Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta
-
74: Bạn Trai Trần Lộ Chu
Edit: Thư Quân.
Vừa mới tỏ tình với tôi xong.
Trên sân bóng rổ không có nhiều người, nhưng xung quanh thì có rất đông, mọi người tụ năm tụ ba, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía họ, còn có mấy chàng trai ồn ào huýt sáo, lúc Trần Lộ Chu đi qua muốn lấy bóng rổ, nhìn thấy Từ Chi đi phía sau liền không nhịn được ra sức trêu đùa, “Lộ Thảo à, trâu đấy.”
Trần Lộ Chu phớt lờ bọn họ, cầm lấy bóng trên tay cậu ta: “Tôi chơi với Từ Chi một lúc, các cậu có muốn tập luyện không?”
“Các cậu chơi đi, cứ chơi đi.” Đối phương lập tức chắp tay nhường bóng, rất có tính tự giác thêm vào một câu, “Không sao đâu, trận thi đấu của chúng ta có thể thua, còn bạn gái phải theo đuổi về tay mới được, chơi đi, chơi với cô ấy đi!”
Hai người vừa vào sân, Từ Chi liền nhìn thấy ven rìa sân bóng có mấy cô gái, cô liếc nhìn Trần Lộ Chu đang lấy cảm xúc: “Này, đội trưởng đội cổ động viên lớp các cậu bỏ đi rồi.”
Trần Lộ Chu à một tiếng, mắt nhìn thẳng vào khung bóng rổ, đứng dọc theo đường ba điểm, tiện tay ném một quả tạo ra đường parabol mượt mà, bộp, vào rổ, các chàng trai đứng bên ngoài sân la ó, huýt sáo.
Những tràng pháo tay vang dội khiến toàn bộ sân bóng bỗng trở nên sôi động.
Tuy nhiên, Từ Chi lại không chớp mắt nhìn những cô gái bắt đầu chuyển nước ra ngoài: “Đội trưởng đội cổ động viên lớp các cậu, hiệu trường thoát fan, còn di dời vật tư đi rồi.”
Trần Lộ Chu vừa nhặt bóng về, đập bóng xuống đất hai lần, lúc này mới quay đầu nhìn ra ngoài sân bóng, không khỏi mỉm cười, “Thần kinh, đó là đàn chị ở học viện chúng tôi, năm hai cũng có trận thi đấu ở ngay bên cạnh, đàn anh Giang Dư của cậu cũng đang ở bên đó, vật tư là của bọn họ.”
Từ Chi nói à.
Hai người đứng đối diện ở vạch phạt, Trần Lộ Chu nói rồi đưa quả bóng cho cô.
Từ Chi vừa muốn đón lấy, cậu đã rụt tay lại, lạnh lùng cụp mắt nhìn cô: “Muốn thắng hay là muốn thua?”
Từ Chi trêu cậu: “Đương nhiên là muốn thắng rồi, tôi đã đặt phòng khách sạn xong rồi đó.”
Trần Lộ Chu đứng yên nhìn cô, lời nói đầy ẩn ý: “Vậy tôi nhường cậu bốn quả, cậu mười, tôi sáu.”
Từ Chi: “Tôi đề nghị cậu nên dứt khoát, nhận thua đi.”
“Vậy thì không được.” Trần Lộ Chu rất có nguyên tắc vỗ nhẹ bóng xuống đất, sau đó tiện tay ném vào rổ, đường cong parabol bay vụt qua đầu cô, đập mạnh vào khung bóng rổ.
Lại vào nữa rồi, áp lực của Từ Chi tăng lên gấp bội, chỉ nghe thấy cậu tự nhiên nói khẽ với mình: “Dù sao cậu cũng phải cố gắng một chút, chẳng lẽ muốn ngủ với tôi lại dễ dàng như vậy?”
Từ trước tới nay cậu đều thẳng thắn, trái tim rõ như ban ngày, nhưng hiện tại sâu thẳm trong ánh mắt như xen lẫn cảm xúc khác khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Khi nhìn cô giống như một con mãnh thú hung ác nhất đang ẩn nấp trong rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm, thắn thắn và kích động.
Không hiểu sao nhịp tim Từ Chi lại đột ngột tăng lên, cô không biết liệu Trần Lộ Chu có đang nói nghiêm túc hay không, từ nãy tới giờ, cô vẫn cho là cậu nói đùa, bây giờ lại càng nhận ra có lẽ là cậu làm thật, “Cậu nghiêm túc?”
Trần Lộ Chu đứng tại chỗ nhìn cô, ánh mắt không quá tự nhiên lảng đi chỗ khác, lạnh lùng: “Ừ.”
Nếu không cậu có thể làm gì, lúc nãy vốn không muốn nói chuyện với cô trên sân bóng, nhưng thấy cô đứng một mình ở đó, cậu lại không đành lòng.
Thật ra trước khi tới Bắc Kinh, bọn họ đã từng gặp nhau.
Đàm Tư nói chuyện rất thẳng thắn, hỏi có phải cậu đang yêu đương với Từ Chi hay không.
Trần Lộ Chu không trả lời, chỉ hỏi ngược lại có liên quan gì tới cậu? Đàm Tư nói là không có quan hệ gì, thật ra hai cậu chỉ mới biết nhau một tháng, thật ra cô ấy không tốt như những gì cậu tưởng tượng đâu, Trần Lộ Chu, căn bản là cậu cũng không hiểu cô ấy, cô ấy là một người rất ích kỷ, cũng ghen tị với những người học giỏi hơn mình.
Cô ấy thù rất dai, hồi trước có tiệm photo trước cửa trường học lấy đắt của cô ấy năm tệ, có một dạo cô ấy còn sửa tên Wechat thành “Tiệm photo XX là cửa hàng đen”, còn dùng rất lâu.
Hơn nữa quan niệm đạo đức của cô ấy rất nhạt nhòa, nhìn thấy có bà cụ bị ngã trên đường, chắc chắn cô ấy sẽ không đỡ, bởi vì cô ấy sợ bị người khác lừa bịp, theo thói quen chỉ biết giữ an toàn cho mình.
Cách giải quyết vấn đề duy nhất của cô ấy chính là bạo lực, nếu cậu đã đến trường của chúng tôi thì cậu sẽ biết, ở bảng thông báo bây giờ vẫn dán tin vui đỗ đại học A và đơn xử phạt của cô ấy cạnh nhau.
Còn nữa, trước kia ngoại trừ Thái Oánh Oánh ra cô ấy còn có một người bạn thân nữa, sau này cô gái đó vào trại cai nghiện ma túy, bên cạnh cô ấy đều không phải người tốt lành gì.
À, sau khi mẹ cô ấy mất, bố cô ấy mắc bệnh trầm cảm trong khoảng thời gian dài, còn tự sát một lần, cô ấy nói bố mình là người rất dịu dàng.
Hồi ấy ngày nào cô ấy cũng sống trong lo sợ, khi ra ngoài phải cất hết đồ vật sắc nhọn, lúc lên lớp cũng mất tập trung, nghĩ xem mình có quên mang dao đi không, còn phải trốn học chạy về nhà xem nữa.
Với cả, thực ra cô ấy luôn hút thuốc, năm lớp 12 hút rất ác, cậu không biết đúng không.
Trần Lộ Chu, tôi đã từng ở Nhất Trung một khoảng thời gian, mọi người đều nói cậu tốt tính, là con nhà gia giáo, thành tích vượt trội, không dám nói là tốt đẹp hoàn toàn nhưng cậu không hề thiếu sót một điểm gì, nhưng người sạch sẽ lại ưu tú giống như cậu hẳn là rất hiếm.
Cuộc sống của cô ấy vô cùng hỗn loạn, sự xuất hiện của cậu đối với cô ấy mà nói chính là một đòn giáng kích thích.
Hay nói đúng hơn, cô ấy là một người rất dễ đi lệch đường, nhưng cô ấy có thể thi đậu đại học A là nhờ tôi kéo cô ấy đi từng bước, suốt hai năm cấp ba đều là tôi ngày đêm ở bên cạnh cô ấy, bài sai của cô ấy được tôi sửa, thói quen học tập của cô ấy cũng là do tôi đích thân chỉ dạy.
Lúc ấy Trần Lộ Chu nghe xong, cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Từ Chi mà Đàm Tư miêu tả rất xa lạ, nhưng cậu lại cảm thấy đúng là con người Từ Chi nên như thế này.
Tuy nhiên cậu nghĩ Đàm Tư là người thầy tinh thần của cô, mà cậu, ngoại trừ việc hôn cô ra thì không có bất kỳ trao đổi thực chất nào, cậu cảm bản thân mình thực sự là một món đồ rẻ tiền.
Vừa dứt lời, bên ngoài sân bóng có người nhỏ giọng gọi Từ Chi.
Hai người đồng loạt quay đầu lại, Hứa Củng Chúc dẫn theo Đàm Tư đứng ở ngoài sân bóng.
Đàm Tư mặc áo sơ mi trắng, đeo kính, sắc mặt vẫn trắng nhợt như thường, nhưng đôi mắt dưới cặp kính vẫn kiên định nhìn Từ Chi chăm chú.
Trần Lộ Chu mặt vô cảm thu lại tầm mắt, cúi đầu hời hợt vỗ bóng.
Từ Chi vừa định đi thì thấy Trần Lộ Chu giơ cao quả bóng lên khỏi đỉnh đầu, dùng tay đẩy, vừa ném bóng vừa nói một câu bâng quơ ―
“Nếu như bây giờ cậu tới gặp cậu ta, vậy sau này đừng tới tìm tôi nữa, tôi không kiên nhẫn dây dưa với cậu.
Hai chúng ta kết thúc tại đây.”
Bấy giờ Từ Chi mới biết vì sao hôm nay Trần Lộ Chu lại khó tính như vậy, “Có phải hôm qua cậu đã nhìn thấy không?”
Cậu nghiêm mặt không nói, khá mất hứng ném quả bóng xuống đất, hết hứng thú bước ra khỏi sân, cúi xuống cầm lấy một chai nước trên mặt đất, vặn nắp uống một ngụm.
Người bên cạnh không biết hai bọn họ xảy ra chuyện gì, còn tưởng là đang tạm nghỉ, lập tức đi tới hỏi Trần Lộ Chu có muốn uống trà sữa không, lớp trưởng nói sẽ mua cho mỗi người một ly.
Trần Lộ Chu ngửa đầu uống nước, vốn dĩ muốn nói là không cần, nghĩ rồi vẫn quay đầu bảo có, biết đầu Từ Chi muốn uống thì sao…..
Mẹ kiếp, cậu đúng là đồ rẻ tiền, đang cãi nhau còn phải nghĩ xem cô có muốn uống trà sữa hay không.
Lời nói uy hiếp này thực ra chẳng có tác dụng gì với Từ Chi, cô thẳng thừng nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Cậu thật sự nghĩ như vậy sao? Trần Lộ Chu, tôi còn tưởng là cậu cũng giống tôi.”
Ở rìa sân bóng vẫn có rất nhiều người, hai bọn họ đứng bên cạnh khung bóng rổ, đoán chắc là thấy bầu không khí không ổn nên không có ai đứng gần bọn họ.
Một nam sinh ngồi trên chiếc đệm phía sau thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt tò mò liếc sang đây, nhưng cũng không ai dám tới gần, những người muốn đi qua cũng cố tình đi đường vòng.
Trên mặt Trần Lộ Chu không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, dựa vào khung màu xanh lam, cười chế nhạo, “Thôi đi, tôi tự thẹn mình không bằng, bái phục.
Người khác theo đuổi tôi, cậu chỉ thiếu nước phất cờ hò reo bên cạnh thôi.
Cậu thực sự quan tâm đến tôi sao? Tối hôm qua Đàm Tư tới tìm cậu, cậu đi ăn khuya với cậu ta tôi hiểu, nhưng ít nhất cậu phải nói với tôi một tiếng chứ? Cậu coi tôi là gì, thật sự coi là bạn giường sao?”
“Tôi tưởng là cậu không để ý tới cậu ta, hơn nữa tôi cũng đã giải thích với cậu rất nhiều lần rồi mà, tôi không thích Đàm Tư, sau này cũng không thể thích được.
Trần Lộ Chu, cậu có bị ngốc không.”
“Nhưng cậu ta thích cậu.
Từ Chi, cậu nghĩ rằng tôi ngốc, còn về phía tôi, từ trước tới nay tôi luôn đối xử với cậu như bạn gái của mình, nếu không cậu nghĩ cậu có thể muốn hôn tôi là hôn được sao.
Nếu như là Cốc Nghiên tới tìm tôi, cậu biết tôi sẽ làm gì không? Tôi sẽ không giấu diếm cậu đi gặp cậu ta.
Nếu cậu cảm thấy không quan trọng, vậy chi bằng hai chúng ta đến đây thôi.”
Nói rồi, Trần Lộ Chu đứng thẳng dậy, lúc đi qua giỏ bóng rổ trùng hợp chặn mất đường bóng của người khác, cậu lạnh lùng đập bóng hai lượt, sau đó cũng không quay lại nhìn cô nữa.
**
Sau khi nhờ Hứa Củng Chúc tiễn Đàm Tư đi, Từ Chi tự trở về phòng ngủ ngồi suốt một buổi chiều, đường trục hoành của bản vẽ cấu trúc khiến người khác bình tĩnh cũng không thể nào làm cô bình tĩnh được.
Từ Chi uống hết nửa bình nước cũng thể thể tỉnh táo lại, cảm xúc này cô đã không có từ rất lâu rồi, kể lúc lúc mẹ cô mất, gia đình lục đục.
Trước khi Lâm Thu Điệp qua đời, dự án của bà đã có một số sai sót, rất nhiều công nhân không được phát tiền lương, Lâm Thu Điệp là người phụ trách dự án, nói đúng là ra có quan hệ khá tốt với bọn họ, thấy bà xảy ra chuyện, từng người chạy tới cửa nhà khóc lóc thắt cổ đòi tiền.
Lão Từ mắc chứng bệnh sợ xã hội không thể ứng phó được, bà cụ thì chỉ sợ sẽ cầm chày cán bột ra đánh người ta, vì những người đến nhà cũng rất khó đuổi, bình thường thì tươi cười khách sáo, niềm nở đón tiếp, lúc người ta đi lại nói những lời chanh chua cay nghiệt.
Còn có người ôm đứa con mới được nửa tháng tuổi đến cắm trại trước của nhà họ, lì lợm đuổi thế nào cũng không đi, phải lấy được tiền mới về.
Khi đó cô đã biết tức giận là cảm xúc vô dụng nhất trên thế giới, giận xong rồi vẫn phải đưa tiền, không viết thiếu tờ giấy nào.
Từ Chi tìm một bộ phim để xem, phòng ngủ cách gần sân bóng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng hô cổ vũ từ bên đó truyền tới hết đợt này đến đợt khác.
Lúc Chu Ngưỡng Khởi gọi điện cho cô, bộ phim điện ảnh sắp bước vào đoạn kết, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt phát hiện trời đã sắp tối rồi, bèn tháo tai nghe xuống, cầm lấy điện thoại trên bàn.
Chu Ngưỡng Khởi ở đầu dây bên kia điện thoại gấp gáp như đang có cháy, “Mẹ kiếp, cuối cùng cũng gọi được rồi, rốt cuộc Trần Lộ Chu đang ở đâu vậy hả, mẹ nó để tôi đợi cậu ta ở khách sạn cả ngày trời.”
Từ Chi tạm dừng hình ảnh trên máy tính, “Đang chơi bóng, nhưng chắc bây giờ đã xong rồi, cậu ấy không mang theo điện thoại.”
“Vậy chắc sẽ không tới đâu, tôi gọi điện thoại cho cậu ta cứ thấy tắt máy suốt.
Bây giờ cậu có bận không? Không bận thì hai chúng ta ra ngoài ăn cơm, tôi tạm thời có việc, lát nữa phải về.”
**
Chu Ngưỡng Khởi ngủ trong khách sạn cả một ngày, đói đến mức bụng xẹp lép, ngay sau khi ngồi xuống, cậu ta nhanh chóng gọi thức ăn và bảo ông chủ mang lên.
“Cậu không đợi Trần Lộ Chu sao?” Từ Chi vừa lật thực đơn đồ uống vừa hỏi.
Chu Ngưỡng Khởi rót một cốc nước, trả lời: “Ai mà biết được mấy giờ cậu ta xong, con trai chơi bóng phiền phức lắm, chắc sau đó cậu ta sẽ đi ăn với bạn cùng phòng, ăn xong còn phải về tắm rửa gội đầu, lại còn sấy tóc, ít nhất cũng phải mất một tiếng.
Chẳng lẽ hai cậu ở trường không thường xuyên hẹn nhau ăn cơm sao?”
“Hẹn chính thức như thế này thì rất ít, dạo này cậu ấy đang học bù.”
“Vậy hôm nay là cuối tuần, lát nữa chắc cậu ta sẽ gọi điện cho cậu.”
Từ Chi thở dài, “Không có đâu.”
Lúc này Chu Ngưỡng Khởi mới chợt nhớ ra, “Cậu ta còn chưa hết ghen ư? Không đến mức đó chứ, tối hôm qua cậu ta còn nói chuyện với tôi đến tận ba bốn giờ, hơn năm giờ sáng đã dậy, nói muốn quay trở về ăn sáng với cậu, tôi còn tưởng là cậu ta nghĩ thông rồi chứ.”
Bấy giờ Từ Chi mới ngẩng lên nhìn thẳng vào cậu ta: “Buổi sáng?”
Chu Ngưỡng Khởi gật đầu, thở dài, vừa tự rót nước cho bản thân vừa nói chuyện với Từ Chi, nói nhiều thì sợ Trần Lộ Chu đánh mình, không nói lại cảm thấy khó chịu thay cậu, cuối cùng nghĩ kỹ, thực ra cậu ta không phải là người có suy nghĩ thấu đáo, nhưng những chuyện liên quan đến Trần Lộ Chu thì cậu ta sẽ quan tâm nhiều hơn người khác một chút.
“Từ Chi, tôi chỉ nói với cậu thôi, sau đó cậu đừng nhắc lại với Trần Lộ Chu.
Bởi vì cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói với cậu ta về suy nghĩ này.””
“Ừ.”
“Thực ra cậu ta chưa từng có cảm giác an toàn, bởi vì đủ mọi lý do, cộng với điều kiện bản thân xuất sắc nên những người đến gần cậu ta không đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Đẹp trai, nhà giàu, thế nên cậu ta có yêu cầu rất cao với bản thân, buộc mình phải làm tốt nhất về mọi mặt, che giấu những khuyết điểm.
Vì không có cảm giác an toàn nên cậu ta luôn mang đến cảm giác ấy cho những người xung quanh, tình thân, tình yêu, hay tình bạn cũng vậy.
Cậu ta không có sự lựa chọn, mặc dù bọn tôi hay đùa nói cậu ta là con trai cưng của mẹ, nhưng đúng là cậu ta khác với bọn tôi, cậu ta không được làm nũng.
Hồi học tiểu học, cậu ta thi được vị trí đứng đầu lớp, mẹ cậu ta cảm thấy vị trí ấy chẳng có gì hay ho, cậu ta lại thi được hạng nhất toàn thành phố.”
“Gia đình bảo cậu ta chuyển trường cậu ta sẽ chuyển, bảo cậu ta đi du học cậu ta cũng đi, cậu ta luôn không ngừng thích ứng với hoàn cảnh mới.
Tôi từng chuyển trường một lần nên tôi biết để thích ứng với môi trường mới khó khăn như thế nào, nhưng từ trước tới nay, cậu ta chưa bao giờ bộc bạch với chúng tôi.
Cậu ta là người có thể tự tiêu hóa năng lượng tiêu cực, làm bạn thì càng không phải nói, cậu ta chưa bao giờ khiến tôi phải lo lắng khi cậu ta có thêm những người bạn mới.
Hai cậu mập mờ lâu như thế, cậu ta đã từng khiến cậu phải lo lắng lần nào chưa?”
“Mặc dù mấy tháng này cậu ta biến mất, nhưng tôi biết từng bước đi của cậu ta đều đang hướng về cậu.”
“Tôi cũng không biết cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, bố mẹ cậu ta đã ly hôn rồi, ngôi nhà duy nhất của cậu ta không còn nữa.
Cậu ta đã từng nói với tôi đấy là ngôi nhà duy nhất của mình.
Chắc cậu không hiểu đâu, cậu ta sẽ rất khó thoát ra khỏi một gia đình như thế.”
Có lẽ là Chu Ngưỡng Khởi cảm thấy chưa đủ đã nên ăn cơm xong lại muốn đi hát karaoke, ở dưới khách sạn cậu ta đặt phòng có một quán karaoke, cậu ta mướn một phòng nhỏ, lúc đang chọn hoa quả, Chu Ngưỡng Khởi nhận được tin nhắn của Trần Lộ Chu, xem xong liền nhét điện thoại vào túi, nói với Từ Chi: “Lát nữa Trần Lộ Chu sẽ tới đây, cậu ta vừa chơi bóng xong, bây giờ đang tắm.”
“Bây giờ mới xong?” Từ Chi đang chọn rượu, thuận miệng hỏi.
“Nói là bị trẹo chân, vừa đi tới phòng y tế.”
Thời điểm Trần Lộ Chu đẩy cửa bước vào phòng, Từ Chi theo bản năng nhìn xuống dưới chân cậu, không khập khiễng mà.
Cô nửa tin nửa ngờ nhìn Chu Ngưỡng Khởi, cậu ta đang gào giọng hát bài con tim đã chết vẫn muốn yêu, nhưng đôi mắt híp lại vẫn nhìn thấy rõ mồm một, thì thầm nói bên tai cô: “Người anh em lo lắng sao? Tôi đâu có nói là cậu ta bị trẹo chân, là bạn cùng phòng của cậu ta.”
“Nhạt nhẽo.” Từ Chi lườm cậu ta một cái.
Trần Lộ Chu bước vào, không nói chuyện với Từ Chi mà ngồi xuống bên cạnh Chu Ngưỡng Khởi.
Chu Ngưỡng Khởi bị kẹp ở giữa, vẻ mặt chìm đắm gào khóc với microphone, hát xong một bài, cậu ta đưa cuốn chọn bài hát cho Trần Lộ Chu, “Nào, hát một bài đi.”
Trần Lộ Chu ôm cánh tay dựa vào ghế sô pha, có lẽ vừa chơi bóng xong nên thực sự mệt mỏi, ánh mắt rã rời nhìn micro, “Thôi, vừa chơi bóng xong, bị khàn giọng.” Đúng là giọng nói hơi khàn, nói xong còn ho khan, phải hắng giọng.
“Thắng chứ?”
“Ừ.”
“Có nhất thiết phải khàn cả cổ như thế không?”
Cậu lười biếng thở dài, “Tóm lại là chưa từng chơi chung với nhau, không có sự ăn ý, tôi ra hiệu bằng tay bọn họ không hiểu, chỉ đành phải gọi tên.
Đội cổ động viên hô quá lớn tiếng, tôi gân cả giọng lên vào cũng không át lại được.
Nhưng trong đội đối phương có một người rất giỏi, tôi bị cậu ta cản phá hai lần, sang hiệp hai lơ ngơ tới nỗi không theo kịp hàng phòng ngự.”
“Thắng là được rồi, cậu đừng yêu cầu cao như thế.”
“Vậy thì không được, tôi mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, lần sau bắt buộc phải lấy lại.”
“Thôi đi, chứng ám ảnh cưỡng chế của cậu là cưỡng chế người khác.”
Trần Lộ Chu cong khóe miệng, hai người không nói chuyện nữa, phòng karaoke im ắng, Chu Ngưỡng Khởi lại đành phải cầm mic lên hát một mình, bên cạnh là hai vị thần bất động ngồi xem hình ảnh trên ti vi.
**
Ánh đèn trong phòng u ám, trên bàn bày ít trái cây và hạt dưa được tặng miễn phí, ánh sáng chập chờn di chuyển khắp phòng, ánh sáng của hình ảnh MV nhảy nhót trên gương mặt ba người không hiểu sao lại khiến người ta lo lắng không yên.
Giọng hát của Chu Ngưỡng Khởi quả thật rất đau lòng, trong tim cậu ta có tâm hồn nhạc rock, chất giọng khàn khàn, đó là chất giọng khàn mang thiên hướng cảm xúc, giống như trong ngực có một ngụm đờm lâu năm không nhổ được ra, phong cách hoàn toàn khác biệt với Trần Lộ Chu.
Giọng của Trần Lộ Chu trong trẻo, thỉnh thoảng lại gợi cảm một cách khó hiểu.
Hai người không nói lời nào, Chu Ngưỡng Khởi kẹp ở giữa trong bầu không khí này, cảm giác như mình đang bị hai tên cảnh sát mặc thường phục cưỡng bắt, không dám động đậy, sợ họ có thể móc súng ra bất cứ lúc nào.
Người khác khi yêu thì tự hành hạ bản thân, hai anh chị nham hiểm này yêu nhau con mẹ nó lại hành hạ người khác.
Chu Ngưỡng Khởi đành phải đảm nhiệm vai trò người truyền lời, điều này khá tốn nơ ron thần kinh.
Từ Chi nói: “Cậu hỏi xem cậu ấy đã ăn gì chưa, bên này có thể gọi món.”
Chu Ngưỡng Khởi lập tức chuyển lời, “Từ Chi hỏi cậu, bé yêu trong lòng cô ấy đã ăn cơm chưa?”
Người nọ ngả người trên sô pha, qua quýt mở rộng hai chân, mắt nhìn chăm chú vào tivi, nghe vật lặng lẽ liếc nhìn cậu ta một cái: “Bé yêu trong lòng là tự cậu thêm vào đúng không?”
Chu Ngưỡng Khởi vô tội lắc đầu: “Tuyệt đối không phải, tôi không có kinh nghiệm này.”
Bị điên mới tin cậu, Trần Lộ Chu miễn cưỡng nói: “Không ăn.”
Kết quả chợt nghe thấy cậu ta quay đầu nói với Từ Chi: “Cậu ta bảo cậu đút cho cậu ta ăn.”
Trần Lộ Chu nhìn thẳng lên màn hinh, dáng vẻ như ngoảnh mặt làm ngơ, không chút do dự nhấc chân lên đạp Chu Ngưỡng Khởi: “… Con mẹ nó tôi có nghe thấy đấy.”
Từ Chi vẫn nhìn cậu một cái rồi đi ra ngoài gọi món, gọi một bát cơm rang và mì vằn thắn.
Lúc cô quay lại, không biết Chu Ngưỡng Khởi đã đi đâu, trên ghế sô pha chỉ còn lại một người, dáng người cao lớn, trên người vẫn mặc áo hoodie màu đen của thương hiệu cậu thường hay mặc, chỉ là logo đã thay đổi vị trí, trên tay áo còn có hình thêu con hổ, cả người sạch sẽ tươi mát, trên tay cầm micro.
Trong phòng bao chỉ có hai người họ, bầu không khí càng đông đặc, không thể khuấy động được.
Từ Chi nhìn cậu cúi đầu cầm điện thoại di động chọn bài hát, thuận miệng hỏi một câu: “Chu Ngưỡng Khởi đâu?”
Cậu không thèm ngước mắt lên, một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm micro gãi tai, lạnh lùng trả lời: “Nhà vệ sinh.”
Vừa dứt lời, khúc nhạc dạo đầu chậm rãi vang lên, Từ Chi lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, muốn thử nghe xem cậu lại hát bài gì.
Khúc nhạo dạo này nghe có vẻ tươi vui, bài hát bắt đầu rất nhanh, không đến mấy giây sau, giọng hát cậu đã thoát ra khỏi mic, giọng hát trầm ấm đột nhiên truyền vào tai cô khiến cô cảm thấy nóng trong lòng.
“Trăng sáng chớp chớp tôi đặt em vào trong lòng bàn tay, những lời nói ra lại sợ em vờ như không nghe thấy….”
Từ Chi nhìn cậu, nhưng trên mặt cậu không có biểu cảm dư thừa nào, chỉ là đang hát mà thôi.
“Ding ding đong đong, tại sao đêm nay yên tĩnh đến vậy, chỉ chờ em thôi, hơi thở định đoạt….”
Không biết tại sao, nghe thấy lời bài hát này, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng dỗ như thế nào cũng không dỗ được của cậu, trái tim Từ Chi bỗng đập nhanh hơn, trong lòng như có những chú nai con chạy loạn.
“Mưa lất phất nhẹ rơi trên mái nhà, tiếng ve sầu kêu trong đêm hè lại quen thuộc đến thế, tí tách, sao đêm nay tôi lại mơ thấy em…”
Lúc Chu Ngưỡng Khởi trở về thì Trần Lộ Chu đã hát xong, cậu ta nghe điện thoại, đẩy cửa bước vào rồi vội vàng nói với hai người họ, “Trần Lộ Chu, tôi về trước đây, giáo viên phòng mỹ thuật của tôi không đem theo chìa khóa, tôi phải về rồi.”
Thế là trong phòng chỉ còn lại hai người, không ai lên tiếng nói chuyện.
Trần Lộ Chu ngồi đó chọn một đống bài mà không hát, chỉ nghe âm nhạc chuyển đi chuyển lại, chưa nghe hết một bài, cậu lại không còn kiên nhẫn nghe nữa nên chuyển sang bài khác.
Cậu ngồi dựa trên ghế sô pha, mở toang hai đùi, tay thờ ơ nghịch điện thoại, chuyển được một lúc, lại dừng nhạc, vui vẻ mở sang bài khác, quả thật nhìn không khác gì một tên lưu manh vô lại.
Hơn nữa mỗi lần Từ Chi nghe tới phần điệp khúc, hoặc là những cảm xúc da diết, nồng nàn, phấn khích hay buồn bã vừa mới thoát ra khỏi trái tim, những giai điệu mượt mà, du dương vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí, thì cậu lại bất ngờ tắt nhạc, hơn nữa list nhạc đều là.
《 Kẻ bội tình 》
《 Hoa hồ điệp 》
《 Bad girl 》
《 Hôn cứ như thật 》
《 Trò chơi chỉ là giấc mộng 》
《 Bị thương 》
《 Bắt đầu hiểu ra 》
《 Tôi ổn mà 》
《 Sao cậu nỡ lòng nào không cần tôi 》
《 Đồ khốn khiếp 》
Nhưng Từ Chi không nói câu nào, cứ lẳng lặng nhìn cậu đùa nghịch như giấu kim trong bịch bông.
Cuối cùng cô thản nhiên lên tiếng: “Phòng Chu Ngưỡng Khởi đặt trên lầu vẫn chưa trả, lúc tôi đi tính tiền, ông chủ nói lúc này trả phòng vẫn phải thanh toán tiền đầy đủ, tôi không cho cậu ta trả phòng nữa.”
Trần Lộ Chu liếc nhìn cô, luôn cảm thấy cô đang gợi ý điều gì đó, thật sự là muốn ngủ với cậu.
Trần Lộ Chu nói: “Giữ lại làm gì, cho ai ngủ?”
Hôm nay Từ Chi trang điểm nhẹ, sắc môi đậm hơn mọi ngày, làm nổi bật làn da trắng bóc, đôi mắt thẳng thừng sạch sẽ, trên người mặc chiếc áo len mỏng màu be, phác họa phần cổ nhẵn nhụi, hai chân vắt chéo lên nhau, mũi chân chạm nhẹ xuống đất, mặt không biến sắc trả lời: “Cậu không ngủ thì tôi ngủ.”
**
Khi cả hai bước vào thang máy, trong thang máy có thêm một cặp tình nhân trẻ, chàng trai đang đùa cô gái, nói sau này gặp sao băng không nên ước nguyện, anh vừa nghe thấy có người nói đó là nước tiểu và phân của phi hành gia.
Cô gái kinh ngạc thốt lên, dựa vào thang máy cười nắc nẻ, nói là em ít đọc sách, anh đừng dỗ em.
Không biết chàng trai nói với cô gái câu gì mà cô gái mặt đỏ tai hồng đấm khẽ vào người anh ta, nói anh thật phiền phức, hờn dỗi cũng phải ngọt ngào.
Cảnh tượng đỏ mặt như vậy thực ra có thể nhìn thấy khắp nơi trong khu vực trường đại học, tình yêu tuổi học trò luôn táo bạo và không thể kiềm chế.
Trần Lộ Chu không ấn nút lên tầng, Từ Chi nhìn cậu, hỏi như không có chuyện gì xảy ra: “Cậu không về phòng ngủ sao?”
Trần Lộ Chu đút một tay vào trong túi, cũng không nhìn cô, hành động của đôi bạn trẻ phía sau càng thân mật hơn, họ không sợ bị ai nhìn thấy.
Trần Lộ Chu cũng không thèm nhìn, ngửa đầu nhìn lên những con số màu đỏ nhảy tự động trên đầu thang máy, dáng vẻ như tất cả thế gian đều là hư vô, ngửa cổ nói: “Đưa cậu đến phòng rồi trở về phòng ngủ.”
Từ Chi thường không cảm thấy chen chúc khi đi thang máy với người khác, nhưng cậu cao gầy, vai rộng lưng thẳng, khiến cô cảm thấy thang máy này chật hẹp, hít thở cũng khó khăn, nhịp tim đập thình thịch.
“Lời nói ở sân bóng là nghiêm túc đúng không?”
“Ừ.”
Lúc cậu lạnh lùng đúng thật là lạnh lùng, chẳng trách, dù sao lớn bằng từng này rồi, chắc đã làm tổn thương không ít trái tim thiếu nữ.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Từ Chi đóng cửa phòng, ngồi trên ghế sô pha khoảng hai mươi phút, sau đó mới nhớ ra bản thân không mang theo thứ gì, nước tẩy trang, sữa rửa mặt.
Cô thở dài, cầm điện thoại chuẩn bị đi xuống lầu mua sữa rửa mặt, vừa mở cửa ra đã thấy một bóng đen bên trái, cô liếc nhìn sang theo bản năng, có người đang dựa vào tường.
Có lẽ Trần Lộ Chu cũng không ngờ cô lại đột nhiên mở cửa, cho nên lúc nhìn sang, tâm trạng trong mắt vẫn chưa được thu lại, ánh mắt trống rỗng và kìm nén, giống như bị ai đó cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, còn có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, sau đó cậu lại trở nên lạnh lùng, khoanh tay đi tới, cúi đầu nhìn cô, “Tôi khát, có nước không?”
Lúc Từ Chi quay người đi lấy nước cho cậu, cô nghe thấy cánh cửa phía sau đột nhiên đóng lại, còn tưởng là cửa không khóa nên tự động kéo về, cửa ở khách sạn này đều là loại đóng tự động, cô nghĩ mình đã nhốt Trần Lộ Chu ở bên ngoài nên quay đầu lại xem.
Khi đó, trước mắt cô là một bóng đen, cô bị người ta mạnh mẽ đè lên chiếc gương to gần cửa, cô mặc áo len mỏng, là kiểu có lỗ hở nên sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh cóng, phía trước lại nóng như lửa.
Một bên là sông băng, một bên là củi đốt, máu của cô dường như bắt đầu chạy tán loạn trong cơ thể, da đầu tê dại một hồi, ngón chân và dây thần kinh đều cong lại, cô không nhịn được hơi giãy giụa, nhưng người này thật sự đang như chơi với lửa, dùng một tay giam giữ hai tay cô ra phía sau, cúi đầu hôn lên cổ cô.
Từ Chi bị ép chỉ có thể ngửa cổ lên, bên tai là cảm giác ấm áp tê dại, cùng với vài cái cắn nhẹ của cậu, cô ngửa đầu nhìn lên trần nhà, cảm thấy thế giới như đang chao đảo.
Căn phòng còn chưa kịp bật đèn đã yên tĩnh không một tiếng động, ngoại trừ tiếng hít thở mãnh liệt của hai người và tiếng cắn cổ thất thường của người kia.
“Trần Lộ Chu, cậu cũng muốn đúng không? Cậu còn giả vờ?” Từ Chi gian nan ngửa cổ nói.
“Không muốn.” Giọng cậu hiếm khi khàn khàn mang theo dấu vết quyến rũ lạ thường, buồn bực trong cổ cô, hơi thở dồn dập nhưng cũng có sự ngây ngô của chuyện đó, “Nhưng tôi vừa đứng bên ngoài nghĩ hai mươi phút, hôm nay tôi không cam tâm trở về như vậy, tôi cho cậu hai sự lựa chọn.
Từ Chi, hoặc là tối nay hai ta ngủ với nhau, sau này làm người xa lạ trong trường học, hoặc là cậu để Trần Lộ Chu làm bạn trai của cậu.”
**
Độ khoảng nửa tiếng sau.
Chu Ngưỡng Khởi còn ở trên xe taxi vội vã chạy về phòng mỹ thuật, dọc đường xe cộ ùn tắc, ban đêm dưới ánh đèn của đuôi xe và đèn nê ông trông cô đơn trống vắng, nhất là đối với một học sinh xa nhà như cậu ta.
Chu Ngưỡng Khởi cô đơn lẻ bóng ngồi trên xe taxi, nhìn thế giới náo nhiệt với ánh đèn bên ngoài cửa sổ, cảm giác bơ vơ không có người đi cùng ở nơi xa lạ chợt trỗi dậy, không hiểu sao lại rơi vào cảm giác cô đơn sầu muộn.
May mắn thay, cậu ta còn có hai người bạn đồng hương.
Trùng hợp làm sao, tiếng điện thoại vang lên trong xe, cậu ta nhìn thấy là Trần Lộ Chu, quả nhiên là anh em có khác, thần giao cách cảm, cuộc gọi điện thoại an ủi này đến rất đúng lúc.
Chu Ngưỡng Khởi nhận, “Alo.”
Bên kia là giọng nói quen thuộc: “Này, cứu với, tôi thở không ra hơi rồi.”
Chu Ngưỡng Khởi sửng sốt, “Làm sao thế, áo len chật quá sao?”
“Không phải, là bạn gái tôi ôm quá chặt,” Giọng nói bên kia rất thiếu đòn, “Vừa mới tỏ tình với tôi xong.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Đồ chó!!!!!!!!!!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook