Quỷ Tam Quốc [bản dịch]
-
Chương 169
“Năm nay lại được thấy cánh hoa đào nở rộ tung bay, thật đẹp biết bao…”
Đinh phu nhân đứng sau biệt viện, ngẩng đầu lên bồi ngồi ngắm cây đào.
“Mẹ…”
Một thằng nhóc bụ bẫm chạy ù té vào trong, nhìn thấy Đinh phu nhân ngơ ngác đứng dưới tán cây, kêu một tiếng rồi lè lưỡi đi tới bên cạnh nàng, cũng bắt chước Đinh phu nhân ngước cặp mắt bé con lên nhìn theo.
Kết quả nó chỉ thấy vài búp non mới nhú, ngoài ra cả nhánh cây trơ trọi chả có quái gì hay ho hết.
“Mẹ à, mẹ đang nhìn gì vậy?”
Thằng nhóc có chút tò mò hỏi. Lúc này Đinh phu nhân mới hồi phục tinh thần, cúi đầu mỉm cười với nó:
“Không có gì, mẹ nhìn vớ vẩn thôi. Mà phải rồi Tử Tu, mấy chú bác Hạ Hầu của con tới hết chưa?”
“Dạ đều đến rồi, còn có cả chú Tử Hiếu cũng tới chơi nữa!”
Tào Ngang vui vẻ khoa tay múa chân, cha muốn làm việc lớn, phận làm con dù chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn cảm thấy rất kích động muốn ủng hộ ông ta.
Tử Hiếu là tên tự của Tào Nhân, thuở nhỏ hắn đã giỏi cưỡi ngựa bắn cung, là một tay chiến binh khá thiện chiến, chuyện lớn thế này hắn không đến mới lạ. Đinh phu nhân nhẹ gật đầu, xoay người lại vuốt ve chỏm tóc trên đầu Tào Ngang:
“Con ngoan, mau đi theo tiếp đãi các chú bác, để mẹ ra sau nhà xem món ăn nấu tới đâu rồi. Giờ này chắc hẳn dê cũng được hầm nhừ.”
Đầu tiên Tào Ngang lễ phép gật đầu, sau đó nói:
“Mẹ đừng có sờ đầu con nhiều, lần trước chẳng phải bảo con đã lớn rồi sau, sờ nhiều sẽ không cao được nha!”
Đinh phu nhân nhịn không được cười lớn:
“Tốt, tốt, biết anh đã là thanh niên, đã lớn tướng, được chưa? Mau đi đi, để mẹ làm nhanh còn ra cùng.”
Đinh phu nhân nhìn theo bóng lưng vui vẻ của Tào Ngang, nụ cười trên khóe môi xinh chợt cứng ngắc, cuối cùng buông tiếng thở dài mệt mỏi.
Năm xưa nàng từng học qua hai bài thơ trong thi kinh của Khổng Tử:
Chiến xa có chiếc thùng cạn nhỏ
Càng xe thêm năm chỗ bọc da
Đai cương lồng xấp cương đào,
Có khoen bạc để dây da nối vào
Đùm thì dài, nệm bao da hổ
Thắng ngựa chúc, xanh đen trắng màu.
Nhớ chàng lòng dạ em sầu,
Tình chàng như ngọc ôn hòa dễ thương
Chàng thời nhà ván tạm nương
Lòng em bối rối nhớ thương tơ vò.
(Bài thơ này tên Tiểu Nhung 1, tiểu nhung nghĩa là chiến xa)
Bốn con ngựa đực mập to
Sáu dây cương ngựa một tay chàng cầm
Bên trong hai ngựa đỏ đen
Ngựa ô, hoàng mã song song bên ngoài
Rồng tô vẽ nằm bên khiên chắn
Khoen bạc thì xâu những dây cương
Chàng ơi, em nhớ em thương
Bên ngoài biên ải bạt ngàn dặm xa
Khi nào chàng trở lại nhà?
Mong chàng thắm thiết biết là mấy mươi?
(Bài thơ này tên Tiểu Nhung 2)
Đinh phu nhân khẽ ngâm nga, rồi lặng yên nuốt ngược những nỗi đau riêng vào lòng. Tào Tháo là người đàn ông của đời nàng, hắn ta cũng sắp giống như vậy, ngồi trên chiến xa lao thẳng ra chiến trường đầy biển gươm mưa máu.
Chiến tranh, hừ, lũ đàn ông suốt ngày chỉ biết ăn no rồi đánh nhau.
Với gương mặt lạnh tanh, Đinh phu nhân bước vào trong bếp. Biện phu nhân trông thấy Đinh phu nhân xuất hiện, vội cuống quít bỏ đồ xuống rồi đứng dậy hành lễ.
Lại nói về Biện phu nhân, do gia cảnh khốn khó nên bị bán vào lầu xanh. Một người xuất thân từ ca cơ chắc chắn sẽ có nhan sắc xinh đẹp, yểu điệu thục nữ. Nhờ đó mà năm 20 tuổi, nàng được Tào Tháo nạp về làm thiếp.
Mặc dù ba năm trước nàng sinh một đứa con trai cho Tào Tháo, nhưng thân phận cực kì thấp nên Đinh phu nhân hay tỏ ra coi thường người vợ lẽ, vì thế đối đãi có phần thiếu khoan dung với Biện phu nhân.
Quay trở lại đống đồ ăn trên bếp, Đinh phu nhân nhìn một chút gà luộc để trên bàn chỉnh tề, sau đó nhìn chiếc nồi nấu thịt cừu đang đỏ rực lửa, lấy muôi múc một muỗng canh nếm thử rồi bảo:
“Món này ổn, mang lên sảnh đi.”
Sau đó lại đi đến một chiếc nồi khác, Đinh phu nhân mở nắp ra, dùng đũa trúc kẹp một hạt đậu nành lên, chân mày nhíu lại:
“Sao em nấu đậu chín quá vậy?”
Biện Thị nghe vậy, cơ thể xinh đẹp run lên, nhỏ giọng nỉ non:
“Bẩm phu nhân, hôm qua lang quân bảo chàng không muốn ăn đậu cứng, cho nên thiếp mới…”
Đinh phu nhân khựng lại, rồi buông đũa trúc xuống, liếc nhìn Biện phu nhân rồi thở dài, sao đó lạnh lùng bảo:
“Ta biết rồi, em đổ hết, nấu một nồi mới đi.”
“Dạ…”
Đinh phu nhân biết lúc này nên cho Tào Tháo chồng mình ăn đậu nành nấu nát một chút sẽ tốt cho sức khỏe hơn. Bởi vì mấy ngày nay Tào Tháo nóng trong người, răng bị sưng nên đau nhức, không nên ăn đồ cứng.
Biện phu nhân cũng là muốn nghĩ cho chồng, nhưng Đinh phu nhân không chỉ nghĩ cho chồng mà phải nghĩ tới cảm nhận của khách khứa trong nhà.
Nồi đậu nành nấu chín sẽ hợp khẩu vị Tào Tháo, nhưng trên bàn cơm còn có anh em Hạ Hầu với Tào Nhân, những người này đang lúc trẻ tuổi, làm gì có ai thích ăn đồ nát nhừ chứ?
Huống hồ một trong những tiêu chuẩn của người khỏe mạnh chính là xem họ ăn được bao nhiêu và ăn được loại thức ăn gì.
Bây giờ chiến dịch sắp bắt đầu, lại để người ta biết hiện nay Tào Tháo chỉ có thể ăn được đậu nành nhão, lỡ kẻ đó có không có thiện ý, đại nghiệp của chồng nàng sẽ gặp vấn đề.
Bởi vậy Đinh phu nhân trực tiếp mệnh lệnh Biện phu nhân nấu thêm một nồi đồng khác, cũng không cần phải giải thích với nàng ta. Kể cả Tào Tháo có tới đây cũng sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Xét về việc hiểu rõ Tào Tháo, Đinh phu nhân tự tin trên đời này không ai bằng mình.
Bước ra khỏi gian bếp, nàng nhìn thấy cây đào ở sau biệt viện, lại tiếp tục ngẩn người ra.
Năm ấy cùng vào mùa hoa đảo nở rộ, nàng khoác áo tân nương gả cho Tào Tháo.
Năm ấy Huyện Tiếu ngập tràn sắc xuân, cánh hoa anh đào đỏ rực rơi trong gió rồi thả mình vào lòng đất yên ả, tựa như các cô gái động lòng xuân, môi son má phấn mời gọi đấng mày râu.
Khi đó anh thanh niên Tào Tháo trẻ tuổi phóng khoáng kết duyên cùng cô nàng Đinh Thị hương sắc như hoa. Đinh phu nhân là em họ (biểu muội) của Tào Tháo, cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn.
Thời điểm ngồi lên kiệu hoa, nàng tràn đầy vui vẻ, Tào Tháo trong mắt nàng là một đại anh hùng.
Người khác đều nói Tào Tháo tuổi trẻ phóng đãng ăn chơi, quá tùy hứng nên khó thành nghiệp lớn. Nhưng nàng biết ẩn sau dáng vẻ đàn đúm rượu chè đó là một trái tim nóng hổi đầy tham vọng. Nàng vô cùng sùng bái hắn.
Năm ấy dưới gốc cây đào, hắn dùng nhành hoa đẹp nhất cài lên đầu nàng, tỏ tình bằng giọng nói trầm ấm, cũng nói ra chí hướng của mình, muốn trở thành một nhân vật ghi danh sử sách, bảo vệ đế quốc, cứu vớt dân lành. Nàng tin tưởng hắn sẽ làm được.
Cũng chính vào năm đó, Tào Tháo được đề cử hiếu liêm, đến Lạc Dương làm quan lang. Không lâu sau, hắn được bổ nhiệm chức giáo úy Bắc Lạc Dương.
Người đời đều khuất phục trước quyền uy, còn hắn cầm roi ngũ sắc ra lệnh đánh chú của Kiển Thạc là Kiển Thúc vì phạm luật vác dao đi ra ngoài vào ban đêm, nhà nhà vỗ tay khen hay, còn hắn bị chuyển công tác sang huyện Đốn Khâu.
Chuyện xui rủi liên tiếp xảy ra, Tống Hoàng Hậu bị Hán Linh Đế phế truất do dùng tà thuật nguyền rủa hoàng đế. Anh họ Tào Tháo thông gia với nhà họ Tống nên Tào Tháo cũng bị liên lụy, chức quan bay mất phải về nhà. Nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của chồng, nàng vội vàng an ủi.
Năm ấy, vừa nghe tin triều đình gọi mình quay về, đêm đó hắn uống rượu say mèm, còn hào sảng làm mấy bài thơ, nói mình có cơ hội cống hiến cho triều đình, phải dốc hết ruột gan đền đáp.
Đáng tiếc đời không như là mơ, tâm thư kêu oan cho Trần Phiên, Đậu Vũ không được Hán Linh Đế ngó ngàng, đám lộng thần hoành hành khắp nơi. Nàng vẫn bên cạnh cổ vũ hắn.
Năm đó loạn khăn vàng nổ ra, rất nhiều tướng lĩnh chưa chiến đã bỏ chạy, hắn lại mạnh mẽ nhận chức kỵ đô úy, cùng đại tướng Hoàng Phủ Tung liều chết đột phá phòng thủ Dĩnh Xuyên, chém giết giặc khăn vàng nên được triều đình phong làm tướng quốc Tế Nam.
Khi ấy hắn viết thư cho nàng, bày tỏ nỗi nhớ nhung và kể lể rằng mình bắt đầu có một địa bàn nhỏ, có thể thực hiện được khát vọng của bản thân.
Cuộc vui ngắn chẳng tày gang, hắn lại vùi đầu vào việc chống tham nhũng. Nào là dâng thư đề nghị triều đình cách chức 80% quan lại ở Tế Nam, làm bọn họ sợ hãi sự nghiêm khắc mà bỏ chạy sang các quận khác. Hắn còn cho phá tan hơn 600 ngôi miếu thờ tà thần dị đoan, giúp người dân Tế Nam sống trong cảnh thái bình.
Đến một ngày hắn được triều đình điều sang làm thái thú quận Đông, nhưng sợ thập thường thị trả thù nên đành cáo ốm về quê lần hai. Nàng vẫn ở bên bầu bạn.
Năm đó Hán Linh Đế muốn chấn chỉnh quyền lực, thiết lập chế độ tám giáo úy Tây Viên, phong hắn làm Điển quân giáo úy. Sau mấy ngày do dự, hắn vẫn xách tay nải lên đường, vẫn mang theo trái tim đầy nhiệt huyết. Nhưng chưa được bao lâu lại cõng thêm tội danh, bị truy nã như chó nhà có tang, thế là hắn lại về nhà.
Nàng cho rằng hắn sẽ chán nản sự đời, nguyện một lòng sống nhàn cư đến răng long đầu bạc. Dè đầu hắn lại lấy hết tiền của tích góp được, chiêu mộ quân đội, tuyên bố mình phải ngồi lên cái ghế Chinh Tây tướng quân.
Ài, Đinh phu nhân vừa thở dài vừa ngắm cây đào trước viện. Lại thêm một năm mới, mùa xuân cũng thả những cơn gió mát rượi vào những con phố nhỏ.
A Man à, bao lâu rồi chàng chưa dắt tay ta đi ngắm hoa đào? Lòng chàng ôm trọn cả thiên hạ Đại Hán, nhưng liệu chàng có chừa cho ta một góc nhỏ trong tim không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook