Sesshomaru & Rin Story
C89: Market Mayhem (chap 8 - Phần 2)




A WISH UPON MOON (ĐIỀU ƯỚC TRÊN MẶT TRĂNG)

__________

Mắt hắn trợn trừng trước tiếng thét đau đớn. Đột nhiên những lời cô nói khiến hai tay hắn dừng lại, mùi máu tứa ra của cô áp đảo bất kỳ mùi hương nào khác xung quanh hắn. Trong chớp mắt, những chiếc móng vuốt chết chóc của hắn nhanh chóng rút ra khỏi đôi vai gầy run rẩy của cô, hai con mắt đỏ ngầu của hắn vụt biến mất chỉ còn lại đôi mắt hồ vàng lo sợ nhìn thấy trước cảnh Rin đang dùng tay ôm lấy hai bả vai đã bị thương bởi tại chính hắn.

Hắn đã làm tổn thương cô; hắn không hề nhớ nổi về chuyện tất cả đã xảy ra thế nào. Những cảnh báo hắn đưa ra cho cô, những lời cảnh báo hắn khuyên cô nên nhớ thay vì chỉ lưu tâm; không có gì hơn ngoài những cụm từ vô nghĩa mà hắn hi vọng sẽ khiến cô sẽ sợ hãi. Còn thực tế thì sao, lời hắn nói chỉ đang phản lại chính hắn. Thay vào đó, hắn mới là người đang run rẩy trước những lời cảnh báo hắn dành cho cô. Thay vào đó, hắn là người đã lùi xa khỏi cô như thể sự hiện diện của cô giống như nước với lửa trong hắn vậy. Hắn mới là người bắt đầu sợ hãi.

Đây là điều không bao giờ xảy ra với một kẻ như hắn, hắn không phải là con quái vật không có đầu óc mà hành động của chúng chỉ thể hiện là kẻ giết người. Khối óc và cơ thể hắn phải luôn là một; hắn đã được học và hiểu rõ trong nhiều thế kỷ trước. Hắn học cách kiểm soát dòng máu yêu quái thuần chủng chảy qua tĩnh mạch mình. Hắn chưa bao giờ cảm thấy một sự chia rẽ giữa tâm trí và cơ thể hắn trước đây, vậy tại sao lại là bây giờ?

Chỉ trong chốc lát hắn đã mất kiểm soát; trong tích tắc, hắn đã để cho bản năng yêu quái trỗi dậy bên trong linh hồn và chiếm lấy cơ thể hắn. Hắn đã cắm phập móng vuốt của mình xuyên qua làn da cô, và giờ những chiếc móng của hắn nhuộm đầy máu cô. Đó là khoảnh khắc của sự yếu đuối nơi hắn cảm thấy như thể cơ thể hắn đã hoàn toàn tách rời khỏi tâm trí hắn, và nó không phải cho đến khi nỗi đau đớn của cô vang tới đôi tay nhạy cảm của hắn. Chỉ để nhận ra rằng đã quá muộn lúc hắn nhìn thấy vết máu đỏ thẫm trên vai cô. Ánh mắt khinh bỉ của hắn bắt đầu nheo dần lại, và cảnh tượng máu chảy trên vai cô trở thành quá sức chịu đựng cho tình trạng bất ổn mà hắn đang muốn giải quyết; hắn quay người lại với cô.

Hắn ngay lập tức tránh ánh mắt của cô, tâm trí hắn hoàn toàn tin rằng những hành động không thể tha thứ của hắn đã cắt đứt sợi dây đỏ của niềm tin ràng buộc giữa họ, mối liên kết chặt chẽ họ từng có như là một đã bị vỡ làm hai giống như lớp da mỏng manh đã bị hắn xuyên thủng. Những vệt máu đỏ mà hắn nhìn thấy đã xuyên rách bộ kimono của cô thậm chí còn khiến cả những ngón tay của hắn phải run rẩy, đôi chân hắn cứng đờ mặc dù hắn vẫn giữ tư thế hiên ngang, nhưng bên dưới lớp quần áo có vẻ bình thường đó thì hắn hiểu...hắn có thể cảm nhận được cơn sốc lan đến từng thớ thịt trên cơ thể hắn. Điều hắn làm rõ ràng trong tầm mắt, điều khiến hắn hành động như vậy là những gì hắn không thể hiểu được hay không muốn chấp nhận, nhưng làm sao hắn có thể phủ nhận việc mình đã mất kiểm soát.

"Sesshomaru-sama..."


Hắn có thể tự thương hại mình; hắn có thể chắp tay và quỳ gối để mong sự tha thứ cũng như mong cô hiểu cho toàn bộ tình huống này nhưng hắn biết tốt hơn không phải làm thế. Điều đáng tiếc mang lại, thêm phần xấu hổ và mất phẩm giá là tất cả những gì hắn sẽ nhận được nếu hắn làm theo cách đó. Thậm chí việc quỳ gối xuống thôi là điều cực kỳ hiếm hoi xảy ra trong cuộc đời hắn; để làm như vậy ngay lúc này theo cách đó sẽ chỉ càng khiến hắn thêm phần yếu đuối ủy mị mà hắn đang rơi vào, hắn chọn cách không làm gì thêm nữa.

Thay vào đó, hắn sẽ làm điều cao quý nhất mà hắn cảm thấy một người chiến binh nên làm, tạm thời đặt niềm kiêu hãnh yêu quái của hắn sang một bên trong một vài khoảnh khắc để chịu trách nhiệm cho sự yếu đuối nhất thời của hắn. Hắn cho phép mình lấy lại bình tĩnh hoàn toàn trong tích tắc tất cả các bản năng của hắn, ngừng hẳn trạng thái run rẩy của hắn để mang lại chút bình tĩnh mà hắn cảm thấy mình đã rơi vào tuyệt vọng. Cuối cùng, sau khi hắn cảm thấy có tâm trạng thích hợp để nói chuyện thì hắn đối mặt với ánh mắt mở to rối bời.

"Ta sẽ băng bó vết thương đó," hắn nói với giọng điệu nghiêm túc không còn chỗ cho những tranh cãi, giọng hắn sâu trầm và vẫn mang theo thanh âm của một kẻ bối rối và bướng bỉnh.

Rin không nhúc nhích, không gật hay lắc đầu. Cô chỉ đơn giản nhìn hắn chằm chằm qua đôi mắt run run rõ rệt. Cô không trả lời yêu cầu của hắn, và hắn biết nó chỉ có ý nghĩa...nó chỉ có ý nghĩa hoàn hảo là giờ đây cô sẽ sợ hắn. Chưa bao giờ là ý định phá vỡ niềm tin vào hắn, nhưng từ lúc nhìn thấy hình ảnh cha hắn qua ánh mắt phản chiếu của hắn trên thanh kiếm Thiên Sinh Nha hắn đã quyết định làm theo kế hoạch là vội vã rời bỏ cô, hoặc là cô sẽ không còn tin tưởng hắn nữa.

"Nếu đó là điều em muốn," hắn nhanh chóng nói thêm với giọng nhẹ nhàng hòa lẫn trong từng lời nói với hi vọng cô sẽ hiểu rằng dù cô muốn hay không, hắn vẫn mong muốn chuộc lỗi theo cách tốt nhất có thể. Đó là tất cả những gì hắn cảm thấy hắn có thể làm vào lúc này nhưng điều đó không có ý nghĩa với hắn; không có gì ngăn hắn bỏ rơi cô ngay tại đây và vào thời điểm này, cùng với sự nghiêm túc đối với hành động của hắn bây giờ, hiển nhiên qua mắt cô hắn biết cô sẽ không dễ dàng chạy theo lần thứ hai. Hắn có thể dễ dàng bỏ mặc cô đau đớn, chảy máu, thậm chí sợ hãi hắn có thể quay trở lại, đó không phải là điều hắn muốn...để cô hiểu nó nguy hiểm đến mức nào bên cạnh một người như hắn, ai đó có thể gây hại nhiều hơn cho cô thì ngay cả kẻ thù của hắn cũng có thể. Chẳng phải bỏ rơi cô là điều hắn muốn sao?

Không, hắn thầm nghĩ, đó không phải là điều hắn muốn nhưng biết không thể tránh được. Cũng giống như trước đây...Hắn nhìn chằm chằm vào cánh đồng cỏ dại bao quanh bởi những hàng cây tăm tối, làng con người chỉ cách đó vài bước chân. Nó giống như tất cả các mùa trước đây khi các quy tắc giữa yêu quái và con người đầu tiên nắm giữ mối quan hệ nhỏ bé của họ và tách chúng thành các điều khoản thích hợp; cô là con người và hắn là yêu quái giống như nó vốn thế. Và cũng giống như trước đây cô ấy phản đối, chỉ giống hệt như trước đây ta đã không cho cô ấy câu trả lời thật sự...cũng như trước đây, cô ấy lại mang niềm đau. Còn ai nữa để đổ lỗi đây? Nếu hắn bỏ đi ngay bây giờ hắn sẽ không chỉ phải đối phó với cảm giác dai dẳng khi bỏ rơi cô, mà còn rơi vào trạng thái tội lỗi khiến cô bị nhỏ máu bởi vết thương do chính hắn gây ra.

Hắn biết nó chẳng mang ý nghĩa gì để trì hoãn sự ra đi của hắn khi hắn có ý định đầy đủ của mình để đẩy cô khỏi hắn, nhưng cũng không thêm bất kì nỗi đau dịu dàng nào vào trạng thái lý trí không thể đoán trước của hắn. Nếu cầm máu cho vết thương của cô cũng có nghĩa là cầm máu cho con tim rớm máu trong lồng ngực hắn, vậy thì hãy cứ làm đi. Câu hỏi còn lại bây giờ là liệu như cô vẫn còn vâng theo?

"Chị...chị Kagome có băng cứu thương ạ," cô nói bằng giọng khàn khàn trước khi cổ họng cô có thể nói rõ ràng hơn lại lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ hiện tại của hắn, thay và đó có lẽ cô muốn cô gái miko kia băng bó chúng hơn.

"Ngài có muốn em lấy chúng cho ngài không?" cô hỏi trước khi ngẩng hẳn đầu lên để nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt hồ vàng bắt gặp đôi mắt nâu ngọt ngào, ở đâu đó dọc theo những vệt nắng chiều tà chúng càng trở nên sống động hơn, sự ràng buộc trong niềm tin giữa họ vẫn vững chãi thông qua chuỗi kết nối không thể phá vỡ. Người con gái này... Hai đôi mắt nhìn dán chặt vào nhau trong một sự im lặng khó diễn tả cho hết, Rin bước một bước đầu tiên về phía hắn khi hắn cũng tiến lên và làm theo tương tự cho đến lúc khoảng cách giữa hai đôi chân được rút ngắn.


Kể từ lúc cô đặt bước chân trên đồng cỏ, cô nhận ra khoảnh cách đáng kinh ngạc giữa họ, mặc dù hai cánh tay cô đã quàng qua cơ thể hắn cô vẫn cảm thấy như hoàn toàn chẳng thể nào với tới hắn. Lần đầu tiên kể từ lúc đó, cô cảm thấy họ thật sự gần nhau.

Nếu chỉ trong một khoảnh khắc, cả hai đều quyết định thông qua việc nhẹ nhàng nhìn chằm chằm vào nhau thì họ sẽ có xu hướng nắm lấy tay nhau. Hắn hiểu cô thậm chí biết hắn sắp bỏ đi, nhưng không ai quan tâm đến điều đó vào lúc này.

"Không cần đâu, ở đây," hắn chỉ ra khi mắt nhìn thẳng vào cây hoa anh đào đứng lặng lẽ một mình vẫn ở đó như là nơi hắn đã từng đặt thanh kiếm của mình, và với mọi thứ diễn ra quá nhanh, Rin gần như quên mất những điều hạnh phúc khác từng có trước đây. Cô có cảm giác rằng buổi tiệc mừng tuổi của Kohaku đã được tiến hành, nhưng cô không hi vọng mình sẽ đến đúng giờ lúc cô nhận thấy nhiệm vụ trong tay phải làm lúc này là điều quan trọng hơn cả; nếu Sesshomaru chỉ rời đi tuần tra như bình thường thì cô sẽ rất háo hức để trở về bên bạn bè mình mặc cho nỗi buồn luôn đến cùng với lời tạm biệt. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, nó không còn là vấn đề nói lời tạm biệt của cô nữa và rồi sau đó rời đi để tận hưởng thời gian của mình trong ngôi làng.

"Ngồi xuống đi," hắn đồng thời ra lệnh lúc hướng mắt về cái cây, và không nghi ngờ gì Rin đã vâng theo bất chấp sự nhầm lẫn mà cô có về cách hắn dự định mặc những vết thương không có sự băng bó đúng lúc. Sau đó, cô bất giác trông thấy ống tay áo dài của hắn xuất hiện khi gập chân ngồi xuống, lưng dựa vào thân cây. Cô chờ đợi những chỉ dẫn tiếp theo cho mình, cô nhận ra ánh mắt lo lắng ánh lên trong mắt hắn.

"Thành thật mà nói thưa Lãnh chúa, ngài không cần lãng phí thời gian của ngài với vấn đề này, em có thể băng bó chúng khi em về làng."

"Vậy thì hãy để ta băng vết thương trước khi chúng bị nhiễm trùng," Con người và cơ thể mong manh của họ, hắn thầm nghĩ; chỉ một vết thương xuyên qua thôi và cuộc sống của họ đã ngàn cân treo sợi tóc.

Rin ngẫm nghĩ xem có nên phản đối hay không, suy cho cùng thì việc băng bó vết thương không phải là việc của đàn ông, đặc biệt khi có người phụ nữa đã sẵn sàng ở đó. Cô đã để mặc kệ rất nhiều những vết thương của mình trước đây, một điều mà bà Kaede nhất nhất bắt cô phải học trong thời gian tuyệt vọng, thanh niên như cô sẽ có kiến thức cần thiết trong trường hợp Rin thấy mình bị thương và lạc trong rừng. Cô cảm thấy cần phải giải thích cho vị Lãnh chúa yêu quái về kỹ năng băng bó của mình, nhưng cái nhìn cứng rắn của hắn dành cho cô có thể bị nhầm lẫn là đe dọa, mang theo đó là lời cầu xin. Cô gật đầu với hắn, buông lơi bất cứ ý trí nào về việc phản đối.

"Ta cần em cho ta xem qua vết thương," hắn nói trong nhịp điệu tĩnh lặng, đôi mắt bình thản nhưng trong giọng nói của hắn phản đối lại cái nhìn cứng rắn của mình và nghe có vẻ gần như có chút do dự vọng đến tai Rin, "Hãy làm thế nào để khiến em thấy thoải mái là được."


Cô lập tức bắt đầu hiểu ra, và nhìn vào những đốm đỏ trên vai mình trước khi đưa tay cô đến ống tay áo lúc bắt đầu xắn chúng lên. Dù vậy nó chẳng có tác dụng; tay áo kimono bên ngoài quá dài, như lúc cô cố gắng xắn ống tay áo lên đến tận vai gần như là điều không thể mà không gồng hết sức mình. Cô nghĩ về việc nhờ hắn cắt xuyên qua bộ đồ để hắn dễ dàng băng bó, nhưng sau đó bộ kimono của cô thậm chí sẽ bị rách nhiều hơn ngoài mấy lỗ thủng nho nhỏ lúc đầu. Luôn có sự lựa chọn khác....

Bàn tay cô với lên cổ áo của bộ đồ, "Em không biết còn cách nào khác..." cô lẩm bẩm thành tiếng khi hai tai cô bắt đầu đỏ lên cùng nỗi xấu hổ. "Tuy nhiên, cách này có vẻ ổn," hắn trả lời, và cái nhìn trống rỗng trong mắt hắn bỗng chốc mở to trong sự nao núng vô vọng nhỏ khi hắn thấy cô kéo trễ vai áo kimono xuống thấp; cô ấy cần một bộ áo mới. Sẽ là sai lầm khi gửi cho cô một bộ trang phục mới mặc dù hắn không còn can thiệp vào cuộc sống của cô sau này nữa? Rất có thể như vậy.

Hắn quay đầu đi, những cũng nhận ra cách cô giữ hai tay ôm lấy ngực để giữ chiếc áo kimono của mình khỏi bị tụt xuống quá mức để cơ thể cô không phô bày ra trước mắt hắn theo cách sâu sắc như vậy. Hắn thấy cô kéo áo xuống cho đến khi nhìn thấy toàn bộ phần xương đòn của cô hiện lên trong màn đêm, để rồi sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm bờ vai trắng ngần của cô lộ ra hết trước ánh mắt cứng đờ của hắn.

Những lọn tóc nâu đậm của cô tạo nên sự tương phản hoàn hảo giữa mái tóc óng ả bàng bạc tựa ánh trăng của hắn, làn da cô thật đẹp đẽ, nó trắng hồng không như làn da trắng bệch của hắn. Hắn nhận thấy đôi má tròn của cô, vốn đã một lần đỏ bừng lên với sự thất vọng và bối rối, giờ đã trở thành màu ửng hồng như những cánh hoa đào trên nhánh cây.

Thật thú vị khi hắn từng cho rằng tất cả đám con người đều là giống loài kinh tởm mà không biết gì đến vẻ ngoài hoàn hảo tuyệt đối mà người ta coi là "đẹp" trong thế giới này. Hắn từng nghĩ tóc của họ tối màu là do bị bẩn, và gương mặt họ sẽ mãi mãi dính mồ hôi.

Tuy nhiên, đối với Rin, mái tóc hoang dại của cô giờ đã trở nên hơi phức tạp hơn khi những lọn tóc xoăn buông xõa xuống lưng cô, hắn cảm thấy hài lòng bởi biết rằng cô không bao giờ cài bất kỳ chiếc trâm cài tóc nào ngoài việc cô thực hiện công việc lao động chân tay, hắn thậm chí không thích cô đội bất cứ thứ gì lên đầu có thể che mất đi tóc cô. Gương mặt cô là của thiên thần, đôi gò má trắng hồng mịn màng cùng nụ cười khiến tim hắn rung động.

Cách cư xử của cô...đó hẳn là thứ phân biệt cô hoàn toàn với mọi người phụ nữ hấp dẫn khác mà hắn từng biết trong cuộc đời dài đằng đẵng của mình. Hắn đã từng nhìn thấy những nữ yêu quái với vẻ ngoài đối lập với hình ảnh nữ thần, nhưng thái độ cùng sự kiêu ngạo của họ va chạm với tính cách của hắn, chỉ để lại hình ảnh đáng khinh trong mắt hắn.

"Không cần phải xấu hổ," hắn nhẹ nhàng nói với đôi mắt vẫn đang đi lạc khỏi khung cảnh khơi gợi nỗi tò mò của mình. Như thể hắn chưa biết một cô gái khỏa thân trông như thế nào vậy, nhưng đây không phải là nữ yêu quái quí tộc người sẵn sàng trao thân cho không chỉ một mà nhiều yêu quái mạnh mẽ khác nữa.

Đây là Rin, giờ đây là cô thiếu nữ đã trưởng thành, và cô ấy thực sự xinh đẹp.

Quả thật là một cảnh tượng, hắn sẽ không nói dối rằng; tử tế, tôn trọng, vâng lời, luôn đặt suy nghĩ của người khác lên đầu, không bao giờ nhanh chóng đánh giá các hành động của hắn là sai, và trong những năm gần đây, hắn nhận ra phần nào sự nhu nhược ẩn sâu bên trong tính cách cô, hắn đã chứng minh được điều đó. Năm tháng qua đi đã làm nên điều kỳ diệu đối với hình ảnh của cô, và nó hoàn toàn có ý nghĩa rằng một người đàn ông xứng đáng như Kohaku sẽ trở nên mê đắm cô.

Trái tim cô chính là đức hạnh, là kho báu mà hắn không bao giờ có ý định phá vỡ, hắn chỉ hi vọng khi thời gian trôi qua nó sẽ hồi phục, bất chấp việc nếu như chính hắn có tự đâm nhát dao vào ngực mình dù cho sẽ không bao giờ xảy ra.


Đáp lại sự thể hiện tình cảm nhỏ bé và lòng tốt của hắn Rin không thể không ngăn mình nở trên môi nụ cười. Tuy nhiên có tiếng rít khẽ của hắn vang lên lúc nhìn lướt qua vết thương chưa bình phục của cô, Sesshomaru chỉ nhìn chằm chằm vào những vết rách dưới da với dòng máu đỏ tươi rỉ ra ngay giữa những vết thủng mà hắn đã cắm sâu vào bởi những ngón tay móng vuốt của mình.

Bên vai kia của cô cũng không khác gì, nhưng hắn thấy nhẹ nhõm lúc không thấy có mảnh xương nào lộ ra hay vết thương lớn quá mức khiến cả hai người cùng thở hổn hển trong cơn sốc bất ngờ. Hắn đã dự tính cho điều tồi tệ nhất, và mặc dù không thoải mái khi thấy vết thương của cô, nhưng hắn phần nào thấy nhẹ lòng đôi chút bởi hắn thừa hiểu với sự mất kiểm soát của mình có thể dẫn đến một vấn đề nghiêm trọng hơn nếu như hắn không dừng lại. Hắn thậm chí không muốn nghĩ về những hậu quả mà hắn sẽ phải đối mặt khi hắn đẩy ít chất độc vào trong móng vuốt của mình; không, hắn không muốn nghĩ về điều đó chút nào.

Hắn quỳ một gối xuống ngang tầm mắt cô, rồi yêu cầu cô chỉ đơn giản hãy ngồi yên. Hắn nắm lấy phần đuôi vạt áo kimono của mình, thứ duy nhất xem xét là ống tay áo cánh tay trái của hắn đã bị cắt ngắn để lộ ra chiếc găng tay trắng quấn quanh tay trái hắn. Hắn cắn phập răng nanh vào chiếc áo lụa kimono, xé toạc miếng vải bằng răng của hắn trong khi lớp dưới của chiếc juban vẫn nằm im ở vị trí cũ. Tiếng vải xé qua màn đêm, một mảnh vải lớn nằm giữa hai môi hắn trước khi hắn từ từ lấy nó ra khỏi miệng rồi xé tiếp làm hai mảnh, hắn lặp lại quá trình đó cho đến lúc có bốn mảnh vải lụa cắt đều trước mặt hắn.

"Kimono của ngài," cô buồn bã phản đối.

"Quần áo của ta khác với của em," hắn cộc lốc thông báo mà không có lời giải thích rằng bộ đồ của hắn được làm từ loại tơ lụa đặc biệt chỉ được cung cấp và trao cho những yêu quái cấp cao của thế giới sẽ tự lành lặn lại sau khi bị xé rách. Cũng có thể nói nó tương tự với chiếc áo lông chuột lửa của Inuyasha, bộ đồ có phần nào ngứa ngáy, nhưng phục vụ cho mục đích tốt cũng như của Sesshomaru đã từng rèn luyện với bộ quần áo tương tự trong quá khứ cho đến khi trọng lượng sức nặng của áo giáp trở nên hiệu quả hơn khi ra trận. Tuy nhiên, hắn có thể nghĩ về những kỷ niệm quá khứ của mình vào một thời gian khác; và thay vào đó tập trung vào nhiệm vụ trong tầm tay.

Đó là một quá trình đơn giản; hắn sử dụng một miếng lụa để thấm vào rồi bỏ đi chỗ máu đã đóng vẩy trên vai cô, chú ý đến những tiếng rít nghẹt thở của cô và thỉnh thoảng có tiếng thở hổn hển, hắn lấy nó ra thật chậm rãi và dễ dàng tránh làm đau cô nhiều hơn hắn đã từng gây ra. Không có nước ở gần đây là sự bất lợi với hắn, vì vậy hắn sẽ phải sử dụng những gì hắn có thể để ngăn chặn sự chảy máu. Ngoài ra còn có lựa chọn khác là hút máu thẳng vào miệng hắn, nhưng với hoàn cảnh này... nó không có vẻ như là một ý tưởng phù hợp đặc biệt là với trạng thái tiếp xúc của cô như lúc này.

Sau khi loại bỏ đi những vết máu thâm đen trên da cô, hắn dùng hai mảnh áo vải cuối cùng, lần lượt từng vai hắn bắt đầu quấn tất cả mảnh vai từ dưới cánh tay cô vòng lên trên quá nách nối vào gần nơi cổ áo. Cô tự hỏi nhìn từ đằng xa trông họ sẽ thế nào; hắn tiếp xúc rất gần với vai cô. Bây giờ cô nghĩ lại, cô chưa bao giờ khỏa thân trước hắn trước đây, xung quanh bất cứ người đàn ông nào cho việc này, có lẽ thậm chí không phải với cả chính cha cô.

Dẫu vậy, nó chắc chắn không phải là một cảm giác khủng khiếp. Đó là một quá trình nhẹ nhàng, điều mà Rin có thể cảm nhận được, và mặc dù ngoài mặt cô cảm thấy khá khó chịu với việc để lộ một phần cơ thể trước mặt vị Lãnh chúa yêu quái; cô cũng không cử động và bày tỏ nghi ngờ hắn sẽ tấn công cô để cố gắng vui vẻ với cô. Mặc dù không có mấy kinh nghiệm về vấn đề này cô vẫn giữ vững niềm tin trong trái tim mình. Cô tin hắn sẽ không nắm lấy quần áo cô để rồi xé toạc nó ra khỏi cơ thể cô, hoặc dựa vào hi vọng cú sốc của cô sẽ cho phép quần áo của cô kéo xuống thấp hơn nữa.

Sau tất cả, cô chỉ là cô gái loài người trong mắt hắn, nhưng ngay cả khi cô có cảm giác hắn vẫn sẽ tiếp cận chuyện này theo cách xử sự của một quý ngài giống như đã từng là người mà cô thấy vô cùng cuốn hút. Tuy vậy, hắn có lẽ không cảm thấy mong muốn thậm chí nhìn cô theo cách như vậy, nghĩ đến điều đó cô cúi gằm xuống bởi biết rằng có lẽ mình chẳng hơn gì một người bạn đồng hành đáng yêu qua mắt hắn.

Nó chẳng có gì hơn thế, nó chỉ mang ý nghĩa khi xem xét quyết định rời bỏ cô đã được thực hiện nhiều hơn một lần trong suốt tuổi thọ của cô. Cô nên hạnh phúc vì hắn không coi cô như một con người bẩn thỉu, theo cách nhỏ bé hắn trân trọng cô không giống như hầu hết những kẻ khác đã từng đi qua đời hắn. Từ lúc cô phát hiện ra hắn bị thương và cô đơn, thái độ lạnh lùng cùng sự im lặng của hắn bằng cách nào đó mà không ai trong số họ biết chạm đến tâm hồn cô, cho đến ngày nay hình ảnh của hắn luôn khắc sâu trong tim cô, đủ để cô gọi hắn là tất cả mọi thứ qua mắt cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương