SÁT THỦ TÁI SINH - CHAP 03

 

"Dạ đây, thưa phu nhân."

 

Helen, hầu gái trưởng chuyên hầu hạ khu vực phòng ngủ, đưa một cái bát màu trắng đang nghi ngút khói cho Sylvia.

 

"Cảm ơn bà."

 

Sylvia vừa làm nguội bát thần dược còn đang nóng hổi vừa nhìn Raon vẫn còn đang ngủ say.

 

"Bà có nghĩ là đút thuốc cho thằng bé sẽ có hơi khó khăn không?"

 

“Trẻ con thường ghét những thứ có vị đắng mà, thưa phu nhân. Khi người còn nhỏ cũng không thích thuốc đắng đấy thôi."

 

"Ta có như vậy thật sao?"

 

"Có lẽ là người không còn nhớ nữa rồi. Nhưng thậm chí có lần người còn bỏ chạy, rồi bảo rằng không muốn uống thuốc đấy.”

 

"Nè, Raon đang nghe đó."

 

"Haha."

 

Cả hai cùng cười khúc khích khi liếc xuống nhìn Raon đang ngái ngủ một cách yên ắng.

 

“Quả thực là không đứa trẻ nào lại thích uống thuốc cả. Raon cũng còn rất nhỏ nữa. Thằng bé sẽ càng ghét hơn cho mà xem."

 

“Nhưng thưa phu nhân…”

 

"Ta biết mà. Thằng bé buộc phải uống thôi.”

 

Sylvia gật đầu có vẻ quả quyết lắm.

 

‘Đây là thần dược của Bác. Mình không thể để lãng phí dù chỉ một giọt nào được.'

 

Như thể sự cầu xin của bà ấy với Cha đã khiến cho ông ấy khó chịu, Patrick lại phải đến khu nhà phụ và đưa cho cô ba viên thần dược chất lượng tốt mang thuộc tính lửa.

 

Vì bà ấy đã pha loãng các viên thần dược ra khi trước sử dụng chúng, nên công dụng của chúng sẽ có thể duy trì được trong một thời gian tương đối dài. Và trong lúc đó, bà có thể đi tìm kiếm những viên thần dược khác ở những nơi khác. Quả thật là may mắn vì đã đến đây.

 

"Raon."

 

Sylvia nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Raon vì không muốn làm cậu khó chịu.

 

“Ngh…”

 

Raon co các ngón tay và mở mắt ra.

 

"Con ngủ ngon chứ?"

 

"Ah-ooh-nghh."

 

“Có một việc mà con cần làm từ hôm nay trở đi đó, Raon. Con phải uống tất cả những thứ này.”

 

Sylvia múc thuốc lên bằng một chiếc thìa gỗ nhỏ và đưa nó lên trên miệng của Raon.

 

'Thằng bé có lẽ sẽ chịu uống nó, nhưng chắc là ngay sau đó cũng sẽ khóc lóc thôi.'

 

Nếu theo bản năng khi tiếp nhận thuốc vào cơ thể của một đứa trẻ thì chắc chắn rằng cậu sẽ phát điên lên và nhổ nó ra ngay lập tức.

 

"Giờ thì uống đi nào."

 

Sylvia vừa đút thần dược vào miệng của Raon, vừa căng thẳng quan sát để đảm bảo rằng thần dược không bị nhỏ ra ngoài.

 

“Ooh-aah…”

 

Bà ấy nhìn gương mặt của Raon nhăn nhó lại. Và bà cũng nhăn mặt chờ đợi những giọt nước mắt của cậu rơi xuống.

 

Nhưng không có giọt nước mắt nào cả.

 

"Hở?"

 

Khi bà ấy vừa cẩn trọng mở đôi mắt của mình ra, thì thấy Raon đang vẫy đôi bàn tay nhỏ bé của mình trong không trung. Như thể cậu đang bảo với bà rằng hãy đút cho cậu thêm chút nữa đi.

 

“Helen. Đây là…"

 

"T-Thiếu gia hình như là đang bảo phu nhân đút thêm nữa thì phải?"

 

"Vậy hả? Phải vậy không đó?"

 

Sylvia mở to đôi mắt và lại cầm chiếc thìa lên. Lần này bà ấy múc một lượng nhiều hơn lần trước và đút vào miệng của Raon.

 

"Ooh Ooh!"

 

Lông mày của Raon nheo lại thành hình một ngọn núi… Nhưng cậu vẫn không hề khóc. Cậu giật giật tay nhanh hơn nữa.

 

"Ồ…"

 

Môi của Sylvia hé mở.

 

"Bà có nghĩ rằng Raon đã hiểu ý định của ta không?"

 

"Chắc chắn là có rồi! Có vẻ như thiếu gia đã nhận ra ý định của phu nhân và đang cố gắng chịu đựng đấy.”

 

Từ vẻ mặt nhăn nhó đó của cậu thì rõ ràng là cậu cảm thấy thuốc rất đắng. Nhưng việc ra tín hiệu muốn thêm nữa thì rõ ràng là cậu đã hiểu và sẽ chịu đựng để vượt qua thử thách này. 

 

"Raon!"

 

Sylvia ôm chặt lấy Raon.



 

* * *

 

 

 

‘Hãy đút thêm thuốc cho con đi. Nhanh lên.'

 

Raon vẫy vẫy tay rồi sau đó cậu vỗ vào vai Sylvia.

 

‘Cho dù có hơi đắng một tí, nhưng như thế này cũng không là gì cả. Mình không thể bỏ lỡ cơ hội này được.'

 

Đây không chỉ là bất kỳ một loại thuốc thông thường nào cả. Thứ mà cậu cần nhất chính là một loại thần dược có đặc tính lửa như thế này. Dù cho có đắng và nóng đến mức đầu lưỡi tê dại đi, cậu cũng phải uống cạn sạch.

 

“Hãy nhìn Raon nè! Bà có thấy là thằng bé uống thuốc như một bé ngoan không? "

 

"Tất nhiên rồi!"

 

Raon không để cho những gì mà Sylvia và Helen đang nói làm phiền đến cậu, cậu nuốt hết thần dược ngay khi nó chạm đến đến môi.

 

'Mặc dù mình không biết nó là gì hết, nhưng hiệu quả của nó đúng thật là điên rồ.'

 

Khi cậu uống hết thần dược vào bụng, một nguồn năng lượng hừng hực bắt đầu bùng cháy trong dạ dày của cậu — như thể trong đó có một lò luyện kim đang bắt đầu làm việc vậy. Nhiệt độ đó được truyền qua mạch mana và bắt đầu xua tan đi cái lạnh.

 

‘Tác dụng và nồng độ của thuốc này thật vừa phải.'

 

Thần dược loại mạnh hoàn toàn có thể trở thành chất độc đối với cơ thể yếu ớt của một đứa trẻ.

 

Dường như Sylvia và Helen đã làm tất cả những gì có thể để đảm bảo rằng nồng độ của thần dược đó phù hợp để cậu có thể hấp thu được.


 

.

 

 

 

Raon ợ nhẹ một cái sau khi liếm hết mớ thần dược còn sót lại trên thìa. Cậu nhắm đôi mắt lại.

 

"Thưa phu nhân."

 

"Ừ. Để cho thằng bé ngủ đi."

 

Sylvia và Helen nhìn cậu, hiển nhiên là đôi mắt họ dao động và tỏa sáng lên một chút trước khi họ rời đi.

 

"Ái chà."

 

Raon mở mắt ra ngay lập tức sau khi họ đã rời đi.

 

'Mình nghĩ là họ sẽ không quay trở lại trong một lúc lâu đây.'

 

Và ngay cả khi họ có quay lại đi chăng nữa, thì họ sẽ cũng không làm phiền đến cậu đâu.

 

Vì giờ cậu đã có cả thức ăn và thuốc men ở đây rồi, nên không đời nào Sylvia hay Helen lại đi đánh thức cậu được. Do đó, đây là thời điểm tốt nhất để rèn luyện.

 

Raon mang nguồn năng lượng ấm áp tràn đầy trong cơ thể của mình tiến về phía trước và bắt đầu rèn luyện với ‘Hỏa Nhẫn’.

 

'Nhờ vào thần dược, việc tạo ra 'Hỏa Nhẫn' sẽ nhanh hơn và sẽ làm tan chảy được cái lạnh này.'

 

Một nụ cười toe toét xuất hiện trên đôi môi của cậu mà bản thân cậu cũng không hề nhận ra.

 

 

 

***

 

 

 

Thời gian trôi nhanh qua. Đã hai năm rưỡi kể từ khi Raon bắt đầu việc rèn luyện ‘Hỏa Nhẫn’ của mình.

 

Công việc hàng ngày của cậu giờ đã trở nên vô cùng đơn giản.

 

Vào buổi sáng sớm cậu thức dậy rồi chơi đùa với Sylvia và Helen. Sau khi dùng bữa trưa và uống thần dược xong, cậu giả vờ đi ngủ để có thể đi rèn luyện 'Hỏa Nhẫn’ trong khoảng thời gian ngủ trưa đó.

 

Rồi sau bữa tối, cậu sẽ đi ngủ sớm và thức dậy vào lúc khoảng nửa đêm. Đó chính là lúc cậu bắt đầu đợt rèn luyện thứ hai của mình, khi tất cả những người khác đều đã chìm vào giấc ngủ.

 

Trên hết, cậu tự tin rằng khi so sánh với tất cả những đứa trẻ ba tuổi khác trên khắp lục địa này, cậu là người đã sống một cuộc sống trọn vẹn nhất.

 

'Nếu như mọi việc suôn sẻ thì nghĩ mình ít nhất mình có thể đạt được một sao cho ‘Hỏa Nhẫn’ trong ngày hôm nay.'

 

Nhờ vào thần dược mà tiến độ rất ổn định, ngay cả khi thời gian rèn luyện cậu có được là rất ngắn.


 

Dường như là cậu hoàn toàn có thể rèn luyện được ‘Hỏa Nhẫn’, miễn là cậu đảm bảo được đúng thời điểm và độ tập trung.

 

'Mà nhân tiện thì, hình như ông ấy thật sự không quan tâm một chút nào cả.'

 

Glenn Zieghart đã không lộ diện kể từ khi ông ấy đặt tên cho Raon. Mà dường như ông ấy không chỉ không thèm quan tâm đến mỗi Raon, mà còn cả con gái của ông ấy là Sylvia nữa.

 

'Mà dù sao thì, cũng không quan trọng lắm.'

 

Cậu không cần phải bận tâm nếu như đối phương không chịu nỗ lực. Như những gì cậu đã lên kế hoạch từ trước đó, cậu sẽ rời khỏi gia tộc này sau khi lấy đi những gì cậu cần, và chỉ có thế thôi.

 

'Nhưng cũng có hơi…'

 

Chỉ là Sylvia, Helen và những người giúp việc khác còn ở lại phía sau đang đè nặng lên tâm trí của cậu. Dường như sau khi ở bên họ ba năm, những tình cảm nhỏ nhoi đã bắt đầu nảy mầm trong trái tim cậu.

 

“Raon. Hãy gọi ‘Mẹ ơi’ đi con!”

 

Trong khi Raon vẫn còn đang loay hoay với những ngón tay của mình và suy nghĩ về tương lai phía trước thì Sylvia cười khúc khích và bế cậu lên.

 

"Mẹ ơi!"

 

"Ah! Gọi một lần nữa đi con!"

 

"Mẹ ơi!"

 

"Aaah!"

 

Cậu đành phải ép buộc bản thân rồi lẩm bẩm gọi bà ấy là ‘Mẹ’, khuôn mặt của Sylvia rạng rỡ hẳn lên. Đôi mắt của bà ấy vỡ òa trong niềm hạnh phúc.

 

“Raon. Chỉ một lần nữa thôi con! ”

 

"Mẹ ơi!"

 

"Thưa phu nhân, tôi đã mang thuốc đến rồi đây."

 

Vì nãy giờ cậu chơi đùa với Sylvia với vẻ mặt có phần hơi mệt mỏi, nên Helen mang thần dược đã được đun nóng vào.

 

"Ồ, cảm ơn bà."

 

Sylvia nhận bát thần dược từ tay  Helen.

 

"Đây nè, Raon."

 

Cô thổi nguội bát thuốc còn đang nóng đó một chút rồi múc lên cho cậu uống.

 

"Ah-mmf!"

 

Cái miệng nhỏ của Raon hướng về phía trước để đón lấy cái thìa.

 

"Coi con kìa!"

 

Sylvia và Helen vừa mỉm cười vừa nhìn Raon nuốt hết mớ thần dược đó, thậm chí là đến tận hai năm rưỡi sau đó.

 

"Buồn ngủ quá…"

 

Sau khi uống xong thần dược, Raon chớp chớp đôi mắt nặng nề, như thể cậu đang buồn ngủ.

 

"Vì đã uống thuốc xong rồi, nên chúng ta sẽ đi nghỉ trưa một chút nhé?"

 

"Ừm."

 

"Được rồi. Đi ngủ thôi."

 

Sylvia đặt Raon xuống chiếc giường hướng ra phía cửa sổ và vỗ vỗ nhẹ vào bụng cậu.

 

“Mmmm…”

 

Raon nhắm mắt lại và hành động như thể cậu đang ngủ thật. Rồi cậu nghe thấy tiếng Sylvia và Helen rời khỏi phòng không lâu sau đó. Họ đi nghỉ ngơi khi cậu đang giả vờ ngủ.

 

'Mình nghĩ bây giờ mình có thể bắt đầu được rồi.'

 

Raon đọc đoạn thông điệp về việc rèn luyện ‘Hỏa Nhẫn’ trong khi nhắm mắt lại và hít thở sâu.

 

Cậu để cho mana, vốn được lấy từ thiên nhiên bằng cách hít vào, chảy khắp cơ thể của mình.

 

'Dòng chảy của mana rất suôn sẻ.'

 

Dòng chảy của mana đã suôn sẻ hơn, mặc dù nhịp thở của cậu vẫn như bình thường. Cậu cảm thấy như thể bản thân đang sắp đạt được một điều gì đó.

 

'Bình tĩnh nào.'

 

Cậu bình tĩnh thở ra một hơi và kết nối dòng chảy mana đang chảy trong mạch mana lại. Các đầu ngón tay run lên, vì phổi đã bị nhỏ lại khiến cho cậu nhanh chóng bị hết hơi, nhưng cậu vẫn cố chịu đựng.

 

Sử dụng nguồn năng lượng nóng từ thần dược và nguồn mana từ thiên nhiên, cậu đã giảm được sự lạnh lẽo bên trong mạch mana. Sau đó, cậu đem nó đi lưu thông trong toàn bộ cơ thể của mình.

 

* * *


 

Rắc rắc.

 

 

 

Cậu cảm thấy nguồn năng lượng từ thần dược và từ mana đang thấm sâu vào xương tủy, cơ bắp và da thịt của mình.

 

Cậu duy trì sự tập trung cao độ của bản thân, thứ đang được mài dũa đến sắc như một lưỡi dao, và tiếp tục việc rèn luyện ‘Hỏa Nhẫn’ của mình.

 

Sau một khoảng thời gian trôi qua…

 

 

 

Vút!


 

Một cảm giác nóng rang, như thể có một quả cầu lửa cắt ngang qua trái tim của cậu, âm thanh vang dội trong lồng ngực cậu.

 

Một nguồn năng lượng ấm áp đang quay cuồng trong trái tim cậu như một cái vòng xoay. Cuối cùng thì cậu cũng đã hoàn thành xong được Hỏa Nhẫn.

 

‘Cuối cùng cũng xong…'

 

Ngay khi cậu chuẩn bị mở mắt ra và ăn mừng thì có một tia sáng vàng lóe lên.

 

 

 

Ting!

 

 


 

[Đã thu được <Hỏa Nhẫn> đầu tiên.]

 


 

[Đã thu được thành tựu đầu tiên.]

 


 

[Đặc điểm đặc biệt <Hỏa Nhẫn (Một sao) đã được tạo ra.]

 

 

"C-cái gì thế này?"

 

Giống như một vòng tròn ma thuật xuất hiện trước mặt các pháp sư khi họ sử dụng phép thuật, một thứ ánh sáng đang lơ lửng trước mắt cậu. 

 

 


 

[Cơ thể của bạn đã trở nên mạnh mẽ hơn với hiệu ứng của <Hỏa Nhẫn (Một sao)>].

 


 

[Sức mạnh, sự nhanh nhẹn và sức chịu đựng đã tăng lên nhờ có hiệu ứng của <Hỏa Nhẫn (Một sao)>.]

  


 

[Đặc điểm đặc biệt <Kháng nước (Một sao)> đã được tạo ra.]

 

 

Những thông tin khác nhau đã xuất hiện sau khi có thông báo nói rằng cậu đã sử hữu được ‘Hỏa Nhẫn’.

 

'Hở?'

 

Raon mím chặt môi của mình lại.

 

"Thông tin này là gì đây chứ ...?"

 

Cậu cảm thấy cơ thể của mình trở nên nhẹ bẫng ngay khi thông báo đó xuất hiện.

 

Mặc dù không có sự khác biệt gì to tát lắm, vì dù sao thì đó cũng là cơ thể của một đứa trẻ, nhưng rõ ràng là đã có những thay đổi nhất định nào đó.

 

'Cơn đau cũng đã giảm bớt đi một chút rồi.'

 

Cơn đau do cái lạnh chặn đứng mạch mana của cậu cũng giảm đi đáng kể.

 

'Hỏa Nhẫn đó có khả năng này sao ta?'

 

Mặc dù Hỏa Nhẫn được gọi một cách chính xác như là một phương pháp rèn luyện huyền thoại, nhưng hiệu quả vẫn không là đáng kể cho đến khi cả ba chiếc nhẫn đều đã được hình thành, và chỉ sau khi hình thành bốn chiếc nhẫn thì hiệu quả đó mới bắt đầu có tác dụng.

 

Cậu chưa từng trải qua cảm giác khác biệt to lớn như thế này chỉ với việc đạt được cấp độ Một sao ở trong tiền kiếp của mình.

 

'Đó là vì tác dụng của thần dược hay vì đây là cơ thể của một đứa trẻ nhỉ?'

 

Cậu cố gắng xem xét việc này từ nhiều góc độ khác nhau nhưng vẫn không có câu trả lời thích đáng.

 

'Hay là vì dòng thông báo này...?'

 

Raon đọc lại dòng thông báo đang lơ lửng phía trước mặt mình.

 

Mặc dù vẫn có một số điểm khác biệt giữa hiện tại và tiền kiếp của cậu, nhưng điều khác biệt lớn nhất dường như chính là dòng thông báo này đây.

 

“Thiếu gia! Cậu đã dậy rồi đó à.”

 

Cậu nghe thấy giọng nói của Helen phát ra từ phía trên đầu cậu. Hình như bà ấy đã quay trở lại phòng lần nữa khi cậu đang thực hiện việc rèn luyện.

 

“Helen! Nhìn nó kìa!”

 

Raon chỉ tay vào dòng thông báo, cái thứ trông giống như một vòng tròn ma thuật đó.

 

"Dạ sao ạ? Là cái giường sao?"

 

Hình như Helen không nhìn thấy nó, có lẽ thông báo này chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy được.

 

 

[Vui lòng kiểm tra <Cửa sổ trạng thái> để xác nhận các thay đổi.]

 

 

‘Cửa sổ trạng thái sao? Hở?'

 

Cậu nhẩm đi nhẩm lại nó mà không hề biết đó là gì, và một cửa sổ phát ra thứ ánh sáng giống như dòng thông báo kia hiện ra.


 

<Cửa sổ trạng thái>

 

Tên: Raon Zieghart

 

Danh hiệu: Không có

 

Trạng thái: Lời nguyền băng giá (Chín bộ phận), Sức chịu đựng kém, Cơ thể lạnh, Suy giảm khả năng vận động, Suy giảm khả năng hút mana.

 

* Khả năng Bổ sung chưa được mở khóa.


 

 

Cậu chậm rãi xem xét ‘cửa sổ trạng thái’ ở trước mặt mình.

 

'Lời nguyền Băng giá, Sức chịu đựng kém, Cơ thể lạnh, Suy giảm khả năng vận động và Suy giảm khả năng thu hút mana...'

 

Những thông tin này dường như đang chỉ về tình trạng hiện tại của cậu.

 

'Quả nhiên là cơ thể của mình còn rất yếu kém về nhiều mặt.'

 

Ngoài việc dính phải Lời nguyền Băng giá, cậu thậm chí còn có một cơ thể lạnh lẽo và một sức chịu đựng kém. Đó là lý do khiến cậu nhanh chóng trở nên mệt mỏi sau khi di chuyển dù chỉ là một chút.

 

'Nhưng điều đó không quan trọng.'

 

Raon khép miệng lại. Cậu không hề cảm thấy lo lắng, ngay cả với thể chất yếu ớt của mình.

 

Cậu được mệnh danh là sát thủ giỏi nhất ở trong tiền kiếp, và cậu đã biết được cách rèn luyện tốt nhất - chính là ‘Hỏa Nhẫn’.

 

Nếu cậu hoàn thành được ‘Hỏa Nhẫn’ dựa trên những kinh nghiệm của bản thân từ tiền kiếp, thì điều đó cũng giống như việc không mắc phải những sai sót đó.

 

"Hơn thế nữa, đây lại là gia tộc Zieghart."

 

Việc chặt được đầu Derus Robert là hoàn toàn có khả năng nếu anh ta có thể luyện thông thạo được các kỹ năng kiếm thuật được ghi chép bí mật lại trong gia tộc Zieghart này.

 

'Với lại mình cũng chỉ mới ba tuổi mà thôi.'

 

Derus chính là một trong những người mạnh nhất lục địa này. Cậu sẽ không thể cầm cự được nếu cậu chỉ chăm chăm vào việc cố gắng trả thù.

 

Dù gì đi nữa thì hầu như không có ai có thể giết được cậu cả. Roan phải phát triển sức mạnh của mình hơn nữa và kết thúc mọi chuyện ngay khi có cơ hội, chậm nhưng chắc.

 

Raon nắm tay lại thành nắm đấm, như thể đang tự cam đoan với chính bản thân mình, và rồi nhìn lại vào cửa sổ trạng thái một lần nữa.

 

'Vậy, thật ra thì... Thông báo này là gì đây chứ?'

 

Cậu không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên nhìn thấy mấy thông báo đó và cửa sổ trạng thái nữa. Cậu chỉ có thể nói được một điều, với bản năng là một sát thủ, rằng nó sẽ không làm cậu bị thương.

 

'Có lẽ là nó có liên quan gì đó đến sự chuyển sinh của mình.'

 

Cậu mơ hồ cho rằng có một mối liên hệ nào đó giữa thông báo này và lý do khiến cậu chuyển sinh nhưng vẫn mang theo những ký ức từ kiếp trước.

 

Có lẽ là cậu phải dần dần khám phá ra mọi chuyện một cách thật chậm rãi, giống như những gì cậu phải làm trong nhiệm vụ mang cái đầu của Derus Robert về.

 

'Đừng nên nóng vội quá và phải từ từ chậm rãi thôi.'

 

 

 

***



 

[Đã thu được<Hỏa Nhẫn> thứ hai.]

 


 

[Linh hồn của bạn đã trở nên mạnh mẽ hơn một chút nhờ hiệu ứng của <Hỏa Nhẫn (Hai sao)>.]

 


 

[Khả năng thu hút mana, Sức chịu đựng và Năng lượng đã tăng lên nhờ hiệu ứng của <Hỏa Nhẫn (Hai sao)>.]

 

 

Raon cười toe toét sau khi kiểm tra xong cửa sổ thông báo đó.

 

'Cuối cùng thì mình cũng đã làm được rồi.'

 

Chiếc nhẫn thứ hai đã hình thành nhờ sự rèn luyện thích hợp trong suốt hai năm rưỡi qua, bắt đầu kể từ sau khi đã có được chiếc nhẫn đầu tiên.

 

‘Hỏa Nhẫn’ đầu tiên đang quay xung quanh trái tim của cậu theo chiều ngang, trong khi ‘Hỏa Nhẫn’ thứ hai, chiếc vừa mới được hình thành đó, đang quay theo chiều dọc.

 

Chắc có lẽ đó là đã xuất hiện thông báo rằng khả năng thu hút của cậu đã tăng lên, nên cậu đã cảm giác bản thân trở nên nhạy cảm hơn với những mana đang trôi dạt trong căn phòng này.

 

Rõ ràng là thông báo đó đã mang lại cho anh ta một lợi ích thật đặc biệt.

 

'Nghĩ đến việc mình đã tạo ra hai vòng xoay lửa khi mới lên năm tuổi đi…'

 

Đây có lẽ sẽ là lần đầu tiên trong lịch sử của lục địa này có một đứa trẻ mới lên 5 tuổi đã có thể học được bài rèn luyện huyền thoại về ‘Hỏa Nhẫn’. Trái tim cậu đang trào dâng một cảm giác quá đỗi tự hào.

 

'Mình không muốn gây tổn thương cho bọn họ.'

 

Sylvia, Helen, và những người hầu gái khác đã lo việc tắm rửa cho cậu một cách hết sức tử tế.

 

Dù sắp phải rời đi và không thể giúp đỡ gì được cho họ cả, cậu cũng không muốn phải lợi dụng lòng tốt của họ.

 

"Phù."

 

Cánh cửa bật mở ra khi Raon chuẩn bị bắt đầu rèn luyện lại một lần nữa.

 

"Con trai của mẹ ơi!"

 

Sylvia bước vào trong phòng. Dù bà ấy đang nở nụ cười, nhưng khuôn mặt của bà ấy trông khá nhợt nhạt.

 

"Mẹ?"

 

Bây giờ cậu phải gọi bà ấy một tiếng mẹ thật là đàng hoàng vì cậu đã bước sang năm tuổi rồi. Mặc dù vậy, cậu vẫn không thể tránh được cái ngọng nghịu tự nhiên vẫn còn đó trong cách phát âm của mình.

 

"Con có nhớ là mẹ đã nói rằng có một nơi con phải đi chung với mẹ tới đó không?"

 

Bà vừa nói vừa đặt bộ trang phục màu đỏ sậm đã mang theo lên trên giường và cởi bộ quần áo ngủ của cậu.

 

'Nghĩ kỹ lại thì…'

 

Vài hôm trước bà ấy đã nói rằng họ sẽ tập hợp những đứa trẻ của cả hai bên dòng họ nội và dòng họ ngoại để kiểm tra một cái gì đó.

 

"Con đừng lo. Mọi thứ sẽ kết thúc nhanh thôi”.

 

Sylvia cười rạng rỡ, như thể đang muốn an ủi cậu.

 

"Được rồi."

 

"Con trai yêu dấu của mẹ sao lại ngoan ngoãn và đẹp trai như thế này chứ?!"

 

Sylvia dừng lại giữa lúc đang giúp cậu thay đồ và dụi má bà ấy vào gương mặt của cậu.

 

‘Ơ, làm ơn đi mà…’

 

Tay của Raon run hết cả lên, cậu không thể làm gì được cả.

 

Chính Helen là người đã ngăn Sylvia, nếu không bà vẫn ôm chặt lấy Raon ngay cả khi đã giúp cậu thay đồ xong mà không chịu buông ra.

 

“Thưa phu nhân, bây giờ không phải là lúc đâu. ‘Lễ phán xét’ sắp bắt đầu rồi đấy ạ!”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương