Hôm đó Hàn Tương Quân rời khỏi khách điếm, đi tới Hoa Lê thôn cách Tần Châu năm mươi dặm, nghe thám tử của hắn báo cáo, người hắn muốn gặp đang ở nơi này.

Để tìm được người ấy, hắn đã vận dụng rất nhiều lực lượng tìm kiếm trong nhiều năm, bây giờ cuối cùng cũng tìm được, bởi vậy hắn vô cùng sốt rột.

Hắn vui mừng phấn khởi chuẩn bị quà cáp đầy một chiếc xe ngựa, sau khi chịu đựng xóc nảy đi trên sơn đạo mấp mô lầy lội mấy canh giờ, cuối cùng mới đến được nơi cần đến.

Hoa Lê thôn là thôn xóm hẻo lánh, cả thôn còn chưa tới hai mươi hộ gia đình, bởi vì trồng nhiều hoa lê nên được dọi như vậy.

Khi đám người Hàn Tương Quân tới cửa thôn, trông thấy khói bếp lờ mờ bọn họ mới nhớ ra đã gần chạng vạng, mọi nhà đã bắt đầu nấu cơm chiều rồi.

Đám thị vệ đến một hộ gia đình cửa thôn hỏi đường, một lão nhân què chân mở rào tre ra, duỗi dài cổ nghe một lúc lâu mới nghe rõ bọn họ muốn hỏi gì.

Sau đó ông ấy hắng giọng nói: “Các ngươi tìm A Luật à, cậu ta ở bên kia kìa, nhìn thấy không, chỗ cây hòe lớn dưới chân núi kia, nhà cậu ta ở bên đó, các ngươi đi đi.”

Sau khi cảm ơn, Hàn Tương Quân xuống xe đi bộ qua bên đó.

Lần này còn có một tiểu tướng quân họ Đào đi cùng hắn, người này là nhân sĩ Thượng Kinh, là một tên ăn chơi trác táng chưa có công danh trong gia tộc, vì lớn tuổi rồi vẫn ăn không ngồi rồi, trưởng bối Đào gia đành tới chỗ Hoàng hậu cầu xin, mong có thể cho hắn ta vào quân doanh lăn lộn kiếm chức quan.

người này không giỏi đánh giặc, nhưng rất giỏi nịnh nọt, luồn lách.

Thấy Hàn Tương Quân bỏ xe đi bộ, hắn ta lộ ra vẻ mặt không tán đồng, ân cần nói: “Điện hạ, nơi này bẩn thỉu, ngài vẫn nên ngồi xe ngựa thì hơn.”

Hàn Tương Quân giơ tay ngắt lời hắn ta: “Không cần, đã tới để mời người ta, tất nhiên phải có thành ý, cô đi bộ qua đó là được.”

Căn nhà ở chân núi nhìn giống như gần ngay trước mắt, nhưng thực tế lại phải đi bộ rất xa.

Đường trong thôn quanh co lòng vòng, đợi khi đi đến cửa nhà tranh, giày dưới chân Hàn Tương Quân đã bị tuyết bọc kín mít.

Đám thị vệ mang quà cáp bước lên trước gõ chửa, đợi một lúc lâu, mới có một tiểu đồng chậm rãi ra mở cửa, giọng nói non nớt: “Các ngươi tìm ai?”

“Tìm Mục tướng quân.”

“Mục tướng quân? Chỗ chúng ta không có ai họ Mục, các ngươi tìm nhầm nhà rồi.”

Nói xong, tiểu đồng kia định đóng cửa nhưng bị Hàn Tương Quân ngăn lại: “Vẫn mong tiểu hữu giúp đỡ một chút, chúng ta tìm A Luật.”

“A, các ngươi tìm sư phụ ta à? Sư phụ ông ấy không có nhà.”

“Đi đâu rồi?”

“Hôm qua sư phụ ra ngoài lên thị trấn làm việc rồi.”

“Vậy… Khi nào hắn ta về?” Hàn Tương Quân hỏi.

“Lúc nào sư phụ ta muốn về ông ấy sẽ quay về, ta cũng không biết đâu.

Các ngươi là ai?”

“Chúng ta là bạn cũ của hắn ta, nếu đã như vậy, lần sau chúng ta lại đến.”

Lần này tới không đúng dịp, Hàn Tương Quân hơi thất vọng.

Sau khi bảo người để quà cáp xuống, hắn lại đi về chỗ xe ngựa.


Sắc trời đã tối, đám người lại vất vả lên đường chạy về khách điếm trong thành Tần Châu.



Khi Hàn Tương Quân trở lại khách điếm đã là đêm khuya, khách điếm rất yên tĩnh, đèn dầu thưa thớt, khi lên lầu đi qua một gian phòng cho khách nhìn thấy thị vệ đứng canh bên ngoài, hắn dừng lại, hỏi một câu: “Người bên trong thế nào rồi?”

“Bẩm điện hạ, dựa theo lệnh của người, thuộc hạ vẫn chưa cho Tô cô nương bất cứ món đồ ăn nào.”

“Cả buổi chiều cũng chưa ăn gì?”

“Chỉ uống một chén nước.”

Nhớ tới dáng người gầy yếu của nữ nhân, nhất thời hắn lại không đành lòng, đang định đẩy cửa vào xem, lại nhớ tới lời nàng nói buổi chiều, cộng thêm bản thân vừa đi đường mệt mỏi, tâm trạng lập tức trùng xuống.

Đưc rồi, để nữ nhân kia đói hai ngày chắc là không đói chết đâu.

Vì thế, hắn trở lại phòng mình, rửa mặt qua loa rồi đi nghỉ.



Ngày hôm sau, hắn lại ra ngoài.

Hàn Tương Quân lại chuẩn bị một xe ngựa đầy quà cáp đi tới Hoa Lê thôn.

Cụ ông đầu thôn nhận ra bọn họ, thấy bọn họ tới ông ấy chủ động nói: “A Luật mà các ngươi muốn tìm đêm qua đã về rồi, mau qua đó đi, bây giờ qua đó còn có thể ăn cơm trưa cùng nhau đấy.”

Hàn Tương Quân gật đầu cảm tạ, tiếp tục bỏ xe đi bộ.

Mở cửa vẫn là tiểu đồng kia, ngoài ra còn có thêm một bà tử, bà tử kia cầm một nia gạo kê đứng sàng trước cửa phòng bếp, dễ nhận ra bà ấy đang chuẩn bị nấu cơm trưa.

“Các ngươi lại tới tìm sư phụ ta à?” Tiểu đồng kia hỏi.

“Ừ, nghe nói tối qua sư phụ ngươi về rồi, bây giờ hắn ta có nhà chứ?” Hàn Tương Quân hỏi.

Lông mày của tiểu đồng nhăn tít lại, dáng vẻ như ông cụ non: “Không đúng lúc rồi, sáng sớm sư phụ lại vừa ra ngoài du lịch.”

Hàn Tương Quân khoác áo khoác màu đen, phát quan* dính vài bông tuyết, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng rất tiếc nuối, lại tới không đúng lúc rồi.
*Phát quan: Đồ dùng cài tóc ngày xưa.

“Sư phụ ngươi có nói khi nào về không?”

Tiểu đồng lắc đầu: “Từ trước đến nay sư phụ đều tùy theo cảm xúc, khi nào muốn về thì khi đó quay về, ta cũng không rõ.”

Hàn Tương Quân gật đầu, bảo người bỏ quà cáp xuống, sau đó lại rời đi.
Đào tiểu tướng quân đến gần hỏi hắn: “Điện hạ, chúng ta về luôn à?”

“Không, ở lại nơi này, chờ Mục tướng quân về.” Hàn Tương Quân nói.

“Nhưng mà, nơi này đơn sơ, thật sự không nên ở lại, hay là lên thị trấn gần đây được không?”

Hàn Tương Quân lắc đầu: “Không cần nhiều lời nữa, cô tìm Mục tướng quân đã lâu, việc này chỉ có thể thành công không được thất bại.”


Đào tiểu tướng quân hiểu rõ rồi, lại vội vàng nói: “Vậy điện hạ lên xe ngựa nghỉ ngơi một lát trước đi, đợi mạt tướng tìm được nơi nghỉ ngơi rồi lại đón điện hạ qua.”

“Nhớ rõ, chớ nhiễu dân, còn nữa...” Đi được vài bước hắn lại nói thêm: “Không cần tìm phòng ở khang trang, càng đơn sơ càng tốt.”

Đào tiểu tướng quân khó hiểu nhìn hắn: “Vì sao?”

Hàn Tương Quân chỉ vào căn nhà tranh dưới cây hòe lớn: “Ngươi tự suy nghĩ đi.” Sau đó đi thẳng.

Đào tiểu tướng quân nhìn chằm chằm căn nhà tranh cũ nát kia một lúc lâu, cũng không nghĩ ra điện hạ có ý gì.

Tần Trung bước đến vỗ vai hắn ta, cười nói: “Đào tướng quân, điện hạ đang dùng khổ nhục kế đó.”

Lúc này Đào tiểu tướng quân mới vỗ trán, giật mình tỉnh ngộ bật cười, sau đó vội vàng chạy đi tìm nơi ở.



Tự dưng có thêm một đám khách quý tới Hoa Lê thôn, mọi người châu đầu ghé tai bàn tán sôi nổi.

Nghe nói khách quý này năm lần bảy lượt tới tìm thợ mộc A Luật trong thôn, còn mang theo rất nhiều quà cáp, có người tò mò còn chạy tới nhà A Luật xem náo nhiệt.

“Ai da, ngươi không nhìn thấy thôi, cả đời này tôi chưa bao giờ thấy mấy thứ màu sắc rực rỡ kia, không biết đáng giá bao nhiêu bạc nhỉ?”

Có người cười nhạo người này thiếu kiến thức: “Đều dùng xe ngựa tốt như vậy kéo tới rồi, còn có thể là đồ không đáng tiền sao? Ngươi tưởng giống như hồ lô dưa nứt người nhà quê chúng ta dùng xe bò kéo chắc.”

Người khác đều cười rộ lên.

“A Luật ở thôn chúng ta sắp mười năm rồi, từ trước tới nay đều làm ngh mộc, đôi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, ta còn thấy hắn ta vào núi săn bắn đó.

Ngươi nói xem, hắn ta đi đâu quen được quý nhân bậc này nhỉ?”

Có người khôn khép nhỏ giọng nói ra suy đoán của mình: “Ngay từ đầu khi A Luật đặt chân tới thôn chúng ta, ta đã cảm thấy hắn ta không giống người bình thường rồi, không giống chỗ nào ư? Chính là cảm thấy khi thế trên người hắn không hề giống nông dân chúng ta.

Tuy rằng A Luật trồng cấy cũng khéo léo, nhưng các ngươi nghĩ xem, hắn ta biết chữ, cũng biết nhiều đạo lý, có đôi khi còn rất quy củ.

Ta vừa nhìn đã cảm thấy khả năng trước kia hắn ta là quan lớn, có lẽ phạm phải tội gì đó nên bị cách chức.”

“Vậy ý ngươi là, quý nhân tới lần này, là tới để mời hắn ta quay về làm quan? Ôi mẹ ơi, ngày nào ta cũng lên thị trấn với A Luật đi làm thuê cho người khác, không ngờ hắn ta còn có thân phận cao như vậy.”

“Ta chỉ đoán thôi, có phải hay không cũng không rõ lắm.”

Mọi người bị khơi gợi trí tò mò, rất muốn biết đáp án ra sao, vì thế cũng giống Hàn Tương Quân, đều nghển cổ chờ đợi A Luật quay về.”

Sau khi Hàn Tương Quân ở lại Hoa Lê thôn ba ngày, cuối cùng A Luật đã quay về.

Lúc đó Hàn Tương Quân đang ngồi trên chiếc giường gỗ cũ nát, quấn chăn hứng gió lạnh.

Đúng vậy, để phát huy triệt để khổ nhục kế của điện hạ nhà mình, Đào tiểu tướng quân tìm cả ngày mới tìm được một căn nhà tương đối đơn sơ trong thôn.

Căn nhà này chỉ có hai gian phòng lụp xụp, bốn vách tường xây bằng bùn đất, trên tường có một cái lỗ lớn, hắn còn cố ý dặn dò không được che kín lỗ hổng kia, càng rách nát càng tốt, thậm chí còn trực tiếp dùng tay bẻ gẫy nửa cánh cửa sổ đã bị mối mọt làm hỏng một nửa kia, để lại lỗ hổng lớn cho gió thổi vào vù vù.


Bởi vậy, Hàn Tương Quân ngủ ba ngày đã bị cảm lạnh, quấn chăn ngồi trên giường rớt nước mũi.

Thị vệ tới bẩm báo nói Mục tướng quân đã về, hắn lập tức vội vàng ra ngoài cũng không quan tâm mình đang bị ốm, đợi khi tới nhà tranh dưới chân núi, tiểu đồng kia nói sư phụ cậu vừa ăn sáng xong đang nghỉ trưa.

Đào tướng quân cảm thấy người này quá kiêu ngạo, đứng ngoài rào tre lén lút nói với Tần Trung: “Ta thấy rõ ràng là người này hữu danh vô thực, chắc chắn hắn ta biết điện hạ muốn mời hắn ta rời núi, nên cố ý làm như vậy.

Hắn ta không nghĩ xem, điện hạ là ai chứ? Hắn ta làm bộ làm tịch như vậy, ta thấy khả năng là chột dạ, chưa chắc đã thực sự có tài.”

Tần Trung liếc mắt nhìn điện hạ “Hạ mình cầu hiền” một cái, ý bảo hắn nói nhỏ thôi.

Hàn Tương Quân đội gió tuyết đứng trong sân, cũng không cho tiểu đồng đi đánh thức sư phụ cậu.

Chờ đợi như vậy nửa canh giờ, hắn hắt xì không ngừng, cuối cùng đã đánh thức người trong phòng.

Lại qua thêm một lát, tiểu đồng kia mới ra mời hắn vào nhà chính.

Tuy nói là nhà chính, thật ra chỉ là một căn phòng rách nát vuông vức có thể che mưa chắn gió, bên trong có mấy chiếc ghế đẩu, bốn vách tường nhẵn nhụi, chỉ có áo tơi và nón cói treo hai bên cửa chính.

Mục Thân ngồi trên một chiếc ghế đẩu, tay cầm cái giũa đang sửa chữa một chiếc ghế dựa cũ nát.

Thấy hắn vào cũng không đứng dậy, chỉ nói một câu: “Mời điện hạ ngồi.”

Hàn Tương Quân cũng tùy tiện tìm một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, nhìn hai người phảng phất như bạn bè cũ, đầu tiên là hàn huyên chuyện nhà vài câu, sau đó mới vào chủ đề chính.

“Lần này điện hạ đến, trong lòng Mục mỗ hiểu rõ, chẳng qua Mục mỗ đã không còn lòng dạ nào quay lại chiến trường, chỉ sợ phải cô phụ kỳ vọng của điện hạ rồi.” Mục Thân nói cũng không ngẩng đầu lên.

“Mục tướng quân, năm đó ngươi biến mất không để lại dấu vết, lui về ẩn cư mười năm nhưng cô vẫn tìm được ngươi.

Cho dù hôm nay cô về rồi, ngày mai vẫn sẽ có người khác tìm tới, ngươi dám chắc, cuộc sống sau này của mình vẫn sẽ tiếp tục bình thản như trước sao?”

Mục Thân ngừng giữa một lát, sau đó không nói câu nào lại tiếp tục lu bù làm việc.

“Mục tướng quân, cô không lắm lời nữa, sẽ nói thẳng với ngươi vì sao cô tới lần này.

Hiện giờ cô chinh phạt Ấp Quốc là chuyện tên đã lên dây, lúc này đang sứt đầu mẻ trán vì loạn trong giặc ngoài, bởi vậy, chuyến này không thể không mời Mục tướng quân.”

Nhìn thế cục thiên hạ giống như lục quốc cùng tiến, nhưng thực tế lại là thế chân vạc của tam quốc, mỗi quốc gia đều có lợi thế riêng.

Ba nước Phong Quốc, Ấp Quốc và Thương Tề có thực lực mạnh mẽ, đặc biệt là Thương Tề, cư ngụ ở thảo nguyên có binh hùng tướng mạnh, bá tánh ngông cuồng anh dũng, gần như người nào cũng giỏi cưỡi ngựa, người nào cũng giỏi tác chiến.

Vốn dĩ tam quốc đối đầu kiềm chế lẫn nhau, cục diện còn coi như ổn định.

Nhưng bây giờ Hàn Tương Quân tấn công Ấp Quốc, mà Ấp Quốc lại sắp bại trận, các tiểu quốc khác ngửi được dã tâm của hắn, sợ quốc gia bị chinh phạt tiếp theo chính là mình, vì thế nhao nhao kết làm đồng minh, bắt đầu âm thầm lấy lòng Thương Tề.

Bởi vậy, dù lần chinh phạt Ấp Quốc này Hàn Tương Quân có thắng đi nữa, thì về lâu về dài mà nói, đối với phong quốc là hại lớn hơn lợi.

Trừ khi Hàn Tương Quân thực sự có năng lực một lần diệt hết năm quốc gia còn lại, nếu không đợi bọn chúng liên minh với nhau, chắc chắn hậu hoạn vô cùng.

Nhưng chinh phạt Ấp Quốc đã là thế tên đã lên dây không thể không bắn ra, hắn vừa thắng bước đầu trong cuộc chiến giành ngôi báu, việc cấp bách phải làm là nắm được binh quyền trong tay, cũng phải mau chóng xây dựng uy vọng của mình trong quân đội.

Đầu năm nay, khi vào triều sứ giả Ấp Quốc ngông cuồng tự đại, ăn nói lỗ mãng, liên tục làm nhục hoàng tộc Phong Quốc.

Hàn Tương Quân nhân cơ hội này chém giết sứ giả, coi như quyết định thay phụ hoàng hắn.

Hoàng đế Phong Quốc lấy được giang sơn từ tay tiên đế, tiên đế đã san bằng tất cả chướng ngại vật giúp ông ta, bởi vậy ông ta có thể vô tư ngồi trên ngôi vị hoàng đế mấy năm.

Không ngờ, đột nhiên nhi tử lại chém giết sứ giả nước mình, khơi mào phân tranh, trong lòng sợ hãi nên đã co đầu rụt cổ như con rùa đen, Hàn Tương Quân không thể không tự mình nắm giữ ấn soái chinh phạt phương Bắc.

Hắn tiến công như vũ bão, sau mấy trận chiến ác liệt liên tục, đã chiếm cứ được đa số thành trì quân sự quan trọng của Ấp Quốc.

Khi đang định một lần diệt gọn Ấp Quốc, hắn lại bị người trong nhà hãm hại, khiến hắn không thể không dừng lại, cuộc chiến cũng rơi vào thế giằng co.


Cũng bởi vì chuyện này, Hàn Tương Quân rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, bên trong có con rắn độc Hàn Tương Chủy chỉ rình đâm sau lưng, bên ngoài có Thương Tề như hổ rình mồi, cho nên hắn mới tới mời Mục Thân rời núi, giúp hắn một tay.

Mục Thân này, nhắc đến tên không ai là không biết, không ai chưa từng nghe danh, hắn ta là chiến thần triều trước, uy danh hiển hách, có thể nói là trong lục quốc không ai có thể là đối thủ của hắn ta.

Nhưng hắn ta bị kẻ gian hãm hại, khiến hắn thất trách trước trận chiến, hắn ta bị thương nặng trong trận chiến Đông Qua, mấy vạn thuộc hạ dưới tay chết oan uổng.

Sau trận chiến ấy Mục Thân cũng bị bỏ tù vì tội danh không làm tròn trách nhiệm.

Sau khi Mục Thân bị bỏ tù, Hoàng đế tiền triều bổ nhiệm kẻ gian làm tướng lĩnh, đánh trận liên tục bại lui, chưa đến hai năm đã bị tiên đế của Phong Quốc hiện giờ tiêu diệt.
Sau đó, đột nhiên Mục Thân biến mất khỏi ngục giam, từ đó không còn tung tích.

Hiện giờ, triều đình Phong Quốc mới thành lập được mười năm, đa số binh mã trong quân đều là quân hợp nhất của tiền triều, rất nhiều người không phục tướng lĩnh mới, nhất là một số lão binh lão tướng thủ hạ trước kia của Mục Thân, đều là người tác chiến dũng mãnh, hiếm có khó tìm, nhưng đều không một lòng với Hàn Tương Quân hắn, Bởi vậy, nếu như Mục Thân đồng ý rời núi giúp đỡ hắn, chẳng những hắn kiếm được một viên mãnh tướng bất khả chiến bại, hắn còn có thể mượn dùng uy vọng của Mục Thân, vô hình trung cũng thu được một đám binh mã tiền triều vào túi mình.

Đây là tính toán của hắn.

Nhưng mà sau khi nghe hắn nói xong, Mục Thân dừng tay, ném cái giũa trong tay xuống đất, sau đó hỏi: "Điện hạ nói lần này bắt buộc phải mời được Mục mỗ, nhưng nếu như Mục mỗ không muốn thì sao?"

Hàn Tương Quân mỉm cười: “Bảo đao hiếm có trên đời như vậy, cô tình nguyện hủy hoại, cũng tuyệt đối không để nó rơi vào tay người khác."

Giọng hắn lúc này phảng phất như đang nói về thời tiết vậy, nói chuyện rất tự nhiên.

Mục Thân , đối diện nghe xong cũng cười nhạt, giống như chưa nghe ra uy hiếp trong lời ấy.

Hắn ta phủi tay, đứng dậy đi qua đi lại vài bước, rồi lại ngồi xuống.

"Sao điện hạ hai tự tin Mục mỗ sẽ thần thục ngài?"

Hàn Tương Quân nghiêm mặt nói: “Tiền triều kiến quốc mới mấy chục năm, nhưng trên quan trường từ trên xuống dưới đã hủ bại không chịu nổi, ăn trên mồ hôi nước mắt của vô số người dân, khắp nơi vang lên tiếng oán than của dân chúng.

tiên đế trỗi dậy cũng theo ý trời.

Hiện tại, Mục tướng quân có thể sống yên ổn ở Hoa Lê thôn ngần ấy năm, cũng coi như dựa vào công lao trị quốc của tiên đế, giúp dân chúng được an khang.

Minh quân như thế, chẳng lẽ còn không so được với chủ cũ của Mục tướng quân?"

"Hơn nữa, Mục tướng quân là bảo kiếm không nên bị chôn vùi, đáng ra phải là hùng ưng bay lượn trên trời, bay cao bay xa ngàn dặm, đáng tiếc sinh không đúng thời.

Hiện giờ, có minh quân ở đó, cơ hội lại tới rồi, Mục tướng Quân không muốn khôi phục lại lại khát vọng to lớn của mình sao?"

"Riêng bản thân ta, ta thật sự thưởng thức tài cán của Mục tướng quân, không đành lòng nhìn ngươi che giấu tài năng như vậy." Hắn cúi người đến gần, nhỏ giọng nói: "Dù Mục tướng quân không ủng hộ minh quân ở trên kia, vậy...!Cô thì sao?"

Vành tai Mục Thân khẽ co giật, trong mắt có chút kích động mơ hồ.

Sau khi nhìn mặt đoán ý xong, Hàn Tương Quân nhân lúc còn nóng lại kích tướng: "Mục tướng quân, năm đó ngươi là thiếu niên anh hùng, rong ruổi khắp chiến trường, đám huynh đệ vào sinh ra tử với ngươi đều đang ở dưới trướng của cô, cô vẫn luôn đối xử tử tế có thừa.

Ngươi không muốn rời núi, đoàn tụ với đám huynh đệ đó, lại viết nên trang lịch sử huy hoàng sao?"

"Ta biết ngươi trung thành son sắt, nhưng cô muốn hỏi một câu, từ đầu đến cuối người Mục tướng quân trung thành là quân hay là dân? Mục tướng quân phấn đấu hết mình, không quan tâm đầu rơi máu chảy là vì quân? Hay là vì dân?"
Vài câu chất vấn liên tục của hắn khiến cơ thể người đang trầm mặc kia cứng đờ.

"Hiện giờ con dân mà ngươi hết lòng muốn bảo vệ đang sinh sống ở trên mảnh đất Phong Quốc này, ngươi còn do dự điều gì nữa?"

Giây phút này, Mục Thân không chần chờ nữa.

Hắn ta lui về phía sau một bước, quỳ xuống lạy Hàn Tương Quân.

“Thần, nguyện phụ tá minh quân.”

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, lệ nóng đã tràn đầy hốc mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương