Sesshomaru & Rin Story
-
C86: Market Mayhem (chap 7 - Phần 1)
WITHOUT THE OTHER (KHÔNG CÓ AI KIA)
Translator: Dương Từ
Hiệu chỉnh: Diệp Hạ Châu
__________
"Sesshomaru – sama," Rin thì thầm, cô siết chặt thanh Thiên sinh nha cho đến khi những khớp ngón tay trở nên nhợt nhạt như làn da màu cẩm thạch của hắn. Mắt cô dán chặt vào mái tóc lấp lánh ánh cam của hắn bay lất phất cùng cơn gió thổi phần phật qua mặt hắn khi hắn nhìn cô qua vai với cái nhìn gây bối rối nhất mà cô nghĩ mình từng thấy. Đó là điều không thể tha thứ cho phần lớn; nếu bất kỳ ai không hiểu cách hắn nhìn thế sẽ nghĩ đơn giản là cái nhìn đó luôn gắn với khuôn mặt của hắn. Dù vậy cô hiểu hắn rõ hơn cả; cô cho rằng mình hiểu hắn hơn bất cứ người nào khác. Cô nhìn thấu dòng cảm xúc ẩn chứa từ ánh mắt ấy. Giống như hắn, nó cũng khó đọc như tính cách hắn.
Cô có thể nói có điều gì đó đang làm hắn phiền lòng; cái cách cơ thể hắn quay sang hướng ngược lại đủ chứng minh điều đó. Cô biết hắn sẽ không nói về vấn đề của mình trước khi hắn sẵn sàng, thực ra hắn hầu như không bao giờ nói về sự đau khổ của hắn ít hơn nhiều những điều khác; đó là điều cô nhận ra qua nhiều năm đồng hành cùng hắn. Dù vậy ánh mắt hắn cho cô kết luận rằng hắn đang bực bội. Không hẳn tức giận với một người hoặc vật cụ thể nhưng tức giận với điều gì đó đi qua tâm trí mà hắn vẫn chưa nắm bắt và thấu hiểu.
Có lẽ ngài bực tức với thanh Thiên sinh nha, ngài chắc chắn là người đã ném nó đi.
Ý tưởng đó đủ xác thực; bằng chứng là không còn ai khác trên đồng cỏ ngoài cô. Khi lần bước qua hàng cây dày đặc, cô đã được chào đón với lưỡi kiếm đang bay đến gần như suýt chẻ đôi cô ra, thanh kiếm hẳn đã thành công nếu nó có khả năng sát thương. Sự thật nhỏ nhặt đó có thể khiến hắn tức giận giống như trong quá khứ. Cô nhớ rõ hắn có những rắc rối với Thiên sinh nha, hắn hiếm khi nào sử dụng nó và như Jaken từng nói thanh kiếm đó không khác gì hơn một cây gậy đi bộ và thật khó để nó trở thành tài sản của chủ nhân họ, một người luôn khao khát quyền lực.
"Rin", giọng nói sâu trầm vụt qua tâm trí làm thổi bay hết những suy nghĩ còn lại của cô. Cô nắm chặt thanh kiếm trong tay, cảm giác trên lòng bàn tay đổ mồ hôi đột ngột khiến chân mày cô chau lại trong nỗi rối bời. Có gì để lo lắng chứ, cứ như thể hắn tức giận với cô vậy.
Là ngài ấy chăng?
"Ừm...ngài đánh rơi cái này nè," cô bình tĩnh thông báo trong khi gắng nở nụ cười giả bộ thường hay có của mình. Cô đưa tay ra để hắn lấy lại thanh kiếm. Trái tim cô khẩn cầu hắn phản đối lời phát biểu rằng hắn là người đã đánh rơi nó. Cô mong hắn nói bất kỳ điều gì cho phép cô tin là những dấu hiệu về cơn giận rõ ràng trước đó của hắn không gì hơn một hình ảnh trong trí tưởng tượng của cô và nét mặt của hắn vẫn như bình thường. Cô mong hắn nói bất kỳ điều gì có thể làm tan biến đi bầu không khí nặng nề quanh họ; bầu không khí nặng nề gây ra bởi những căng thẳng chưa rõ vượt xa nhận thức của cô. Toàn bộ suy nghĩ về tình trạng tồi tệ của hắn khiến nụ cười cô trùng xuống; cô chỉ muốn cảm thấy bình yên bên hắn.
Món quà đó...chắc chắn là một ý tưởng tồi tệ nhất mà mình từng nghĩ tới...Đáng lẽ mình nên tặng cho ngài một món vũ khí khác.
Cô nhìn hắn đưa ánh mắt băng giá xuống thanh kiếm của mình; cô hầu như lầm tưởng đôi bàn tay mình đang run rẩy thay vào đó là cơn rùng mình do cái nhìn lạnh lùng hắn đang nắm giữ, như thể nhiệt độ nắng nóng vừa hạ xuống đột ngột. "Đi thôi," hắn ra lệnh ngắn gọn khi quay đầu và bắt đầu đi bộ vào rừng; chú ý đến tốc độ đi của mình chậm lại để cô có thể bắt kịp. Những lọn tóc nâu của Rin bay lên khi cô vội ngẩng đầu. "Ngài...ngài muốn em đi cùng ngài," cô hỏi, "trong...chuyến tuần tra của ngài?"
"Ta vẫn chưa đi tuần tra," hắn trả lời một cách chính thức mà không quay đầu lại. "Đi nào," hắn nhắc lại ngay sau khi nhận ra Rin vẫn chưa bắt kịp.
Cô thấy mình chết lặng, chân cô như bị dính vào bãi cỏ bởi một loại sáp nhựa, còn tâm trí cô phải liên tục hét lên trong đầu rằng sai lầm sẽ nối tiếp khi cô mở miệng. "Đợi em với," cô gọi to; hoàn toàn không nhận thức được lý do thực sự sau hành động của hắn hay nguyên nhân tại sao cô lại đi cùng. Cô tin tưởng hắn; cô nghĩ chỉ một lý do vậy là đủ.
Cô theo sau hắn cho đến khi chỉ còn cách lưng hắn vài bước chân; thanh Thiên sinh nha vẫn được nằm chặt trong đôi bàn tay xinh xắn của cô. Không có lời nào được thốt lên và âm thanh của côn trùng ban đêm lớn dần khi họ bước đi. Cô nhận thấy họ thường xuyên di chuyển khỏi con đường mòn và kết thúc theo một hướng hoàn toàn mới. Cô luôn nghĩ khu rừng này nằm trong tầm hiểu biết của cô, một cô gái đã điều khiển mình trong tầng tầng lớp lớp bóng cây rừng đã hơn sáu năm nay, nhưng lúc này dường như cô phải nghĩ lại. Cô đã hoàn toàn lạc hướng.
"Chúng ta đang đi đâu vậy ạ?" cuối cùng cô lên tiếng hỏi khi để ý thấy hắn vẫn chưa dừng lại và chẳng hề cho cô một mẩu thông tin quan trọng nào.
"Không xa nữa," hắn trả lời. Rin cảm thấy muốn cười; ít nhất hắn không hoàn toàn phớt lờ cô. Để thể hiện niềm hạnh phúc của mình, cô thấy cần phải tiếp tục cuộc trò chuyện tiến xa hơn nữa. "Ngài...có thích món quà không ạ?"
Cô nhận ra hắn dừng hẳn lại khi cô kết thúc câu hỏi của mình. Cô tự động thấy hối tiếc vì đã hỏi; thực tế nhỏ là hắn vẫn chưa đeo món quà đó đủ để chứng tỏ đây là một chủ đề không nên bàn tới. Ngay khi cô nghĩ ra một cách hay để chữa thẹn cho câu hỏi hớ vừa rồi thì cô lại thấy hắn bắt đầu đi tiếp một lần nữa. "Chúng ta đã gần đến rồi," hắn trả lời thay vì cân nhắc đến câu hỏi bị lãng quên của cô.
Rin cảm thấy trái tim mình như vỡ ra từng mảnh trước từng lời hắn thốt ra. Có điều gì đó không đúng...chuyện gì đã xảy ra, cách cư xử của ngài ấy thật quá ư...
Cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào lưng hắn, hình bóng hắn biết mất hoàn toàn trong bóng đêm của khu rừng tăm tối, xa khỏi những đốm sáng lung linh đang xuyên qua những tầng cây. Giống như ánh sáng mặt trời lặn, cô cảm giác như mình đang dần dần lạc mất hắn, và phần bản chất tốt đẹp cuối cùng còn lại của hắn thì đang nằm gọn trong lòng bàn tay cô.
Đầu cô cúi thấp, và cô tự mắng mình khi cảm thấy những giọt nước mắt trào lên nơi khóe mắt. Cô nên hạnh phúc, cô nên vui vì hắn vẫn chưa rời đi. Tuy vậy, hắn thậm chí còn không hề nhìn vào mắt cô, hắn hầu như không ngó ngàng đến cô. Loại thế lực nào đã dựng nên bức tường chắc chắn bao bọc bên ngoài vị Lãnh chúa của cô đây; những mảnh vụn nhỏ mà cô đã phải cố gắng rất nhiều để dần dần loại bỏ chúng với hi vọng rằng cô có thể tiến gần đến với hắn hơn. Để cho hắn thấy tình cảm cũng như sự tận tụy của cô, và đổi lại là được nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp của hắn. Ngay cả khi đó là một nụ cười mím chi, hoặc là một nụ cười nhếch miệng – cô cũng sẽ tin rằng đó là một nụ cười trong sâu thẳm kho báu hồ vàng rực rỡ đó của hắn –-miễn là cô có thể thấy hắn hạnh phúc.
Ngài ấy bị làm sao vậy? Cô gần như nghẹn ngào khi thốt lên qua cổ họng thít chặt trước khi cô cảm thấy một cơn rùng mình về một sự hiện diện lớn hơn ở gần cô khiến cô phải ngước lên. Cơn sốc khi nhìn cơ thể hắn gần sát cô đến vậy làm cô ngã xuống rồi đánh rơi thanh kiếm. "Sesshomaru – sama," cô thì thầm khi nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của hắn đang nhìn xuống mình. Ngài ấy đã ở đây bao lâu rồi?
"Em đang bị tụt lại phía sau," hắn đề cập một cách thẳng thắn, không thể không chú ý đến những giọt lệ rưng rưng nơi khóe mắt cô. Mắt hắn nao núng với phát hiện của mình; hắn biết mùi muối mặn mòi này không liên quan gì đến chuyện hắn đã ở gần biển trước đó. "Chuyện gì vậy?" hắn hỏi như ra lệnh.
Đôi mắt nâu rực rỡ của Rin mở lớn trước câu hỏi của hắn, và cô vội vàng gạt đi nỗi đau nơi con tim đã để lộ ra trước mặt hắn. Đôi mắt nâu của cô ngước lên nhìn dán chặt vào hai con mắt hồ vàng và cô có thể nhận thấy, sự do dự trong ánh nhìn đó luôn cho cô biết rằng hạnh phúc của cô đã trở thành một mối quan tâm của hắn.
"Rin." Hắn hỏi lại với một âm điệu nhẹ nhàng hơn qua thanh điệu khàn khàn trong giọng nói. "Em khóc à?"
Lần này thì người im lặng là cô, không biết phải trả lời thế nào khi tâm trí cô quá bận rộn quan sát từng nét đặt biệt trong mắt hắn. Hắn đang nhìn cô, đang thực sự nhìn thẳng vào cô cũng như đang hỏi về tình trạng run rẩy của cô. Cô kìm nến lại sự thôi thúc vòng cánh tay mình quanh người hắn để rồi giữ lấy hắn, cô cảm thấy như bất kỳ dấu vết nào của hắn đã biến mất trong bóng tối đang dần quay lại với cô và hắn đã trở lại. Tạo vật có đôi mắt hồ vàng này có khả năng làm tim cô ấm áp với bất kỳ dáng vẻ tình cảm nhút nhát nào mà hắn thể hiện, thay vì thái độ xa cách trước đó với thái độ nhìn cô như thể cô thứ gì đó vô nghĩa nhất trên thế gian.
"Có gì đó đang làm ngài phiền lòng," cô lặng lẽ nói, ánh nắng cam rực rỡ chiếu rội xuyên qua những hàng cây tạo nên một khung cảnh thanh bình xung quanh họ.
"Và vì thế, em khóc," hắn phản bác, lông mày hắn nhướng lên bởi thấy hơi bối rối.
Những câu chữ của hắn lởn vởn trong Rin, và cô nhận ra ẩn ý của chúng, "Vậy ra...Lãnh chúa của em đang gặp rắc rối."
Lông mày hắn hạ xuống còn mắt hắn bắt đầu nhìn đi chỗ khác. "Ngài thật xa cách," Rin mạnh dạn tuyên bố trước khi nhận ra mình lỡ lời. Cô hối hận thì đã muộn, hắn chớp mắt nhìn cô qua khóe mắt; lông mày hắn lại lần nữa nhướng cao. "Ta ở ngay đây," hắn trả lời khiến Rin hoàn toàn sốc. Đây là lúc cô nghiêm túc thực sự trong từng giây phút của cuộc trò chuyện và hắn lại chọn lúc này để đùa với trò chơi chữ của hắn.
"Nó không phải là không có lý do," hắn trả lời gần như ngay lập tức, như thể hắn cũng ngạc nhiên về phản ứng trước đó của mình như cô.
"Ngài?"
Đầu hắn ngẩng lên, giống như hơi ấm của ánh mặt trời lặn màu hổ phách đang chiếu những tia nắng vàng vào đôi mắt hồ vàng đó của hắn. Gương mặt thản nhiên và thái độ đầy kiêu hãnh khi hắn nói, "Em có nhận ra con đường này không?" câu hỏi của hắn làm đôi mắt nâu màu cà phê bắt đầu lướt qua khu vực xung quanh, "Đây là trong khu rừng của anh Inuyasha," cô đưa ra ý kiến.
"Em có nhớ đã từng đi trên con đường này trước đây?"
Lông mày Rin nhíu lại, bối rối trước những câu hỏi đột ngột của hắn. Cô lướt qua mọi hướng của con đường có thể gợi nhớ mỗi con đường khác mà cô cảm thấy cô đã từng đi. "Ừm," cô lẩm bẩm trong lúc ngồi trên thảm cỏ xanh tươi mát bao phủ bởi bóng cây và con đường đất màu vàng cam được chiếu sáng bởi ánh mặt trời xuyên qua những chiếc lá.
"Em không chắc nữa thiếu gia, nó trông giống như bất kỳ con đường nào khác mà em có thể đã từng đi qua trước đây." Ánh mắt cô dừng lại khi cô nhìn vào mắt hắn, "Em có nên nhớ không?"
Sự im lặng của hắn khiến cô vô thức nắm chặt thanh kiếm trong tay như thể toàn bộ trọng lượng của cô sẽ được chống đỡ miễn là cô bám chặt vào lưỡi kiếm mượt mà mờ đục xuyên qua làn da cô mà không gây thương tổn. "Đi thôi Rin," cô nghe hắn nhắc lại lần nữa. Cô nhíu mày, nghĩ đơn giản rằng mình đang tỏ ra hợp tác với trò chơi cho câu hỏi và trả lời. Cho dù hắn không phản ứng nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười nhẹ khi nghe tên mình thoát ra từ hơi thở lạnh giá mà êm ả của hắn.
Cô thấy hắn nhanh chóng quay lưng lại với cô khi tiếp tục đi xuống con đường tối tăm như trước. Tuy nhiên, ý nghĩ đột ngột về việc hắn trở nên xa cách hơn bao giờ hết khiến đôi chân cô như chạy đua với lửa để bắt kịp hắn để không bị lạc mất hắn lần nữa. Chẳng mấy chốc cô thấy mình chỉ cách vai hắn một chút, và bắt đầu theo kịp tốc độ của hắn. Khu rừng tối đen chỉ với một vài đốm ánh sáng chiếu qua, nhưng thầm cảm ơn bởi sự hiện diện rất gần của hắn, cho cô thấy rằng cô không cần phải lo sợ sự cô độc. Cô đã có thể nhìn thấy rõ hơn những dấu hiệu hiện diện của hắn. Trang phục của hắn nổi bật trong bóng tối và mắt hắn, đôi mắt giống loài vật dường như gợi nhắc cô về hai ngọn nến nhỏ lung linh.
Hơn một lần đôi mắt cô rơi vào vỏ kiếm rỗng bên hông hắn, và rồi lại nhìn xuống thanh kiếm vẫn đang nằm trên tay mình. Hắn vẫn chưa hỏi đến nó, nhưng cô biết nếu cô lại làm phiền hắn với câu hỏi đó thì hắn hiển nhiên sẽ lại khăng khăng yêu cầu họ tiếp tục đi đến nơi mà chẳng ai biết là đi đâu. Khi còn là đứa trẻ cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nhưng giờ đây cô đã gặp gỡ nhiều người mới đủ đưa ra kết luận rằng Sesshomaru – sama sáng chói của mình chắc chắn là câu đố lớn nhất từng bước đi trên hai chân...hoặc bốn chân tùy theo hình dạng của hắn.
Rin suy nghĩ về tính cách phức tạp của hắn, khu rừng bao phủ bóng tối dường như vô cùng phù hợp với tâm trạng khó nắm bắt của vị Lãnh chúa. Bóng tối trải dài và sau đó liên tục là những đốm sáng; cô cố nhịn cười. Có những lúc hắn nói gì đó hắn nói rất rõ ràng, lúc khác lời nói của hắn đầy ẩn ý hoặc là hắn sẽ không giải thích thêm.
Và rồi có lần cố gắng hiểu những gì hắn nói là một hành động vô ích giống như chơi đùa với một tên yêu quái thường xuyên chỉ nói chuyện với một ngôi sao lấp lánh. Cô từng nghe nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, và nếu ai đó không chú ý đến những tia sáng nhỏ hay những tia sáng lấp lánh từ hai cánh cổng vàng rực rỡ đó thì dễ hiểu khi gọi hắn là một sinh vật lạnh lùng vô cảm. Nhưng hắn không phải vậy; rất nhiều lần cô đã nhận ra chút ít cảm xúc xuất hiện trong cái nhìn băng giá đó, đôi lúc cô tự hỏi liệu có bao nhiêu người đã từng tận dụng cơ hội thậm chí bận tâm nhìn vào tâm hồn sâu thẳm của hắn hay chưa. Cô tự hỏi có mấy người của mình từng liếc qua ánh mắt lạnh lẽo, băng giá của hắn và tự động giữ khoảng cách kể từ giây phút họ nhận ra hắn khác biệt và vì thế hắn nên ở một mình thì hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook