Edit: Thư Quân.
Cậu nói xem Trần Lộ Chu có khổ không?
Một tay Trần Lộ Chu vẫn cà lơ phất phơ chống trên thường, một tay khác nắm lấy cằm của cô, khẽ giơ lên, sau đó cúi đầu ngậm môi Từ Chi, gặm cắn từng chút một, dường như đang trêu chọc, lại như đang tìm cảm giác.

Tâm lý tựa như hồi nhỏ nghịch nến, nhìn thấy ánh nến chập chờn không nỡ thối tắt, nhưng không cưỡng lại được tâm tính nổi loạn, muốn dập tắt ngọn lửa này, vì vậy bèn thổi một hơi nhẹ trêu chọc, nhìn thấy ánh lửa lay động trong đêm tối, trôi dạt, lại thầm cân nhắc sức lực trong lòng, sau đó lại thổi “phù” một tiếng, cứ như vậy.
Từ Chi cảm thấy mình giống như cây nến kia, ngọn lửa trong lòng sắp bị dập tắt lại rục rịch, trái tim ngứa ngáy khó nhịn.

Trần Lộ Chu ngậm lấy môi cô từng chút một, chợt hôn lên mắt và lông mày của cô, hôn chóp mũi, hôn khóe môi, nhưng chậm chạp thật lâu không hạ xuống.
Từ Chi lại bị cậu trêu chọc đến mức tim đập nhanh nhiệt liệt, thình thịch va vào lồng ngực, tay ôm lấy eo cậu cũng đang không ngừng từ từ siết chặt, bên tai toàn là tiếng hít thở rối loạn của cậu, kể cả tiếng sấm đùng đoàng vang bên tai, trái tim như sắp trào ra ngoài cổ họng.
“Nhớ tôi không?” Trần Lộ Chu đột nhiên dừng lại, một tay chống lên tường, một tay chọc hai bên cằm của cô, mang theo ý muốn trả thù mà bóp mạnh hai cái.
Miệng Từ Chi bị bóp thành hình mỏ chim, có lẽ ánh mắt nhìn cậu mang theo khí ẩm của trời mưa nên có cảm giác vừa nóng vừa lạnh khó hiểu, thoáng chốc hiểu là cậu đang hỏi mấy tháng đầu, “Ừm.”
Tòa nhà dạy học tối đến kinh người, chắc có phòng không đóng kỹ cửa sổ nên mưa gió tràn vào, không biết đã làm rơi cái gì mà phát ra một tiếng vang.

Trần Lộ Chu nhìn sang bên đó theo bản năng, xác định không có ai lại quay đầu trở về, tay vẫn bóp hai bên gò má của cô, chỉ là hơi thả lỏng, ngón tay cái khẽ nhẹ nhàng vuốt ve, lạnh lùng nhìn cô: “Vậy tại sao không gọi cho tôi một lần nào?”
“Sau này sẽ nói với cậu, cậu cũng có chuyện không nói cho tôi biết, hai chúng ta lấy bí mật đổi bí mật.”
Còn chưa nói hết, môi đã bị đối phương cắn thật mạnh, thậm chí đối phương còn không khách sáo đưa đầu lưỡi vào, trực tiếp cạy răng cô, mạnh mẽ và tàn bạo chưa từng có.

Trong khoảnh khắc, mưa to như trút nước, mưa ngày càng dày, trong tiếng mưa rơi rào rào thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng sấm nổ làm người ta hoảng sợ, khiến những tiếng hôn bên trong cầu thanh tối không đèn càng trở nên kiều diễm kịch liệt hơn.
Cuối cùng mưa cũng nhỏ lại, tiếng mưa rào rào trở nên đứt quãng.

Nhưng mà sau mỗi lần thân mật, trong ánh mắt bọn họ đều mang theo tia lửa rực cháy, đợi sau khi dần tỉnh táo, mới có thêm sự thiếu tự nhiên, bầu không khí lại yên lặng một lúc lâu.
Hai người ngồi trên hai bậc cầu thang cuối cùng, bên kia cầu thang là góc chết, lúc mới bước vào, Trần Lộ Chu đã nhìn thấy máy quay trong góc tường, nghênh ngang dẫn cô đi một vòng quanh co rồi mới miễn cưỡng tìm thấy một góc tường đủ để nhét hai người vào, nhưng lúc này bọn họ lại đối diện với camera.
Từ Chi giơ tay về phía Trần Lộ Chu, “Đưa điện thoại cho tôi, tôi xem cà phê mua mấy ngày trước đã đến chưa.”
Lúc nãy khi hôn, điện thoại di động Từ Chi đang cầm trên tay bị cậu cầm lấy đút vào trong túi.
Trần Lộ Chu mặc đồng phục bóng chày, nút áo giữa mở toang, nghe lời tiện tay sờ vào trong túi quần áo đưa cho cô, “Giáo viên kiến trúc của các cậu khủng bố như vậy sao? Có cần thiết phải thức ngày thức đêm không?”
Từ Chi nhìn cậu, “Hot boy Trần, hai chúng ta đừng nói ai với ai, cậu còn thức khuya hơn cả tôi, thế nào, trận thi đấu giữa nhóm thủ khoa tỉnh của các cậu kết thúc rồi ư?”
“Vẫn chưa.” Cậu bật cười, “Lý Khoa vừa gọi cho tôi hai cuộc, chắc muốn rủ tôi đi chơi giết người sói, tóm lại là nhất định phải rủ tôi đi chơi, mấy ngày nay cậu ta bám lấy tôi đi tới thư viện, tan lớp lại hỏi tôi ở đâu, sợ tôi âm thầm cố gắng một mình.”
“Hồi cấp ba hai cậu đã xuất sắc rồi, lên đại học vẫn còn như vậy sao?”
“Cũng không phải, chủ yếu là mấy người tỉnh khác cũng khá lợi hại, không phải là so sánh cao thấp, mức độ khó của đề thi đại học khác nhau, nên mọi người đều muốn xem thử, sau khi có tiêu chuẩn thống nhất, mình sẽ có trình độ như thế nào trong nhóm người này.”
Từ Chi trầm ngâm nói: “Hiểu rồi, chỉ cần không thi được thứ hạng, thì cậu sẽ không định yêu đương.”
Lúc này Trần Lộ Chu mới nhìn cô, ném ra một câu điềm nhiên như không, “Chẳng phải cậu nói yêu đương không thú vị, hôn không thú vị, yêu đương rồi hôn cũng không thú vị, không yêu mà hôn mới không nhàm chán à?”
Từ Chi kêu lên một tiếng, dựa đầu vào vai cậu, tóc dính vào cổ cậu, mặt vô cảm đề xuất lối chơi mới nhất: “Không yêu mà hôn cũng chán rồi, không yêu mà lên giường có lẽ sẽ vui hơn.”
Trần Lộ Chu đang ngồi, cúi đầu nhìn cô dựa đầu vào vai mình, có lẽ là bị tức, cố ý nhún vai không cho cô dựa, tầm mắt nhìn về hành lang tối tăm phía trước, dửng dưng cảnh cáo: “Cậu đừng có được voi đòi tiên nữa đi.”

“Trần Lộ Chu, mẹ nó cậu thật sự nhàm chán.” Từ Chi mắng một câu, đầu vẫn dựa trên vai cậu, nhìn điện thoại kiểm tra gói hàng.
Trận mưa này tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Lúc này tiếng mưa bên ngoài đã sắp tạnh, có người che ô đi qua, hai người ngồi trên cầu thang khoảng nửa tiếng, có lẽ là do quá tối nên cũng không có người nhìn vào bên trong, thỉnh thoảng trong sân trường vẫn nghe thấy tiếng ve kêu mùa thu, tiếng ve mỏng manh, chắc số lượng chưa tới một phần trăm ở Khánh Nghi.
Lúc ấy Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn cô, thấy cô đang trả lời Wechat của ai đó, nhìn kỹ mới thấy là Giang Dư.

Chuyện này làm bùng lên ngọn lửa giận của cậu, trong lòng không vui vẻ lắm, lại nhún vai mình, muốn đẩy cô ra, cụp mắt xuống, giọng nói không lạnh không nhạt: “Dựa vào vai tôi trả lời Wechat cho người đàn ông khác, lá gan cậu lớn thật đấy.”
Từ Chi vừa nhắn vừa trả lời: “Cậu thôi đi, chẳng phải lúc trước cậu không coi anh ấy ra gì sao? Trần Lộ Chu, độ chua của cậu có thể đi ngâm cải thảo được rồi đấy.”
Trần Lộ Chu ngửa người ra sau, hai tay chống lên bậc thang, đầu Từ Chi liền tựa lên ngực cậu, dính vào ngực cậu.

Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn cô, tự giễu cười một tiếng, sau đó lười biếng nhìn sang nơi khác, thở dài, mang đao giấu thương nói….
“Cậu ta gà, cậu ta còn không thú vị, cậu ta chỉ muốn chính thức nói chuyện yêu đương với người nọ, nhưng cậu ta biết người này thích kích thích, sợ nếu yêu thật rồi, mấy hôm nữa cảm thấy cậu ta chán thì lại chia tay.

Nói chuyện với cô ấy phải tốn hết tâm tư, nói nhiều sợ cô ấy cảm thấy ngấy, nói ít lại sợ cô ấy cảm thấy lạnh nhạt, cả ngày lẫn đêm cậu ta đều nghĩ đến cô ấy, cô ấy còn cảm thấy cậu ta nhàm chán.


Cậu nói xem Trần Lộ Chu có khổ không?”
Từ Chi cười không ngừng được, ngẩng đầu lên, “Cậu thật sự nghĩ như vậy à?”
Cậu cúi đầu, lạnh lùng nhìn cô, “Ừ.”
Từ Chi nhướng mày, cười híp mắt: “Vậy chi bằng hai ta cứ như vậy cả đời, hình như cũng không tệ.”
“Cậu nghĩ hay lắm.”
“Tôi phát hiện con người cậu thích suy nghĩ nhiều thật đấy, cho dù có ngày ấy, như cậu nói là yêu đương rồi chia tay, nhưng cậu cũng phải suy nghĩ chứ, coi như cậu cũng là bạn trai cũ mối tình đầu của Từ Chi, chức vụ này có phải rất lợi hại không?”
Trần Lộ Chu đứng lên, đút một tay vào túi, mỉm cười, “Nghe có vẻ lợi hại hơn hot boy lớp trưởng một chút, dù sao vẻ đẹp của Từ Chi ai cũng biết mà.”
Từ Chi đứng trên bậc cầu thang nhìn cậu, “Trần Lộ Chu, lúc cậu có chuyện có thể không khiến người khác nghẹn thở không, cậu có bạn gái rồi đấy.”
“Vậy bây giờ tôi sửa.”
“Không kịp nữa rồi.”
**
Trần Lộ Chu về đến ký túc, cởi áo khoác treo trên ghế, mặc hoodie trắng và quần thể thao màu xám, sau đó ngả người về phía sau một cách nhàn nhã, mở rộng hai chân, gác chân lên thanh ngang của bàn, lắc lư, thờ ơ xoay vòng tròn điện thoại trên tay, nghĩ một lúc rồi vẫn cúi đầu mở khóa điện thoại, gọi điện thoại cho Liên Huệ.
Bên kia nhận điện thoại rất nhanh, nhưng cả hai đều trầm mặc, yên tĩnh khoảng ba mươi giây, Liên Huệ mới lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như thường.
“Ở bên đó con bận rộn lắm sao?”
Trần Lộ Chu nói vâng, ngả người vào ghế, cúi đầu không thấy rõ biểu cảm.

Bạn cùng phòng đang đeo tai nghe chơi game cũng không khỏi tò mò quay đầu nhìn cậu, bởi vì kể từ lúc khai giảng đến nay đã là hơn một tháng, lần đầu tiên thấy cậu gọi điện thoại về nhà.
“Mẹ không cần cho con tiền nữa, con sẽ lấy học bổng.” Trần Lộ Chu nói.
Giọng Liên Huệ cũng bình tĩnh, “Con có lấy được học bổng hay không không liên quan gì đến mẹ, hơn nữa học bổng ở trường con cao nhất cũng chỉ có một vạn năm trăm, nộp học phí xong con còn dư lại bao nhiêu? Tòa giao con cho mẹ, mẹ phải có nghĩa vụ nuôi dưỡng con, tiền mẹ sẽ gửi, con có cần hay không là chuyện của con.”

Nhưng thật ra thẻ ngân hàng bà cho Trần Lộ Chu không mang ra ngoài, vẫn để trong ngăn kéo ở phòng, “Sau này mẹ đừng gọi điện thoại cho Lý Khoa nữa, có chuyện gì con sẽ gọi cho mẹ, cứ như vậy đi.”
“Được,” Liên Huệ bổ sung thêm một câu, “Mẹ biết con không mang thẻ ngân hàng kia đi, sau này cứ nửa năm mẹ lại gửi qua Wechat cho con, con nhận, có lấy hay không là chuyện của con.”
Sau khi cúp máy, Trần Lộ Chu mới nhìn thấy trong Wechat có một khoản chuyển khoản chưa được thu nhận.

Liên Huệ rất hào phóng, chi phí sinh hoạt cho một học kỳ kên tới mười vạn tệ, nhiều hơn số tiền mà cậu có thể dùng trong thẻ phụ ở Khánh Nghi.
Cậu không làm thẻ ngân hàng địa phương, may mà trường học không dùng tiền mặt, mấy hôm nay vẫn dùng ví Alipay trên điện thoại, nhưng cậu biết, nếu như cậu không nhận, Liên Huệ sẽ cứ gửi đến khi nào cậu nhận mới thôi.
“Cậu muốn lấy học bổng sao?” Bạn cùng phòng đang chơi game, nghe thấy liền thuận miệng hỏi.
Trần Lộ Chu nói ừ, ngả người lên chiếc ghế dựa, cầm điện thoại di động để giữa hai chân đang mở toang, cúi đầu nhận chuyển khoản trên Wechat.
Bạn cùng phòng nhìn giao diện trò chơi, cũng không quay đầu lại nói, “Thảo nào dạo này thấy cậu liều mạng như thế, học bổng của trường chúng ta rất khó lấy, điểm tối thiểu phải trên 4.0, không được trượt môn, hơn nữa cũng không phải chuyên ngành nào cũng có người lấy được học bổng.

Ngành của chúng ta có lẽ càng khó hơn, dù sao cũng là Học viện Nhân văn mà, không phải là chuyên ngành chính của trường, giống như người bạn thân kia của cậu, ngành của Lý Khoa đó, ba chuyên ngành có khả năng sẽ bị chuyển tiền học bổng đi, ngành của chúng ta sẽ đứng đầu tiên.”
Đang nói chuyện, trên điện thoại bỗng nhảy ra một tin.
Chu Ngưỡng Khởi: “Đồ chó, mịa, cậu tới Bắc Kinh rồi????????”
Chu Ngưỡng Khởi: “Cậu chờ đấy cho tôi, tôi đang đi đón xe, chờ đấy cho ông, ông đi qua đánh chết cậu!!!”
**
Nhưng mà, điện thoại của Từ Chi cũng đồng thời nhảy ra một tin.
Đàm Tư: “Tôi tới Bắc Kinh rồi, có thể gặp mặt không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương