Quỷ Tam Quốc [bản dịch]
-
Chương 72
Đi đường cả một ngày trời, đến chập tối cả người và ngựa cũng đã kiệt sức. Trương Chiêu phái người đi lên trước dò đường, một lát sau tên lính quay về báo cách đó 2km có một dịch trạm để nghỉ chân, thế là Phỉ Tiềm lập tức xốc lại tinh thần, ra hiệu mọi người tăng tốc.
Dịch trạm là một trạm ngựa có nhiệm vụ việc tiếp nhận và vận chuyển công văn giấy tờ từ triều đình tới địa phương và đón tiếp phục vụ các đoàn sứ bộ và các quan lại kinh lý đi qua, mỗi trạm được cấp bốn con ngựa. Bình thường trong dịch trạm sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, những nhân viên truyền tin hoặc quan viên sẽ được đổi cho ngựa mới. Trong trạm có một ít binh sĩ đồn trú nhằm giữ gìn trị an, cho nên vào trong dịch trạm cũng tương tự đặt chân vào khu vực bảo hộ quân sự, đám giặc cướp không có gan xâm phạm, an toàn hơn việc cắm trại ở chân núi nhiều.
Bất quá đoàn người của Phỉ Tiềm vừa đến dịch trạm, Trương Chiêu bước qua trao đổi không lâu liền tức giận quay về:
“Mẹ nó, chỗ này là trạm tư nhân!”
Trạm tư nhân tức là dịch trạm nhưng do dân chúng tự mở, chỉ cần đến quan phủ lập hồ sơ liền xem như một loại chi nhánh của dịch trạm triều đình. Từ thời nhà Tần, việc truyền tải thông tin quân sự đã được chú trọng rất nhiều. Đến thời kỳ nhà Hán, vận chuyển thư từ đã được cải tiến bằng cách thay đổi từ vận chuyển bằng việc chạy bộ sang cưỡi ngựa, cũng đổi quy định thời Xuân Thu Chiến Quốc, từ 25km một trạm thành 150km một trạm. Về sau triều đình cảm thấy việc truyền tải tài liệu quân sự có vẻ chưa tận dụng hết công năng dịch trạm, vì vậy để đáp ứng nhu cầu quản lý của quốc gia, nhà Hán biết dịch trạm thành cơ quan có chức năng tiếp đón quan viên sứ giả nghỉ chân, thậm chí những dịch trạm lớn ở gần Lạc Dương còn có chức năng tiếp đón sứ giả ở quốc gia khác.
Tuy nhiên vì chi phí của đế quốc có hạn, phải chi có nhiều hạng mục khác, đồng thời Đông Hán thường xuyên xảy ra thiên tai lũ lụt, triều đình quyết định cho phép những người có gia cảnh tốt, thân nhân tốt, tài sản giàu tham gia thiết lập dịch trạm nhằm đảm bảo công văn cả nước được vận chuyển trơn tru.
Hiện giờ Phỉ Tiềm đang đụng phải một trạm tư nhân. Những quan chức có công vụ trên người giống Trương Chiêu sẽ được miễn phí chỗ nghỉ ngơi và ăn uống, nhưng trạm tư nhân có chút khác biệt, vì dù sao họ cũng phải tự chịu lời lỗ chứ không được triều đình trợ cấp, cho nên bình thường ngoại trừ những quan lớn hoặc có công vụ quan trọng ra, những quan viên quèn cỡ Trương Chiêu muốn dừng chân ăn cơm thì phải móc tiền túi.
Trương Chiêu lớn lên ở Tịnh Châu, một vùng đất nghèo đến không thể nghèo hơn của đế quốc, đã quen sống tằn tiện nên thường tính toán chi li, bản thân được phiếu cơm miễn phí mà phải chịu cảnh tự bỏ tiền chắc chắn sẽ khó chịu. Phỉ Tiềm cười bảo:
“Thôi không sao, mặt trời sắp xuống núi, chúng ta không kịp đến dịch trạm kế tiếp đâu, chi bằng cứ chịu khó nghỉ chân ở đây.”
Thế là Phúc thúc lấy một ít tiền đưa cho nhân viên dịch trạm. Tuy Phỉ Tiềm không có nhiều tiền, nhưng khi chia tay Thôi Hậu cũng có tặng lễ. Hôm ấy hắn thấy có Lữ Bố Trương Liêu Cao Thuận đứng đó đợi, nên cũng không nói nhiều mà dúi vào tay Phỉ Tiềm một chút vật dụng đi đường. Kết quả Phỉ Tiềm vừa mở túi ra, bên trong ngoài một ít vật dụng cá nhân còn có nhiều bạc vụn và vàng lá. Không thể không nói Thôi Hậu xuất thân từ gia tộc kinh doanh nên sự khéo léo trong giao tiếp vẫn có đủ. Thời đại này người ta hay dùng đồng ngũ thù nhất, nhưng tiền này vô cùng cồng kềnh, một là mang nhiều dễ bị kẻ gian để ý, hai là những hàng quán nhỏ không đủ tiền lẻ để thối. Tựa như khách thời hiện đại đi vào quán vỉa hè mà cầm tờ năm trăm ngàn, đoán chừng chủ quán rất muốn cầm đũa chọt chết ngươi. Tóm lại đối với người lữ hành, chỉ cần cầm trên tay chút bạc vụn hay vàng lá là được.
Có câu đồng tiền đi liền câu chuyện, qua vài câu xã giao cả đoàn đã có chỗ nghỉ ngơi ấm áp, ngựa cũng được thu xếp cho ăn cỏ, mấy gã nhân viên dịch trạm rất có mắt nhìn hàng, biết Phỉ Tiềm chi tiền nên cố ý chạy tới chào hỏi hắn. Quản lý dịch trạm thời Hán cũng xem như một chức quan tầm trung, thuộc loại cán bộ cơ sở, dưới trướng có khoảng mười mấy chân chạy. Ví dụ Lưu Bang năm đó được phân làm đình trưởng, khi đó hệ thống dịch trạm vẫn chưa ăn nên làm ra, 2km mới có một bưu cục, 5km mới có một đình, còn bây giờ 15km một dịch trạm. Tính ra quản lý ở dịch trạm còn lớn hơn Lưu Bang năm đó một cấp bậc.
Phỉ Tiềm còn chưa kịp tán gẫu với quản lý, bỗng mấy tên lính bên cạnh Trương Chiêu la lối ồn ào. Thì ra Phỉ Tiềm để Phúc thúc đi đưa phí ăn uống nghỉ ngơi, họ đều cho rằng mình được ăn bao no, ai dè đâu binh sĩ chỉ được cấp một chậu hạt túc mạch, họ ăn như hổ đói nên mới vài giây đã sạch cả, lúc gọi thêm thì lại bị nhân viên đòi thêm tiền. Tất nhiên binh sĩ làm sao chịu được, chưa kể họ còn trống thấy Phúc thúc bỏ ra hết ba miếng bạc vụn, nếu ở Lạc Dương có thể đủ cho họ gọi một bàn tiệc rượu khá khẩm ra chè chén, ở đây đã không có thịt và rượu, đến cả cơm cũng ăn không no thì quá đáng rồi? Thế là họ cho rằng mình đụng trúng đám gian thương, nháo nhào cả lên đòi đấm chết dịch trạm.
Quản lý dịch trạm luôn mồm kêu oan, còn đưa chậu ra mếu máo bảo cái chậu to bằng này, những hạt túc mạch đều được chọn lựa tỉ mỉ và bỏ vào cối xay để tách vỏ trấu, nào là 30kg ngũ cốc chỉ lấy được 20kg hạt tươi… Phỉ Tiềm cảm thấy có chút buồn cười, không nghĩ tới thời Tam Quốc cũng bị dính phải “sự kiện tôm lớn”.
(năm 2015, khách vào nhà hàng Shande live seafood ở Thanh Đảo để order một phần tôm biển loại to chiên tỏi giá 38 tệ trên menu và được phục vụ một phần có 40 con tôm. Nhưng khi tính bill, khách lại phải trả 1.250 tệ, khách hỏi thì chủ nhà hàng bảo tính giá theo từng con chứ k phải từng phần. Cuối cùng sự việc ầm ĩ trên weibo, nhà nước TQ cũng xuống phạt nhà hàng 90.000 tệ)
Có điều quản lý dịch trạm nói cũng không sai, hiện giờ bình dân bá tánh ăn cơm túc mạch đều ăn sạch cả vỏ trấu, cho nên hạt mạch tinh khiết có đắt hơn một chút. Nhưng nói thế nào đi nữa họ cũng không thể tốn nhiều tiền như vậy cho mấy chậu ngũ cốc, chưa kể mùa thu hoạch vừa kết thúc, chính là thời điểm lương thực rẻ nhất. Cho dù đợi đến mùa xuân năm sau, giá cả cũng sẽ không tăng cao lắm. Hắn cảm thấy mình không đáng phải cãi nhau vì mấy chậu cơm nên bảo:
“Ta còn tưởng là chuyện gì, cứ theo giá đó làm thêm hai chậu cơm cho ta.”
Sau đó hỏi thăm các binh sĩ xem hai chậu cơm có đủ hay không. Cả đám đều mồm năm miệng mười bảo đủ rồi, có người còn kêu chỉ cần thêm một chậu nữa là được. Phỉ Tiềm xua tay bảo không sao, gần đây các anh em khổ cực, ăn nhiều chút mới có sức.
Nhưng hắn cũng không thể để tên quản lý gian thương này hố hàng mình được, bắt đầu hỏi rõ trong dịch trạm có những hạng mục gì, phải chi tiêu bao nhiêu tiền. Tất nhiên tay quản lý là một kẻ lõi đời, hắn kê một đống thứ nhằm tính thêm tiền như cơm tối, điểm tâm sáng hôm sau, tiền hốt cỏ và cho ngựa ngủ trong chuồng, tiền phòng… Nếu muốn binh sĩ ở dịch trạm trực đêm canh chừng đồ đạc thì phải bỏ thêm phí thuê nhân sự.
Tay quản lý tủm tỉm cười, thấy mình kể ra một đống thứ làm Phỉ Tiềm ngẩn người, dương dương đắc ý nghĩ thầm ngươi có hỏi rõ thì làm được gì, cuối cùng cũng bị ta xoay như chong chóng. Ngày mai ta lại cố tình chêm thêm vài con số, để xem ngươi tra được kiểu gì? Không ngờ rằng Phỉ Tiềm tính nhẩm chốt lát rồi nói Phúc thúc đưa giấy bút cho mình, viết tất cả hạng mục quản lý dịch trạm vừa nói và tính ra kết quả rồi bảo:
“Ngươi xem thử nhé, tổng số tiền ngươi vừa nói là 2.736 đồng; vừa nãy ta đưa ngươi ba miếng bạc vụn, đổi theo tiêu chuẩn thì 1 lượng bạc vụn bằng 950 đồng, vị chi 3 lượng bạc sẽ là 2.850 đồng. Cho nên ngươi phải thối lại ta 114 đồng.”
“Hả? Ngài nói sao?”
Quản lý dịch trạm hoảng hốt tiếp nhận trang giấy, vội vã tính toán đến khi đầu chảy ướt đẫm mồ hôi mới ra kết quả, vẻ mặt chán nản bảo:
“Vâng, lang quân tính toán không sai…”
Phỉ Tiềm cười lớn bảo:
“Đã như vậy ta sẽ tạm thời gửi hàng ở đây, nếu ngươi làm cho bọn ta hài lòng, không chừng sẽ có thêm tiền thưởng.”
“Vâng, xin lang quân yên tâm, ta nhất định sẽ sắp xếp cho ngài hài lòng.”
Quản lý dịch trạm vừa lau mồ hôi vừa cúi đầu đáp lại, vừa quay sang thấy tên đầu bếp thò ra hóng chuyện lập tức giận cá chém thớt:
“Thằng khỉ kia làm gì đó, còn không mau nhanh chóng đốt lửa chuẩn bị nước nóng để các vị khách quý còn rửa mặt nghỉ ngơi…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook