Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
Chapter 171: Người nhà đâu rồi (2)

Hạ Việt mỉm cười: “Đại ca có thể tự mình lên núi đi săn.”

Hạ Linh Xuyên bực bội, chống cằm nhìn bầu trời bên ngoài đang dần tối đen.

Mấy ngày nay hắn ta không thể mơ về hoang nguyên Bàn Long, ban ngày chỉ biết đi đường, thật là nhàm chán vô cùng.

Cây đao gãy như biết được sự nóng vội của hắn ta, cố tình không để hắn toại nguyện.

Bên tai, Ứng phu nhân và Hạ Việt đang nói chuyện phiếm, đều là về việc sau khi đến Hạ Châu sẽ thế nào.

Ứng phu nhân thích miền Đông ấm áp, hy vọng ở thủ phủ Hạ Châu, thành Đôn Nghĩa có thể mua được một căn đại trạch ưng ý, trang trí đẹp đẽ, rồi lại chiêu mười bảy mười tám người hầu…vân vân mây mây.

Hạ Linh Xuyên đột nhiên "suỵt" một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: "Đừng lên tiếng!"

"Dọa người ta làm gì?" Ứng phu nhân trừng mắt nhìn hắn. Bên ngoài có hơn ba trăm vệ sĩ, bà không sợ.

“Có gì đó sai sai.” Hạ Linh Xuyên nghiêm mặt: “Hoàng hôn thì chim mệt về tổ, nhưng tại sao trong núi lại im ắng đến vậy?”

Vào lúc chạng vạng, chim chóc đi kiếm ăn trở về tổ, tiếng hót líu lo khắp cây cối, náo nhiệt như tiếng cãi vã của hàng xóm láng giềng, thậm chí còn ồn ào hơn gấp nhiều lần.

Từ lúc nào, những khu rừng họ đi qua đều im ắng đến lạ thường?

Chỉ có tiếng vó ngựa lóc cóc, tiếng bánh xe lăn lóc, những âm thanh có quy luật này mới khiến người ta căng thẳng. Phu nhân Ứng nuốt nước bọt, Hạ Việt đang định nói chuyện thì đột nhiên khuôn mặt to lớn của Tằng Phi Hùng xuất hiện bên ngoài cửa xe:

"Phu nhân, thiếu gia, phía trước là thôn Tiên Linh."

Ứng phu nhân thò đầu ra nhìn, phía trước là một hồ nước lớn như gương sáng, bên bờ hồ lờ mờ có thể thấy bóng hình nhà cửa.

Chẳng phải đã đến nơi rồi sao, còn nói cái gì sai sai nữa?

Bà thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa bị đứa con trai thích bày trò dọa sợ.

Đi qua cánh đồng lúa mì đã được thu hoạch một nửa, đoàn người nhanh chóng đến trước cổng làng, tất cả kỵ sĩ đều xuống ngựa.

 

Cha con nhà họ Hạ và Tằng Phi Hùng tiến lên, rất nhanh có người trong làng ra đón.

Hạ Thuần Hoa lấy ra xã tắc lệnh để tự giới thiệu thân phận, giải thích ý định muốn xin trọ qua đêm, quản gia Mạc móc ra tiền trọ. Xã tắc lệnh có thể chứng minh thân phận quan lại của ông, trưởng thôn rất vui vẻ gật đầu đồng ý, người đàn ông cao lớn bên cạnh tự xưng là cháu ngoại của trưởng thôn, họ Lô, tên là Lô Hàm.

Lô Hàm nhoẻn miệng cười rạng rỡ, nói rằng nhà cửa trong làng không đủ, binh lính có thể đến sân phơi thóc và kho thóc sau làng để qua đêm.

Quan viên và nữ quyến, đương nhiên là sẽ mượn nhà trong làng để ở.

Lúc này trời đã tối, từng nhà từng hộ đều sáng lên ánh đèn ấm áp, là cảnh sinh hoạt bình dị và ấm cúng của nhà nông.

Gia đình họ Hạ, Tằng Phi Hùng và vài người khác được ở trong căn nhà tốt nhất, người dân trong làng mang cơm ra cho họ, nhưng sắc mặt ai cũng có chút e dè, rõ thấy nhất là ánh mắt lảng tránh. Ứng phu nhân cố gắng trò chuyện với nữ chủ nhà, hỏi ba câu mới trả lời một câu, vẻ mặt cũng rất gượng gạo.

Người chồng liền quát mắng vợ: "Nói chuyện với quý nhân kiểu gì vậy? Đàn bà quê mùa, không có kiến thức!" Rồi quay sang Ứng phu nhân cười nịnh: "Vợ tôi chưa từng ra khỏi núi, nên tính tình hơi nhỏ nhen, xin phu nhân đừng để bụng!"

Ứng phu nhân vẫy tay, tặng cho họ hai nén bạc vụn, rồi quay sang Hạ Thuần Hoa nói: "Đêm khuya sương lạnh, binh lính cũng cần có nước nóng và thức ăn nóng."

Hạ Thuần Hoa gật đầu: “Lão Mặc đã đi làm rồi”. Thôn vừa mới thu hoạch lúa mì xong nên mọi người liền xếp từng bó lúa mì thành từng chồng như một ngọn núi nhỏ, nghĩ rằng tạm thời sẽ không lo thiếu lương thực nên mọi người cũng tự hứa sẽ thưởng cho bản thân một vài món ăn nóng hổi.

Ứng phu nhân nhìn những chiếc bánh bột mì đặt trên bàn. Tuy mới nướng xong vẫn còn mùi lúa mì nhưng vỏ bánh gói quá dày cộng thêm mép bánh còn hơi cháy xém, ở giữa bánh vẫn còn vương lại chút bột trắng, rõ ràng là nữ chủ nhà không để tâm vào việc mình đang làm.

Nhân bánh chẳng có gì cả, không hạt vừng, không hẹ thậm chí cả dầu cũng không có nốt. Những vị khách không mời như họ dường như không được đón chào cho lắm.

Ứng phu nhân mỉm cười nói với chủ nhà: “Mọi người vẫn chưa ăn tối phải không? Chúng ta không cần đến phần thức ăn của gia đình ngươi, chỉ cần cho chúng tôi một ít nước nóng thôi là được.”

Người đàn ông liền đứng dậy đi vào bếp: “Để tôi đi lấy nước.”

Nước trong nồi vẫn còn nóng, người đàn ông định rót luôn vào cốc nhưng Lão Mạt quản gia ngăn anh ta lại: “Đổ nước sôi ra rồi rửa sạch nồi trước đã.”

Dứt lời, ông ta lấy ra một xâu đồng xu nhỏ và nói: “Tôi mượn bếp một chút nhé.”

Người đàn ông giật mình nhưng cũng đồng ý cho ông ta mượn bếp. Suy cho cùng, một nông dân bình thường khi đồng tiền trước mắt thường sẽ không đắn đo quá nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương