Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất
Chapter 173: Nước sâu ắt có cá lớn (2)

Quả nhiên cha già ở nơi xa lạ rất cẩn thận, luôn luôn không quên bảo vệ bản thân. Hạ Linh Xuyên tiến lên đón chào: "Phụ thân, mẫu thân, hai người rảnh rỗi thế ạ?"

"Cơm chưa nấu xong, chúng ta ra ngoài hít thở không khí trong lành." Gần đây không có người trong làng, nên Ứng phu nhân cuối cùng cũng có thể nói chuyện thoải mái: "Trong nhà mùi hôi nồng nặc, chắc mấy ngày rồi chưa giặt phơi đệm chăn."

"Cơm?" Hạ Việt vô thức nhìn xuống mặt hồ, đây là dùng nước hồ này để nấu cơm sao? Cậu ta không muốn ăn.

Dưới ánh trăng sáng, mặt hồ như có một vật đen sì nhô lên.

Cậu ta còn chưa kịp nhìn kỹ, vật đó đã lại chìm xuống.

Ứng phu nhân cũng nhìn thấy, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì vậy?"

"Nước sâu ắt có cá lớn." Hạ Thuần Hoa cười nói: "Hồ Tiên Linh đã tồn tại quá lâu rồi, nuôi dưỡng ra linh vật to lớn cũng không có gì quái lạ."

Ông nhìn hai đứa con trai: "Các con có biết không, năm xưa Diên cao tổ chính là khởi binh ở bên bờ hồ Tiên Linh này, từng bước lập chiến công hiển hách, mới có được lãnh thổ rộng lớn của Diên quốc ngày nay."

Hai con trai, một người gật đầu nói biết, một người ngạc nhiên hỏi: "Chính là đây à?"

"Ngay bên bờ hồ, nhưng không phải ở đây." Có người bên cạnh lên tiếng, nhà họ Hạ quay đầu nhìn lại, thì ra là Lô Hàm, cháu trai của trưởng thôn đến.

Thanh niên cao lớn này rất nhiệt tình: "Nếu các quan lớn có hứng thú, tôi có thể dẫn đường. Phong cảnh ở đó rất đẹp, có kỳ quan song nguyệt, thường xuyên có văn nhân mặc khách (*) đến đây tham quan."

(*) văn nhân và mặc khách đều có nghĩa là Người làm thơ phú văn chương

"Song nguyệt?" Ứng phu nhân có chút hứng thú, Hạ Thuần Hoa nhìn trái nhìn phải: "Trưởng thôn đâu rồi?"

"Ông ấy bị cảm lạnh nên hơi khó chịu, dặn dò tôi phải tiếp đón mọi người thật chu đáo." Lô Hàm quay người lại vẫy tay: "Mời đi bên này."

"Không cần, cơm trong nhà sắp nấu xong rồi, trời cũng tối rồi, sáng mai đi xem cũng được." Hạ Thuần Hoa lắc đầu: "Ta thấy Lô tiên sinh nói năng có chừng mực, không giống người nhà quê."

Lô Hàm cười khúc khích: “Tôi làm công việc mua bán ở bên ngoài đã được mấy năm, tôi đã nhìn thấy nhiều chuyện trên đời còn hơn chú mình, những chuyện như này thực không đáng để nhắc tới.”

Hạ Linh Xuyên ngắt lời hắn: “Ngươi đã từng buôn bán gì thế?”

“Tôi từng mở một tiêu cục và hộ tống việc vận chuyển hàng hóa cho các đoàn lữ hành ở thành Vận Dương, nhưng vài năm gần đây thời thế trở nên hỗn loạn, khiến tôi không thể tiếp tục công việc này.”

Hạ Thuần Hoa suy nghĩ một chút: “Thành Vận Dương? Phải rồi, sáu năm trước quân phản loạn từng bao vây thành Vận Dương, suýt chút nữa đã hạ được thành.”

Hạ Linh Xuyên tò mò nói: “Thiên hạ không yên bình, việc làm ăn của ngươi hẳn là ngày càng phát đạt mới đúng chứ.”

Thời điểm nổ ra chiến tranh, vũ lực là quan trọng nhất.

Lô Hàm thở dài: “Nói thì luôn dễ hơn làm.”

Lúc này, cách đó không xa có người gọi hắn: “Lô lão đại!”

Lô Hàm bỏ lại một câu: “Trong thôn xảy ra chuyện, tôi xin phép đi trước.”

Vừa quay người lại, nụ cười trên mặt hắn đã biến mất.

“Bữa tối đã chuẩn bị xong, chúng ta cũng nên về thôi.” Ứng phu nhân cũng đã rất đói rồi.

Lô Hàm mang theo bốn, năm tên thủ hạ ngồi xuống băng ghế bên cạnh sân phơi lúa.

Nơi đây vắng tanh không một bóng người, ai đến gần sẽ ngay lập tức nhìn thấy bọn họ nhưng bù lại đây là địa điểm tốt để bàn chuyện.

“Tên quan lại chó chết này khá cảnh giác, nhất định không chịu đi theo ta đến vịnh Song Nguyệt.” Lô Hàm nói xong liền tặc lưỡi: “Thật đáng tiếc.”

Muốn bắt được cả đám thì phải tóm cổ kẻ cầm đầu trước, hắn vốn muốn dẫn tên điêu quan cùng gia đình của hắn tới một nơi hẻo lánh mới xuống tay với từng người, từng người một,…phụ nữ thì có thể giữ lại.

Hắn quay sang hỏi thủ hạ: “Chuyện cơm nước thế nào rồi? Tên đó còn tự mang đồ ăn đến à?”

Chủ nhân của ngôi nhà nơi vợ chồng Hạ Thuần Hoa đang trú tạm lộ ra vẻ mặt buồn bã: “Bánh mì do con đàn bà kia làm tệ đến mức không ai ăn nổi, phải dẫn theo cả người hầu tới mượn bếp để nấu, đặc biệt là nấu rượu lên men, rất thơm”. Nói xong, hắn liền nuốt một ngụm nước bọt.

Lô Hàm vuốt mặt: “Ngươi bỏ thuốc vào trong nước. Bọn họ chắc chắn sẽ uống nước đúng không?”

“Tôi cũng rất muốn làm nhưng trong đám người kia có một lão quản gia thực sự khiến tôi vô cùng đau đầu, hắn luôn nhìn tôi chằm chằm đến mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.” Thủ hạ cũng không thể làm nổi: “Tôi cũng không dám manh động.”

Lô Hàm hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn ba kẻ còn lại: “Các ngươi có được tin nào tốt không?”

Ba kẻ này chính là ba kẻ bị Hạ Linh Xuyên dùng đá chọi bên hồ, nghe thấy nhắc tới mình, chúng nói: “Có, ở trấn đó đã điều thêm bảy trăm huynh đệ nữa tới, chốc nữa cả bọn sẽ tới đây.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương