Sesshomaru & Rin Story
C87: Market Mayhem (chap 7 - Phần 2 End)

WITHOUT THE OTHER (KHÔNG CÓ AI KIA)


Translator: Dương Từ

Hiệu chỉnh: Diệp Hạ Châu

__________

Những ngày lạnh giá khi cơn gió quyết định vui đùa cùng những sợi tóc bạc của mái tóc dài bạch kim mượt mà của hắn. Nhìn túm lông của hắn bay phấp phới lên trong một khuôn mẫu hoàn hảo chỉ khiến cô nhớ đến tiếng chiếc chuông ngân vang, và âm nhạc ngọt ngào hài hòa theo sau đó. Những động thái không tự nguyện của hắn là những gì cô đặc biệt chú ý. Thật hiếm khi hắn dùng đôi tay để làm gì khác ngoài việc cầm kiếm, hoặc lấy mạng đối thủ. Vì vậy, những khoảnh khắc nhỏ khi cô thấy bàn tay hắn vươn ra nhận lấy những bông hoa bé xinh mà cô tặng hắn, cô quan sát rất tỉ mỉ. Cô phát hiện ra một vài điều chỉ bằng sự cam kết của hắn. Sự tiếp xúc của hắn rất dịu dàng, mặc kệ những danh hiệu đáng sợ mà hắn đang mang cô chưa từng bỏ sót cách hắn xử lý kho báu nhỏ cô tặng hắn tinh tế thế nào, trước khi ném nó đi với một kiểu cách gần như chừng mực.

Cô luôn luôn tìm thấy sự thôi thúc muốn bật cười trước cái vẻ ngoài "dễ thương" mà hắn sẽ tạo ra khi bắt gặp cô nhìn hắn. Nỗ lực tỏ ra cau có của hắn dưới cái nhìn chằm chằm không dứt của cô lại chỉ giống như thể một sự bối rối nhẹ với cặp chân mày hoàn hảo như tạc hơi nhướng lên và đôi môi nhợt nhạt bĩu ra. Làm thế nào một người có thể đáng yêu như một chú cún con một phút trước rồi phút tiếp theo lại đáng sợ như một vị thần đã vượt ngoài tầm hiểu biết của cô.

Có những đêm dài thanh vắng tĩnh mịch, những ánh sao sáng rạng giăng đầy trời cùng với mặt trăng tròn trắng như tuyết. Mặt nước lấp lánh dưới ánh trăng sáng, những ngọn cỏ cao tạo nên những con sóng biển trên đất liền. Hình ảnh một bóng dáng cao trắng rực rỡ đứng trên rìa vách đá mãi mãi khắc sâu vào tâm trí cô. Đẹp đẽ và kỳ lạ, hắn đứng đó như một bức tượng với đầu hơi nghiêng như thể chính hắn đang có một cuộc trò chuyện lặng thầm với mặt trăng ở trên cao. Khi còn bé cô nhớ mình đã trở nên bị mê hoặc bởi bản chất xa cách của vị lãnh chúa, nhu cầu cô độc của hắn chỉ càng làm cô muốn được gần gũi hơn với hắn. Sự lạnh lùng bí hiểm trong ánh mắt hắn khiến cho nhận thức thơ bé của cô tin rằng vị anh hùng này của cô biết về mọi câu trả lời cần biết trên thế gian. Và sẽ không có thử thách nào quá lớn đến nỗi mà hắn không thể – nếu vẫn chưa – hoàn thành được.

"Rin," cô nghe thấy. Đầu cô giật bắn, máu cô dồn lại thành một đốm đỏ rực trên má. Tiếng kêu của hắn luôn vẫy gọi cô đến với hắn, gửi những tia lửa điện nhỏ xuống cô và khiến da gà cô nổi lên.

Cô yêu thích lắng nghe hắn đến nhường nào.

Giọng nói bình tĩnh, thanh thoát của hắn, giống như ly trà kem béo sưởi ấm đến tận sâu thẫm tâm hồn cô. Cách hắn nói chuyện rất phong phú và phù hợp, nó nhắc cô vế phong cách quý tộc và nền tảng hoàng gia của hắn. Cô có thể đếm trên đầu ngón tay những lần hắn tình cờ nói lắp hoặc nối nốt câu còn lại với thái độ dửng dưng. Mỗi âm điệu của hắn sẽ mang đến một phản ứng khác nhau cho cô, giọng điệu khắc nghiệt có thể làm mặt đất nứt nẻ là thứ khiến cô tuân theo mọi mệnh lệnh mà không chút nghi ngờ; hắn hiếm khi nào sử dụng giọng điệu đó với cô. Trong khi giọng điệu bình thản, nhẹ nhàng hơn của hắn dường như luôn có cách khiến cô mỉm cười, thậm chí ngay cả khi những lời hắn nói không trực tiếp hướng đến cô. Hắn nói chuyện với sự quả quyết và quyền lực như thế; một lý do khác cho việc cô ngưỡng mộ hắn đến vậy.

"Vâng ạ?"


"Hãy theo kịp tốc độ của ta," hắn thản nhiên yêu cầu trước khi quay lưng về phía ánh sáng rực rỡ cuối khu rừng. "Chúng ta gần đến rồi," hắn nói; cô không thực sự chắc câu nói đó hướng đến mình hay hắn tự nói với bản thân. Dù vậy cô vẫn mỉm cười.

"Vâng Sesshomaru – sama," cô đáp lại lúc hắn tiếp tục đi. Lời nói của hắn là điều rất hiếm có, hầu như không nhiều hơn một câu nói dài hơi. Vậy nhưng cô vẫn cảm thấy rất bình yên khi nói chuyện với hắn; cảm giác như hắn có thể xua tan mọi vấn đề của cô chỉ bằng một câu nói mạnh mẽ.

Cô yêu thích nói chuyện với hắn biết bao nhiêu.

Thậm chí cho đến ngày nay hắn vẫn còn giữ khoảng cách, luôn thích ở trong không gian nhỏ của riêng mình nơi mà không ai có thể làm phiền hắn. Dẫu vậy, sau nhiều năm trôi qua, cô đã có thể tiếp cận vào pháo đài bằng đá trong tim hắn, duy trì những cuộc trò chuyện tốt đẹp với hắn.

Cô không bao giờ có quá nhiều cơ hội để nói chuyện với hắn khi còn bé. Cô chưa từng biết phải bàn luận về điều gì khi mà sức mạnh và việc đánh bại Naraku là tất cả mối quan tâm của hắn; những thứ đó thì cô lại chẳng biết gì. Hầu hết thời gian hắn chỉ phớt lờ những tiếng bập bẹ trẻ con của cô, nhưng thỉnh thoảng họ chia sẻ một hoặc hai từ với nhau. Những lời nói của hắn, thậm chí chỉ đơn giản là đi thôi cũng khiến cô vui rồi. Hắn nói với cô; thừa nhận cô, cô hạnh phúc.

Ngược lại Kohaku dễ trò chuyện cùng hơn, họ có cùng hoàn cảnh mồ côi cha mẹ, và cả hai đều hiểu nỗi đau mất mát có ý nghĩ gì. Họ luôn là bạn tốt của nhau, ngay từ đầu cô đã biết họ chia sẻ với nhau nhiều thứ gắn kết họ trong tình bạn. Trong suy nghĩ của cô ai cũng cần có một người bạn, và thật lạ lùng khi vị Lãnh chúa hành xử như thể hắn không để ý đến việc có một người bạn hay không. Jaken từng nói hắn không cần bạn, và với Rin ý tưởng không có bạn cũng gần như là cô độc. Không ai đáng bị cô đơn; cô cảm thấy hắn đã kéo mình ra khỏi góc tối tăm của sự tách biệt, và đổi lại cô cố gắng làm điều tương tự cho hắn. Vì thế cô không quan tâm đến khoảng cách nào cô phải xóa bỏ để trở thành bạn của Sesshomaru cho dù hắn có nhận ra điều đó hay không.

Giờ đây 8 năm đã qua kể từ khi trận chiến với Naraku kết thúc, cô từng nghĩ mối quan hệ của họ sẽ bị cắt đứt bởi tuổi tác và khoảng cách, cô đã hoàn toàn sai. Thực tế thì lại ngược lại, có thể nói sự gắn bó của cô với hắn đã trở nên ngày càng chặt chẽ hơn như sợi dây mỏng manh liên kết họ giờ đây đã trở thành một sợi dây đỏ dày dặn; và chỉ có một trong hai người họ mới có thể tác động đến. Hắn trò chuyện với cô, lắng nghe cô, thậm chí cho cô thấy rất nhiều khía cạnh khác trong tâm hồn hắn mà cô không bao giờ nghĩ hắn sẽ cho bất kỳ ai – ngoại trừ cô – được chứng kiến. Hắn còn đi xa hơn khi đặt nụ hôn lên trán cô, giờ phút này đây cô vẫn có thể cảm nhận được hai cánh môi mềm ấm của hắn trên da mình; sưởi ấm khuôn mặt cô và khiến lệ cô trào dâng chỉ với ý nghĩ duy nhất hắn đủ can đảm làm một điều quá trìu mến như vậy với cô...một con người.

Hắn làm cô suy nghĩ lại về khía cạnh yếu ớt của bản thân, chỉ với mấy lời hắn nói đã làm cô chấp nhận việc không thể giết chóc như một chiến binh thực sự bởi đó là một phần bản chất của cô. Chỉ có hắn mới có thể khiến cô nhìn nhận mọi việc theo cách đó, hắn luôn có cách kỳ lạ để khiến cô cảm thấy cô mạnh mẽ hơn cô tưởng.

Cô thấy buồn cười; ý nghĩa ẩn giấu phía sau câu nói của hắn được tạo nên vì sự kiệm lời của chính hắn.

Cô yêu điều đó đến dường nào, đôi khi cô thức dậy trong đêm để xem lại những món quà trước đó của mình chỉ để đảm bảo rằng tất cả không chỉ là một giấc mơ kỳ diệu. Cô yêu tất cả chúng; cô yêu những gì hắn đã làm, nói và tất cả những gì họ đã chia sẻ với nhau. Khi phần bìa rừng sáng hơn hiện ra Rin cảm giác trái tim mình rung lên đến một mức độ gần như nghe thấy được, trống ngực cô càng đập mạnh thì sự thật càng rõ ràng hơn. Như bức thư nằm trong cái chai sẵn sàng được đập vỡ và bức thư bí mật nằm sâu trong tim cô sẵn sàng được mở ra.

Cô thích được ở bên hắn, thích việc có hắn ở cạnh bên. Cô yêu cái nhìn hắn trao cho cô bất cứ khi nào cô cười nụ cười tỏa nắng của mình; cô yêu đôi mắt hồ vàng ẩn giấu dưới hàng mi dài màu đen đó đã hoàn thiện vẻ đẹp như vị thần của hắn. Cô yêu cái cách hắn khiến cô đỏ mặt, và những rung động bồi hồi luôn khiến cô thích thú trong lòng mỗi khi có sự hiện diện của hắn ở gần. Cô yêu tính cách phức tạp của hắn, cho dù vấn đề có khó khăn ra sao, yêu nhân cách của hắn thậm chí nếu đôi khi nó có chút hỗn loạn.


Cô yêu tất cả mọi thứ thuộc về hắn, cô yê-

Chân cô dừng lại như thể cô đã chạy thẳng đến một bức tường đá. Trái tim cô chợt nhận ra và thông điệp được tiết lộ, mắt cô mở to khi nhận ra thực tế tình huống của cô.

Cô đã yêu.

Tình yêu...không...không không không, điều này không đúng...ngài là yêu quái và ngài sẽ không bao giờ chấp nhận...phải vậy không? Mình muốn ngài chấp nhận, như vậy có ổn không?

Cô thấy tim mình như rớt xuống khi nghĩ đến những từ cuối cùng trong đầu.

Có sao không khi yêu ngài?

Ngài sẽ nghĩ sao về điều đó?

Nó không đúng...

Cô cúi gục đầu xuống. Dù vậy mình vẫn...Sesshomaru – sama...Em...Em yêu ng-

"Đến rồi," cô nghe thấy hắn thông báo.


Đôi mắt trong veo của cô lặng thinh khi cô chớp mắt bỏ qua những suy nghĩ rối bời để tập trung vào cảnh vật thư giãn phía trước. Một cánh đồng cỏ ngút ngàn đầy hoa dại tươi tắn và một cái cây rất cô đơn đứng ngay giữa cánh đồng. Mặt trời đang dần lặng xuống, chỉ vài phút nữa thôi bầu trời sẽ bắt đầu bị bao phủ bởi bóng tối, nhưng cho đến lúc đó cả đồng cỏ vẫn ngập trong màu nắng mặt trời. Màu của bầu trời chuyển từ hồng sang tím tùy thuộc vào nơi cô đứng nhìn.

Nhưng điều làm Rin cảm thấy kỳ quặc chính là khung cảnh đơn sơ của những túp lều trong làng ở phía xa. Nhà của cô chỉ cách cánh đồng cỏ này vài dặm, hẳn là cô phải thốt lên rằng có đôi chút bối rối. Trong tất cả các nơi, hắn quyết định dẫn cô đến gần với đường vào làng nhất có thể, có phải vì để bảo đảm cô quay về không quá xa?

"Chúng ta ở gần làng hơn em trông đợi," cô nói trước khi quay đầu thấy vị lãnh chúa đang nhìn theo hướng cái cây đứng đơn độc, "Sesshomaru – sama?"

Cô trông theo hắn bước về phía cái cây đang phát triển, giờ đây lớp vỏ của nó được trang trí bởi những bông hoa anh đào tươi tắn. Nó không phải là một cái cây lớn; thực tế thì cành và thân của nó vươn lên rất cao, nhưng so sánh với cây rừng thì nó khá nhỏ. Không giống cây thiêng mà Inuyasha và Kagome luôn ghé thăm, cây này không có bất kỳ năng lực thiêng liêng nào như thế. Nó đứng cô đơn giữa cánh đồng như một bông hoa duy nhất giữa bãi cỏ lớn.

Dù vậy cái cây vẫn rất xinh đẹp; nó là cây duy nhất trong vòng vài dặm nở hoa anh đào vào mùa xuân, một khung cảnh khiến cho Rin cảm thấy thú vị hơn bất kỳ cái cây thiêng nào. Khi cô nhìn gần hơn khu vực xung quanh những ký ức bắt đầu hiện rõ trong đầu cô. Cô đã từng ở đây trước kia. Đầu cô quay lại hướng con đường rừng họ vừa đi bộ, và câu hỏi trước đó của hắn, "Em có nhận ra con đường này không?" bây giờ đã hoàn toàn có ý nghĩa với cô.

Vậy ra đây là lý do tại sao ngài ấy lại hỏi.

Cô sải bước về phía hắn, nhánh cỏ dài làm mắt cá chân cô ngứa ngáy, cô mỉm cười ngọt ngào như trước giờ vẫn luôn vậy. "Nó thực sự là một cái cây đẹp ha," cô cười khi đứng bên cạnh hắn ngắm nhìn một vài bông hoa anh đào rụng xuống từ trên cành và lướt qua mặt họ. Rin nhận thấy có một bông hoa rơi trên tóc hắn. Cô đưa tay ra, thận trọng với phản ứng của hắn trước cử chỉ táo bạo của cô, khi hắn không có dấu hiệu nào ngăn cô lại cô luồn tay mình qua những lọn tóc mượt mà của hắn để gỡ cánh hoa màu hồng ra. Khuôn mặt hắn lạnh băng, nhưng có một tiếng thở dài đáng chú ý thoát ra từ mũi hắn.

"Nó thậm chí còn đẹp hơn cái ngày mà ngài trở về từ cuộc chiến, cứu em khỏi bị rơi xuống khe núi. Lúc đó còn là mùa hè, lá vẫn còn xanh biếc có lẽ vì vậy mà em không nhớ ra được ngay. Nhưng vẫn là cùng một cây mà chúng ta đã ngồi vào cái ngày tuyệt vời đó." Đôi mắt cô nhìn xuống như thể cô có thể xác định chính xác nơi mà họ cùng ngồi với nhau. "Ngài đã quay lại, em không thể nào hạnh phúc hơn thế."

Hắn vẫn giữ im lặng khi cơn gió nổi lên, thêm nhiều bông hoa anh đào rơi rải rác xung quanh họ như cơn mưa màu hồng.

"Rồi còn cái đêm mà em được dặn đến sống cùng bà Kaede." Cô thấy đôi mắt màu mật ong của hắn nhìn cô qua khóe mắt chứng tỏ cô đã thu hút được sự chú ý của hắn. "Em không nhớ nhiều về cái cây này. Trời quá tối nên không thấy màu của nó," cô dừng lại giữa chừng câu, "đương nhiên lúc đó em có những thứ khác trong đầu."

"Em còn nhớ," hắn nhanh chóng nói, mắt hắn quay lại nhìn cái cây. Rin gật đầu đồng ý, "Vâng, làm sao em có thể quên được."

Cô cẩn thận đặt thanh thiên sinh nha dựa vào thân cây, lưỡi của nó dựng đứng như thể chờ chủ nhận nhận lại. Mắt hắn vẫn giữ nguyên, không hề có ý định nhìn xuống thứ vũ khí bị lãng quên của hắn.

Rin vòng tay sau lưng khi quay người đối mặt với ánh mặt trời màu vàng cam rực rỡ. "Ngày hôm đó...trước khi ngài đưa em đến ngôi làng này, ngài và em đã đi dạo qua một cánh đồng hoa. Sau đó chúng ta ngồi cạnh nhau bên bờ sông, ánh hoàng hôn khi đó rất giống với lúc này." Đôi mắt nâu màu hạnh nhân hướng về phía lối vào của khu rừng, "Rồi chúng ta đi đúng con đường rừng này để đến nơi đây."


Cô quay đầu nhìn hắn, biết rằng bằng cách nào đó dù hắn đang nhìn về hướng khác hắn vẫn có thể nói cô đang nhìn chằm chằm mình. "Lúc đó bà Kaede bước ra từ sau cái cây đó, từ chỗ đó," cô ngưng lại lần nữa, không thực sự muốn giải thích một số chi tiết mà hắn đã biết, "Em đã theo bà ấy về làng."

Hắn vẫn chưa nói bất cứ điều gì, đầu hắn chỉ ngẩng lên nhìn những bông hoa anh đào, giống như những đêm dài khi hắn nhìn lên mặt trăng. Cô có thể nói rằng còn thứ gì đó ẩn giấu phía sau tâm trí hắn khiến cho tâm trạng của hắn bị phá tan. Hắn thậm chí còn lặng lẽ hơn cả lúc họ cùng bước chân vào cánh đồng. Lời giải thích duy nhất mà cô có thể nghĩ ra, cô biết có lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra y như lần trước, nhưng cô vẫn cố gắng.

"Sesshomaru – sama," cô giõng giạc nói để hắn có thể hiểu được mức độ nghiêm túc của cô. "Nếu điều làm phiền ngài chính là món quà thì em có thể dễ dàng trả lại nó. Chủ cửa hàng là một bà lão tử tế. Em tin rằng nếu em cố gắng hết sức thì bà ấy sẽ cho em đổi-"

"Không cần đâu," hắn bình tĩnh ngắt lời. "Không cần phải băn khoăn về thứ em đã tặng ta." Ngược lại, bên trong lớp da nhợt nhạt tồn tại một tâm trí với sự hiểu biết rằng có lẽ tất cả những suy nghĩ bồn chồn của hắn thực sự bắt đầu từ món quà của cô, nhưng cô có đúng là người phải chịu trách nhiệm cho quá trình hành động – mới xảy ra – của hắn không?

"Sesshomaru – sama, nhìn kìa," hắn nghe thấy. Đầu hắn quay qua vai, mong cô sẽ đưa ra một bình luận khác về món quà lần nữa, thay vì vậy hắn thấy Rin đứng rất gần bên cạnh. "Ngài có nhớ quãng thời gian chúng ta đã trải qua trước khi em đến sống tại đây, ngài và em đã bắt gặp những cái bóng của chúng ta?" cô hỏi.

"Không rõ lắm," hắn nói dối.

"Nhìn nè ngài," cô chỉ, "Trước kia em phải đứng rất xa phía trước ngài để bóng của em vừa với bóng ngài, nhưng giờ thì em không còn quá xa ngài nữa." Cô chỉ vào hình bóng mờ tối của cô thứ gần như tương xứng hoàn hảo với chiều cao cái bóng của hắn. "Giờ thì chúng ta giống nhau," cô mỉm cười.

Khi cô hi vọng nhận được toàn bộ sự chú ý của hắn thì hắn hoàn toàn quay mắt đi khỏi cô lần nữa, khi cô hi vọng nghe một chữ "thú vị" thì chỉ thất bại với tiếng "Hừm" quen thuộc.

Cô quay sang hắn với một cái cau mày, đầu hắn không còn ngẩng lên mà thay vào đó lại đối mặt với mặt đất như thể hắn hứng thú với những cái rễ cây. Mắt hắn giấu dưới làn tóc mái màu bạch kim, vầng mặt trời chìm dần xuống nơi chân trời; thiên đường được ban phước với một mặt trăng lưỡi liềm, và đường chân trời vẫn còn chút màu hồng tím. Không hoàn toàn là ban ngày, mặc dù vẫn chưa tối hẳn.

"Điều gì làm ngài phiền muộn?" cô hỏi, sự lo lắng tràn ngập giọng nói cô. Hắn vẫn quay lưng lại với cô, chưa một lần cô có thể nhìn thoáng qua mắt hắn với cái cách hắn giấu chúng sau tóc mái khuất tầm nhìn của cô. Dù vậy hắn vẫn trả lời cô.

"Điều gì khiến em tin là ta đang phiền muộn?"

"Ngài thật lặng lẽ."

"Em ngạc nhiên vì điều đó."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương