Sesshomaru & Rin Story
C90: Market Mayhem (chap 8 - Phần 3 End)




A WISH UPON MOON (ĐIỀU ƯỚC TRÊN MẶT TRĂNG)

__________

Sự im lặng kéo dài là câu trả lời dành cho cô, nhưng cô cho rằng điều đó đã được dự báo trước. Đôi mắt cô đau đáu nhìn hắn, hai con mắt hồ vàng lạnh lùng đưa mắt nhìn lại cùng với đó là sự trống rỗng bủa vây tâm hồn hắn. Cô chỉ ước mình biết được chính xác những gì hắn đang nghĩ, nhưng cũng giống như tất cả những lần khác trước khi cô có ý tưởng hay ho và quen với điều đó. Cô hi vọng tìm thấy câu trả lời trung thực nào đó cho câu hỏi của mình trong mắt hắn, nhưng cuối cùng cô hiểu; cách hành xử buồn bã nhưng không tránh khỏi nỗi u sầu mà hắn định thể hiện ra đã quá rõ ràng với cô.

"Em hiểu rồi," cô nói, "ngài phải đi rồi," Cô đưa mắt nhìn xuống trong khi đôi mắt căng thẳng của hắn rời khỏi cô với hình ảnh của hai vầng mặt trời lặn.

"...Phải," hắn đáp, lần này đưa cho cô câu trả lời nghiêm túc. Hắn không thích nghe câu hỏi đó, không chắc liệu hắn có lặp lại hay câu hỏi đó chỉ đang mở ra một cánh cửa khác mang đến niềm đau trong cô. Không giống như trước khi hắn lờ mờ nhận ra rằng hắn càng ở lại lâu thì càng không thể quay đầu lại và từ biệt, hắn vẫn chưa thể cất bước đi. Ngay từ lúc hoàng hôn bắt đầu, đó đã là ý định của hắn, giờ nó trở nên khó khăn hơn nhưng hắn phải dứt khoát vì niềm kiêu hãnh, danh dự, và phẩm giá của mình; tất cả những điều đó có thể bị hủy hoại dưới cái nhìn từ bi của người con gái xinh đẹp này.

Hắn đưa tay ra, gương mặt cô ẩn dưới mái tóc ngay lập tức ngẩng lên khi nhận ra tay hắn đang chạm vào mình. Bàn tay móng vuốt của hắn lóe lên trong ánh trăng và làn da trắng sứ nơi lòng bàn tay hắn sáng lên. Nỗi đau của cô dịu đi trong khoảnh khắc đó, sự bẽn lẽn ngại ngùng đã vụt trôi đi. Một khoảnh khắc do dự trôi qua, một khoảnh khắc mà Sesshomaru đã chắc chắn xảy ra vì nỗi đau khi nãy do móng vuốt của hắn mang đến cho cô, chúng có thể xẻ cô thành hai nếu hắn muốn chỉ trong một cái vẩy tay.

Hơi khẽ ngạc nhiên khi sớm cảm thấy những ngón tay mảnh khảnh của cô lướt qua đặt lên tay hắn; bàn tay xinh xắn đó của cô đã làm việc trong khu vườn thảo dược, yếu ớt bệnh tật, luôn xoanh quanh chuyện bếp núc và các việc lặt vặt khác nằm vừa khít trong lòng bàn tay hơi to lớn của hắn chỉ để vung kiếm, chém xuyên qua đám kẻ thù của hắn, để rồi biến hắn thành một tên Sát Sinh Hoàn tuyệt đối. Với sự dễ dàng nhanh chóng, cô kiễng chân lên cho đến khi ngang tầm mắt những chiếc gai nhọn trên vai áo giáp hắn, đầu cô gần chạm cằm hắn, như thể mời gọi hắn hãy tựa đầu vào cô nhưng hắn nhanh chóng loại bỏ ý tưởng đó.

Rin, em đã thừa hưởng cách nào để khiến ta thành ra như vậy.


Cô giống như là phù thủy, nhưng hắn đã gặp nhiều phù thủy trong đời mình, và qua đôi mắt của hắn, họ luôn phủ đầy sự lừa lọc cùng phản bội. Những lời họ mang theo toàn những điều độc ác mà hắn phải loại bỏ ý nghĩ về việc Rin đang sở hữu những điều đó. Cô giống như cô phù thủy xinh đẹp rạng rỡ; huyền diệu và tinh khiết, hoặc ít nhất là với hắn thì chỉ cái tên thôi cũng là vừa đủ. Cô trói hắn lại với cô, như thể cô bỏ bùa mê vào hắn vậy, một chất độc khiến linh hồn hắn đụng độ với lý trí của hắn.

Cô đã khiến cho trái tim khó hiểu của hắn phải đôi lần chiến đấu chống lại niềm kiêu hãnh không ngừng của mình.

Hắn biết rằng, giữa hai người, sự lựa chọn tốt hơn để tạo ra là gì, hoặc hắn tin tưởng điều đó. Hắn đã sống, thổi tương lại vào những vùng đất cùng uy quyền tối cao của mình; di sản của hắn sẽ sớm phát triển như không có lời đồn thổi về vị Lãnh chúa vĩ đại Sesshomaru đã yêu một con người thảm hại. Hắn sẽ bị chế nhạo vì lại đi trên con đường của cha hắn; hắn sẽ bị giết nếu điểm yếu bị phơi bày trước những kẻ cố gắng tìm ra lỗ hổng trong con người vị Lãnh chúa mạnh mẽ của miền Tây. Hắn sẽ bị đánh bại và bị tiêu diệt nếu hắn cho phép mối quan hệ phức tạp này tiếp tục; hắn đã để sự việc đi quá xa bằng cách cho phép Rin có vinh dự được gọi hắn là hôn phu; dù dối lòng hay không, đó không phải điều hắn nên làm. Hắn thậm chí còn rất vui khi trao cho cô điều đó để giải quyết chuyện hắn là người phối ngẫu tương lai của cô.

Hắn đã dành cả ngày cùng cô trong ngôi làng con người, và tất cả những gì cô làm chỉ là đòi hỏi; không mong đáp lại, không kiên trì, không hứa rằng cô sẽ làm gì đó cho hắn, chẳng có gì sất. Cô chỉ đơn thuần đòi hỏi, sau vài giây suy nghĩ, hắn đồng ý đi giữa đám côn trùng mọc cánh tay và chân rồi dám tự xưng là sinh vật của thế giới này. Hắn đã bực bội với dân số ngày càng tăng của đám con người, những khu chợ, làng mạc của con người trên thế giới này càng tăng; mùi của họ là thứ hắn sẽ không bao giờ chịu được.

Tuy nhiên, đó là tất cả vì cô; hắn vui mừng, ít ra là những mảnh ký ức cuối cùng hắn sẽ có trong cô là những điều hạnh phúc. Cô hạnh phúc và...và cũng như hắn; dành cả ngày với cô không phải là hành động hắn sớm thấy hối tiếc; không quá sớm để gợi nhớ lại. Hai người nên trân trọng khoảng thời gian hạnh phúc họ đã có với nhau, cứ cho là như vậy, nó sẽ không...có nghĩa là kéo dài mãi mãi. Tất cả đều sai; nơi mà trong cuộc sống đã có một câu chuyện tình yêu về một tên yêu quái và một con người sẽ không kết thúc trong bi kịch. Hắn đã lang bạt khắp thế gian này hàng trăm năm, và chưa bao giờ một lần trong đời mình hắn lại từng trải qua một câu chuyện hay một mối quan hệ phát triển giữa một người từng chết và yêu quái.

Hai người họ chỉ đơn giản là không có nghĩa sẽ ở bên nhau trong cuộc đời này, có lẽ với người khác thì mối quan hệ của họ không bị coi là sai trái hay kinh tởm. Hắn tự hỏi liệu thế giới đó có tồn tại hay không.

Hắn cũng tự hỏi điều gì đó khác nữa.

"Em có ghét ta không?"

Quả là một câu hỏi bất bình thường với một kẻ như hắn. Hắn không bao giờ đoái hoài những gì người khác nghĩ về mình, vậy nên hắn không bao giờ có lý do gì để mà hỏi. Nó khiến hắn thấy ngượng mồm, và phần nào khiến hắn đôi chút sợ hãi. Liệu cô ấy có thực sự ghét hắn vì chuyện này? Vì vậy, có rất nhiều điều để ghét hắn, hắn nhấn mạnh những điều bởi vì dù cho đó là lũ yêu quái muốn tiêu diệt hắn bởi danh tiếng của hắn, loài người muốn chiếm lĩnh thế giới yêu quái, hoặc những linh hồn hay đám yêu quái luôn quyết tâm để gạt bỏ mối đe dọa quyền lực gần kề, hắn bị ghét là do vậy. Hắn là một tên yêu quái đáng ghét đã đáp trả lại tất cả; điều khác biệt duy nhất là hắn dành chiến thắng trong cuộc chiến.

"Vì điều gì chứ" cô hỏi, đầu cô không ngả về phía hắn, thay vào đó cô tiếp tục nhìn vào vai hắn; tập trung hoàn toàn vào những bông hoa oải hương màu tím trang trí trên bộ đồ của hắn.


"Vì chuyện này," hắn vặn lại, không cần thêm bất kỳ cái cớ nào nữa khi hắn chắc chắn cô sẽ hiểu phản ứng của hắn.

Chẳng ai nhìn ai, hắn cảm nhận được hơi thở của cô đang phà dọc theo cổ hắn, và nghe thấy cả tiếng tim cô đập thình thịch lúc hắn hỏi câu hỏi đó.

"Em không ghét ngài đâu," cô lặng lẽ trả lời, những ngón tay cô bắt đầu bồn chồn rờ lần viền tay áo. Cô đã bị thương, khó chịu, thậm chí còn trầm trọng hơn với những gì đang xảy ra. Tất cả mọi chuyện xem như cô thấy nó chẳng hề công bằng với cô chút nào; cô muốn khóc, muốn hét lên, thét lên với hắn cái gì mới là tốt. Nhưng nó sẽ chỉ mang lại cho cô ngàn lần đau đớn hơn; ghét bỏ hắn sau tất cả những gì hắn từng làm trong quá khứ vì cô là điều không thể hiện hữu trong tim cô. Em không hề ghét ngài, làm thế nào em có thể... "Ngài ghét em à?" cô lầm bầm, không chắc điều gì khiến mình ngạc nhiên khi hỏi câu hỏi đột ngột đó, chẳng giống câu hỏi chút nào.

Mắt hắn nhanh chóng nheo lại nhìn cô, "Em biết đó không phải là sự thực mà Rin."

Cô chế giễu, "Sau tất cả những gì đã xảy ra, Sesshomaru-sama, em không chắc điều gì là đúng nữa."

Lồng ngực hắn căng lên, và rồi hắn thở phù một cái qua hai đằng lỗ mũi. "Nhìn ta đi," Cô miễn cưỡng làm theo, một mệnh lệnh trực tiếp không hẳn tuân theo những cũng khiến hắn không biến nó thành tổn thương. Mắt hắn nhìn trân trối vào cánh tay cô, tay cô run bần bật qua lớp áo kimono. Cô có thực sự tin rằng hắn ghét cô không?

"Có phải vì em là con người?" cô thì thào một cách liền mạch, hai tay bắt chéo nhau siết chặt vào tay áo. "Ngài xấu hổ vì rằng em là con người nên ngài mới bỏ đi chứ gì?"

Xấu hổ vì rằng cô là con người, hắn chợt nghĩ. Ghét cái gì đó và xấu hổ vì nó là hai nhận thức hoàn toàn khác nhau, nhưng với kẻ như hắn...có lẽ hai khái niệm đó không khác xa lắm. Hắn có thấy xấu hổ với cô không? Hắn không muốn nghĩ vậy, làm thế nào mà một người nào đó có thể xấu hổ cho thứ họ quan tâm nhất chứ? Có phải nguồn gốc của cô là điều hắn thấy xấu hổ, những kẻ khác chắc chắn sẽ thấy nó qua cách đó, còn hắn thì sao...?


Chủ đề mà cô đề cập đến thực sự là điều nhạy cảm, nỗi hổ thẹn đã từng là trung tâm của mọi thù hận của hắn đối với thằng em bán yêu, một người cha mạnh mẽ nhưng nhu nhược và một thanh kiếm với sức mạnh để tạo ra cơ hội thứ hai cho một thế giới đầy rẫy chết chóc và tội lỗi, che giấu hắn với các hành vi của một thiên thần khi mà hắn rõ ràng với bất cứ điều gì nhưng...

"Có phải em đang nói nếu ta muốn em là thứ gì khác với con người em hiện tại ư?" hắn hỏi, trong khoảnh khắc suy nghĩ, Rin đông cứng lại trước lời hắn nói. Một cái gật đầu nhỏ của cô được coi là câu trả lời của mình, có lẽ nếu cô là một yêu quái, cô nghĩ, có lẽ nếu cô có thứ gì đó để trao cho hắn hơn là một vài thập niên du hành và cống hiến. Đôi khi thậm chí cô đã thất vọng về nó, là con người. Không có sức mạnh gì đặc biệt, không có khả năng chữa bệnh, thậm chí cũng chẳng phải là vũ khí sở hữu bất kỳ loại kỹ năng ma quỷ nào để giúp cô chiến đấu. Tuy nhiên, với những gì từng được sử dụng tới, cô dường như không phải là chiến binh; trái tim cô đau nhói nghĩ đến việc lấy mạng người nào ngay cả khi kẻ đó xứng đáng với nó.

Vì vậy, mọi thứ sẽ khác đi nếu cô là một yêu quái như hắn, "Nếu em được ban phước với sức mạnh ma quỷ mà em có," cô nói; Giọng cô khàn khàn, khô khốc. "Vậy thì có lẽ ngài sẽ không rời bỏ em như lúc này." Có lẽ nếu họ đến từ cùng một thế giới, thì mọi thứ sẽ khác nhiều. Ngay cả lúc mọi thứ có thể kết thúc theo cách cô muốn họ kết thúc ngay bây giờ, nó sẽ không kéo dài, cô sẽ không kéo dài được điều đó.

Sesshomaru của cô giống như một cây sồi cao lớn so với vẻ liễu yếu đào tơ của cô; hắn đã trải qua hết năm này tháng nọ để tiếp tục lão hóa và học hỏi, trong khi cô sẽ héo mòn và chết đi trong chớp mắt.

Sesshomaru buồn bã bởi lời nói của cô. Hắn khinh khi sự thiếu đảm bảo của cô về cô là ai; hắn tự hỏi liệu cô có biết cô đang hỏi cái quái gì không. Để trở thành một con quỷ, giống như hắn ư, giống như ... những kẻ đó ...những ả yêu quái không khác biệt trong mong muốn trở thành tầm quan trọng lớn hơn đối với thế giới yêu quái bằng cách nhấp nháy hàng lông mi dài về phía tên yêu quái mạnh mẽ ư, và hy vọng sẽ có được không chỉ nhận được sự quan tâm của hắn phần nào cũng như tước hiệu mà còn là vùng đất của hắn nữa. Đó là tất cả ả đàn bà tương xứng từng muốn có từ hắn, một phần tước hiệu của hắn, và hắn sẽ không đời nào trao nó cho bọn chúng.

Mẹ hắn gọi hắn là kẻ cứng đầu vì điều đó, cha hắn gọi hắn là người khó tính, nhưng hắn không quan tâm; không thèm bận tâm bằng chứng chỉ ra rằng không có bất cứ ả đàn bà nào trong số họ xứng đáng nắm quyền bên cạnh hắn. Sau đó, có những người đã rụt rè trước vẻ ngoài của hắn, một nhóm người được hắn phân loại làm đầy tớ của cung điện. Sự hấp dẫn của họ đối với vị thiếu gia của Phu nhân là điều mà hắn ta có xu hướng chế nhạo chúng bằng một trò chơi nhỏ bé tàn nhẫn gồm hai mươi câu hỏi, nhưng tất cả đó là vì sự hài hước của hắn mà thôi.

Cô không giống như bọn họ, Rin chẳng muốn gì cả... không bao giờ yêu cầu bất cứ điều gì liên quan đến tước hiệu, sự giàu có hay quyền lực của hắn. Nếu cô ấy yêu vẻ ngoài của hắn thì hắn hẳn đã bị thuyết phục rằng động thái của hắn đôi khi sẽ là đưa cô ấy đi theo cùng trong những chuyến du ngoạn trong quá khứ của họ. Cô rõ ràng đã nhìn thấy điều gì đó trong hắn, một cái gì đó đáng để nhận được ánh nhìn tôn thờ đó trong mắt cô; đó là một cái nhìn đầy những cảm xúc hắn đã cố gắng trốn chạy, nhưng cho đến tận ngày nay cô vẫn nhìn hắn theo cách đó. Tại sao cô lại nhìn hắn theo cách đó?

Rin

Ta không thể hiểu tại sao em không bao giờ bỏ chạy khỏi ta ...

Khi mà bất cứ ai trong tâm trí của họ đều sẽ nghĩ thế.

Cô vô cùng đơn giản trong vấn đề đạo đức của mình, thấy mọi thứ được cung cấp cho cô như một thứ đáng trân trọng; không bao giờ phàn nàn rằng cô đã có quá ít, không bao giờ yêu cầu nhiều hơn những gì cần thiết, hắn ngạc nhiên với việc cô nhận thấy cô xứng đáng hơn những gì nhận được. Đối với chuyện cô ước mình là một yêu quái, nó cũng chẳng khá hơn gì việc hắn muốn hắn là con người. Thật lố bịch.


"Nhìn ta này, Rin," hắn lặp lại lần thứ hai, giọng hắn dịu dàng hơn, giọng hắn mang theo một giai điệu êm đềm khiến cô ngước mắt lên như con sâu bướm. Ngón tay hắn đặt dưới cằm cô, đảm bảo mắt cô không tránh ánh mắt hắn, và tai cô nghe thấy mọi lời tuôn ra từ lưỡi hắn.

"Ta rất biết ơn," hắn nói, giọng nói đều đều, môi hắn tinh tế khi hắn phát âm bất cứ từ nào để chắc chắn cô hiểu được. "Đối với tất cả những gì em đã có, cho tất cả những gì em làm bây giờ ... sẽ luôn là như thế. Ta rất biết ơn, bởi em là con người."

"L-Chúa Se-" Rin cảm thấy vẫn ngón tay đó khiến cô im lặng, thế giới của cô vụt quay cuồng trong niềm hạnh phúc vui mừng khi nghe hắn nói những điều chân thành như vậy về cô; trống ngực cô đập thình thịch, con tim mà cô nghĩ tưởng chừng đã vụn vỡ nay nó vẫn còn đập.

"Đừng nói gì hết," hắn yêu cầu, cơ thể hắn nhận thức được rằng ngón trỏ phải của hắn đang chạm vào bờ môi mềm mại, ấm áp của cô; lác đác vài bông hoa anh đào rơi lả tả trước mắt hắn, quả là sự so sánh tương tự, hắn thầm nghĩ.

"Rin, trước khi ta khởi hành, ta chỉ đơn thuần có một yêu cầu cuối cùng mà ta muốn em chú ý đến," hắn nói.

Một tiếng thở hổn hển nhỏ gần như không nghe thấy, và để đáp lại, tiếng tắc nghẽn quen thuộc trong cổ họng cô lại hình thành khi nghe thấy việc thông báo rời đi của hắn. Cô thực tình hy vọng bằng cách nào đó đã mang hắn trở về, đưa hắn trở lại với giác quan của hắn. Tuy nhiên, dường như cô mới đang là người ảo tưởng. Thật ngớ ngẩn, cô nghĩ, cô từng tin rằng cô có thể có bất cứ khả năng nào để vượt qua sự mạnh mẽ, vô cảm này, cô cảm thấy những ngón tay mảnh mai lặng lẽ nhẹ nhàng lướt qua môi dưới, đôi mắt cô bắt đầu run rẩy; tên yêu quái tốt bụng.

"Còn cái này thì sao?" cô hỏi, một tia lửa sợ hãi lướt qua lời nói của cô.

Cô quan sát với đôi mắt ân cần khi hắn với tới lấy thanh kiếm thừa kế của mình, Thiên Sinh Nha của hắn. Một tay nắm lấy chuôi kiếm, trong khi tay còn lại tuốt ra bao kiếm màu đen treo vào hông hắn bằng chiếc thắt lưng màu vàng của hắn. Chỉ bằng vài thao tác nhanh chóng, Rin chứng kiến ​​hành động nhỏ bé của hắn bằng cách nhìn vào thanh kiếm; mắt hắn thận trọng, gần như thể hắn đang trông chờ để thấy hình ảnh mà hắn không muốn thấy. Sau một hồi nhìn vào, hắn nhét lưỡi kiếm vào vỏ bao trước khi tay cầm chạm vào bao kiếm với một cú chạm nhẹ, đảm bảo sự an toàn cho thanh kiếm cũng như sự hoàn thành của nó. Khi mọi việc được thực hiện, cô nhận ra khoảnh khắc không lường trước được lúc hắn đưa tay ra cho cô với Thiên Sinh Nha bị giới hạn trong cái nắm tay.

Hắn có muốn cô ấy lấy nó không? Đây có phải là yêu cầu mà hắn ta đang cầu khẩn với cô không, để cầm lấy kiếm của hắn?

"Một ngày nào đó, ta sẽ trở lại vì cái này," hắn nói, tay hắn nghiêng người về phía trước để làm nổi bật mong muốn của hắn cho cô nắm lấy thanh kiếm, còn cô làm theo đúng yêu cầu của hắn. Bàn tay cô vươn tới và nhấc nó ra khỏi lòng bàn tay hắn, cảm giác vỏ bọc của nó giờ đây đang ở trong lòng bàn tay cô mang đến một cảm giác hoàn toàn mới. Thật thú vị khi cảm thấy vũ khí của hắn nằm trong tay mình, cô tự hỏi liệu đây có phải là niềm tự hào về cảm giác của hắn không? Tuy nhiên, lý do gì mà hắn lại phải đưa nó cho cô. Chẳng bao lâu sau, cô đã bỏ qua về những gì hắn vừa mới nói; hắn sẽ trở lại vì nó? Hắn sẽ trở về?!

"Rin," hắn thu hút sự chú ý của cô trở lại với hắn, "Ta đã từng hứa, ta sẽ không bao giờ cho phép bất cứ điều gì xảy ra với em. Lời hứa đó ta sẽ không chống lại."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương