Chương 1

Tôi sắp chết. 

Làn gió đêm mát lạnh, nửa vầng trăng lấp ló khuất sau màn đêm, và từng giác quan một đời sát thủ của tôi thì thầm những lời giống hệt nhau. 

Tôi sẽ sớm chết thôi. 

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. 

Có rất nhiều lối đi trong khu vườn, giữa những bụi cây mềm mại như len. 

Nhưng lại không có con đường nào dẫn đến cuộc sống cả. Chỉ có con đường nồng nặc mùi chết chóc mà thôi. 

“Raon.”

Tôi ngẩng đầu lên khi nghe thấy một giọng nói, một giọng nói đè nặng lên trái tim tôi. Một người đàn ông với mái tóc màu bạc, vẻ ngoài của hắn ta tựa như giọt sương trắng. 

Là hắn ta.

Derus Robert. 

Giống như một bãi đầm lầy của cái chết, khu vườn khổng lồ cuồn cuộn sự chết chóc trong không trung do sự xuất hiện của duy nhất một người đàn ông- người đứng đầu Gia tộc Robert. 

“Có.”

Tôi nuốt khan và mở miệng. 

“Cậu đã thể hiện năng lực xứng đáng với danh hiệu Thủ lĩnh Bóng Đêm. Gia tộc phát triển nhờ một phần công của cậu.”

“Tôi chỉ hoàn thành trách nhiệm của mình thôi.”

Tôi không giả vờ hạnh phúc hay thể hiện cảm xúc khác. Tôi cúi đầu như một con rối gỗ vô cảm.

“Nhưng Roan này...”

hắn ta bắt đầu nhẹ nhàng. 

“Cậu có nghĩ rằng thành viên Bóng Đêm cần sự tự do không?”

Derus đưa tay ra. Bóng của hắn ta cũng mở rộng bàn tay ở trên mặt đất. 

“Chỉ cần Bóng Đêm tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân là đủ. Suy nghĩ, cảm xúc, tình cảm là thứ không cần thiết.”

“Đúng vậy.”

“Tại sao cậu lại hành động một mình, mặc dù cậu biết điều đó?”

Giọng nói của Derus đanh lại, trở nên lạnh lùng và thắt chặt lấy trái tim của tôi. 

“Và cậu thậm chí còn phá bỏ kiến thức đã được tiếp thu.”

Tôi nổi da gà dọc sống lưng. Tôi không nói gì để che giấu sự kinh ngạc của chính mình. 

Cái gì? 

Tôi đã không hề nói hay hành động khác với trước đây, và tôi không biết làm sao mà hắn ta phát hiện ra rằng lời giảng đạo đã mất tác dụng. 

“Nói. Khi nào và bằng cách nào mà cậu đã phá vỡ nó?”

Rõ ràng là hắn ta đã biết mọi thứ nếu hắn ta nói vậy. 

“Làm thế nào mà ngài biết?”

Tôi cắn môi và ngẩng đầu lên. 

Tẩy não.

Đó là cách nhà Robert điều khiển đội sát thủ gọi là “Bóng Đêm.”

Chúng bắt cóc hoặc mua những đứa trẻ và giết chết cảm xúc của chúng rồi tẩy não và suốt phần đời còn lại bọn trẻ sống với tư cách là sát thủ.

Tôi cũng bị tẩy não, nhưng tôi đã có thể thoát khỏi xiềng xích đáng sợ bởi một ngã rẽ kỳ lạ của số phận.

“Bởi vì cậu đang chuẩn bị để thoát khỏi gia tộc.”

Derus tiếp tục một cách ung dung. 

“Tôi đã sắp xếp hai sợi dây lên tất cả các sát thủ của Bóng Đêm, bao gồm cả cậu. Đầu tiên là tẩy não, và thứ hai...”

“Aaa!”

Khi cảm thấy đau đớn tột cùng, tô thét lên. Như thể là phổi và tim của tôi bị chiếc cưa xuyên qua vậy. 

“Cuồng trùng. Con côn trùng được đặt trong cơ thể của cậu đang theo mệnh lệnh của ta mà đục khoét tim cậu.”

“C-Cuồng trùng...”

Cuồng trùng là loại ma thuật hắc ám tồi tệ nhất, loại ma thuật này thậm chí có thể nhận biết được những cảm xúc của một tên tay sai.   

Dường như Derus đã sử dụng cuồng trùng để biết được kế hoạch trốn thoát khỏi Gia tộc Robert của tôi. 

“T-Tôi vẫn chưa đủ để khoác lên mình vẻ bề ngoài của công lý mà ông thậm chí còn lo xa tới mức đưa cuồng trùng vào cơ thể tôi ư? Đồ khốn nạn đáng kinh tởm!”

“Đó không phải kinh tởm. Đó được gọi là cẩn thận. Và cậu thực sự đã phá vỡ giới hạn.”

Derus mỉm cười, ánh mắt ấm áp mà hắn ta bày ra trước công công chúng xuất hiện ngay trên khuôn mặt. 

“Có một câu nói rằng mỗi con người đang sống trên đời đều đeo một chiếc mặt nạ. Chỉ là so với người khác, mặt nạ của ta dày hơn một chút thôi.”

“Derus Robert...”

Tôi nghiến răng. Tôi rướn người lên, nén nỗi đau xé lòng. 

Tôi không thể chết nếu chưa kịp làm gì.

Tôi bị bắt cóc ở cái tuổi mà tôi không hề nhớ chính xác, và tôi được nuôi dưỡng để trở thành một con chó săn ngầm và sát thủ cho nhà Robert. 

Tôi đã sống mà quên đi tất cả cảm xúc và cảm giác, và tôi cũng chỉ tình cờ có thể thoát khỏi nó. 

Tôi nghĩ rằng cuối cùng tôi đã có thể sống cuộc sống mà bản thân mong muốn, nhưng hóa ra, đó không phải là chìa khóa mở cánh cửa nhà tù mà là sự trói buộc của cái chết đang chào đón tôi. 

Tôi đã phạm phải lỗi gì mà buộc mình phải sống như một con chó thế, tôi không biết nữa. 

Chết tiệt!

Một thứ nước đo đỏ lấp đầy cái giếng khô cạn của những cảm xúc. Đó là một cơn thịnh nộ mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được từ trước tới giờ. 

“Cậu có thể đứng được trong trạng thái đó?”

Vẻ mặt của Derus hơi dao động.

“Tôi sẽ không chào đón cái chết của mình trong ô nhục đâu.”

Tôi nắm chặt thanh kiếm ở thắt lưng. 

Các giác quan của tôi đã dự đoán trước được cái chết này một cách không mảy may nghi ngờ khi tôi bước vào khu vườn. 

Tôi sẽ chết ở đây.

Dù sao tôi cũng không thể cứ vậy mà chết. Ít nhất, chắn tay của hắn ta… Không, ít nhất tôi sẽ tạo ra một vết thương cho an ta và ra đi mãi mãi. 

“Ahhhhhh!”

Tôi tháo vỏ kiếm, tập trung luồng khí bùng nổ.

Tại thời điểm đó...

Lưỡi kiếm kéo dài ra đã bị gãy làm đôi. 

Xượt. 

Tôi nghe thấy tiếng dây chuyền quanh cổ rơi xuống. 

Thế giới quay cuồng khi đôi mắt lạnh lùng của Derus và mặt trăng đảo lộn. 

Ah....

Đó là khi tôi biết. Đầu của tôi đã bị chém đứt bởi thanh kiếm của Derus. 

Tuy nhiên, thanh kiếm của sát thủ không phải là tất cả những gì mắt thường có thể thấy được. 

Luồng khí đáng sợ ẩn sau lưỡi kiếm gãy bay về phía mặt Derus. 

“Thật tầm thường”

Derus xua tay như thể rất khó chịu. Với một cử chỉ nhẹ, đòn tấn công cuối cùng vụt tắt như ngọn lửa tàn rụi, như thể hắn ta chỉ vừa mới đánh bay một con ruồi vậy. 

Không có gì bất ngờ...

Derus được mệnh danh là một chiến binh mạnh nhất lục địa. Người chắc chắn rằng rằng tôi sẽ không thể nào chiến thắng được. 

Vì hắn ta mạnh mẽ, còn tôi thì yếu đuối. Tất nhiên là tôi không thể. 

Có… c … có thể!

Cơn thịnh nộ bắt đầu lan tràn từ đáy lòng của tôi rồi sục sôi như dung nham. 

Thật không công bằng khi cả cuộc đời của tôi bị Derus đùa giỡn, và đó là nỗi hổ thẹn vô cùng đau đớn khi bản thân không thể hoàn thành “Hỏa Nhẫn” mà tôi được số mệnh an bài. 

Tôi không thể chết lãng xẹt như vậy.

Làm Thần hay Quỷ cũng được.

Khi cơn thịnh nộ - mong muốn xé rách mặt nạ của Derus và cắt cổ hắn ta bằng bất cứ giá nào - nhấn chìm toàn bộ cơ thể của tôi, thế giới của tôi không còn chìm trong màu máu nữa. 

***

“Hmm...”

Derus Robert đưa tay phải lên và cau mày...

‘Ta chắc chắn đã ngăn chặn điều đó rồi.’

Có một vết thương nhỏ trên mu bàn tay của hắn ta, mặc dù đã chặt cắt đứt hoàn hảo nhát kiếm cuối cùng từ thứ rác rưởi đó. 

Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng hắn ta bị thương chảy máu. 

“Thật nực cười.”

Cậu ta đã tự mình phá vỡ sự tẩy não, chịu đựng sự tra tấn của cuồng trùng, và thậm chí còn để lại vết thương trên cơ thể của Derus. 

Thật kỳ quặc, hắn ta tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với con chó săn được nuôi để làm vật hữu ích. 

“Chỉ là...”

Raon hiện tại đã chết. Mặc dù cậu ta ta đi ngược lại với lẽ thường nhưng cũng không cần phải bận tâm với cậu ta nữa. 

“Dọn dẹp sạch sẽ.”

Những người lính ẩn trong bóng tối của khu vườn lao ra và tiến về phía xác của Raon ngay lúc Derus quay lưng lại. 

Chớp mắt. 

Sợi dây chuyền của Raon khi chìm sâu trong máu đỏ lại phát ra thứ ánh sáng hơi xan  nhưng lại không ai có thể nhìn thấy nó. 

 

 

Bạn đã được chọn bởi <Wrath>.


 

 

<Sự phẫn nộ> sẽ bao trùm cơ thể của bạn… Cơ thể của bạn đã chết!


 

 

Lỗi...

 

***

Chuyển kiếp. 

Một khái niệm viển vông mà nhiều người tin rằng có tồn tại, nhưng đồng thời cũng có nhiều người lại không tin. 

Raon cũng không tin thực sự có chuyện tái sinh. 

Khi không còn bị ràng buộc bởi việc tẩy não, cậu bận rộn với việc trốn thoát khỏi Gia tộc Robert. Thậm chí cậu còn chưa cả có thời gian để nghĩ đến những chuyện viển vông như vậy.

Cậu nghĩ chết là đã kết thúc. 

Tuy nhiên... 

“Ánh mặt trời của mẹ, nhìn này!”

Một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt đỏ và những lọn tóc vàng mềm mại trên vai đang lắc chiếc lắc đồ chơi màu xanh lam.

“Còn có lắc màu đỏ nữa này!”

Cô ấy cũng cầm một chiếc màu đỏ trên tay trái.

Lạch cạch!

Dù nhăn mặt vì tiếng lục lạc va vào nhau, nhưng cô gái tóc vàng vẫn không ngừng lắc tay. 

“Aboo.”

Roan khẽ thở dài và đưa tay đón lấy chiếc lắc lắc trẻ con. 

“Đúng! Cầm lấy đi con!”

Người phụ nữ tóc vàng mở rộng lối đi và đung đưa chiếc lắc lạch cạch một cách đầy thích thú. 

Có hai thứ che mất tầm mắt của cậu ấy. Một đôi chắn tay mũm mĩm như cái xúc xích và một người phụ nữ đang lắc chiếc lắc đồ chơi.

“Tôi vẫn chưa quen với việc này. Nhưng chắn tay này chắn tay của tôi, và người phụ nữ đó là mẹ tôi...”

Tên người phụ nữ là Sylvia. Mặc dù điều này còn khá khó tin, nhưng cậu lại tái sinh thành một đứa trẻ trong khi vẫn còn nhớ những kí ức với tư cách là một sát thủ ở tiền kiếp. 

Lúc đầu cậu ấy tự nhiên coi đó như một giấc mơ. 

Cậu ấy nghĩ rằng mọi thứ sẽ kết thúc sau khi cậu ngủ một giấc, nhưng dường như cậu chưa bao giờ tỉnh khỏi giấc mơ kỳ lạ này cho dù cậu đã ngủ bao nhiêu đi chăng nữa. 

Và thế là những ngày này đã trôi qua một đáng ngờ, rồi thành 100 ngày, và chỉ sau đó Raon mới chấp nhận sự thật rằng cậu ấy đã chuyển kiếp. 

“Ánh mặt trời của đây! Ở đây này!”

“A-wooo!”

Khi cậu từ từ bò về chiếc lúc lắc trẻ em, Sylvia lùi lại từng chút một. 

“Đúng rồi! Một chút nữa thôi!”

Raon theo sau Sylvia khi cậu ấy trườn và đưa tay về phía tiếng lúc lắc. 

“Aboo...”

Nhưng cơ thể của cậu không thể chịu được sức nặng của cái đầu gối nặng nề và bắt đầu nghiêng về bên phải.

“Ồ!”

Sylvia hất tung chiếc lúc lắc và chạy về phía Raon, ôm lấy cậu trong vhắn tay. 

“Bà ấy nhanh thật.”

Cơ thể của bà rất nhanh. Mặc dù cậu không thể phát hiện linh khí, nhưng có vẻ như là bà ấy đã tự mình học một số thế võ thích hợp với bản thân. 

“Con có thấy sợ không? Không sao cả. Tốt rồi.”

Sylvia vỗ lưng Raon. 

“Ooh.”

Raon bắt lấy tay của mẹ. Sự vỗ về của bà ấy không dừng lại mặc dù cậu ấy cho rằng bản thân mình không hề ngạc nhiên và tất cả đều ổn. 

“Ánh mặt trời của mẹ, chúng ta cùng đi xem hoa nhé?”

Sylvia bước tới cửa sổ, kéo rèm trong khi đang bế cậu. Ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng chiếu vào tựa như một tấm chăn bông mềm mại. 

‘Làm thế nào mà bà ấy vẫn gọi tôi là Ánh mặt trời nhỉ…’

‘Ánh mặt trời’, như Sylvia gọi cậu, không phải tên thật của cậu ấy. Đó là một cái tên cho trẻ sơ sinh. 

Chính người đứng đầu Gia tộc này sẽ đến và chọn cho cậu một cái tên, nhưng ông có vẻ bận kinh khủng và Raon vẫn chưa từng gặp của ông ấy. 

Vì vậy, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc được gọi bằng cái tên ‘Ánh mặt trời’ dù cậu đã hơn 100 ngày tuổi.

“Chà...”

Raon nhìn về phía sau, cậu vẫn đang nằm trong vòng tay của Sylvia. 

Căn phòng đủ rộng để chạy xung quanh, những bức tường có giấy dán tường màu biển sang trọng và những chiếc đèn kì diệu treo trên trần nhà chiếu sáng kể cả vào ban đêm. 

Cậu ấy không thể nhận biết quá nhiều được, vì cơ thể của cậu là một đứa bé và ngủ hơn hai mươi giờ một ngày, nhưng có một điều chắc chắn. 

Đây là một gia đình giàu có và có danh tiếng.

Không tệ nhỉ.’

Trong mọi trường hợp, một gia đình giàu có hoặc quyền lực đều hơn một gia đình bình thường. Bây giờ cậu ấy đã được sống lại, không những vậy còn được sống trong một gia đình giàu có. 

Mình cần phải trả thù.’

Cảm giác kinh khủng khi bị Derus chặt cổ vẫn còn in đậm trong trí của cậu. 

Cậu nghĩ rằng tất cả tình cảm của mình đã bị mài mòn khi được nuôi dưỡng như một sát thủ. Trí nhớ của cậu trước khi chết vẫn rất mãnh liệt, vì cơn thịnh nộ và khát khao của cậu vẫn còn rất rõ ràng. 

Nhưng mình không nên nóng vội.’

Raon hít thở sâu và xoa dịu cảm xúc của chính mình. 

Cậu ấy không hề biết gì về nơi ở, hay vị trí của của mình vì cậu chỉ sống trong căn phòng này. 

Sẽ không quá muộn để chuẩn bị trả thù sau khi nắm bắt được tình hình. 

Đức tính quan trọng của một sát thủ chính là sự kiên nhẫn, và cậu từng là người giỏi nhất trong số những sát thủ. 

Cậu ấy có thể kiềm chế cảm xúc của mình và có thể trả thù bất cứ lúc nào. 

‘Ngoài ra…

Cậu ấy có được ‘Hỏa Nhẫn’ trong tiền kiếm thông qua một số định mệnh, đây được cho là kỹ năng mạnh mẽ nhất mà một kiếm sĩ có thể đạt được một nghìn năm trước. 

Nếu cậu thành thạo “Hỏa Nhẫn”, cậu có thể giết chết Derus Robert không phải bằng cách áp sát mà thậm chí bằng cách đối mặt trực tiếp với hắn ta. 

Cậu sẽ phải chịu đựng và chịu đựng một lần nữa cho đến ngày đó. 

Dù sao thì, mình lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi…’

Cậu cảm thấy buồn ngủ trong vòng tay của Sylvia, dưới ánh nắng ấm áp. 

Cơ thể của một đứa trẻ gặp bất tiện về nhiều mặt. Cậu thực sự không dành nhiều thời gian để suy nghĩ, nhưng cậu đã chìm vào giấc ngủ rồi. 

“Con buồn ngủ hả, Ánh mặt trời của mẹ? Vậy thì ngủ đi nhé.”

Sylvia chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng cậu với một nụ cười. Cũng giống như khi cậu ngủ gật và đầu của cậu đang ngửa ra sau...

“Bà Sylvia.”

Cánh cửa mở ra mà không có tiếng gõ, và cô hầu gái của Sylvia bước vào phòng. 

“Chủ nhân Gia tộc đang ở đây!”

“Cha của tôi ư?”

Sylvia mở to mắt kinh ngạc trước lời nói của cô hầu gái.

“Cha?”

Có vẻ như người đứng đầu căn nhà này không phải là cha cậu, mà là ông, bởi vì bà ấy gọi cha.

“Tôi-Tôi phải chuẩn bị...”

“Quá muộn rồi! Ông ấy đang ở ngay bên ngoài!”

“Ôi trời!”

Sylvia và người hầu gái trở nên bối rối, dậm chân liên tục. 

Thịch thịch. 

Có tiếng bước chân ngoài cánh cửa khép hờ, âm thanh cứng ngắc khiến người ta phát run lên.

Ai là người đứng đầu Gia tộc này

Raon lén lút mở mắt và quay đầu nhìn về phía cửa. 

Một ông già với đôi mắt đỏ và mái tóc vàng óng mượt tiến lại gần. Sylvia và cô hầu gái run rẩy trước tiếng bước chân nặng nề của ông ấy.

“Ah..”

Thời gian trôi như chậm lại ngay khi nhìn thấy ánh mắt của ông cụ. Gần như cảm thấy như thể xung quanh cậu đã bị mờ đi bởi sự xuất hiện vô cùng oai vệ của ông ấy. 

“C-Cha.”

“Đây có phải là đứa trẻ đó không?”

Ông lão dừng lại trước mặt Sylvia và chỉ vào cằm của mình, trong ánh mắt lạnh lẽo. 

“Dạ, vâng ạ.”

Sylvia gật đầu một cách nặng nề và đưa Raon cho ông. 

“À...”

Đôi mắt tròn xoe của Raon ngày càng mở rộng. Khi cậu nhìn thẳng vào mặt ông ấy, cậu cảm thấy có vẻ như mình đã từng thấy ông ấy trước đây. 

‘Tóc vàng với đôi mắt đỏ. Một ông già với những nét lạnh lùng như thể bao quanh mình một tảng băng… Ôi!’

Một tia sét vang lên trong đầu của cậu.”

Glenn Zieghart, Vua Hủy Diệt phương Bắc!

Gia tộc được coi là đỉnh cao của lục địa này, và người đứng đầu Gia tộc đang nhìn cậu.

Cậu há hốc mồm vì kinh ngạc. 

Dường như cậu đã được tái sinh vào một gia đình quyền lực nhất lục địa rồi. 











 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương