Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
Chapter 172: Nước sâu ắt có cá lớn

Lão Mạt lập tức vào việc, múc nước từ trong thùng ra, đổ đầy nồi rồi nhóm lửa, chăm chú quan sát toàn bộ quá trình, không rời một khắc.

Bà Tiền đi theo đoàn cũng ôm một cái túi bước vào: “Tôi vừa hỏi bà chủ nhà, bà ấy đưa cho tôi một ít rau và trái cây”.

Bà là người được Ứng phu nhân đem theo từ nhà mẹ đẻ khi đi lấy chồng, bà chịu trách nhiệm quản lý những sinh hoạt hàng ngày của nhà họ Hạ. Dù xưng hô này khiến bà nghe có vẻ khá già nhưng thực chất bà mới chỉ ngoài bốn mươi.

Bà dùng bếp của người đàn ông để vo gạo nấu cơm, hình như muốn làm mấy món ăn liền, một nồi canh nóng hổi thậm chí còn làm cả bánh bao!

Gạo, dầu, trái cây sấy và thịt khô đều được mang đền từ thành Hắc Thủy. Rượu gạo được mua từ một cửa hàng lớn trong thành, nghe nói đây là loại rượu rất nổi tiếng ở nơi đó, khi nấu xong, mùi thơm nức mũi của rượu tràn ngập khắp căn nhà.

Người đàn ông đứng một bên ngơ ngác: “Ồ, nhà của quan lớn đều tỉ mỉ về đồ ăn thức uống như vậy sao?”. Bọn quan liêu chó chết!.

“Chứ sao?” Bà Tiền chỉ hỏi lại ngắn gọn.

Người đàn ông nóng lòng liền hỏi: “Vậy các người muốn đi tới đâu?”

Bà Tiền định mở miệng đáp lại nhưng lão Mạt liền dùng cùi chỏ huých vào người bà một cú không nặng không nhẹ khiến bà cũng im bặt.

Thấy rằng ở đây cũng chẳng giúp được gì, người đàn ông liền quay người đi trở ra phòng chính, thấy trong phòng không có một bóng người thì không khỏi kinh ngạc: “Bọn họ đi đâu hết rồi?”

Người vợ run giọng nói: “Ở ngoài, bọn họ muốn ra ngoài đi dạo.”

Ngôi nhà quá nhỏ, bốn thành viên Hạ gia đều là người lớn không thể ở vừa nên huynh đệ Hạ gia phải tới ngủ ở một nông trại khác.

Ăn tối xong, Hạ Việt đi tới ven hồ, vươn vai: “Thành Hắc Thủy của chúng ta chưa bao giờ có hồ nào rộng như này, cảm giác thực sự rất sảng khoái.”

Sau khi chen chúc trong chiếc xe ngựa chật chội cả một ngày trời, bây giờ đứng trước mặt hồ rộng lớn khiến tâm trí hắn như được xoa dịu.

Hạ Linh Xuyên nhặt một viên sỏi trên mặt đất, ném xuống mặt hồ.

Những viên sỏi nảy lên mặt nước một lần, hai lần, ba lần…

Hạ Việt cũng nghịch theo cầm lên một viên sỏi rồi ném xuống mặt nước.

Hạ Linh Xuyên liền cười nhạo hắn: “Ngươi thật kém cỏi!”. Tên ngốc này chưa từng chưa từng tập luyện qua bất kỳ một kỹ năng sinh tồn nào.

Hạ Việt liếc hắn một cái, vung tay một cái rồi ném đi.

Viên sỏi chạm vào mặt hồ rồi nảy lên bốn lần liên tiếp.

Nét cười của Hạ Linh Xuyên hơi bị méo: “Ngươi cũng thật may mắn.”

“Đây không phải là may mắn”. Hạ Việt nhặt lên một viên sỏi khác, cảm nhận và ước lượng viên sỏi trong tay, rồi ném xuống nước.

Lần này viên sỏi nhảy lên hẳn sáu lần.

Chưa nói đến bản thân cậu ta ngạc nhiên, đến Hạ Linh Xuyên cũng đơ người: “Ngươi tu luyện bí thuật này từ khi nào?”

"Chỉ là trò vặt, cần gì phải luyện tập?" Nụ cười của Hạ Việt có hai phần tự mãn: "Chọn những viên đá dẹt, ném gần mặt hồ là được."

Hạ Linh Xuyên nhún vai: "Ngươi nói đúng. Chán quá, không chơi nữa."

Tên ca ca này, hễ thua là nổi nóng. Hạ Việt đang định chế giễu lại, thì bỗng nghe tiếng nước hồ ầm ầm, sóng gợn lan ra.

Tám chín phần mười là dưới hồ này có cá lớn.

Hai huynh đệ giật nảy mình, tiếp đó nhìn nhau mà cười.

Hạ Linh Xuyên bất ngờ ném hai viên đá về phía bụi rậm ven bờ.

"Ai da" hai tiếng, sau bụi rậm chui ra ba người.

Hạ Việt thu lại nụ cười: "Các người làm gì ở đây?"

"Đi giải quyết nỗi buồn." Ba người này ăn mặc như dân quê, một người còn kéo ống quần: "Còn các người ở đây làm gì!"

Hạ Linh Xuyên nhìn họ nói: "Tôi còn tưởng, các người trốn ở đây nghe lén hai bọn ta nói chuyện."

"Lời nói của các người có gì hay để nghe?" Mấy người này cười khẩy vài tiếng, ung dung đi ngang qua hai huynh đệ họ Hạ.

Trưởng thôn đáp ứng lời thỉnh cầu của quản gia Mạc, cho phụ nữ trong làng làm thức ăn nóng phục vụ quân đội. Làng dĩ nhiên không thể thường xuyên chuẩn bị thức ăn cho ba bốn trăm người, đội cận vệ của họ Hạ liền xung phong, đến kho thóc chuyển lúa mì ra xay bột.

Vì vậy, lúc này có rất nhiều người ở ven hồ.

Hạ Linh Xuyên nhìn bóng dáng của mấy người đó, chậm rãi nói: "Mấy tên này lén lút nhìn, trông như đang mưu đồ việc xấu."

Hạ Việt cười nói: "Chỉ là dân làng thôi, huynh nhìn ai cũng đều tự tiện phán xét là người xấu."

"Ai lại đi tè bậy ở cái hồ mà mình lấy nước nấu cơm?" Hạ Linh Xuyên cười lạnh: "Mấy tên này từ hạ nguồn đi vòng quanh hồ mà đến, nửa đêm lén lút vào thôn Tiên Linh làm gì?"

"Có thể chỉ là về nhà muộn thôi." Hạ Việt nhìn mặt hồ cau mày: "Nghe huynh nói vậy, cũng không muốn uống nước nữa."

Lúc này, vợ chồng Hạ Thuần Hoa thong thả bước từ phía đối diện sang, sau lưng có vài cận vệ đi theo sát nút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương