Edit: Thư Quân.
Bạn học cũ đến Bắc Kinh, ăn cơm với cậu ta một bữa, quá bình thường.
Tối thứ sáu, dù là mười một giờ, cổng trường vẫn có rất nhiều người, ven đường đậu lác đác mấy chiếc xe.

Vừa có một trận mưa rơi xuống, bùn trên mặt đường phủ đầy lá vàng thu, trầm mặc với nước mưa.

Có người ôm sách vội vã lướt qua, có người trở về sau bữa ăn tụ tập, từng hàng thưa thớt đi từ đường cái đối diện qua sau khi cơm nước no nê, trùng hợp là mấy người ở Học viện Nhân văn, nhìn thấy bên cạnh bồn hoa có người, liền chủ động chào hỏi, “Lộ Thảo, ở đây làm gì thế?”
Trần Lộ Chu giấu hai tay trong túi, trên người vẫn mặc bộ đồng phục bóng chày màu đen khi nãy hôn Từ Chi ở cầu thang, tay áo màu trắng, bên dưới là quần thể thao màu xám, chân đi một đôi giày cùng hãng màu đen.

Lúc này cậu đang ngậm kẹo trong miệng, cúi đầu dùng mũi chân mài tàn thuốc bị người ta ném lung tung, muốn đá người ta sang thùng rác bên cạnh, hoàn toàn không nghe thấy có người gọi mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, mới trông thấy là vài bạn học nam lớp bên cạnh, không quen lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra là người ở học viện, biết tên một hai người, dạo này đang chơi bóng với nhau.

Mũi chân cậu còn mài tàn thuốc trên nền đất, nói: “Đang chờ bạn, lớp các cậu lại liên hoan?”
Trong đó có mấy nam sinh tiện thể đứng lại ven đường hút thuốc tán gẫu với cậu, trong đó có một người nhuộm tóc vàng rút bật lửa trong túi ra đưa cho những người khác, nói với Trần Lộ Chu: “Đúng lúc đang hàn huyên tới cậu.”
“Nói về tôi?” Trần Lộ Chu cúi đầu, tiếp tục đá đầu thuốc lá.
“Cậu với Từ Chi đó, hoa khôi của khoa Kiến trúc, hình như hai cậu rất thân nhau?”
Thật ra lúc ấy theo bản năng Trần Lộ Chu đã nhíu mày lại, cậu không thích nói chuyện về Từ Chi cùng người khác, càng huống chi là đám người không thân thiết gì này, vì vậy chỉ đáp: “Ừm, trước kia có quen, sao hả, tung tin đồn về chúng tôi?”
Người nọ cười ha ha một tiếng, ánh mắt sâu xa đốt điếu thuốc, nhả khói rồi nói: “Không, mọi người chỉ nói chơi thôi, sợ trai đẹp của học viện chúng ta bị người ta bắt cóc mang đi mất.”
Trần Lộ Chu tiếp tục nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Thôi đi, các cậu sợ tôi bắt cóc cô ấy thì có.”
Đối phương cười khan hai tiếng, “Nói thật, chúng tôi còn cược cậu không thể theo đuổi được cô ấy, hồi cấp ba cô ấy đã có bạn trai, nghe nói hình như cô ấy vẫn chưa quên được, lúc trước có người theo đuổi, cô ấy nói mình đã yêu khi còn học phổ thông, tạm thời không muốn yêu đương nữa.”
Không nhìn ra được biểu cảm gì trên mặt Trần Lộ Chu, cậu chỉ nhàn nhạt nhìn cậu ta, “Cấp ba? Cô ấy nói thế?”
Đối phương nhả khói thuốc, cười nói: “Tôi lừa cậu làm gì?”
Trần Lộ Chu ồ một tiếng, đúng lúc bên đường đối diện có chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại, cậu tưởng là Chu Ngưỡng Khởi, nên nhìn qua về hướng đó.
Kết quả người bước xuống xe taxi là người cậu không nghĩ tại sao lại xuất hiện ở đây.
Người nọ đeo balo hai quai, bước xuống xe, ngây người liếc nhìn trái phải, sau đó cúi đầu nhắn tin trên điện thoại.

Nếu như khắp trường học đều là học bá mặc áo sơ mi trắng và đeo mắt kính, ban đầu thoạt nhìn Trần Lộ Chu còn nghĩ là người giống người, nhưng dáng vẻ như mới đến đang đợi người tới đón kia, ít nhiều cũng xác định được là cậu ta.
Hơn nữa, trên người Đàm Tư có khí chất đặc biệt, cao chừng một mét tám, gầy nhom mà trắng, đôi môi luôn lúc nào cũng nhợt nhạt yếu ớt, hốc hác tiều tụy như thể ai cũng phải xin lỗi vì dáng vẻ của cậu ta, khiến ngay cả tài xế taxi cũng cảm thấy có phải mình thu nhiều tiền của cậu ta rồi không, cứ nhìn chằm chặp vào bảng giá tính toán.
Thấy Trần Lộ Chu mãi không nói chuyện, mấy nam sinh lớp bén cũng không trả lời nữa, chào tạm biệt với cậu rồi bước vào cổng trường.
Lúc ấy Trần Lộ Chu cũng không rời đi, đút hai tay trong túi, đứng ở trên bồn hoa, mũi chân thỉnh thoảng chạm đất, ngón tay trong túi không ngừng ấn vào màn hình khóa, làm điện thoại trong túi quần lúc sáng lúc tối, ánh mắt hơi thất thần nhìn xuống mặt đất, nghĩ để xem cậu ta tới tìm ai, trong lòng cậu đã lờ mờ đoán được đáp án, Đàm Tư cũng không có bạn học khác ở đây.
Cho nên khi nhìn thấy Từ Chi đeo kính ngửa mặt lên trời đi ra, cậu cũng không quá ngạc nhiên, cũng không bất ngờ, chỉ là không nhịn được cười lạnh trong lòng.


Bản vẽ cấu trúc đã làm xong chưa mà hơn nữa đêm còn ra ngoài ăn khuya với người ta thế này.
Sau khi bọn họ rời đi, Trần Lộ Chu lại đợi thêm mười phút, Chu Ngưỡng Khởi mới lững thững đến muộn, vội vàng đi xuống khỏi xe taxi.

Lúc ấy Trần Lộ Chu cũng không để ý, lơ đãng cúi đầu nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cậu cũng đoán được là Chu Ngưỡng Khởi, lúc tắt điện thoại nhảy xuống khỏi bồn hoa, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng đen to lớn lao về phía cậu mang theo cả gió, cậu không kịp tránh, một nắm đấm mạnh mẽ đập vào cằm cậu.
Cậu đau đến mức hít thở hai hơi, suýt nữa không đứng vững, may mà phản ứng nhanh, một tay ôm cằm, một tay túm lấy bả vai người mới tới, khó khăn trụ chân lại, ngẩng đầu lên thì thấy đúng là Chu Ngưỡng Khởi.
“Fuck, con mẹ nó cậu ra tay không biết nhìn sao?” Trần Lộ Chu cắn răng, hiếm có lúc mắng chửi thô tục.
Chu Ngưỡng Khởi cũng bối rối, vốn dĩ cậu ta định đấm vào ngực cậu, nhưng không ngờ cậu lại nhảy xuống khỏi bồn hoa, cú đấm không kịp thu lại liền va vào cằm của cậu.
“Mẹ kiếp, sao hôm nay cậu phản ứng chậm thế?” Chu Ngưỡng Khởi cũng không hiểu ra sao, trước kia cậu phản ứng nhanh hơn thế này nhiều, “Vừa nghĩa gì vậy?”
Trần Lộ Chu che cằm ngẩng đầu, đau điếng đến nỗi phải hít thở, kêu rên, trùng hợp là tay đang đặt lên vai cậu ta, cứng rắn như cục đá, thế là cậu cứ thể ngửa đầu, không lạnh không nhạt nhìn Chu Ngưỡng Khởi, “Tập gym rồi?”
Chu Ngưỡng Khởi đô hơn so với lúc Quốc Khánh, bây giờ trên người toàn là cơ bắp, nhìn rất giống huấn luyện viên tập thể dục phát thẻ cho người ta ven đường, nhưng lại không muốn khoe khoang cơ bắp với cậu, “Mặt cậu không làm sao chứ, nếu gương mặt này hốc hác, Từ Chi có nỡ đánh chết tôi không.”
Trần Lộ Chu thả tay xuống, cử động cằm hai cái, may mà không bị trật khớp, sau khi cảm giác đau điếng người tản đi, chỉ còn hơi đau, cậu cũng không chú ý, nhét tay vào trong túi cười lạnh, “Thôi đi, giờ cô ấy nào nhớ được tới tôi?”
Chu Ngưỡng Khởi nhìn gương mặt đẹp trai quen thuộc này, trái tim rốt cuộc cũng về lại chỗ cũ, thở phào nhẹ nhõm, “Cũng may, không bị làm sao.” Rồi lại nhìn cẩn thận, hình như khóe miệng hơi bị trầy da, “Có cần tới tiệm thuốc mua băng cá nhân không?”
“Thôi.” Trần Lộ Chu ủ rũ gạt tay cậu ta ra, “Sao cậu biết tôi đã tới Bắc Kinh? Từ Chi nói với cậu?”
Chu Ngưỡng Khởi nói: “Trong lớp tôi có người bạn học ở Học viện Mỹ thuật trường các cậu, gần đây cậu ta mới biết là cậu đã tới, cậu ta còn tưởng tôi cũng biết, nếu không cũng không nói cho tôi.

Hai cậu cũng quá đáng thật đấy, tới đây rồi mà không cũng liên lạc với tôi? Có ý gì?”
Trần Lộ Chu đi cùng cậu ta tới ngã tư đèn xanh đèn đỏ, chuẩn bị đi ăn gì đó, lúc này mới nói: “Có rất nhiều chuyện, vốn định cuối tuần rủ cậu ra ăn cơm, sắp thi giữa kỳ rồi, tôi bận học bù các lớp bị thiếu, dạo này cô ấy bị giáo viên của khoa ép phải thức ngày thức đêm, hai chúng tôi còn không có thời gian gặp mặt, gặp cậu lại càng không, định để qua đợt bận rộn này mới đi tìm cậu.”
Chu Ngưỡng Khởi lại khẽ đánh cậu, “Cậu không biết báo trước cho tôi qua Wechat sao?”
“Muốn tạo bất ngờ cho cậu mà.” Trần Lộ Chu nhìn cậu ta, lúc này mới không đau không ngứa mỉm cười, bên đường có một chiếc xe đạp bị đổ, cậu cúi xuống tiện tay dựng lên, nói, “Trước khi tới tôi cũng không nói cho cô ấy biết, cô ấy còn giận, phải dỗ cho cô ấy vui, tôi làm sao nhớ được tới cậu.”
Chu Ngưỡng Khởi: “… Khốn khiếp.”
Giờ này những quán ăn khuya gần trường học vẫn mở, Trần Lộ Chu vừa mới nhìn thấy Đàm Tư và Từ Chi đi vào cửa hàng bên cạnh.

Cậu quay đầu rẽ sang một quán thịt nướng khác, vừa đặt mông ngồi xuống, Chu Ngưỡng Khởi đã nóng lòng hỏi một câu, “Nghe giọng điệu của cậu là cãi nhau với Từ Chi rồi?”
Trần Lộ Chu ngồi xuống, tự nhiên ném thực đơn trên bàn cho cậu ta, sau đó uể oải dựa vào ghế, điềm nhiên nhìn cảnh đường phố bên ngoài, nói: “Đàm Tư đến rồi, Từ Chi đang ăn cơm với cậu ta.”
Chu Ngưỡng Khởi quét mã QR cạnh bàn, vừa nhìn đồ ăn trên thực đơn vừa chẹp miệng hai tiếng, “Tôi đang định bảo cậu gọi Từ Chi ra.

Ăn ở đâu, hay là chúng ta qua đó?”
“Đừng rảnh rỗi đi gây sự nữa.” Trần Lộ Chu lạnh lùng đưa tầm mắt ra bên ngoài.
Chu Ngưỡng Khởi nhìn cậu, thấy cậu bất thình lình nói câu, “Bạn học cũ tới Bắc Kinh, ăn với cậu ta một bữa cơm là quá bình thường.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Nhưng không bình thường là chẳng phải Đàm Tư đang học lại sao? Tại sao bỗng dưng cậu ta lại tới Bắc Kinh? Tới Bắc Kinh sao lại tới trường đại học các cậu? Không phải là tới đây du lịch chứ? Đáp án này còn chưa đủ rõ ràng sao? Cậu ta tới để tìm Từ Chi.”
“Thế thì đã sao, cậu ta là học sinh học lại, chưa biết tương lai thế nào, với chút tố chất tâm lý cỏn con đó của cậu ta, sang năm có thi đậu trường đại học A hay không đã là vấn đề, tới tìm Từ Chi làm gì? Để vẽ bánh nướng? Vậy tôi phải góp cho cậu ta chút rau thơm, Từ Chi thích ăn.” Trần Lộ Chu đặt điện thoại lên bàn, từ tốn nói.
Đúng lúc này, người phục vụ bưng một món nguội lên, là bắp đậu luộc, quên mang giấm cho bọn họ, “Chờ chút nhé, tôi đi lấy cho các bạn.”

“Không cần đâu, tôi chấm lên người cậu ta là được.” Chu Ngưỡng Khởi nói.
Trần Lộ Chu: “…”
Phục vụ khiếp sợ nhìn Chu Ngưỡng Khởi.
Chu Ngưỡng Khởi cười ha ha một tiếng, giơ đũa lên: “Nói đùa thôi, ngài đi lấy đi.”
Nói xong lại nhìn người đối diện, cậu ta nhìn quanh một vòng, phát hiện ra, người anh em của cậu ta vẫn đẹp trai kinh khủng, dù ăn mặc giống như thằng ngu, mặc đồng phục bóng chày gì đó, luôn thích mặc như một vận động viên, nhưng ánh mắt các cô gái vẫn giống như bị mù mà luôn dính lên người cậu, thế là, Chu Ngưỡng Khởi bỗng dưng hỏi một câu không đầu không cuối, “Sao tôi cảm thấy cậu đẹp trai hơn hồi nghỉ hè nhỉ, nhưng nói thật, tôi không dám tâng bốc trình độ chọn quần áo của cậu, cậu có thể mặc áo sơ mi trắng được không đại ca, dáng người cậu tốt như thế, không mặc áo sơ mi mà suốt ngày mặc mấy cái này làm gì?”
Tương tự, Trần Lộ Chu cũng không dám tán đồng về cách ăn mặc của Chu Ngưỡng Khởi.

Ngày nào cũng ăn mặc lòe loẹt như một cây thông Noel, đeo toàn dây xích trên người, đi trên đường giống như một con chó, nghe thấy bảy tám tiếng leng keng là biết cậu ta đã tới rồi.

Trần Lộ Chu cười nhạt, “Cậu bảo tôi bắt chước Đàm Tư? Cũng chỉ có cậu ta mặc áo sơ mi trắng mỗi ngày thôi.”
“Không phải chỉ cậu ta mới có thể mặc áo sơ mi trắng mà, áo sơ mi vest, chuẩn soái ca.

Không biết có phải gu thẩm mỹ từ nhỏ bị cậu uốn nắn hay thế nào, tóm lại tôi nhìn thấy hot boy trường chúng tôi tầm thường lắm.

Cậu biết người bạn học ở Học viện Mỹ thuật nói gì với tôi không? Cậu ta nói, tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới hot boy trường cấp ba là Trần Lộ Chu, con mẹ nó lên đại học hot boy trường vẫn là Trần Lộ Chu, ngay cả mẹ tôi cũng đổi hai người rồi, con mẹ nó thế mà hot boy trường vẫn là Trần Lộ Chu.”
Trần Lộ Chu: “…”
Trong quán có khá nhiều người, chen chúc nhốn nháo, tụ năm tụ ba vây quanh các bàn, mùi thơm ngào ngạt nóng hổi quanh quẩn toàn bộ mặt tiền của cửa hàng.

Từng gương mặt trẻ trung tràn đầy sức sống không khỏi khiến Chu Ngưỡng Khởi nhớ lại kỳ nghỉ hè đó, chỉ là xung quanh không phải là giọng địa phương của Khánh Nghi, mà giọng Bắc Kinh chính thống và pha trộn với nhiều ngôn ngữ địa phương khác nhau.
Hai người tiếp tục trò chuyện một hồi.
“Trường các cậu có rất nhiều người Bắc Kinh đúng không?”
“Bình thường.”
“Quan hệ giữa mọi người trong phòng ngủ của cậu thế nào? Phòng ngủ bọn tôi có hai tên ngốc, suốt ngày cãi nhau, tôi không thể chịu nổi, trong hai tên ngốc đó có một tên vô cùng cực phẩm, trông cũng tạm được, có một cô gái lấy lòng cậu ta, cậu ta liền gửi ảnh của cô ấy lên nhóm chat phòng ngủ, sau đó, vừa tắt đèn là cậu ta lại bắt đầu nói về người đẹp trong trường.”
Đại học không giống như cấp ba, ở cấp học phổ thông, mọi người trò chuyện về con gái tương đối đơn thuần và chỉ nói về cảm xúc.

Nhưng khi nam sinh đại học nói về con gái, trong câu chuyện ít nhiều cũng sẽ dính một chút đen tối, hỏi tới hỏi lui vẫn là mấy câu kia, có mấy chàng trai còn lấy chuyện này ra làm thứ để khoe mẽ, gửi ảnh giường chiếu của mình và bạn gái cho các bạn cùng phòng, không thể nói lộ liễu, nhưng tóm lại vẫn khiến ta không thoải mái.

Trần Lộ Chu đã gặp phải mấy lần khi chơi giết người sói trong phòng ngủ của Lý Khoa, cho nên cậu không thích nói chuyện về Từ Chi với những người khác.
Cuối cùng, Chu Ngưỡng Khởi vẫn không nén nổi tò mò, hỏi, “Tôi vừa hỏi cậu trên Wechat, cậu nói gia đình cậu xảy ra chuyện bất ngờ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Bọn họ ly hôn rồi, nộp đơn kiện ly hôn hơn hai tháng, Trần Tinh Tề bị ông ấy mang đi, còn tôi tách hộ ra ở riêng, không sống cùng ai hết.”
Chu Ngưỡng Khởi trố mắt nghẹn họng, miệng há to đến nỗi đủ nhét một quả trứng vịt vào, hồi lâu cũng không thể tỉnh táo lại, sợ hỏi nhiều sẽ khiến cậu phiền lòng, chưa kể tối nay tâm trạng cậu cũng không tốt, thế là sửng sốt thật lâu, cậu ta tặc lưỡi, nói dửng dưng, “Vậy năm sau ông ấy không được đánh giá là nhà doanh nghiệp điển hình nữa rồi.”

Trần Lộ Chu thờ ơ nhếch miệng, “… Cậu còn chẳng hài hước bằng bạn học của cậu.”
Chu Ngưỡng Khởi nhìn đám học sinh tụ tập bên ngoài, hào hứng nói: “Hay là tối nay tôi đến phòng ngủ của cậu chen chúc?”
Trần Lộ Chu uống một ngụm rượu, “Đừng, giường ký túc xá tôi ngủ một mình còn thấy khó, để tôi thuê phòng cho cậu, cậu ngủ ở khách sạn đi.”
Chu Ngưỡng Khởi nhìn cơ thể của hai người, đúng là cậu rất cao, gầy, còn cậu ta bây giờ vô cùng to lớn, bèn được voi đòi tiên: “Vậy thuê cho tôi phòng tổng thống.”
“Fuck cậu.” Trần Lộ Chu cười mắng, lười biếng đứng lên chuẩn bị đi tính tiền, “Nói thật, tình huống hiện tại của tôi là như vậy, nếu cậu thật sự là anh em của tôi thì tự cuốn chăn ra công viên nằm trên ghế đá một đêm đi.”
“Hừ.”
Cuối cùng vẫn thuê một phòng tiêu chuẩn, Trần Lộ Chu cũng không đi, ngủ ở khách sạn một đêm, lúc đó đã gần bốn giờ sáng, chân trời mờ ảo màu trắng, Trần Lộ Chu đang nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy Chu Ngưỡng Khởi còn đang nói về cuộc sống bi thảm khi lên đại học, có chút tuyệt vọng quay đầu nhìn Chu Ngưỡng Khởi, cậu ta nhìn thấy hai mắt cậu đỏ lựng, lập tức im miệng, “Được rồi, ngủ thôi.”
Kết quả cũng không biết mấy giờ, khi ấy Chu Ngưỡng Khởi còn tưởng sắp bảy tám giờ rồi, nhưng sắc trời bên ngoài vẫn rất tối, nghe thấy có tiếng người sột soạt thức dậy, liền mơ màng hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Trần Lộ Chu tỉnh lại rồi nhắm mắt dựa vào đầu giường tỉnh ngủ, cảm giác này rất khó chịu, vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ thì lại bị đồng hồ sinh học gọi tỉnh dậy.

Cậu dựa người một lúc, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh, mặc vào, giọng nói khản đặc: “Năm giờ.”
Chu Ngưỡng Khởi cũng chợt gác tay lên đầu: “Trường các cậu đều dậy sớm như thế sao? Nhưng hôm nay là thứ bảy mà.”
Cậu trở mình xuống giường, khom người ngồi bên mép giường, mặt sắp dán vào đầu gối, giọng nói trở nên rõ ràng hơn, nói đâu ra đấy: “Tôi trở về ăn sáng với cô ấy, sau đó sẽ về ký túc xá ngủ bù, lúc nào thức dậy thì cậu tự trả phòng đi, tự cậu đi chơi đâu đấy, chiều nay tôi có trận bóng, nếu cậu muốn xem thì tôi sẽ bảo Từ Chi ra đón, không có thẻ của trường thì ra vào rất khó.”
Chu Ngưỡng Khởi nghe câu được câu không, mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.
**
Nhưng Từ Chi ngủ quên mất, tối qua đi ăn khuya với Đàm Tư, khi quay về phòng ngủ lại thức đêm vẽ nốt bài tập kiến trúc, vì chiều tối hôm nay có trận bóng của khoa Trần Lộ Chu nên Từ Chi nghĩ hôm nay cô không có thời gian làm bài tập, chủ nhật lại phải ra ngoại thành chụp ảnh trên không, cho nên xấp xỉ ba bốn giờ cô mới ngủ, khi tỉnh lại đã là bảy tám giờ, lập tức cầm lấy điện thoại trên đầu giường gửi tin nhắn cho Trần Lộ Chu.
Từ Chi: Ăn sáng không?
Từ Chi: Trận bóng chiều nay lúc mấy giờ?
Trần Lộ Chu vẫn không trả lời, Từ Chi uống ly cà phê vào buổi sáng rồi tiếp tục làm bài, gần đến trưa lại nhắn tin cho cậu:??? Anh trai?
Hứa Củng Chúc cũng bị cô ảnh hưởng nên không thể không bò dậy khỏi giường, vừa đỡ cầu thang vừa đi xuống, lòng vẫn còn sợ hãi kể lể với cô, “Bây giờ trong đầu tớ toàn là câu nói của giáo viên kiến trúc, đường ngang của em phải cho người ta một cảm giác bình tĩnh, đường thẳng phải cao ngất trang trọng, đường cong thì phải trang nhã, cậu nói xem mấy cái từ đó ở đâu chui ra vậy? Tối qua tớ nằm mơ thấy cô ấy để lại nhận xét trong bản vẽ của tớ, ghi là: Em vẽ rất tốt, sau này không cần vẽ nữa.

Không ổn, năm sau tớ phải chuyển ngành thôi, tớ thật sự không chịu nổi ngày nào cũng phải thức đêm như vậy nữa.”
Điện thoại có tin nhắn Wechat, nhưng không phải là Trần Lộ Chu.
Từ Chi nhìn điện thoại, thở dài.
Hứa Củng Chúc vừa xuống giường, xỏ dép, “Làm sao đấy? Cãi nhau với hot boy Trần à?”
“Không phải,” Từ Chi mặc áo ngủ, đầu đội băng đô tai thỏ, ngửa gương mặt sạch sẽ bóng loáng lên, quay đầu, nhìn Hứa Củng Chúc bằng đôi mắt tròn đen láy, gác khuỷu tay lên lưng ghế, kẹp bút vẽ trong tay thích thú xoay vòng vòng, suy nghĩ một lúc, cô nói: “Củng Chúc, giúp tớ chuyện này được không, có một người bạn của tớ tới đây….”
Hứa Củng Chúc: “Có phải trận bóng buổi chiều của Trần Lộ Chu cậu không đi được không? Muốn để tớ hô cổ vũ thay cậu?!”
Từ Chi: “Không phải, người bạn đó của tớ là thí sinh học lại, năm nay thi không tốt, sang năm sau muốn thi vào trường chúng ta.

Cậu ấy nói muốn đến trường thăm thú để lấy động lực, muốn đi dạo trong trường vào ban ngày.

Chiều nay tớ muốn ở cùng Trần Lộ Chu, buổi chiều cậu dẫn cậu ấy đi dạo trong trường giúp tớ được không?”
Hứa Củng Chúc buồn bã nói: “Nhưng tớ muốn ngắm trai đẹp chơi bóng.”
Từ Chi nói: “Tớ cũng muốn ngắm bạn trai chơi bóng mà.”
Con ngươi trong mắt Hứa Củng Chúc rung lên chẳng khác nào động đất: “….

Vãi, hai cậu ở bên nhau rồi? Không phải cậu ấy còn đang theo đuổi cậu sao?”

Từ Chi đáp ừ, “Tớ định chờ cậu ấy thi xong sẽ nói, nhưng hôm nay chưa thấy cậu ấy trả lời tin nhắn, cậu biết chiều nay bọn họ thi đấu lúc mấy giờ không?”
Vừa dứt lời, cũng là lúc Lưu Ý Ti trở về từ thư viện, treo balo lên lưng ghế, “Trận bóng á? Vào lúc ba giờ chiều, nhưng lúc này khi đi về đây, tớ nhìn thấy Trần Lộ Chu với nhóm Triệu Thiên Tề đi từ trong tòa nhà ký túc xá ra, chắc là muốn tới sân bóng.”
Khoảng đến một rưỡi, Trần Lộ Chu vẫn không trả lời tin nhắn.

Từ Chi thay quần áo chuẩn bị đi xuống lầu, lúc này không có nhiều người ở sân bóng, mọi người tụ tập thành tốp năm tốp ba, cũng có nhiều cô gái mặc váy ngắn, chắc là đến từ Học viện Nhân văn.
Thời tiết Bắc Kinh thật sự khô ráo, hôm qua trời mưa, lúc này sân bóng đã hoàn toàn khô ráo, nhưng hôm nay trời nhiều mây, không có nắng nên sân bóng không được sạch sẽ lắm.

Lúc này trọng tài và các đạo cụ vẫn chưa được mang ra, chỉ có một vài nam sinh đang làm nóng người trên sân tập, ba bốn quả bóng rổ đập vào khung bóng rổ, thỉnh thoảng còn có các cô gái đi lên, cảnh tượng này rất ngẫu nhiên, quả nhiên là trận đấu bóng rổ của khoa.
Trần Lộ Chu dựa vào giá bóng rổ nói chuyện phiếm với ai đó, lúc Từ Chi bước vào, có lẽ người nói chuyện với cậu cũng biết cô là người đồng hương với cậu, bèn ra hiệu với cậu bằng ánh mắt.

Trần Lộ Chu quay đầu lại nhìn, ánh mắt sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt của hai người bình tĩnh đối diện trong năm giây giữa dòng người náo nhiệt.

Trần Lộ Chu mặt không biến sắc quay đầu lại, thờ ơ nhìn sân bóng mấy giây, lại cúi đầu suy nghĩ gì đó, khoảng mấy giây trôi qua, cậu mới uể oải đứng thẳng dậy, tiện thể cúi xuống nhặt một chai nước từ trong thùng nước bên cạnh, vừa vặn nắp vừa tiến lại gần cô.
Trần Lộ Chu vặn nước đưa cho cô, xoa bóp tay mình, “Dậy sớm nhỉ?”
“Điện thoại của cậu đâu?”
“Sạc trong phòng ngủ, hết pin.”
“Cậu chơi bóng mà không mang theo điện thoại?” Từ Chi uống nước, hỏi.
Trần Lộ Chu mỉm cười, giang rộng cánh tay, “Cậu muốn kiểm tra không? Thật sự không mang, tối qua ngủ bên ngoài với Chu Ngưỡng Khởi, không mang theo sạc, trở về phòng ký túc ngủ cả buổi sáng, lúc tỉnh dậy mới sạc.”
“Chu Ngưỡng Khởi tới rồi?” Từ Chi sửng sốt.
Nói xong trả lại nước cho cậu, Trần Lộ Chu vặn nước lại, tự mình cầm lấy, nói ừ: “Đợi tí nữa tôi sẽ về lấy điện thoại.

Có thể lúc tỉnh dậy cậu ta sẽ tới tìm tôi, hay cậu nhắn Wechat cho cậu ta, nói hai chúng ta đang ở cùng nhau, bảo cậu ta trực tiếp tới tìm cậu.”
“Chu Ngưỡng Khởi tìm cậu thì cậu nhớ phải lấy điện thoại, còn tôi tìm cậu, cậu lại nói là đang sạc.

Trần Lộ Chu, có phải cậu chán rồi không?”
“Cậu còn có mặt mũi hỏi câu này sao?” Cậu cúi đầu, lạnh lùng nói, “Hai chúng ta, người chán trước phải là cậu mới đúng.”
Từ Chi đột nhiên nhìn chằm chằm cậu, cũng không nhận ra những ánh mắt xung quanh, giơ tay lên muốn sờ khóe miệng của cậu, “Đừng động đậy, khóe miệng cậu bị làm sao thế? Có phải Chu Ngưỡng Khởi kích động quá đánh cậu không?”
“Cậu phản ứng nhanh đấy.” Trần Lộ Chu cúi mặt, không cho cô chạm vào mình, “Không có gì, cậu ta sơ ý.

Cậu biết chơi bóng không?”
Từ Chi: “Không biết lắm.”
Trần Lộ Chu cười, “Biết ném bóng vào rổ chứ?”
“Ừ.”
Hai người vừa nói, vừa chậm rãi đi đến giá bóng rổ, có hai ba người đang ở đó khởi động.
Trần Lộ Chu tiện tay đặt chai nước lên đệm, cởi áo khoác thể thao màu đen trên người xuống, nói nhỏ vào tai cô, “Vậy hai chúng ta ném mười quả đi, nếu cậu thắng, cậu nói ra yêu cầu nào thú vị hơn, có thể tôi sẽ thử cân nhắc.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương