Dương Hoằng khẽ nhếch môi, hắn vừa nói xong lập tức ngừng lại, chờ Phỉ Tiềm nghiền ngẫm bức thư. Phỉ Tiềm nhìn thoáng qua Dương Hoằng giống như cười mà không phải cười, hắn cũng mỉm cười lịch sự chắp tay hành lễ với Dương Hoằng, nhưng trong lòng thầm tính toán.

Gỗ quý trong rừng, ngọc trong hang đá tất nhiên là chỉ Viên Thuật có tấm lòng rộng rãi, khoan dung độ lượng, sẵn sàng dung nạp nhân tài.

Chuyện này không có vấn đề gì quá lớn, chủ yếu vẫn là mượn câu “ngọc trong hang đá” để biểu thị Viên Thuật muốn mời chào Phỉ Tiềm gia nhập thế lực của hắn, thậm chí bao quát cả nhà họ Hoàng và những sĩ tộc khác ở Kinh Châu.

Nhưng mấy câu phía sau lại có chút sâu xa nha… Người già hồi hương? Đại hiền nơi dân dã? Nếu như chỉ nghe sơ qua, lời Dương Hoằng nói rất bình thường, thế nhưng Phỉ Tiềm suy nghĩ kỹ, đã cảm thấy lời này có chút khó chịu.

Ý ngươi muốn nói ta là người già hồi hương hay đại hiền thôn dã? Thật sự rất buồn cười nha. Đương nhiên Phỉ Tiềm cũng không cho rằng bản thân là danh nhân hay người vĩ đại gì đó, nhưng bình thường người đi chiêu mộ sẽ không nói mấy câu này mới đúng.

Đáng lẽ Dương Hoằng phải bảo vừa nhìn đã thấy khí chất, thấy ánh hào quang…hoặc tặc lưỡi giả lả tiếc nuối Phỉ Tiềm không được Lưu Biểu trọng dụng, sau đó bĩu môi chê bai Lưu Biểu mắt chuột hạn hẹp mới đúng.

Người này nhìn không giống như thể loại ăn nói cuồng ngôn, dễ vạ miệng, hoặc kẻ hướng nội không giỏi giao tiếp, tại sao lại xảy ra lỗi cơ bản đến thế?

Hừm, Dương Hoằng, nhà họ Dương, Viên Thuật, nhà họ Viên…

Phỉ Tiềm không khỏi ngầm lắc đầu thở dài, hóa ra Dương Hoằng có ý nghĩ như vậy.

Nhà họ Viên ở Nam Dương và nhà họ Dương ở Hoằng Nông đều thuộc quan tộc, đứng ở hàng đầu trong bảng xếp hạng sĩ tộc đế quốc. Còn mình chỉ là một thằng con chi thứ của nhà họ Phỉ ở Hà Lạc, tất nhiên chênh lệch đẳng cấp quá cao.

Cũng như quan triều đình tại chức với quan về hưu có chênh lệch về thực quyền. Vì vậy Dương Hoằng cố ý nhấn mạnh chữ người già hồi hương đến tận hai lần. Ý muốn bảo nhà họ Viên và nhà họ Dương là hai sĩ tộc có huyết thống cao quý, còn Phỉ Tiềm ngươi bất kể như thế nào chỉ là con cháu của sĩ tộc hạng ba.

À mà có lẽ Dương Hoằng còn một số ám chỉ khác nữa. Ở thời đại này không có bao nhiêu quan tộc, do đó rất nhiều người liều cả mạng cũng cố trở thành học sinh hoặc làm mọi cách để kết giao với họ. Nên nhớ Đổng Trác, kẻ ăn tàng phá hại triều chính mà mọi người lên án, có được ngày hôm nay cũng nhờ năm đó nhà họ Viên dâng thư tiến cử.

Từ đó suy ra Dương Hoằng cố ý nói lời này là đang bảo nhà họ Dương và nhà họ Viên đang cho hắn mặt mũi rất lớn, ngoài ra hắn có được như ngày hôm nay cũng nhờ các sĩ tộc Kinh Châu sau lưng, chớ có nên tưởng bở mà đắc ý.

Kể cả Phỉ Tiềm là ngọc trong hang đá, cũng vẻn vẹn chỉ là một viên ngọc xuất hiện ở nơi quê mùa mà thôi, dù có cố cỡ nào cũng chẳng so nổi với nhà họ Viên và nhà họ Dương. Sau này có gia nhập thế lực cũng phải biết điều một chút.

Thật ra cũng khó trách Dương Hoằng kiêu ngạo như vậy, chỉ cần kẻ có chút thông minh liền biết. Thế cục hiện nay ngoài mặt là thiên hạ đánh Đổng Trác, nhưng thực tế người đứng ra đánh không phải dân chúng thấp cổ bé họng mà là nhà họ Viên lãnh đạo giới thanh lưu đánh Đổng Trác…

Tựa như việc nhà họ Viên đề bạt Đổng Trác, mặc kệ bây giờ hắn vinh quang ra sao, trước đó cũng đã từng nhận ơn mưa móc từ nhà họ Viên. Vậy mà giờ đây Đổng Trác đứng trên đỉnh cao danh vọng, lại há miệng ăn hết cả thịt to thịt nhỏ, khuynh đảo triều chính, ngay cả chén canh cũng không chia cho nhà họ Viên một ngụm nào.

Như vậy người khổ cục bày ra cục diện đập tan phe hoạn quan và ngoại thích, để sĩ tộc chính thức nắm quyền là nhà họ Viên có thể hài lòng được?

Kết quả xu hướng chính trị hiện nay của các sĩ tộc còn lại chính là hai con đường, hoặc gia nhập vào phe Đổng Trác, hoặc gia nhập vào nhà họ Viên mà đại diện là Viên Thiệu và Viên Thuật. Vậy thì họ nên chọn thế nào, dùng đầu gối nghĩ cũng biết.

Dương Hoằng nghĩ rất đơn giản, lúc này Phỉ Tiềm còn chưa đủ lông đủ cánh, trước tiên gõ cho một phát để tên này tỉnh táo lại.

Đáng tiếc Phỉ Tiềm là người xuyên không, biết rõ diễn biến lịch sử nên chưa bao giờ hắn muốn gia nhập vào phe Viên Thiệu và Viên Thuật cả. Hắn chắp tay cười bảo:

“Viên tướng quân có lòng yêu mến, Tiềm thật sự ngại đón nhận. Chỉ dám xem ngài ấy như ngựa đầu đàn, mặc cảm không dám sánh vai a.”

Ý là ta nguyện phụ thuộc vào Viên Thuật, tôn trọng nhà họ Viên và nhà họ Dương, không dám làm ra chuyện quá đáng gì. Tất nhiên ngươi là ngựa đầu đàn, ta không dám sánh vai nên cũng sẽ không ở cùng một chỗ với ngươi.

Bàn về công phu đầu môi chót lưỡi, anh nhân viên văn phòng Phỉ Tiềm cũng không kém gì đám con cháu thế hệ sau của sĩ tộc. Hiển nhiên Dương Hoằng không hiểu vì sao Phỉ Tiềm không hề có ý phục vụ cho nhà họ Viên, gia tộc lớn nhất trong đế quốc.

Hắn thận trọng gật đầu, lại hỏi tiếp:

“Khi nào Tử Uyên bắt đầu khởi hành đến Lạc Dương?”

Ý là ngươi đã không muốn gia nhập, vậy nhanh chóng thu dọn đồ lên đường đi.

“Ài, hiện tại binh sĩ đi đường mệt mỏi, thêm vào đó đường xá trước mắt còn nhiều trắc trở, đợi Tiềm sắp xếp mua sắm thêm một ngày, sáng mai sẽ lên đường.”

Riêng điều này thì Phỉ Tiềm nói sự thật. Binh sĩ cần tắm rửa nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, ăn chút cơm canh nóng, thuận tiện bổ sung thêm chút vật tư. Đương nhiên nếu anh đại gia Viên Thuật có thể tài trợ cho một khoản thì chẳng còn gì tốt bằng…

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Dương Hoằng lập tức lên tiếng:

“Ôi chao, chúa công ta cảm phục nghĩa thầy trò của Tử Uyên, đặc biệt tặng năm con dê, hai mươi con gà vịt, một tấn ba trăm kí ngô. Tử Uyên có thể phái người đến kho để lấy về.”

“Như vậy nhờ Dương trưởng sử chuyển lời cảm ơn của Tiềm đến Viên tướng quân.”

Phỉ Tiềm không cự tuyệt, vui vẻ chấp nhận rồi liếc mắt nhìn Dương Hoằng:

“Đồng thời ta cũng cảm ơn lòng tốt của Dương trưởng sử.”

Dương Hoằng lo lắng nhất chính là Phỉ Tiềm uy hiếp đến địa vị của mình, dù sao Phỉ Tiềm cũng là người đại biểu cho sĩ tộc Kinh Châu, cho nên một khi xảy ra xung đột, chắc chắn Viên Thuật sẽ đứng về phía Phỉ Tiềm.

Dù sao Viên Thuật đang muốn mượn đất Kinh Châu làm bàn đạp để chinh phục đế quốc, trước tiên phải đánh đuổi Lưu Biểu đã. Thật sự khi nãy Dương Hoằng cố ý chơi cứng chọi cứng, Phỉ Tiềm vẫn là người chiến thắng sau cùng.

Mà bây giờ kết quả không thể tốt hơn, Phỉ Tiềm đã biết điều, như vậy Dương Hoằng cũng sẽ không cố ý đi khó xử Phỉ Tiềm. Tương lai sau này ai cao ai thấp, Dương Hoằng chưa từng lo lắng. Một tên đại biểu của sĩ tộc Kinh Châu mà thôi, lấy gì so với nhà họ Dương lừng danh?

Chẳng bao lâu nữa chúa công sẽ đánh xuống Kinh Châu, lúc đó thân phận của Phỉ Tiềm sẽ mất đi tác dụng, còn nhà họ Dương vẫn là quan tộc lớn ở đế quốc, kiểu gì Viên Thuật cũng phải phong thưởng để trấn an hắn.

Bởi vậy Dương Hoằng cười, đứng dậy cáo từ, trước khi đi còn cố ý đến gặp Y Tịch, ngồi đàm đạo dăm ba câu rồi mới dẫn theo tùy tùng rời khỏi.

Chờ Dương Hoằng đi xa, ánh mắt Y Tịch đột nhiên sáng như đuốc, dùng tay áo che miệng cười:

“Chẳng hay Dương trưởng sử tìm Tử Uyên có việc chi?”

Kỳ thật Y Tịch cũng biết khả năng cao Phỉ Tiềm sẽ không nói cho hắn cụ thể là chuyện gì, hắn chỉ là muốn dựa vào đó để thử thăm dò phản ứng của Phỉ Tiềm mà thôi.

Trước khi đi Dương Hoằng có đưa cho Y Tịch một lá thư, chắc là để phản hồi đề nghị của Lưu Biểu.

“À cũng không có gì, chỉ là hỏi thăm ăn ở, sau đó bàn về chút đặc sản ở Kinh Châu mà thôi. Vậy lúc nãy Cơ Bà và Dương trưởng sử nói gì?”

“Ha ha, Dương trưởng sử cũng hỏi Tịch về vài danh lam thắng cảnh ở Kinh Châu thôi mà.”

Phỉ Tiềm cùng Y Tịch liếc nhau, không hẹn mà cùng cười lớn…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương