Sesshomaru & Rin Story
-
C91: Market Mayhem (chap 9 - Phần 1)
SOME FOOLS NEVER LEARN (CÓ NHỮNG SỰ NGỐC NGHẾCH KHÔNG BAO GIỜ HỌC ĐƯỢC)
Translator: Dương Từ
Hiệu chỉnh: Diệp Hạ Châu
__________
"Ngài cười lên nhé," cô đáp ngắn gọn trong khi ngón tay cái uyển chuyển vẽ một đường cong trên đôi môi mềm mại tựa như lông vũ của hắn; nhẹ nhàng đi tìm biểu hiện lý tưởng mà cô mong mỏi được nhìn thấy trên gương mặt hắn.
Em yêu ngài, cô tự nhủ lần nữa, cố gắng cảm nhận những chi tiết phức tạp của từng từ trong đó. Những lời như vậy không bao giờ nên được thốt ra trừ khi mang ý nghĩa thực sự. Cô biết chỉ một chút sai lầm thôi sẽ làm hỏng ba từ đặc biệt đó.
Cô đã rơi vào tình yêu điên cuồng, phi lý, khốn khổ, hoàn toàn bị ám ảnh với sinh vật bướng bỉnh khó đoán có mái tóc bạch kim và đôi mắt hồ vàng người luôn luôn là hình ảnh đầu tiên hiện lên tâm trí cô mỗi sáng thức dậy và cũng là hình ảnh cuối cùng trong ý nghĩ cô mỗi tối.
Cô yêu hắn.
1
"Xin ngài đó, Lãnh chúa của em" cô thì thào qua cổ họng nghẹn ngào, tự nhủ phải mạnh mẽ lên. Chỉ một giọt nước mắt thôi và cô biết quyết tâm của mình sẽ bắt đầu vụt tắt nếu hắn chú ý đến. Phần lớn trong cô chỉ đơn giản muốn hòa quyện cơ thể mình vào hắn; muốn vòng tay quanh phần cổ cứng rắn và lùa những ngón tay vào mái tóc lụa là trong khi thì thầm những lời ngọt ngào yêu thương vào đôi tai nhọn của hắn. Bất cứ điều gì để làm hắn ở lại, bất cứ điều gì để giữ hắn bên cô mãi mãi thế nhưng...
Cô dần nhận ra việc giữ hắn lại, và làm hắn hạnh phúc lại là hai ước muốn tách biệt không thể trở thành một được.
Cô yêu hắn, yêu quá nhiều đến mức tình yêu đó làm cô đau đớn muốn rơi nước mắt khi nhìn thấy lòng can đảm nhiệt huyết trong đôi mắt đầy quyết tâm kia chầm chậm tan đi mỗi giây phút cô còn hiện diện bên hắn. Mối giao hoan bị cấm đoán giữa con người và yêu quái dằn vặt hắn, cô biết điều đó, không quá khó để khẳng định qua những lời lẽ không ít ỏi mà họ đã trao nhau.
Lựa chọn giữa ước muốn của bản thân và của hắn...cô không cần phải cân nhắc đến lần thứ hai để biết phải chọn thế nào. Điều đó khiến cô tan vỡ theo nhiều cách khó có thể tưởng tượng được nhưng hắn đã từng sẵn sàng để cô đi; giờ đây là lúc cô làm điều tương tự...nếu cô có thể.
"Cười lên đi mà," cô nài nỉ lần nữa, cố gắng hé môi cười nhẹ để thuyết phục hắn, nhưng vô ích. Dù không có lời nào để đáp lại, thân thể Sesshomaru gần như đấu tranh để đứng cho vững và chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ cho việc giữ đôi ủng da dính trên mặt đất là một thách thức với hắn. Yêu cầu của cô khiến hắn hoàn toàn không phòng bị, nếu cô là kẻ thù trong một trận chiến thì hẳn là bản thân hắn đã để lộ sơ hở lớn cho đối phương tấn công.
Cô muốn hắn cười...tại sao chứ?
Trong tất cả mọi thứ có thể đòi hỏi hắn trước khi chia xa; điều cô muốn vừa thật đơn giản lại vừa thật không hề phù hợp để hắn thực hiện. Hắn có thể dễ dàng chu cấp cho cô nguồn tài chính cần thiết để cô sống giàu có đến hết đời; cô không phải hái lượm trên những cánh đồng và trồng lúa. Hắn có thể tưởng tượng cô sẽ nhận được những tấm lụa tốt nhất trên cả nước; làn da cô không bao giờ phải tiếp xúc với quần áo của tầng lớp đám dân làng bần hàn. Hắn có thể tặng cô những món phụ kiện nữ tính và trâm cài đầu quý phái dành riêng cho một công chúa, những món trang sức quý giá khiến cô mãi mãi không bao giờ nghi ngờ giá trị của bản thân.
Hắn có thể cho cô tất cả những thứ đó và hơn thế, nhưng cuối cùng thứ cô muốn lại chỉ là một nụ cười, một nụ cười từ hắn không hơn không kém. Ôi thần linh ơi, người phụ nữ này thật biết cách níu kéo trái tim hắn. Chỉ cô mới có thể khiến hắn nghĩ mình đã xáo trộn mọi thứ. Thật nguyền rủa cô lắm thay, hắn nghĩ; hắn nguyền rủa nụ cười nài nỉ và những ước muốn giản dị của cô.
Cô có thể nhận được gì từ nụ cười của hắn? Theo những gì hắn thấy thì nó chỉ khắc sâu thêm nỗi đau trong cô. Nụ cười là biểu hiện chứng tỏ niềm vui, hạnh phúc...của người mang nó và tới đây thì hắn cuối cùng cũng bắt đầu hiểu.
Trong một cử động nhẹ nhàng, hắn bình tĩnh lắc đầu, từ chối mong muốn của cô và phản đối với một cái nhăn mặt đờ đẫn, gần như bị tổn thương. Hắn đoán cô sẽ không hài lòng với phản ứng của mình và hắn đã đúng. Nụ cười của cô tan biến, thay thế bằng một sự hờn dỗi thất vọng thứ mà hắn thấy khinh thường; khuôn mặt cô chỉ dành cho những nụ cười.
"Hãy cân nhắc lại," là tất cả những gì hắn khuyên, và hắn nhìn cô lắc đầu với cùng cử chỉ nhẹ nhàng như hắn thể hiện trước đó.
"Đó là tất cả những gì em muốn từ ngài," cô trả lời nghiêm túc, đầu ngẩng cao vai vững vàng, cô nói chuyện với hắn như thể thách thức, tuy nhiên kết thúc bằng "thưa thiếu gia" thể hiện sự tôn trọng bất tận của cô. "Nếu đó là những gì thiếu gia muốn...nếu rời xa em thực sự là điều mà ngài mong muốn em sẽ không ngăn cản, em xin lỗi vì lúc trước em-"
"Đừng xin lỗi," hắn ngắt lời; hắn không muốn nghe điều đó, hắn gần như thấy biết ơn vì cô đã giữ hắn lại. Thật đáng nhớ, giờ là lúc bắt đầu lưu giữ càng nhiều ký ức về cô càng tốt, hắn cần chúng cho khoảnh khắc của sự yếu đuối khi hắn khao khát hình ảnh ai đó cười với hắn lần nữa... Hắn cho cô không gian ngay sau đó để hoàn tất câu nói, "Tiếp tục đi."
Rin tiếp tục, hơi ngập ngừng lúc đầu khi nghĩ lại những gì hắn vừa nói; vậy ra hành động trước đó của cô không làm hắn khó chịu, cô thấy vui. "Em chỉ muốn nhìn thấy ngài hạnh phúc," cô thở dài, hạnh phúc hay đau khổ, cô không thực sự chắc. "Nếu để ngài đi thực sự làm ngài vui," cô đặt tay hắn lên ngực mình, "thì nỗi đau này trong tim em sẽ dịu bớt...dù chỉ chút ít," cô thì thầm, đoạn cuối của câu nói hầu như không nghe được thậm chí là với hắn.
Một nỗi đau trong tim, có phải vậy không? Một nỗi đau không thể nhìn thấu nhưng rõ ràng ở đó; giống như thứ đã thổi bay lòng kiêu hãnh của hắn nhiều năm về trước khi phát hiện Inuyasha mới là người thừa kế đích thực thanh kiếm của cha họ. Tương tự vậy, dù lần này hắn có thể chỉ rõ nỗi đau; nó nằm ngay trên ngực hắn, kế bên nhịp đập nhanh của trái tim hắn. Đó là nơi trước đó hắn cảm thấy bị giật mạnh không thể chịu đựng nổi, dường như có sợi dây nhỏ màu đỏ buộc quanh tim hắn mà chỉ có Rin được trao quyền năng kéo nó, và cô đã kéo nó.
Lòng bàn tay cô lơ lửng trên má hắn, sự ấm áp của đôi tay cô lướt nhẹ trên làn da giá lạnh của hắn, "Ngài hiếm khi cười, khi còn nhỏ em thường tự hỏi ngài thậm chí có biết cách cười hay không nữa," cô mỉm cười dịu dàng, hi vọng xoa dịu bầu không khí, "Em muốn được thấy ngài cười."
Nhìn hắn cười, hắn thậm chí không thể chịu đựng nổi ý nghĩ đó. Đối với hắn thì cười trong tình huống này thật lố bịch. Có lẽ nếu hắn được đề nghị sau khi nếm trải dư vị chiến thắng từ một cuộc chiến, chắc hẳn hắn đã cảm nhận bên môi mình khẽ nhếch lên chỉ trong một ý nghĩ, nhưng cười vì điều này...để thể hiện cho cô thấy hắn vui vẻ thế nào khi rời xa cô lần nữa.
"Hãy mong muốn điều gì khác," hắn nói, cô không thể muốn thứ gì khác hơn điều đó sao; một đồ vật chẳng hạn? Đồ vật thật tốt, đồ vật lại dễ dàng.
"Em không mong gì hơn là biết ngài rời đi mà không hối tiếc. Cho em thấy điều này làm cho ngài thực sự hạnh phúc; như vậy thì có lẽ đến em cũng có thể rời đi trong hạnh phúc."
Đau đớn, đau đớn biết rằng hắn cho phép điều này gây đau đớn; đặc biệt đau khi cảm nhận sự bất lực bắt đầu xuất hiện. Đau đớn khi rời đi, đau đớn khi biết từ đêm nay trở đi sẽ không bao giờ có thêm ký ức mới với cô được tạo nên; trên hết đau đớn khi biết hắn đã làm tổn thương cô.
Không có một năng lực yêu quái nào có thể chữa lành nỗi đau này. Chỉ có một thứ có thể nhưng hắn làm sao phá vỡ những rào cản quan trọng mà bản thân đã dựng lên qua hàng thế kỷ chiến đấu, chiến thắng, những cuộc gặp hoàng gia không ngừng nhắc nhở hắn về sức mạnh của dòng máu gia tộc mình? Một phần trong hắn lựa chọn ý tưởng đó, một phần lại chống đối, và một mảnh nhỏ bé còn lại chỉ muốn ở một mình với những suy nghĩ trong một thời gian dài.
"Em...chỉ muốn ta hạnh phúc," hắn nói, giọng đều đều pha chút tò mò; đôi mắt bướng bỉnh trốn tránh cái nhìn trìu mến của cô, "Điều gì làm em chắc chắn ta sẽ hạnh phúc sau mọi chuyện?"
Rin chớp mắt, tình thế đảo ngược và giờ cô mới là người ngỡ ngàng, "Em-em chỉ nghĩ...em không biết...Ngài nói điều này tốt hơn nên em cho là rời khỏi em là những gì ngài muốn...Không phải vậy sao?"
Đôi mắt hắn ngừng cuộc trốn chạy vô ích, và bắt gặp đôi mắt tràn đầy tình cảm của cô. "Nên như vậy," hắn đáp chắc chắn khi cầm bàn tay đang nấn ná trên má mình, sức nóng từ tay hắn xóa tan sự giá lạnh đột ngột trên da cô, cô tận hưởng hơi ấm của sự tiếp xúc và hắn không ngăn được ngón cái của mình mân mê trên khớp tay cô. "Điều này nên là thứ ta muốn," hắn thì thầm.
Ta nên mong muốn những xúc động tầm thường này bị loại bỏ, những thứ tình cảm vặt vãnh này nên được tống khứ hoàn toàn khỏi cơ thể ta. Ta nên muốn thứ mà ta đã muốn nhiều năm trước, một đế chế đáng để trị vì, những vùng đất đáng để thu phục, những đối thủ đáng để chiến đấu...sức mạnh đáng để giành lấy. Ta nên muốn tất cả thứ đó, đúng không...Cha?
"Đó nên là thứ ta muốn," hắn lặp lại. "Ta nên mong muốn điều này, vậy nên hãy cho ta biết Rin," đầu hắn dựa sát vào cô, trán họ gần như chạm nhau, "Tại sao ta lại không?"
Đôi tai nhạy bén của hắn bắt được nhịp đập tăng tốc của tim cô, bản chất vị tha hiếm khi được thể hiện trong hắn đã xoay sở xuyên qua vẻ ngoài cứng cỏi và khăng khăng cho cô thời gian để tiếp nhận những gì hắn nói khi cô lùi khỏi sự tiếp xúc của hắn.
Thái độ bướng bỉnh của hắn bị sự tò mò đánh bại, ngay lúc này hắn thực sự rất tò mò với biểu cảm buồn bã đang từ từ hiện lên khuôn mặt cô. Kỳ lạ, hắn không hề mong đợi phản ứng cô dành cho hắn. Hơn cả buồn, hắn đã nghĩ lời thú nhận của mình sẽ mang lại nụ cười trong cô như nó vốn có. Tệ nhất hắn cho là cô sẽ nổi đóa, tức giận vì thứ cảm xúc quái quỉ mà hắn đẩy cô vào khi đổi từ quyết định này sang lựa chọn khác; loài người khó có thể chịu đựng quá nhiều sự bối rối hỗn loạn và Rin cũng không phải là ngoại lệ.
Lý do gì hắn đưa ra lại khiến cô đột ngột cau mày?
"Ngài...không muốn rời đi?" cô hỏi, mắt cô chất chứa sự khó hiểu nhiều như hắn và vì thế hắn chỉ có thể đáp lại cô bằng sự im lặng quá quen thuộc của mình. Hắn không hoàn toàn chắc tại sao lại cho phép mình tuôn ra những gì đã nói, nhưng lúc này điều đó không còn là vấn đề.
"Sesshomaru-sama," cô chậm rãi kiên trì với một giọng nói đầy hi vọng ẩn giấu sau cổ họng mình, "Ngài có thực sự muốn rời đi?"
Không, hắn nghĩ; đương nhiên hắn không hề muốn rời đi.
Hắn có thể rời bỏ thứ quý giá nhất đối với mình thế nào chứ?
Nếu không phải hắn thì ai có thể trông chừng cô? Theo như tên bán yêu thì kỷ nguyên này không đem lại bất kỳ thứ gì mà con người nên biết ơn; chiến tranh liên miên, những tên bạo chúa tham lam, những con yêu quái độc ác và những căn bệnh không cách chữa trị. Ai có thể nhìn ra vận mệnh đó sẽ không xảy ra với Rin?
Thực ra cô không còn là một đứa trẻ, hắn có thể chắc chắn cô đã được dạy dỗ nhưng điều đó cũng không tạo nên khác biệt. Điều hắn học được từ hồi trẻ là kỹ năng không phải thứ vũ khí duy nhất cơ thể cần để tồn tại trong thế giới này, không may là Rin không hội đủ những yêu cầu. Ai có thể bảo vệ cho cô?
Bất giác thằng em bán yêu và những người bạn đồng hành của gã đột nhiên hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn đã từng để cô lại cho họ chăm sóc trước đây, mỗi ngày hắn đều được nhắc nhở cô đã được chăm sóc tốt thế nào. Họ ngay lập tức chấp nhận cô như một trong số họ và đổi lại cô dần dần bắt đầu gắn bó với họ để được ủng hộ và hướng dẫn, như cô đã làm với hắn.
Họ là bạn, là gia đình cô; là những người đã chứng kiến cô trưởng thành qua những bộ kimono trong khi hắn, cho dù có ảnh hưởng thế nào, chỉ tồn tại như một phần nhỏ trong tuổi thơ cô.
Cô có một mái nhà ở đây; sự quan tâm chăm sóc không ngừng nghỉ đối với sức khỏe của bà pháp sư già, những cuộc chuyện trò không dứt với bạn bè và hàng xóm láng giềng là dấu hiệu rõ ràng về sự kết nối giữa cô và giống loài của cô. Cô có thể tạo dựng gia đình cùng với một người đàn ông thành thật biết quan tâm người sẽ già đi cùng cô khi tự hào chăm nom con cháu họ.
Hắn làm sao có thể dám lấy đi của cô thứ có lẽ là thiên đường an toàn nhất mà hắn có khả năng trao tặng cô?
Cuộc sống mới của cô là ở đây; Inuyasha và Kagome, gã thầy tu và cô gái diệt yêu, tiểu hồ ly, dân làng, bà lão pháp sư; và còn cả cậu bạn Kohaku.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook