Chương 2

Trong lục địa, có sáu thế lực cư ngự bên trong ánh sáng và năm thế lực ẩn mình trong bóng tối. 

Sáu nguồn sức mạnh, những người đã vươn lên trở thành những mặt trời rạng rỡ của lục địa, được mệnh danh là Lục Vương. Những kẻ ẩn náu trong lòng đất, gieo rắc sự thất bại và sợ hãi, được gọi là Ngũ Quỷ. 

Gia tộc Zeighart là một trong Lục Vương và là Vua cai trị phương Bắc. 

“Ah~ooh.”

Raon giao tiếp bằng mắt với người đứng đầu Gia tộc Zieghart và mở rộng cái miệng tròn xoe. 

Đây có phải là một điều tốt không nhỉ...?”

Zieghart không thua gì Gia tộc Robert, nơi đã lợi dụng và giết chết cậu trong tiền kiếp. 

Cái ngày mà việc trả thù của cậu có thể được tiến hành nếu như cậu xây dựng được sức mạnh của mình trong môi trường đó. 

“Cậu bé có tóc vàng và đôi mắt màu đỏ, giống hệt như hai cha con mình vậy, thưa cha.”

Sylvia mỉm cười nhẹ nhàng và vuốt ve mái tóc của Raon khi cậu đang đau khổ về hành động đó.

“...”

Glenn vẫn duy trì áp lực áp đảo của mình đối với những người khác, ngay cả khi ông ấy đang đỡ Raon. 

Hả?”

Cơ thể của Raon run lên. Đó là bởi vì một nguồn năng lượng ấm áp và dịu dàng truyền qua cổ tay vào lúc cậu được Glenn bế lên. 

“Ooh...”

Đó là cảm giác của linh khí, thứ mà cậu đã không cảm nhận được trong một khoảng thời gian dài, cậu kêu lên một tiếng trước khi nhận ra nó. 

Loại linh khí nào mà...”

Linh khí của Glenn không chỉ ấm áp mà nó còn chứa một mức độ tinh khiết cực kì cao, giống như là đến từ tự nhiên. 

“Nó đang làm ấm cơ thể của mình.”

Raon nhạy cảm hơn với cái lạnh sau khi được tái sinh. Lúc đầu, cậu cho rằng đó là bởi vì cơ thể của mình là của một đứa trẻ. Tuy nhiên, thực sự có vấn đề lớn đã xảy ra đối với sự hình thành của cậu. 

Nhưng khoảnh khắc nhận được linh khí của Glenn, toàn bộ cơ thể của cậu trở nên ấm áp hơn, như thể là ánh sáng mặt trời đã đi vào mạch máu của cậu vậy. 

Glenn sử dụng linh khí của mình để kiểm tra cơ thể của Raon từng chút một, và đưa cậu trở lại với Sylvia ngay sau đó. 

Cái gì?”

Raon nheo mắt. Không thể nào mà một chiến binh như Glenn lại không biết cơ thể cậu có vấn đề, nhưng vẻ mặt của ông ấy lại không có gì thay đổi. 

Cậu không thể hiểu nổi tại sao ông ấy vẫn duy trì vẻ mặt đó, ngay cả sau khi phát hiện ra cháu trai của mình không giống bình thường. 

“Sylvia.”

“Dạ”

“Tên của đứa trẻ này sẽ là Raon.”

“Raon sao? C-Cha à. Cái tên Raon có nghĩa là...”

Lông mày của Sylvia nhíu lại một cách nặng nề. 

“Nghĩa đen của nó chính là như vậy. Lặng lẽ như một cái bóng thôi. Nó có nghĩa là sống mà không cần phải nổi bật.”

Không giống như cách sử dụng linh khí ấm áp của ông ấy, giọng nói của Glenn lạnh như băng. 

Hả...”

Đó là số phận hay một điều gì khác?

Tên của cậu giống như kiếp trước, và ý nghĩa của nó cũng vậy. Một tiếng cười bộc phát trước tình huống ngớ ngẩn như vậy.

Cậu biết rằng Glenn là người có trái tim lạnh lùng, nhưng cậu lại không biết rằng Glenn sẽ không quan tâm đến đứa cháu ốm yếu của mình. 

“Tất cả chỉ thế thôi.”

Glenn phủi chiếc áo khoác đỏ sẫm của mình và quay người đi, như thể không muốn ở đó thêm nữa. 

“Chờ đã! Bố ơi! Một cái tên khác đi mà, ít nhất là...”

Sylvia bế Raon chạy theo ông ấy, nhưng Glenn không quay lại. Ông ấy nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Dường như chính xác hơn khi nói bọn họ là những người xa lạ, chứ không phải mối quan hệ là cha và con gái. 

“Ôi chao!”

Môi của Raon run lên. Cậu muốn im lặng, nhưng tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi cậu trước cơn gió se lạnh từ bên ngoài thổi vào. 

“T… Ta xin lỗi!”

Sylvia ôm chặt lấy Raon và vùi mặt vào cơ thể của cậu. Có vẻ, bà ấy gần như không thể kìm được nước mắt. 

“Có chuyện gì đó xảy ra ở đây. Nhưng mà mình buồn ngủ quá. Mình không thể nghĩ được nữa.”

Raon từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận thấy cả cơn gió lạnh và hơi ấm của Sylvia lướt qua khắp người mình. 

“Cơ thể của trẻ con thực sự bất tiện quá...”

***

Mặt trăng đang lơ lửng giữa bầu trời. 

Raon, người đang nằm trên nôi, cẩn thận mở mắt. 

Bà ấy đang ngủ rồi.”

Cậu quay đầu sang một bên. Sylvia đang ngủ trên giường ngay bên cạnh cậu. 

Bụp bụp.

Có vẻ như là đã ngủ say rồi, bởi vì bà ấy không hề thức giấc ngay cả khi cậu đạp vào chiếc nôi. 

“Phù...”

Cậu khẽ thở dài. 

Một trăm ngày qua vô cùng ngột ngạt. 

Cậu buồn ngủ khủng khiếp vào mọi lúc, và cậu không thể sử dụng năng lượng cũng như luyện tập vì cậu đều ở bên Sylvia bất cứ khi nào mình thức. 

Cậu không thể làm bất cứ điều gì, vì có thể có vấn đều nếu cậu ấy thậm chí chỉ bị thúc nhẹ trong quá trình luyện tập của mình. Nhưng cơ hội cuối cùng đã tới rồi. 

“Chiếc cũi này.”

Cậu ấy phải ngủ riêng trong chiếc cũi ấm áp kể từ ngày hôm đó, lúc mà Helen - trưởng người hầu gái buồng ngủ - đưa ra lời khuyên. 

Dù đang ở bên cạnh cậu, nhưng sẽ không có chuyện Sylvia thức giấc đâu. Đây là thời điểm hoàn hảo để bắt đầu luyện tập. 

“Hãy bắt đầu nào...”

Raon từ từ thở hắt ra. 

“Với việc tu luyện ‘Hỏa Nhẫn’”

Phương pháp luyện tập được thực hiện ở lục địa chính là tích tụ linh khí trong bụng bằng cách lấy năng lượng từ thiên nhiên thông qua hơi thở. 

Nhưng việc luyện tập “Hỏa Nhẫn”- thứ mà cậu đã giành được do số mệnh của mình trong tiền kiếp, thì lại khác hoàn toàn. 

Bằng việc xoay vòng chiếc nhẫn hình cầu quanh trái tim của một người, như thể một phù thủy đang tạo ra một vòng tròn ma thuật, sức mạnh thể chất và cơ thể của một người sẽ được cải thiện. Đồng thời nó cũng tăng sức mạnh ý chí và sự nhạy bén của một người với năng lượng. 

Điều đó có nghĩa là, mặc dù nó không thể tạo ra tinh linh. ‘Hỏa Nhẫn’ là một kỹ thuật tu luyện có thể cải thiện tinh thần và thể chất - điều kiện hoàn hảo để trở thành một người người lính. 

“Đó không phải là lợi thế duy nhất.”

“Hỏa Nhẫn” là việc luyện tập tuân theo dòng chảy của tự nhiên một cách chính xác. Ngay cả một người lính ở cấp độ cao nhất cũng không thể nhận biết rằng cậu ấy đang luyện “Hỏa Nhẫn”. 

Ngay cả Derus Robert, được coi là kiếm sĩ vĩ đại nhất lục địa, cũng không biết rằng Raon đã sở hữu Hỏa Nhẫn”. 

Tuy nhiên, có một vấn đề rất lớn đối với cơ thể của Raon. 

“Cái lạnh.”

Mạch năng lượng, nơi năng lượng chảy qua như máu trong tĩnh mạch, bị chặn lại bởi cái lạnh cực độ trong cơ thể. 

Cách đây không lâu lắm, lần đầu tiên cậu phát hiện ra sự thật đó. 

Cậu ấy đã cố gắng sử dụng năng lượng của mình trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trong lúc hành động như thể đã ngủ, nhưng cậu gần như muốn hét lên khi cảm thấy cái lạnh ngăn chặn mạch năng lượng của mình. 

Raon từ từ hít một hơi cho đến khi phổi của mình bị đau, và cảm thấy ma lực lan tỏa trong không khí. 

“Nó đang được phân tán rồi.”

Có lẽ là do khả năng tiếp xúc với năng lượng cơ bản của cậu ấy kém, nhưng cậu không thể cảm nhận được năng lượng tốt được, không giống với kiếp trước của cậu. 

Cậu chỉ cần tìm cách để lấy năng lượng, và ổn định nó trong mạch năng lượng của mình sau một thời gian. 

“Hừm...”

Raon đột nhiên dừng lại trước khi cậu bắt đầu luyện tập ‘Hỏa Nhẫn’ với năng lượng được hấp thụ. 

Mình cảm thấy nó đúng như mong đợi’

Mạch năng lượng ở vai cậu đã bị chặn lại một nửa bởi cái lạnh. 

“Không có gì ngạc nhiên khi mình thường xuyên buồn ngủ và thấy rất lạnh.”

Lý do khiến cậu đã ngủ hơn 20 tiếng một ngày, và cảm thấy ớn lạnh nghiêm trọng, chính là do cái lạnh này. 

“Nó có ở chín vị trí không nhỉ?”

Cậu đã giải phòng một lượng năng lượng để quét qua toàn bộ cơ thể của mình. Có chín vị trí trong mạch năng lượng đã bị chặn bởi cái lạnh. 

“Điều này nghiêm trọng đây...”

Không giống với người lớn, mạch năng lượng của trẻ con mở rất rộng. Bởi sự lạnh lẽo này đã lấp đầy một nửa, nên ngay khi ở trong trạng thái đó, toàn bộ mạch năng lượng của cậu có thể sẽ bị chặn lại khi mà cậu lớn lên.

Nếu khoảnh khắc đó đến, cậu sẽ phải trải qua cái lạnh và nỗi đau mà không thể so sánh được những gì cậu ấy trải qua ở hiện hại - hoặc tệ hơn là cái chết. 

Cậu phải xóa bỏ sự lạnh buốt này, bất kể thế nào trước khi chuyện đó xảy ra. 

“Mình nên cố gắng xuyên qua cái lạnh trong mạch năng lượng của bản thân, bằng cách sử dụng ‘Hỏa Nhẫn’”.

Mặc dù việc luyện tập của cậu ấy với ‘Hỏa Nhẫn’ sẽ bị trì hoãn đáng kể, việc ưu tiên lúc này chính là phải sống sót. 

Raon từ từ hấp thụ năng lượng khi cậu hít thở sâu. Năng lượng hấp thụ cắt thành những mảnh mỏng, sắc nhọn, giống như những chiếc dùi và xuyên qua cái lạnh lẽo đang chặn mạch năng lượng của cậu. 

A!!!!!

Như thể nó là một thác nước đóng băng bị cắt nhỏ bởi một chiếc dĩa, một chút lạnh lẽo nhỏ nhoi biến mất. 

“Chờ đã. Mình không thể sử dụng cái này ư?”

Cậu ấy có thể giải phóng sự lạnh lẽo này như đã từng, nhưng điều đó vô ích thôi - đặc biệt là khi xét đến độ tinh khiết cao của nó. 

Raon điều hướng sự lạnh lẽo này bằng năng lượng tự nhiên, theo dòng chảy của ‘Hỏa Nhẫn’.

Năng lượng tự nhiên và sự lạnh lẽo đang ngăn cản mạch năng lượng liên kết với nhau làm một để luân chuyển qua mạch năng lượng đến khắp cơ thể của cậu. 

‘Mình làm được rồi!’

Raon nắm chặt tay. Tốc độ ấy chậm hơn nhiều so với kiếp trước của cậu ấy, nhưng cậu có thể sử dụng năng lượng thông qua dòng chảy của ‘Hỏa Nhẫn’ mà không gặp bất kỳ vấn đề gì. 

Cậu cảm thấy luồng khí lạnh do ma lực tỏa ra đang đọng lại trong cơ thể của mình. 

‘Chắc là bởi đó là cơ thể của một đứa trẻ.”

Đó cũng là một cái gì đó may mắn, vì cậu không thể luân chuyển năng lượng vì lạnh nếu không phải mạch năng lượng của một đứa trẻ mở rộng. 

‘Tiếp theo mình nên… Hả? Lại đến rồi ư ?’ 

Cơ thể của cậu đang nói rằng nó đã mệt mỏi sau khi sử dụng trí não và sức lực của nó một chút, cậu đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Mí mắt của cậu cụp xuống như rèm cửa, hoàn toàn trái với mong muốn của mình. 

“Chết tiệt...”

Raon giận dữ rên rỉ và nhắm mắt lại. 

Khi cậu rơi vào giấc ngủ, và mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời chỉ cách nhau khoảng ba ngón tay, một bóng người xuất hiện bên ngoài cửa. 

Người tiến vào nhưng không mở cửa là người đứng đầu gia tộc Zieghart, Glenn.

“...”

Glenn nhìn Raon đang ngủ và đưa tay ra. Một tia sáng nhàn nhạt như ánh hoàng hôn hé nở khỏi bàn tay đang nắm chặt của ông. 

Vầng trán của Raon, vốn đã nhăn nheo vì lạnh trong mạch năng lượng của mình, lại mịn màng như nhung.

***

“A-bu-bu”

Raon khẽ thở dài. 

‘Đúng như dự đoán, nó không hề dễ dàng.’

Không có thời gian để tiếp tục với ‘Hỏa Nhẫn’ vì thời gian tỉnh thức của cậu ấy rất ngắn. Ngay cả vậy, cậu ấy hầu như là dành thời gian ở xung quanh với những người khác. 

Nhưng xem xét tiến độ đã trì hoãn bởi thời gian luyện tập ngắn chỉ từ một đến hai giờ và sự lạnh lẽo đó, kết quả thật đáng ngạc nhiên. Như thể có ai đó đang giúp đỡ cậu ấy vậy.

 “Raon à, hôm nay chúng ta sẽ di chuyển nhiều hơn một chút được chứ?”

Sylvia cúi xuống và đung đưa chiếc lắc. Cứ như bà ấy nghĩ rằng cậu thích âm thanh của lục lạc, vì cậu liên tục có phản ứng với nó. 

‘Chơi với bà ấy mệt thật đấy.’

Nói thẳng ra thì việc phải chơi với Sylvia hoặc những cô hầu gái còn mệt mỏi hơn là chịu đựng sự lạnh lẽo đó. 

Tuy nhiên, điều đó là không thể tránh được. Rốt cuộc thì ý thức của cậu là một người lớn bên trong cơ thể của một đứa trẻ. 

“Aah-ooh.”

Ngay khi Raon lắc đầu và chuẩn bị bò về phía Sylvia...

Cạch. 

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra và một ông già xa lạ với mái tóc bạch kim bước vào phòng. Ông ấy mặc bộ quần áo sờn rách và tồi tàn, nhưng đôi mắt lại trong veo như một dòng sông. 

“Ồ? Chú à!”

Sylvia chạy ra cửa với nụ cười rạng rỡ trên môi, như thể bà nhận ra ông già đó. 

“Đã lâu lắm rồi nhỉ.”

“Không. Không. Thánh...”

“Aah-woong.”

Raon ngạc nhiên lảm nhảm trước khi nhận ra. Cậu nhận ra ông già từ danh hiệu Thánh, và bởi bộ quần áo giống như người ăn xin của ông ấy. 

“ Thánh Rách Rưới!”

Thánh Rách Rưới Patrick là một trong những người chữa bệnh nổi tiếng nhất lục địa. 

Mặc dù với sức mạnh thánh thiện và kinh nghiệm y học vượt trội, ông ấy lại là một kẻ lang thang và khó mà gặp được - dù người ta có cất công tìm kiếm đến đâu. 

“Không phải Thánh. Cứ gọi ta là ‘Bác’ như trước đây thôi.”

Patrick cười mỉm và tiến lại gần chiếc giường mà Raon đang nằm. 

“Ta nghe nói rằng cháu đã có một đứa con, và ghé qua chỗ của ta. Đứa trẻ đó đây phải không?”

“À, vâng”

“Oho! Tóc vàng cùng với đôi mắt đỏ ư? Đứa trẻ đầu tiên có vẻ ngoài vậy trừ cháu đúng không?”

“Đúng vậy ạ. Thằng bé đẹp đúng không ạ?”

Sylvia vuốt tóc Raon và cười rạng rỡ. 

“Ta cũng thấy vậy. Cậu bé thậm chí chưa tròn một tuổi và trông sáng sủa đấy. Hoàn toàn khác với một gã hoang dã như Glenn.”

Patrick cười khúc khích và vẫy ngón tay trước mặt Raon. 

“Tên của nó là gì thế?”

“Đó là Raon ạ...”

“Raon ư?”

Mặt ông ấy nhăn lại khi nghe cái tên đó. 

“Tên cậu bé không thể có nghĩa là ‘cái bóng’ đấy chứ ?”

“Đúng nó ạ...”

“Glenn đang nghĩ gì vậy, lại đặt tên cho đứa bé là ‘cái bóng’ ư?”

Patrick gọi người đứng đầu của nhà Zieghart chỉ là ‘Glenn’.

‘Vì vậy, tin đồn rằng Glenn Zieghart và Thánh Rách Rưới này là bạn bè là sự thật’

Raon bặm môi khi nhìn vào mái tóc như cái chổi của Patrick. 

Từng sống như một sát thủ, cậu nắm khá nhiều thông tin liên quan đến các vấn đề của thế giới. 

Có vẻ như thông tin liên quan đến sự thân thiết đáng kể của Glenn Zieghart và Thánh Rách Rưới là sự thật. 

“Raon à, cho lão già này nhìn cháu một chút nào.”

Patrick nhẹ nhàng xoa bóp vai và tay, chân và vùng ngực của Raon. 

“Hừm...”

Ông ấy bặm môi với vẻ mặt ngưng trọng, cuối cùng tỏa ra bạch quang. Khi đắm chìm trong ánh sáng đó, một nguồn năng lượng bùng cháy tràn ngập cơ thể của ông ấy - như thể là ông ấy vừa bước vào suối nước nóng. 

“Phù.”

Patrick xoay người lại sau một tiếng thở dài. 

“Bé con thế nào ạ? Thằng bé nhạy cảm hơn với cái lạnh, và chậm lớn so với những đứa trẻ khác...”

Sylvia đi về phía Patrick, hai tay đan vào nhau. 

“Đó là Lời nguyền Băng Giá.”

Patrick nhíu mày.

“L… Lời nguyền? Ý của bác là sao ạ?”

“Đó không phải là một lời nguyền thực sự đâu. Nó cấu thành nơi mà cái lạnh vô cùng mạnh chặn lại mạch năng lượng.”

“Ah...”

“Kết cấu này ta hiếm thấy đấy, thường xuất hiện ở các bé gái hơn. Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến một cậu bé được sinh ra với lời nguyền Băng giá.”

Ông ấy quan sát cơ thể của Raon với một ánh mắt kì quặc.

“Sẽ không có vấn đề gì lớn khi mạch năng lượng của cậu bé mở ra, nhưng cậu bé có thể cảm thấy ớn lạnh và đau đớn nghiêm trọng khi mạch năng lượng bắt đầu đóng lại - nghĩa là vào lúc cậu bé tròn bốn tuổi.”

“Đ… Đó...”

Sylvia bặm môi khó chịu. 

“Ta có thể chữa trị cho nó, vì vậy cháu đừng quá lo lắng.”

Raon lắc đầu nhẹ. 

Mặc dù sẽ tốn thời gian, nhưng cậu ấy sẽ có thể loại bỏ sự lạnh lẽo đó bằng cách sử dụng ‘Hỏa Nhẫn’. Thực tế thì không cần phải điều trị. 

“Có tổng cộng chín phần lạnh ngăn chặn mạch năng lượng. Đó là một con số mà ngay cả những cô bé mà ta đã chữa trị trước đây cũng chưa từng thấy. Và vì mỗi phần của sự lạnh lẽo đều phát triển mạnh, việc cố gắng để đi sâu vào nó có thể gây ra khả năng chậm phát triển trí tuệ.”

“C..Còn phương pháp chữa trị thì sao ạ?’

Sylvia nắm lấy tay áo của Patrick, trông như thể bà ấy có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

“Hãy cho cậu bé uống thần dược pha loãng, có chứa các đặc tính của lửa, mỗi ngày một lần. Hãy để cậu bé phơi mình dưới ánh nắng mặt trời trong hai giờ vào buổi trưa, khi mặt trời lên cao nhất.”

“Liệu bé con có hồi phục nếu chúng ta làm điều đó không ạ?”

“Như ta đã nói, nó không phải là bệnh. Đó là vấn đề của kết cấu. Ít nhất, cậu bé sẽ không lên thiên đàng khi còn nhỏ đâu nếu con nghe theo lời chỉ dẫn của ta. Tuy nhiên...”

Mọi người đều nuốt khan khi mà ông ấy im lặng một lúc.

“Bởi vì tính hàn đó sẽ ăn mòn thể chất và sức mạnh của đứa trẻ, nó sẽ khó có thể trở thành một kiếm sĩ, ngay cả sau khi được điều trị.”

“Không sao đâu ạ.”

Sylvia lắc đầu một cách dữ dội, như thể nói rằng mọi thứ đều không sao cả, miễn là cậu bé không mất mạng.

“Thật nhẹ nhõm khi cháu nghĩ được như vậy. Dù sao thì, đứa trẻ này nên...”

Cốc cốc. 

Ngay khi Patrick chuẩn bị đưa ra thêm lời khuyên, cánh cửa bật mở sau một tiếng gõ. 

“Xin thứ lỗi...”

Một người đàn ông trung niên mặc lễ phục sang trọng bước vào và cúi đầu.

“Đức ngài của chúng tôi đang tìm Thánh ạ”

“Nói cho ông ấy là ta sẽ tìm ông ấy sau.”

“Ngài ấy nói rằng phải đến gặp ngài ấy ngay lập tức ạ.”

“Hah. Ông ấy lựa đúng lúc thật đấy.”

Patrick tặc lưỡi và quay đầu lại. 

“Sylvia à. Ta sẽ ghé lại sau nhé.”

“À, vâng ạ.”

Patrick rời khỏi phòng với người đàn ông trung niên sau khi nhìn Raon một lúc lâu. 

“Lời nguyền Băng giá...”

Raon xoa ngón tay của mình. 

“Cuối cùng thì mình cũng đã biết.”

Nguồn gốc của sự lạnh lẽo từng dày vò cậu đã được tiết lộ rồi. Chỉ có điều, sẽ không có gì thay đổi nhiều cả. 

Cậu sẽ được chữa khỏi Lời nguyền của Băng giá và phát triển một thể chất vượt trội không gì sánh được và khả năng tiếp xúc với năng lượng trước khi trưởng thành, và cậu sẽ làm được điều đó bằng cách tiếp tục rèn luyện “Hỏa Nhẫn” và đồng thời loại bỏ tính hàn đó. 

“Raon à.”

Khoảnh khắc mà cánh cửa đóng lại, Sylvia ôm Raon và dụi vào má của mình. Đó là cách mà bà ấy thường làm khi lo lắng.

“Mẹ hứa sẽ cứu con. Bằng bất cứ giá nào.”

Đôi mắt lúc nào cũng cười của bà ấy lại ngấn lệ. 

“Cái gì đây...”

Khi sự run rẩy của Sylvia truyền đến cậu, trái tim của cậu như nghẹt thở. Cảm giác như thể có một sợi dây thô ráp đang cào xé trái tim cậu vậy. 

Mặc dù không biết cảm xúc đó là gì nhưng cậu không muốn tiếp tục trải qua cái cảm giác ngột ngạt đó nữa. 

Đó là lý do tại sao-

“A-bu-bu”

Với đôi bàn tay bé nhỏ của mình, Raon lau đi những giọt nước mắt đang trào ra trên mắt Sylvia. 

“Ah...”

“Tiểu thiếu gia!”

“Ôi trời...”

Sylvia nheo mắt, và những người hầu gái hét lên một tiếng. 

“Raon à...”

Bà ấy cúi đầu và vuốt ve bàn tay ướt đẫm nước mắt của Raon, một lúc nào đó. Đột nhiên, bà bật dậy. 

“Ta phải đi tìm cha của mình thôi.”

Sự do dự trên khuôn mặt của Sylvia không còn nữa.

***

Lần đầu tiên khi mà Raon được sinh ra, Sylvia đã đến được nơi ở của người đứng đầu gia tộc Zieghart. 

Con đường rộng mở, như là thần linh đã bước qua nơi đây. 

“T… Thưa cô Sylvia!”

“Người đứng đầu gia tộc hiện đang ở với...”

“Tránh sang một bên đi!”

Bà mạnh mẽ luồn qua những người hầu và người giúp việc đang chặn đường mình và gõ cửa buồng dành cho khách. 

Thịch! Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!

Cánh cửa khổng lồ mở ra sau năm tiếng gõ như đấm. 

“Cái gì đây?”

Glenn, người đang ngồi đối diện với Patrick đang thưởng trà, cau mày.

“Con xin người.”

Sylvia cắn chặt răng và quỳ xuống. 

“Xin hãy cứu lấy Raon ạ!”

Mặc dù có những người hầu phía sau, bà vẫn cúi đầu xuống như thể là một nô lệ phục tùng chủ nhân của mình. 

“...”

Glenn nhìn Sylvia cúi đầu mà không rời mắt. 

“Chắc con đã nghe đúng không? Rằng sẽ rất khó để đứa bé tồn tại được như một người lính, ngay cả khi vấn đề của nó được xử lý đi chăng nữa.”

Glenn biết về tình trạng của Raon, ông ấy đã nghe về nó. 

“Sẽ ổn thôi nếu như chúng ta không nuôi lớn nó theo cách một binh sĩ!”

“Để một đứa trẻ mang tên nhà Zieghart lại không trở thành binh sĩ ư? Tại sao ta phải giúp đỡ một đứa trẻ không có giá trị chứ?”

“Bởi vì thằng bé là cháu trai của người.”

“Đứa cháu trai đó là đưa trẻ mà con đã mang về sau khi rời khỏi gia đình này, sau khi nói rằng con sẽ cắt đứt mọi quan hệ với chúng ta.”

“Cái đó...”

Đôi mắt run rẩy của Sylvia dán chặt vào sàn nhà. 

“Điều duy nhất mà ta có thể làm là cho đứa bé đó là đặt cho nó một cái tên Zieghart. Đó là quá đủ cho hành động dại dột của con.”

Khuôn mặt của Glenn lạnh lùng, như thể được bao phủ bởi một tầng băng. 

“Zieghart là nơi chỉ dành cho những người mạnh mẽ nhất sống sót. Tốt hơn hết là không tồn tại đứa cháu trai yếu ớt như vậy. Và con không thể tự mình lấy được thần dược ư?”

“Thần dược trong kho lưu giữ của gia đình sẽ hiệu quả hơn nhiều so với việc lấy từ bên ngoài...”

“Đó là dành cho những người sẽ nâng tầm địa vị gia tộc chứ không dành cho một đứa trẻ vô dụng, dù nó là cháu trai của ta. Ra ngoài ngay.”

“Cha ơi! Xin làm ơn đi mà!”

Sylvia ghì chặt những ngón tay vào lòng bàn tay như sắp bật máu, và dập đầu xuống sàn một lần nữa. 

“Mình không thể lùi bước được!”

Nếu chỉ có một mình, bà ấy sẽ quay về. Bà ấy đã có thể rời đi mà không quay đầu lại như trước đó, vì lòng kiêu hãnh của bản thân. 

Nhưng giờ đây, bà đã có một đứa con mà mình phải bảo vệ. Bà ấy phải kiên trì cho đến cuối cùng, vì Raon. 

“Kéo nó ra ngoài.”

Những người lính mặc đồ đen bước ra từ phía sau cây cột theo mệnh lệnh nghiêm khắc của Glenn. Họ nắm lấy cả hai cánh tay của Sylvia và lôi bà ra cửa. 

“La… Làm ơn mà! Raon!”

Sylvia hét tên của Raon cho đến phút cuối, nhưng Glenn không quay đầu như thể ông ấy không hề quan tâm.

“Phù...”

Patrick, người đang quan sát mọi thứ thở dài. 

“Diễn xuất của ông tốt đấy, coi như ông là người đã gọi cho ta để kiểm tra tình trạng cháu trai của mình đi. Đối xử chân thật với con bé khó đến như vậy sao?”

“Ông ồn ào không cần thiết rồi đấy. Chỉ cần nói chi tiết về tình trạng của thằng bé thôi.”

“Như tôi đã nói, tính hàn đó đã ngăn chặn mạch năng lượng ở chín vị trí. Mặc dù bây giờ thì ổn rồi nhưng nó sẽ trở nên nguy hiểm khi cậu bé lớn lên.”

Patrick nhấp một ngụm trà và tiếp tục.

“Nhưng tôi không nghĩ nó sẽ có vấn đề lớn, nhờ vào việc ông đã đẩy tính hàn đó bằng chính ánh hào quang của mình.”

Glenn và Patrick không hề biết rằng Raon đang luyện tập ‘Hỏa Nhẫn’ mặc dù họ đã đích thân thân kiểm tra cơ thể của cậu.

‘Hỏa Nhẫn’ là một phương pháp từ một ngàn năm trước, và không sử dụng vùng bụng dưới. Rất khó để xác định được ‘Hỏa Nhẫn’, ngay cả khi người đó có khả năng tuyệt đối.

“Những cô bé có triệu chứng của Lời nguyền Băng giá tận dụng sự lạnh lùng và thuần khiết cao nhất và có thể trở thành phù thủy hoặc kiếm sĩ xuất sắc, nhưng với những chàng trai có năng lượng ấm áp hơn thì khác. Như tôi đã nói, cháu trai út của ông gần như không thể trở thành binh sĩ được.”

“Không quan trọng nếu thằng bé không thể trở thành một người lính. Miễn là nó sống sót thôi.”

“Ông hăm họa Sylvia, và hiện giờ ông nói nó không quan trọng là sao? Ngay cả Vua Hủy diệt Phương Bắc cũng yêu quý cháu trai của mình thôi”.

Patrick cười đắc ý.

“....”

Glenn phớt lờ Patrick và đưa ngón tay lên trời. 

Buzz...

Khi không gian tách ra theo hình chữ thập, một không gian vàng mở ra. Ba hộp gỗ bật ra khỏi không gian rực lửa. 

“Tôi nghĩ ông biết thế nào để thực hiện điều đó đấy.”

Ông ấy vừa nói vừa chuyển những chiếc hộp cho Patrick. 

“Ah… Đây chính là lý do mà tôi không bận tâm đến những thứ như Gia tộc đấy.”

Patrick thở dài và nhận lấy chiếc hộp gỗ. 

“Hãy chăm sóc cho thằng bé.”

Giọng nói sắc bén của Glenn trầm thấp đến mức kỳ lạ.  

“Đừng có hiểu lầm tôi, nhưng tại sao ông lại đặt tên cho đứa bé là Raon? Có rất nhiều cái tên hay ngoài kia cơ mà, và ông lại chọn ‘cái bóng’....

“’Cái bóng’ không phải là ý nghĩa duy nhất của cái tên ‘Raon’.

Ông ấy lắc đầu và nhìn mặt trời màu vàng, lơ lửng trên bầu trời cao. 

“Một nghìn năm trước, nó có nghĩa là một cái gì đó đi ngược lại hoàn toàn so với quy luật.”


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương