Sự Trở Lại Của Frozen Player
-
Chapter 109 Thỉnh cầu của người cựu chiến binh (3)
Chương 109: Thỉnh cầu của người cựu chiến binh (3)
Chỉ nói rằng Seo Jun-Ho mạnh mẽ thôi chắc chắn là chưa đủ. Anh ta xử lý đám Kobolds Máu đơn giản như cướp kẹo từ một đứa trẻ vậy. Đối với anh, dường như lũ quái vật cũng chỉ giống như những con kiến.
'Anh ta mạnh thật đấy…'
Hakan không thể không nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mắt. Cơ thể của Seo Jun-Ho chuyển động theo một cách không thể nào đoán trước được, hệt như một con thú hoang đang săn mồi. Trong một vài nhịp chuyển động, cây kích của anh ta có vẻ nặng và thô giống như một chiếc rìu, nhưng trong vài nhịp khác, nó lại di chuyển nhanh nhẹn và uyển chuyển như một ngọn giáo. Anh ta đã giết hàng chục con Kobolds Máu một lúc.
'Hai con phía trước, một con bên trái, ba con khác bên phải…'
Đôi mắt của Seo Jun-Ho liên tục quét xung quanh, phân tích chiến trường. Ngay tại thời điểm anh ta xử lý thông tin, cơ thể anh ta đã chuyển động theo luồng thông tin đó. Không có lấy dù chỉ là một nhịp thừa.
Phập!
Bạo Tàn Đao lóe lên như một tia chớp, lập tức đâm xuyên qua tim của hai con Kobolds. Anh ta vặn cổ tay, xoay người sang trái và cắm ngập đầu lưỡi rìu vào xương sườn của một con khác.
Vút!
Nó thậm chí còn không có thời gian để gầm lên trước khi gục xuống chết. Chân phải của anh ta bật ra, đá vào bụng một con Kobolds Máu và khiến nó bay ngược trở lại va vào một con khác.
Rầm!
"Chúc mừng mày đã là kẻ đầu tiên được nếm mùi Nộ Long Cước của tao."*
*Lấy cảm hứng từ nhân vật Lee Sin trong Liên Minh Huyền Thoại
Anh ta nâng cây kích qua đầu và chém mạnh nó xuống, nghiền nát hộp sọ của hai con Kobolds Máu.
Rắc!
"..." Anh ta đảo mắt nhìn xung quanh. Thoáng chốc đã chẳng còn sót lại một con quái vật nào.
"Anh thực sự…" Hakan cất tiếng nói. Suốt khoảng thời gian 30 năm trời làm lính đánh thuê, ông ta đã gặp rất nhiều người có quyền năng mạnh mẽ, thậm chí một vài trong số đó cũng sở hữu sức mạnh sánh ngang với Seo Jun-Ho. Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều hoặc là Hiệp sĩ, hoặc là những Người chơi cấp cao, ít nhất cũng là 80.
'Các tiêu chuẩn thông thường không đời nào có thể áp dụng lên anh ta được…'
Thỉnh thoảng, những người như anh ta lại đột ngột xuất hiện, như thể họ chỉ mới từ trên trời rơi xuống sau khi đã được Ông Trời ban tặng cho một tài năng ưu việt đến mức khó tin. Họ thường được gọi là những thiên tài.
"Seo Jun-Ho…" Hakan tạm cắt ngang dòng suy nghĩ của mình. Tất cả những gì ông ta biết hiện giờ là người đàn ông này đã cứu mạng ông, và ông mắc nợ anh ta. "Thật lòng cảm ơn anh. Nếu không có anh, tôi hẳn đã bỏ mạng ở cái xó quái quỷ này."
Seo Jun-Ho cười toe toét trước lòng biết ơn chân thành và sâu sắc của Hakan. "Ông bi quan sớm đến như vậy sao? Ông cũng rất mạnh khi sở hữu cây nỏ của mình đấy chứ."
"Haha. Cảm ơn anh vì những lời đó." Hakan lắc đầu. "Nhưng chúng cũng khiến tôi nhận ra một điều, rằng bây giờ tôi đã quá già rồi. Tôi thích sống trong lớp bảo vệ an toàn của một thành phố hơn là phải liều mạng trên chiến trường ở độ tuổi như thế này. Một khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ nghỉ hưu và quên đi công việc làm lính đánh thuê. Và một khi Sophia…"
"Chờ đã…" Seo Jun-Ho giơ tay lên ngắt lời. Trong những bộ phim và những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu anh đã đọc, bất kì ai nói ra mấy thứ kiểu thế sẽ luôn là kẻ phải bỏ mạng. "Tôi sẽ lắng nghe phần còn lại khi chúng ta ra khỏi Hầm ngục này một cách an toàn."
"Trời ạ, tôi thật ngu ngốc làm sao. Tôi đã quá vội vàng." Mọi chuyện vẫn chưa đi đến hồi kết, song, khi được tận mắt chiêm ngưỡng kỹ năng tuyệt đỉnh của Seo Jun-Ho, Hakan cảm thấy như thể họ chắc chắn sẽ chinh phục được Hầm ngục này vậy. "Hãy tiếp tục hành trình của chúng ta nào." Ông ta phấn khởi nói trong khi nhấc chiếc đèn lồng lên.
Có rất nhiều con đường khác nhau, nhưng hai người họ đều sở hữu đủ kinh nghiệm để không cần phải lo lắng về việc lạc đường.
Những con Kobold Máu cũng không còn là vấn đề nữa. Tất cả những con quái họ gặp phải đều bị xử lý gọn gàng bởi cây kích của Seo Jun-Ho. Khoảng 40 phút sau, mùi hôi thối của chúng đã biến mất gần như hoàn toàn.
"Tôi không còn ngửi thấy mùi của chúng nữa," Hakan nhận xét.
"Tôi nghĩ rằng hầu hết những con Kobolds Máu trong Hầm ngục này đều đã bỏ mạng." Seo Jun-Ho trả lời. Cho đến thời điểm hiện tại, anh ta đã tiêu diệt tới hơn tám mươi con Kobolds Máu. Sẽ khá bất ngờ nếu vẫn còn bất kỳ con nào trong số chúng giữ lại được mạng sống.
'Cũng không tồi'
Cấp độ của đám Kobolds dao động từ khoảng 60 đến 65, vì vậy anh ta đã đạt tới cấp 40 sau khi nhận được Kinh nghiệm từ việc giết tám mươi con quái liên tục.
"Huh? Dừng lại!" Hakan lớn tiếng gọi anh. Seo Jun-Ho quay lại, chỉ để nhìn Hakan đặt chiếc đèn lồng xuống và mò mẫm thứ gì đó xung quanh sàn nhà. Một lúc sau, có một âm thanh "cạch", tựa như một hệ thống nào đó đã được kích hoạt, và sàn nhà trước mặt họ đổ sập xuống.
"... Một cái hố bẫy sao?" Seo Jun-Ho thì thầm. Anh ta nuốt nước bọt. Cái bẫy sâu khoảng ba mét và được bao phủ bởi hàng đống những cái gai sắc nhọn. Nó đã bẫy được tới hơn mười con Kobolds Máu.
"Đó là một cái bẫy khá khó chịu."
"..." Seo Jun-Ho quá sốc đến mức gần như không nói lên được lời nào. Sự tự tin vững vàng của anh ta gần như đã sụp đổ trong khoảnh khắc ấy.
'Mình đã hoàn toàn mất cảnh giác vì mình không cảm nhận được bất kỳ con Kobolds nào xung quanh nữa, nhưng…'
Anh không ngờ rằng nơi này lại có cả những cái bẫy. Anh ta không thể cảm nhận được bẫy bằng các giác quan nhạy bén của mình vì chúng vốn không phải là sinh vật sống.
"Hầm ngục thực sự là một nơi cực kì nguy hiểm. Tôi có thể đã bị thương rất nặng nếu không có ông là bạn đồng hành." Seo Jun-Ho nói với lòng biết ơn sâu sắc.
"Tôi hiểu. Nhưng những người mạnh mẽ như anh thường có xu hướng mắc bẫy dễ dàng hơn. Anh không bao giờ được phép buông lỏng cảnh giác bên trong một Hầm ngục." Cho dù Seo Jun-Ho có tài giỏi đến đâu, anh ta cũng sẽ không tài nào thoát khỏi một cái bẫy như thế mà không có thương tích gì. "Kẻ nào thiết kế ra lăng mộ này thật ranh ma. Cái bẫy đó rất lợi hại..."
Hakan đứng dậy. "Tôi đoán cuối cùng tôi cũng có thể trở nên hữu ích đối với hành trình của chúng ta."
"Đừng nói vậy chứ. Tôi sẽ rơi vào tình trạng khá khó khăn nếu không có ông. "
"Haha, cảm ơn vì những lời tán dương đó. Thành thật mà nói, việc tìm kiếm và tháo dỡ bẫy là lĩnh vực chuyên môn của tôi. Anh có muốn tôi truyền một chút kinh nghiệm của mình cho anh không?" Ông ấy hỏi.
"Như vậy có được không?" Đôi mắt của Seo Jun-Ho lấp lánh đầy thích thú. Dù anh ta vươn cao đến đâu, vẫn sẽ luôn tồn tại thứ gì đó để anh ta học hỏi. Như Khổng Tử đã nói trong một cuốn sách của ông rằng "Khi ba người đàn ông đi cùng nhau, sẽ luôn có một người thầy trong số họ."* Ông gật đầu và trả lời, "Vậy thì, để tôi giúp đỡ cho anh."
*Tức là sẽ luôn có một điều gì đó của một người để hai người còn lại học hỏi theo.
"Công việc này không thực sự quá phức tạp. Anh chỉ cần ghi nhớ kĩ một vài điều." Hakan bắt đầu từ đó. Ông ta đã đánh hơi được mọi cái bẫy và biến chúng trở thành những thứ vô hại. Seo Jun-Ho đôi khi nhìn qua vai ông và nói ra những thắc mắc của mình, tựa như một cậu học trò đang quan sát người thầy của mình làm mẫu vậy.
"Bây giờ, đây là cách để anh hủy cái bẫy này. Hãy nhấn nút này… thấy cách nó vận hành không?"
"Tức là, tôi chỉ cần xử lý nó theo thứ tự này đúng không?"
"Anh khá sáng dạ đó. Đúng vậy, anh chỉ cần ghi nhớ thứ tự."
Kiến thức của Seo Jun-Ho ngày càng tăng, nhưng anh ta không đạt được một Kỹ năng mới nào.
"Chà, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Đâu phải lúc nào mình cũng có thể may mắn như vậy."
Mỗi lần Hakan giải quyết một cái bẫy, có cảm giác như họ đang tiến gần hơn đến việc phá đảo Hầm ngục. Khi ông xử lý xong chiếc thứ mười sáu, hai người họ thấy mình đang đứng trước một cánh cửa lớn.
"Họ đã đặt bẫy cho đến tận phút cuối cùng." Hakan lẩm bẩm.
"Tôi cho rằng họ cũng phải xem xét khía cạnh tâm lý." Seo Jun-Ho lên tiếng.
"Đúng là như vậy. Mặc dù điều đó không có nhiều ý nghĩa với những người như anh." Hakan trêu chọc.
Ban đầu Hakan cứ nghĩ rằng Seo Jun-Ho chỉ nói với mình rằng anh ta muốn tìm hiểu thêm về những cái bẫy từ ông nhằm để biến ông thành gã hề, nhưng Người chơi này đã tiếp thu những bài học của ông một cách cực kỳ nghiêm túc.
'Mình tự hỏi mình có thể làm gì nếu sử dụng kiến thức này để kết hợp với kỹ năng Đóng băng của mình.'
Seo Jun-Ho đã cố gắng đưa ra những ý tưởng khác nhau về cách sử dụng kết hợp những khả năng sẵn có của mình.
"Những điều ông đã dạy tôi hôm nay rất có thể sẽ cứu sống tôi một ngày nào đó."
"Ahaha! Tôi sẽ cảm thấy vinh dự nếu điều đó thật sự xảy ra." Hakan cười khúc khích khi nhìn về phía cửa. Núm vặn bị gãy, và ông cảm nhận được rằng có người khác đang ở bên trong.
"... Tôi cảm thấy trong căn phòng đó có một con Kobolds khá hung hăng." Seo Jun-Ho thì thầm. Anh chỉ có thể cảm nhận được duy nhất một con, nhưng sát ý của nó nguy hiểm hơn nhiều so với những con quái khác mà họ đã chạm trán trong Hầm ngục này cho đến tận bây giờ. "Chúng ta cần phải cảnh giác, vì vậy nên hãy nấp gần phía cửa ra vào."
"Được rồi…"
Trong khi Seo Jun-Ho đang tiếp tục tiến về phía trước, Hakan đã dừng lại và đợi ở cửa.
"Ông có thể cho tôi một chút ánh sáng được không?"
Hakan làm theo, lấp đầy căn phòng bằng ánh sáng và để nó chiếu xuống một chiếc quan tài bằng bạch kim. Trên đỉnh cỗ quan tài là bức tượng Nữ Thần Ngũ Sắc, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo trong bóng tối.
"Đ-Đó là bức tượng!" Hakan không khỏi thốt lên.
Seo Jun-Ho thì khác. Anh liếc về phía một trong những góc khuất của căn phòng. Một đôi mắt đỏ rực đang chằm chằm nhìn anh xuyên qua màn tối. Khi con quái vật bắt đầu đứng lên, nó trông như đang lớn dần lên trong thời gian thực.
"Grrrrrrr…"
Con Kobold từ từ bước ra khỏi vùng bóng tối. Hakan thở hổn hển khi chiếu đèn lồng của mình về phía nó.
"C-Cái quái gì thế này…?" Ông ta run rẩy cất tiếng.
"Có vẻ như nó phải cao ít nhất là 2 mét." Nó to đến nỗi Seo Jun-Ho phải ngước cổ lên để nhìn cho hết. Cơ thể nó căng lên với những bắp thịt chắc nịch, dường như chúng có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Và đáng lo ngại nhất, đồng tử của nó đang lia khắp xung quanh...
"Ký chủ. Đôi mắt của nó khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi." Nữ hoàng băng không thể không lên tiếng.
"Ừ. Con này chắc còn điên hơn nhiều so với những con khác."
"H-Hãy cẩn thận! Nó không bình thường đâu!" Hakan lớn tiếng gọi. Ông ấy không sai.
"Thông tin về quái vật," Seo Jun-Ho thì thầm.
Cũng giống như cách Người chơi có thể nhận được thông tin về Cánh cổng trên Trái đất, họ cũng có thể đọc số liệu thống kê của quái vật tại Biên giới. Một cửa sổ nổi xuất hiện…
[Nhà vô địch của các Kobolds Máu, được truyền nhiễm Quỷ Lực. LV. 83]
Chỉ riêng tên của con quái vật đã cho anh ta ba điểm chính.
'Được truyền nhiễm Quỷ lực...?'
Điều này có nghĩa là có ai đó đã tiêm Quỷ Lực vào nó. Lông mày của Seo Jun-Ho nhíu lại.
'Mình sẽ phải xem xét điều đó sau.'
Phần còn lại không còn gì để bàn cãi…
'Nhà vô địch của các Kobolds Máu - đúng như dự đoán, nó là một chiến binh. Vì nó đã đạt tới cấp độ 83, các chỉ số của nó có lẽ sẽ cao hơn hầu hết những Người chơi đang ở cấp độ 90. '
Việc này có thể sẽ hơi mệt mỏi, nhưng anh ta không thấy quá phiền. Miễn là anh ta vẫn có Khí cụ của mình, anh ta sẽ có đủ khả năng hạ gục nó. Tuy nhiên, anh sẽ không để mình bất cẩn thêm lần nào nữa.
'Nó trông còn điên rồ hơn những con đồng loại khác… Có lẽ mình nên kết thúc việc này thật nhanh chóng. Tăng Cường.'
Seo Jun-Ho nâng Bạo Tàn Đao lên và lao về phía con quái vật trong khi kích hoạt Tăng Cường. Cơ thể anh ta bắt đầu nóng lên, và một luồng khí đen bao phủ phần lưỡi kiếm mà anh ta đang vung về phía đầu của con Kobolds Máu. Phải mất đến hai giây anh mới chạm được tới nó.
'Ngươi thậm chí sẽ không kịp cảm thấy nó đâu, quái vật.'
Nhưng ngay khi cây kích hướng xuống đầu nó, hai đồng tử của nó ngừng chuyển động, tập trung vào lưỡi kích. Sau đó, nó nhìn sang anh.
'… Khoan đã, nó nhìn thấy đòn tấn công của mình?' Mắt Seo Jun-Ho mở to đầy kinh ngạc.
"S-Seo Jun-Ho!"
Một bàn tay dã thú tóm lấy mặt anh ta, lấp đầy mũi anh bằng một thứ mùi hôi thối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook