Sau khi rời khỏi trấn nhỏ, lòng Tô Ly như tro tàn, như một con cá mặn bị thị vệ của Hàn Tương Quân mang lên đường hướng về phía Tần Châu.

Trên đường đi nàng trầm mặc không nói câu nào, trừ khi phát sinh nhu cầu sinh lý buộc phải xuống xe, nếu không gần như nàng đều ngồi trên xe ngựa.

Trong xe trải thảm lông mềm, còn có chăn gấm mềm mại, mỗi ngày ngoài ba bữa cơm, còn thêm cho nàng chút bánh ngọt, hoa quả, thịt khô, đồ ăn vặt gì đó.

Có thể nói, đám thị vệ đã dốc lòng quán triệt phương châm “Trên đường phải dàn xếp ổn thỏa cho nàng”.

Nhưng Tô Ly lại không nghĩ nhiều, đãi ngộ tốt như vậy khiến lòng nàng càng bi thương, nàng cảm thấy bản thân giống đám phạm nhân trước khi lên máy chém kia, trước khi chém được chiêu đãi rượu và đồ ăn ngon.

Bởi vậy, trong dáng vẻ bi thương của nàng đồng thời còn mang theo thái độ phóng khoáng như hảo hán Lương Sơn Bạc.

Chết thì chết thôi sợ cái gì, mười tám năm sau lại là một hảo hán.

Nàng nghĩ như vậy, cho nên thị vệ cho gì đều không từ chối, ăn uống thỏa thích, vài lần còn ăn no căng bụng.

Vì không cố kỵ điều gì, cũng không còn gì vướng bận chỉ một lòng chờ chết, cho nên mấy ngày trên đường này, khuôn mặt của nàng đã béo lên một vòng mắt thường cũng trông thấy được.

Cứ như vậy, vô tâm vô tư, nản lòng thoái chí hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, cuộc sống trôi qua tối tăm mù mịt.

Mãi cho đến khi tới Tần Châu, vào khách điếm nơi Hàn Tương Quân đang ở rồi, nàng mới giật mình quay lại vẻ đau thương.

Ngày lành sắp hết rồi.

Ôm tâm thái bất chấp tất cả như vậy, khi lên lầu gặp mặt Hàn Tương Quân nàng cũng không chào hỏi, thậm chí còn không thèm nhìn hắn cái nào.

Còn Hàn Tương Quân thì sao? Tính ra thì đã gần nửa tháng rồi không gặp nàng, vốn dĩ hắn đang thương thảo công việc với thuộc hạ, nghe thị vệ bẩm báo Tô Ly tới rồi, hắn còn cố ý liếc mắt nhìn nàng một cái.


Nhưng không ngờ, sau khi chạy trốn lá gan của nữ nhân này đã lớn quá rồi, không chỉ không hành lễ khi nhìn thấy hắn, thái độ còn hờ hững, quá đáng giận.

Còn nữa, nàng trang điểm thế kia là cái quỷ gì vậy? Trên người mặc quần áo bông hoa nhí dày sụ như phụ nhân phương bắc, màu rất già, mặc vào hỏng hết mặt tiền, sắc mặt còn vàng như nến, lông mày vừa đen vừa thô như hai con sâu đang mấp máy.

Tóm lại là xấu đến mức không thể xấu hơn.

Hàn Tương Quân cố đè nén ghét bỏ trong lòng, dứt khoát ra lệnh cho đám thị vệ đưa nàng về phòng giam giữ trước, đợi hắn bận xong rồi nói sau.

Tô Ly bị người ta đẩy mạnh vào phòng, vừa khóa cửa lại, căn phòng đã chìm vào bóng tối.

Quả nhiên giống trong phim truyền hình, trong căn phòng nhỏ đen như mực để đầy các loại dụng cụ thẩm vấn, sau đó chính là tra tấn sống không bằng chết.

Nàng nhớ rõ trước kia Thải Vân từng kể, khi ở Đông Cung, Hàn Tương Quân chặt đứt tay chân hai tỳ nữ leo lên giường mình, máu chảy đầm đìa.

Vậy áp dụng với trường hợp của nàng, nàng không chỉ lừa gạt lợi dụng hắn, còn lấy đi tấm thân trong trắng của hắn, tính như vậy chỉ sợ sẽ bị lột da rút gân.

Nghĩ tới rút gân, nàng lại nhớ đến người tay chân vặn vẹo quỷ dị mình nhìn thấy ở sơn trang, máu loãng thấm ướt tóc tai quần áo, dáng vẻ khủng bố khi chết kia lúc này lại khiến nàng rùng mình một cái.

Trong khoảnh khắc bị trói ở trên ghế, nàng mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi sâu sắc.
Nàng khóc hu hu, khóc vì vận mệnh bi thảm của mình, khóc vì xã hội cũ độc ác này, khóc vì hình phạt tàn khốc sắp đến.

Sau khi nàng khóc một lúc lâu, đột nhiên cửa phòng mở ra, một tia sáng chiếu vào phòng, còn có người bê chậu than vào.

Sau đó người nọ ra ngoài, lại lập tức đóng chặt cửa phòng.

Nàng nghĩ, ngay cả thẩm vấn cũng phải làm ấm phòng trước, chắc là người nọ không muốn cho nàng chết một cách dễ dàng, khả năng là định vừa sưởi ấm vừa chậm rãi tra tấn.

Nàng khóc hu hu, vừa lớn tiếng vừa khổ sở.


Một lát sau, cửa phòng lại mở ra, vài người vào phòng, là mấy tên thị vệ lạ mắt, một người trong số đó ngồi xuống đối diện nàng, bình tĩnh chờ đợi, hình như đang chờ nàng khóc xong, hắn ta mới hỏi: “Tô cô nương, chỉ cần ngươi thành thật khai báo, chúng ta sẽ không làm khó ngươi.”

“Hu hu hu… Ta thành thật khai báo, các ngươi muốn biết gì chỉ cần ta biết chắc chắn sẽ nói rõ ràng rành mạch.”

Thấy thái độ của nàng tốt như vậy, người nọ rất vừa lòng.

Câu hỏi đầu tiên khi vừa mở miệng chính là: “Ai sai ngươi đến tiếp cận điện hạ?”

Tô Ly lắc đầu, nghẹn ngào đến mức mồm miệng không rõ: “Không ai sai ta hết, là tự ta… A không, không phải ta cố ý tiếp cận điện hạ, vì ta cùng đường… Hu hu…”

Nàng khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, giống như sắp khóc ngất đi, tùy tiện giơ tay lên dùng tay áo sau một cái, hit hít mũi, rồi mới nói tiếp: “Lúc ấy ta bị người ta hãm hại bắt về quân doanh làm quân kỹ, nghe nói phải hầu hạ một đám nam nhân, vì sợ quá nên ta đã chạy trốn, nhưng mà bị phát hiện ra, đúng lúc ta chạy trốn tới bên ngoài doanh trướng của điện hạ, bị ma quỷ ám ảnh nên đã vào doanh trướng của người.”

Nàng không dám nói mình biết cốt truyện, nhân lúc Hàn Tương Quân mất trí nhớ lợi dụng hắn, nếu nói như vậy, chỉ sợ những người này sẽ lập tức giết nàng vì coi nàng là yêu tinh.

Nhưng người nọ tinh ý đã mau chóng nhận ra một vấn đề: “Nghe nói lúc ấy khi vào doanh trướng, ngươi đã nói dối là thái y phái ngươi tới.

Lúc đó, sao ngươi biết điện hạ bị bệnh?”

“Chuyện này… Ta…” Trong lòng Tô Ly hoảng hốt không thôi, nàng không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.

“Hử?” Người nọ vô cùng uy nghiêm, lại thúc giục lần nữa.

“Trong lúc vô ý ta nghe được tỳ nữ đi ra từ trong doanh trướng nói vậy.”

Rất có khả năng câu trả lời này sẽ hại một vài người, bởi vì làm việc bên cạnh điện hạ mà không giữ được mồm miệng, chỉ sợ khó có thể sống lâu.

Nhưng lúc này Tô Ly không rảnh để ý nhiều như vậy, nàng cũng không chỉ họ gọi tên cụ thể là tỳ nữ nào, chắc Hàn Tương Quân không đến mức giết một người răn đe trăm người đâu nhỉ?


Không biết người nọ tin hay không, sau khi suy nghĩ một lát, hắn lại hỏi: “Ngươi nói ngươi bị người ta hãm hại đưa vào quân doanh, là ai hãm hại ngươi?”

“Ta bị người thân trong nhà hãm hại đưa tới đây.

Ta có một người tỷ tỷ tên là Tô Dao, nàng ta là con vợ cả, từ nhỏ đã đối đầu với ta.

Vì một vài việc ghen ghét xấu xa nơi hậu trạch, nàng ta bảo Tô Du, cũng chính là ca ca kia của ta bỏ thuốc ta, sau đó trói lại mang tới quân doanh.

Không tin các ngươi có thể đi điều tra, việc này đều là sự thật.

Đương nhiên trước kia ta cũng làm rất nhiều chuyện không tốt đắc tội bọn họ, cho nên mới…”

“Sau khi ngươi chạy trốn, vì sao không quay về Thượng Kinh? Có phải đang đợi ai đó không? Hay là muốn gặp mặt đồng đảng của ngươi?”

Tô Ly kêu to oan uổng quá: “Ta thật sự không phải mật thám, ta cũng không có đồng đảng, sở dĩ không quay về Thượng Kinh, là vì không dám quay về.

Ta đấu không lại Tô Dao, sợ nàng ta lại làm hại ta, cho nên mới không dám quay về.

Hơn nữa, ta nghĩ kỹ rồi, đợi chạy khỏi chỗ điện hạ rồi, sau này ta sẽ thay hình đổi dạng, trở thành người tốt.”

Nàng nói ra lời này, người đối diện lại nghiêm túc quan sát cách ăn mặc trang điểm "thay hình đổi dạng" của nàng, vẻ mặt một lời khó nói hết, hình như hơi tin lý do giải thích của nàng.

“Một vấn đề cuối cùng, sao ngươi biết được chuyện riêng tư trước kia của điện hạ?”

Tô Ly thầm kêu không ổn, xong rồi xong rồi, vấn đề này thật khó trả lời.

Nàng kinh hoảng tim đập thình thịch, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng nhưng vẫn không biết làm sao để lừa dối qua câu hỏi này.

Thấy một thị vệ trong đám đi qua bên cạnh, hình như vào cách gian, tưởng hắn ta định đi lấy hình cụ tới trừng phạt nàng, Tô Ly sốt ruột không chịu nổi, lập tức khóc rống lên: “Ta đâu biết đó là chuyện riêng tư, không phải rất nhiều người biết sao? Ta cũng chỉ nghe người ở Thượng Kinh nói thôi.

Hơn nữa, ta thật sự không phải mật thám, ta không muốn làm hại điện hạ, chỉ lợi dụng hắn một chút mà thôi, hơn nữa hắn đã ngủ ta lâu vậy rồi, cũng không tính là thiệt thòi, các ngươi không thể phân biệt phải trái sao? Giết người vô tội như ta, lương tâm các ngươi không thấy bất an à?”


Nàng vừa nói ra lời này, người trong phòng đều nín thở, ngay cả người dẫn đầu đang thẩm vấn cũng không dám hé răng nữa.

Đột nhiên trầm mặc, khiến Tô Ly càng sợ hãi, nàng đã khóc hai mắt đẫm lệ mờ đi, ý thức hỗn loạn rồi.

Mà trong căn phòng chỉ cách một bức tường, mặt Hàn Tương Quân tĩnh lặng như nước, ngồi trên nghế thái sư, thị vệ vừa vào phòng cũng không dám thở mạnh.

Một lúc lâu sau, Hàn Tương Quân giơ tay ý bảo hắn ta bẩm báo đi, hắn ta mới dè dặt mở miệng hỏi: “Điện hạ định xử trí Tô cô nương này thế nào?”

Thị vệ nghĩ thầm, chỉ sợ Tô cô nương này sắp xong đời rồi, điện hạ là ai chứ? Người anh minh thần võ, giết chóc quả quyết, trên đời này vẫn chưa có ai dám lợi dụng hắn đâu, bây giờ lại bị một nữ tử lừa gạt lâu như vậy, còn tuyên dương trước mặt công chúng, chắc là sẽ không nhịn được.

Hắn ta cũng phải toát mồ hôi lạnh một phen vì cô nương này, mỹ nhân như vậy, đáng tiếc quá.

Hắn ta ngước mắt lén lút nhìn điện hạ một cái, quả nhiên, sắc mặt hắn rất khó chịu, không biết tiếp theo sẽ xử trí nữ tử dám cả gan làm loạn bậc này thế nào đây.

Đúng là Hàn Tương Quân rất tức giận, nhưng kỳ lạ là, hắn không hề giận chuyện Tô Ly lợi dụng hắn, mà giận nàng… Nữ nhân này luôn miệng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt tình cảm của hắn, nói gì nhỉ? Không chỉ nói nàng là nữ nhân hắn yêu nhất, còn luôn miệng nói nàng cũng yêu hắn sâu đậm, một đường bôn ba từ Thượng Kinh đến biên cương vì hắn.

Trước kia hắn cho rằng, bất kể là thật hay giả, ít nhất bao nhiêu ngày qua nàng ăn nói nhẹ nhàng nịnh nọt, dịu dàng hờn dỗi trong lòng hắn, chắc là cũng có vài phần tình ý.

Nhưng hôm nay nghe nàng nói như vậy, lấy đâu ra chút tình ý nào, hoàn toàn không có gì, thậm chí có thể nói là chưa từng thích hắn mới đúng.

Đến nước này mà hắn còn nhịn được thì còn chuyện gì hắn không nhịn được nữa?
Hắn đứng dậy, nhất thời cũng chưa nghĩ ra nên trừng phạt nữ nhân xảo trá này thế nào, nên dứt khoát nói: “Bỏ đói nàng hai ngày trước đã, đợi cô về rồi xử trí sau.”

“Vâng.” Thị vệ tuân lệnh lui xuống.

Mà bên chỗ Tô Ly, thấy thị vệ kia quay lại, lặng lẽ nói thầm bên tai người nọ điều gì đó, sau đó đám người không nói một câu nào đã ra khỏi phòng rồi.

Trong lòng Tô Ly càng thấp thỏm hơn, thái độ này… Là không định thấm vấn tiếp, cứ như vậy quyết định phán nàng tội tử hình sao?

Nàng lại bắt đầu khóc hu hu, vừa khóc vừa nghẹn ngào hô to: “Các ngươi không thể giết ta như vậy, ta không phải mật thám, ta vô tội mà… Hu hu… Ta muốn về nhà… Thả ta về nhà đi… Cầu xin các ngươi đó.”

Hàn Tương Quân đứng ở cách gian nghe thêm một lát, thấy nàng khóc khàn cả giọng, trong lòng càng bực bội hơn nên cũng dứt khoát nhấc chân ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương