng vặn người giữa không trung để né chúng. Ngọn lửa nóng bỏng sượt qua lưng anh, bắn thẳng xuống đất gây ra một vụ nổ lớn.

 

'Mình hẳn đã bị thiêu rụi nếu không có Hắc giáp rồi.'

 

Anh ta hạ cánh an toàn trên một tảng đá và tiếp tục di chuyển, không một khắc lỡ nhịp.

 

Bùm!

 

Một quả cầu lửa ập vào nơi anh vừa đứng.

 

Vút! Vút!

 

Seo Jun-Ho đã né được tất cả bốn quả cầu lửa, di chuyển một cách thanh thoát. Tuy nhiên, các Pháp sư Kobold vẫn không ngừng tạo ra những đợt tấn công khác của chúng.

 

Xoẹt!

 

Anh ta né khi có thể và mạnh dạn chém đôi những quả cầu lửa mà anh ta không kịp tránh.

 

"Chẳng có kết cục nào cho chúng nó cả."

 

Việc leo lên của anh ta đã bị làm chậm đi bởi các Kobold Pháp sư. Seo Jun-Ho nhíu mày và hét lên một tiếng để lấy lại tinh thần.

 

"Hừ!"

 

Anh ta bắt đầu di chuyển nhanh hơn. Khi tăng tốc độ, anh ta thu cây kích lại.

 

"Kung?"

 

"Krrr?"

 

"Kukuku."

 

Mấy con Kobolds Pháp sư cười chế nhạo lúc chúng quan sát. Làm thế nào mà một con người có thể ném một cây kích từ khoảng cách tới hơn 150 mét? Đôi mắt màu vàng của chúng cong thành nếp gấp, và chúng la hét chế giễu anh ta.

 

"Việc này có chút nào hài hước sao?" Seo Jun-Ho sởn gai ốc như thể nhìn thấy một con quỷ.

 

"Chúng mày sẽ sớm phải cất cái nụ cười đó đi thôi!"

 

Bắp tay anh ta phồng lên siết chặt lấy cây kích. Seo Jun-Ho đặt toàn bộ trọng lượng của mình vào cánh tay phải và quăng món vũ khí.

 

Vút!

 

Cây kích bay về phía trước với một âm thanh dữ dội, giống như một con thú dữ nghiền nát mọi thứ cản trước mặt nó. Mũi nó cắm ngập vào bụng của một trong những Pháp sư Kobold, giết chết nó ngay lập tức. Cây kích không bị mất đà và tiếp tục bay, nhắm thẳng đến con Kobold Cấp cao.

 

"Kah!"

 

Nó dùng cánh tay đeo nhẫn đập vào cây kích, khiến món vũ khí đổi hướng đâm vào một cái cây lớn. Cơ thể của con Pháp sư Kobold đã chết theo đó mà bị ghim luôn vào thân cây.

 

"Kyaak!"

 

"Kraaa!"

 

Khi những con Kobolds khác nhận ra và hét lên thì đã quá muộn. Chúng không thể tưởng tượng nổi rằng một con người có thể giết chết một trong số chúng từ khoảng cách xa đến thế.

 

'Chúng đã bắt đầu hoảng sợ rồi đây!'

 

Đôi mắt của Seo Jun-Ho sáng lấp lánh khi anh ta lao nhanh trên quãng đường còn lại.

 

'Mình sắp tới nơi rồi...'

 

Anh ta có thể thấy rằng những con Kobolds Máu đã được trang bị vũ khí và sẵn sàng cho trận chiến.

 

"Hây."

 

Thụp.

 

Cuối cùng quãng đường cũng đã kết thúc. Seo Jun-Ho đáp xuống nền đất vững chắc và liếc nhìn về phía sau anh ta. Ngọn núi từng được bao phủ bởi cả rừng cây cối nay đã trở nên cằn cỗi. Anh ta khó có thể tin rằng anh ta đã xoay sở để vượt qua được một trận lở đất có quy mô vượt trội như vậy.

 

Phù…” Anh nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp thở để chuẩn bị tinh thần cho trận chiến. Đối mặt với thảm họa thiên nhiên đã không phải là một kỳ tích dễ dàng, nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc.

 

Mọi thứ có vẻ không quá có lợi đối với anh ta. Đối thủ của anh ta hẳn sẽ đủ thông minh để tận dụng sự mệt mỏi của anh.

 

"Kyaaaak!"

 

"Krrrrr!"

 

Kung! Kaaaah!

 

Anh đã mong đợi điều đó. Những con Kobolds Máu bắt đầu tràn xuống từ trên đỉnh núi, nước bọt trào ra từ khoé miệng chúng. Một số con tỏ ra phấn khích đến nỗi chúng thậm chí còn vấp ngã trên chính đôi chân của mình.

 

"..."

 

Seo Jun-Ho lặng lẽ lấy ra một cây cung và những mũi tên từ túi đồ của mình. Anh ta rất muốn sử dụng Bão Tên hoặc Chân Trời Cực Hạn, nhưng hẳn nhiên là không thể được vì anh ta vẫn đang ghi hình. Tất nhiên, nếu anh ta cảm thấy tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm, anh ta sẽ ngừng quay phim và sử dụng chúng để chiến đấu.

 

"Nhưng hiện tại, điều này vẫn trong tầm kiểm soát."

 

Nó sẽ là đủ. Anh ta chỉ cần một khoảnh khắc mà thôi.

 

Seo Jun-Ho tung ba mũi tên và kéo lại dây cung. Anh ta buông tay ra.

 

Vút!

 

Một mũi tên xuyên qua mắt của một con Kobold Máu và xuyên ra phía sau đầu của nó. Hai mũi tên kia cắm vào tim và trán của hai con quái khác.

 

"Kieeek!"

 

"Kaaahh!"

 

"Kung!"

 

Khi chúng hét lên và gục xuống, những con khác đang theo sát phía sau chúng vấp vào và ngã nhào. Seo Jun-Ho nhanh chóng và bình tĩnh bắn thêm nhiều mũi tên nữa.

 

Vút! Vút! Vút!

 

Mỗi khi anh ta buông dây cung, ba con Kobolds Máu sẽ gục xuống chết. Như thể mũi tên của anh ta được phù phép trăm phát trăm trúng vậy.

 

"..."

 

Rrrrrr.

 

Khi những con Kobolds Máu chỉ còn cách anh khoảng 30 mét, anh ta ném cây cung sang một bên. Thay vào đó, anh ta lấy ra một chiếc khiên lớn ở tay trái và một cây thương to, dài ở tay phải. Anh ta vào tư thế và phóng nó về phía trước.

 

"Kuuuu!"

 

"Kaaaaah!"

 

Có hơn bảy trăm con Kobolds Máu, bao phủ lấy Dãy Hainal như những con kiến.

 

Một Người chơi duy nhất lao nhanh về phía chúng, cầm độc chiếc khiên và cây thương trong tay.

 

Ngọn giáo lớn dễ dàng xuyên qua bụng của bảy con Kobolds Máu. Khi không tiếp tục giữ được cân bằng, Seo Jun-Ho đã ném nó đi và vung chiếc khiên của mình để đập vào đầu những con Kobolds Máu khác đang lao tới.

 

Kyak! Kyaaa!

 

Ku! Kung! ” Ở khoảng cách gần như thế này, mùi hôi thối của nước bọt chúng có thể len qua mũ giáp, khiến anh ta cay xè mũi.

 

"Hừ!" Seo Jun-Ho lấy ra Hắc Long Trảo từ túi đồ của mình và vung nó lên như một cây gậy. Khi nó chạm vào bọn Kobolds, đầu của chúng nổ tung như những quả bóng bay.

 

"Khỉ thật, nhiều quá."

 

Ngay cả đối với Seo Jun-Ho, anh ta cũng sẽ không thể giết tất cả trong khi vẫn phải cố che giấu khả năng của mình.

 

'Giá như mình có Bạo Tàn Đao ở đây…'

 

Anh cảm thấy sởn gai ốc. Khế Uớc Máu sẽ hỗ trợ việc bổ sung sức chịu đựng của anh ta dễ dàng hơn nhiều. Khi anh đang chìm đắm trong suy nghĩ, một con Kobolds nhe hàm, nhắm vào đầu anh.

 

"Ngậm miệng lại và cút ra mau!" Anh thúc cùi chỏ vào cằm nó. Anh ta phủ lấy chiếc khiên bằng Hào quang cụ và điều hướng nó trước khi ném vào những con Kobolds như ném một con dao găm.

 

Vút!

 

Chiếc khiên cắt xuyên qua mọi thứ mà nó tiếp xúc, bao gồm cổ, tay, chân và lưng của những con Kobolds Máu.

 

Haa, haa…” Hơi thở của anh trở nên nóng hơn và nhanh hơn khi mồ hôi anh ta đổ ra khắp cơ thể.

 

Có rất nhiều Kobolds ở đây — quá nhiều. Bất kể anh ta nhìn về phía nào, tất cả những gì anh ta có thể thấy là màu đỏ như máu trên làn da của chúng.

 

Keng!

 

Vài cái vuốt của chúng đâm vào cổ anh ta. Hắc giáp đã cứu anh ta một lần nữa.

 

“...” Seo Jun-Ho quay về phía chúng và bóp nát tay cầm của những cây giáo, làm chúng gãy đôi. Anh đâm thẳng mấy mảnh gãy vào mặt chúng.

 

Anh ta không có chút thời gian nào để nghỉ ngơi.

 

Bất kể anh ta tiêu diệt bao nhiêu, những con Kobolds vẫn tiếp tục đổ đến, hết đợt này tới đợt khác. Thêm vào đó, Tặng cường cũng đã đạt đến giới hạn của nó và bắt đầu tạo ra những chấn thương.

 

"Ký chủ!" Nữ hoàng băng lớn tiếng gọi, bay tới. Seo Jun-Ho không nói bất cứ điều gì, chỉ đơn giản giơ ngón tay hướng xuống đất.

 

"... Tôi-tôi hiểu rồi!" Cô gật đầu nhanh chóng rồi bay đi.

 

***

 

"Khụ khụ!"

 

Baek Geon-Woo tỉnh lại. Anh không biết cái gì đang đè lên khắp cơ thể mình, cũng không hiểu tại sao lại lạnh như vậy.

 

‘Đúng rồi, vụ lở đất!’

 

Đôi mắt anh mở trừng trừng khi nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi bất tỉnh. Ngay khi họ chuẩn bị tiếp cận đỉnh núi Hainal, một trận lở đất đã ập đến với tiểu đoàn. Anh ta đã nhanh chóng đào một cái hố cho chính mình và hầu như chỉ vừa vặn đủ để sống sót.

 

'Mình phải ra ngoài!'

 

Có nhiều đất đá trên người anh ta đến nỗi cơ thể anh ta hầu như không thể cử động. Nhưng khi cố cử động mạnh, anh ta bắt đầu tạo ra nhiều khoảng trống hơn. Răng của anh ta kêu răng rắc. Mặc dù ở dưới lòng đất, nhưng anh ta không biết tại sao lại lạnh như vậy. Anh ta bắt đầu đào lên vì sợ cóng đến chết.

 

"Ha!" Sau khoảng năm phút, cuối cùng anh ta cũng có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Baek Geon-Woo nhanh chóng bò ra khỏi mặt đất, nhìn thấy những Người chơi khác bắt đầu xuất hiện.

 

Keng! Keng!

 

Ngay sau đó, tiếng va chạm của vũ khí vang vọng từ đỉnh đồi.

 

'Có một trận chiến? Không phải tất cả mọi người đều bị cuốn trôi sao?'

 

Baek Geon-Woo không nhìn đi chỗ khác và nhanh chóng bắt đầu leo ​​lên. Nếu thực sự có một trận chiến xảy ra, anh ta phải đến đó và giúp đỡ những người khác càng nhanh càng tốt.

 

"...?"

 

Nhưng khi đến nơi, anh không thấy lực lượng hơn 600 người đó. Chỉ có một Người chơi đơn độc, chiến đấu trong một trận chiến đơn độc.

 

“Người chơi… Seo Jun-Ho?”

 

Anh ta trông thật kiệt quệ. Hai bên áo giáp của anh ta rách nát, và chiếc mũ giáp của anh ta bị xé làm đôi. Cánh tay trái của anh cũng có vẻ bị thương.

 

"Anh đã chiến đấu một mình trong suốt thời gian qua sao?"

 

Đỉnh núi được phủ kín bởi 150 cái xác của những con Kobolds Máu. Baek Geon-Woo run rẩy khi chứng kiến ​​trận chiến vinh quang.

 

"Người chơi…"

 

Đó là tất cả những gì mô tả về anh ta - một Người chơi. Một người đã dành cả đời để săn quái vật và bảo vệ thế giới.

 

"Người chơi Seo Jun-Ho!"

 

Một con Kobold Máu vung ngọn giáo của nó vào khuôn mặt không có gì bảo vệ của Seo Jun-Ho.

 

Bốp!

 

Baek Geon-Woo tung một cú đấm mạnh vào cằm nó.

 

Hừ, hừ…

 

Anh ta có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt của Seo Jun-Ho. Baek Geon-Woo nhìn thẳng vào mắt anh. “Cảm ơn vì anh đã ở lại. Để chiến đấu."

 

“Hừ, hừ… Những người khác… Những Người chơi và Mạo hiểm giả khác… Họ thế nào rồi?” Seo Jun-Ho hỏi giữa những tiếng thở hồng hộc.

 

“Họ…” Baek Geon-Woo tự ngắt lời và im lặng. Thay vì hoàn thành nốt câu nói, anh ta ngoái lại nhìn về phía sau mình.

 

Những người sống sót đã bắt đầu leo ​​lên đỉnh, với vũ khí trong tay.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương