“Lại một mùa hoa đào nở…”

Lưu Bị đứng ở phía sau viện, ngẩng đầu ngắm cây đào vừa mới nhú mầm.

“Đại ca!”

Trương Phi đứng trước cửa viện, gân cuống họng hô thật lớn, âm thanh xuyên thấu khắp các hàng lang phòng ốc. Các chú chim sẻ đang ríu rít trên cây đào hoảng sợ suýt trượt chân rớt xuống đất, sau đó vội vàng đập cánh bay mất.

“Dực Đức, đại ca đang ở đây, đừng có ồn ào!”

Quan Vũ bên trong hậu viện đang nắm hai mắt, múa những đường đao, nghe thế liền cảm thấy không vui, khẽ quát một tiếng.

Trương Phi rụt cổ cười giả lả chạy tới nơi. Nói thật, người hắn tôn kính nhất là đại ca Lưu Bị, nhưng sợ nhất lại là nhị ca Quan Vũ.

Đầu tiên Trương Phi ngại ngùng nhìn Quan Vũ, thấy Quan Vũ tiếp tục nhắm hai mắt lại, đứng tấn rồi tiếp tục múa đao mới yên tâm quay sang Lưu Bị:

“Ha ha! Đại ca đoán xem hôm nay đệ mua được cái gì nè?”

“Ừ, đệ mua gì vậy, cho ta xem?”

Lưu Bị nhìn Trương Phi mỉm cười hòa ái, Trương Phi cũng cười ngây ngồ rồi duỗi hai ngón tay ra và bảo:

“Hai con heo! Đệ mua được hẳn hai con heo nha! Vừa đúng lúc phiên chợ có kẻ bán, may mắn đệ nhanh tay…”

Vừa nói một nửa, bỗng hắn phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng ngừng lại, lén lút liếc nhìn Quan Vũ rồi lại nhìn Lưu Bị. Quan Vũ ngưng luyện đao, dùng tay vuốt bộ râu dài, híp mắt đi sang bên họ.

Trương Phi cuống quít xua tay:

“Nhị ca đừng thế! Đệ có trả tiền đàng hoàng, trả đủ luôn! Chẳng qua khi đó nhà họ Đường ở phía tây thành cũng muốn mua, cho nên bấc đắc dĩ…”

Lưu Bị thở dài nhìn Trương Phi, thấy âm thanh Trương Phi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lắc đầu bảo:

“Thôi được rồi, đệ đem heo tới quân doanh, một con dùng để cải thiện bữa ăn cho các anh em chiến sĩ, con còn lại ướp gia vị, để dành mang theo trên đường.”

“Vâng..Ủa, nhưng…nhưng mà như vậy, đại ca phải ăn cái gì? Hay chúng ta chỉ đưa qua một con thôi?”

Lưu Bị lẳng lặng nhìn Trương Phi, không nói lời nào.

“Chuyện này… Hay đệ chỉ đưa một con rưỡi, còn nửa con giữ lại được không?”

Trương Phi tròn xoe mắt, nhìn Lưu Bị đầy mong đợi.

“Kêu đệ đưa heo thì đệ cứ đưa, dài dòng vậy làm gì?”

Quan Vũ nhíu mày nói. Trương Phi vẫn còn chưa từ bỏ ý định, cố gắng nói thêm câu nữa:

“Nếu không…nếu không có thể giữ lại một phần sườn heo được chứ? Với một cái chân heo nữa, nha đại ca, chỉ một cái thôi?”

Lưu Bị thở dài, cuối cùng mềm lòng nên đành gật đầu.

Thế là Trương Phi vui tớn cả lên, sợ Lưu Bị đổi ý, vội vàng chạy vội ra ngoài, miệng bên trong còn lầm bầm:

“Haha, ngon rồi, mình phải lựa cái chân nào béo mập một tí…”

Lưu Bị khẽ mỉm cười lắc đầu, thầm nghĩ tam đệ đúng là ham ăn nha. Năm đó hoa đào nở rộ, cũng chính hắn ngu ngơ cười với mình:

“Đại ca, cho ta đi cùng với…”

Lúc đó gã đại Hán thô lỗ mặt đầy râu quai nón kia vì nợ nước mà sẵn lòng bán sạch gia sản, dùng toàn bộ để chiêu mộ quân đội.

Tam đệ thích ăn thịt heo, nhất là thích ăn móng sau của heo, hắn luôn mồm bảo sức mạnh của hắn lớn vậy là do khi còn nhỏ được ăn rất nhiều móng heo. Nhưng hiện nay đã hai tháng trời, ba anh em không có nổi miếng thịt.

Tam đệ thích uống rượu gạo, nhất là loại rượu làm từ hỗn hợp gạo với bắp. Hắn rất hay khoe rằng mình uống loại rượu này đảm bảo ngàn chén không say. Nhưng bây giờ đã hơn nửa năm, cả ba người chưa có một chén rượu nào.

Tất nhiên tam đệ vẫn một lòng theo mình, chưa từng phàn nàn.

Nên nhớ lúc trước hắn không có rượu là cả người uể oải, không có thịt sẽ cảm thấy không vui. Tam đệ xuất thân từ gia đình phú thương giàu có, từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu khổ. Tất cả khổ cực hắn phải chịu đều bắt đầu từ khi đi theo mình.

Nhớ năm đó Đốc Bưu triều đình xuống hạch sách, trong cơn tức giận mình đã dẫn người xông vào dịch quán, trói tên quan hống hách đó đánh một trận rồi ném ấn từ quan. Tam đệ vẫn ngây ngô cười:

“Đại ca đừng lo, huynh đánh cũng đánh rồi, đệ sẽ đi với huynh.”

Tính ra tam đệ rất tin tưởng mình, còn hơn cả mình tin vào bản thân nữa. Hắn tin rằng mình nhất định có thể làm nên nghiệp lớn.

Thời còn bé, nhà hắn rất nghèo, chỉ có bốn bức tường che mưa che gió. Thứ duy nhất có giá trị chắc là cây cổ thụ mọc ở sân sau.

Bản thân hắn võ nghệ bình thường, học vấn cũng chẳng xuất sắc, gọi là biết chữ chứ chẳng thể sánh với các tài tử của đế quốc.

Ưu điểm lớn nhất của bản thân chính là mang trong mình dòng máu của tổ tiên Trung Sơn Tĩnh Vương. Nhưng từ khi Hán Vũ Đế ban hành Thôi Ân Lệnh, đất phong các vương hầu bị chia nhỏ rất nhiều. Đến thời hắn chỉ có căn nhà rách với mẫu ruộng toàn cỏ dại.

Chút vinh quanh còn sót lại của tổ tiên đã không còn dùng được nhiều nữa, tựa như đèn đom đóm giữa đêm khuya u tối. Hắn khát vọng có được sự nghiệp của bản thân, khát vọng có được vinh quanh của riêng mình!

“Đại ca, đệ sẽ theo huynh…”

Nhớ năm đó cánh hoa đào đỏ rực như máu, thắp cháy cả trời xuân, từng cánh hoa phiêu tán bay lang thang trong gió. Hắn và Quan Vũ, Trương Phi đứng dưới gốc cây hẹn thề sống chết có nhau. Tam đệ Trương Phi lẳng lặng nghe hắn giải bày nỗi lòng, sau đó cười hởn hờ xin đi theo.

Lưu Bị lại quay đầu nhìn Quan Vũ đang nhắm mắt tiếp tục luyện đao. Phải rồi, nhị đệ mình cũng là một tay anh hùng có tiếng nha.

Trong trí nhớ của Lưu Bị, cảnh tượng gương mặt đỏ như quả táo của nhị đệ cùng chiếc xe cũ kĩ luôn làm hắn bồi hồi mỗi khi nghĩ về.

Đó là lần đầu tiên Lưu Bị gặp Quan Vũ, dáng người cao hơn mét tám, mặt vô cùng vững chãi. Buồn cười thay, một người có làn da hơi đỏ như quả táo lại…đi bán táo. Nhìn chiếc xe lộc cộc trên đường, Lưu Bị đã hỏi:

“Chẳng hay huynh đài tới từ đâu?”

Quan Vũ lạnh nhạt đáp:

“Ta giết kẻ ác, bị truy nã phải lưu vong tới đây.”

Trong giọng nói hời hợt ấy lại mang cho Lưu Bị một cảm giác rất chính nghĩa lỗi lạc. Xưa nay Quan Vũ không thích giấu diếm, cũng không thích ẩn mình trước thiên hạ.

Đao pháp của Quan Vũ cũng vậy, chỉ đánh thẳng về phía trước, chỉ công không thủ, chỉ tiến không lùi. Hiện giờ hắn đang luyện tập, nhưng khi thực chiến, đòn thế nhanh đến mức Lưu Bị chỉ nhìn thấy tàn ảnh.

Năm đó giặc khăn vàng nổi lên làm loạn đế quốc, cũng chính thanh đao đó dính đầy máu tươi, chém ra một tương lai xán lạn cho ba anh em.

Từ đó trở đi, hắn đi đến chỗ nào đều rất an tâm, bởi vì luôn có lưỡi đao sắc bén như điện bên cạnh bảo vệ.

Lưu Bị đang ngơ ngác nhìn cây đào đến xuất thần, lại nghe tiếng Trương Phi hô to gọi nhỏ bên ngoài. Trương Phi bưng một chậu gốm lớn, bên trong có vài miếng sườn và một cái móng giò vừa nấu chín.

Hắn đặt chậu gốm xuống trước mặt Lưu Bị, hớn hở bảo:

“Đệ nấu xong rồi, đại ca ăn đi.”

Vừa nói vừa lén nuốt nước bọt. Lưu Bị lắc đầu cười:

“Thôi, ta không đói, đệ mau ăn đi.”

Trương Phi nhìn Lưu Bị, lại nhìn móng giò rồi quả quyết lắc đầu:

“Không được. Đại ca không ăn, ta cũng không ăn.”

Nhưng sau đó lại lén liếc cái móng. Lưu Bị vẫn mỉm cười, cầm kiếm chém móng giò làm ba phần:

“Giờ thì tốt rồi, ba anh em chúng ta mỗi người đều có phần, mau ăn thôi kẻo nguội.”

Trương Phi thấy thế vội cầm một phần đưa cho Lưu Bị, lại cầm một phần đưa cho Quan Vũ. Lúc này hắn mới tự tay cầm phần của mình, đặt trước mũi và nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Đến khi mở mắt ra, thấy đại ca và nhị ca đều nhìn mình chằm chằm, Trương Phi không khỏi cũng có chút thẹn đỏ mặt. Lưu Bị giơ miếng móng giò lên, ra hiệu cho cả hai:

“Hôm nay tuy không có rượu, nhưng cũng may chúng ta có thịt ăn, đợi khi nào khá khẩm hơn, ba chúng ta sẽ say sưa một trận.”

Quan Vũ Trương Phi đều gật đầu đồng ý. Lưu Bị lại ngẩng đầu nhìn cây đào, gió xuân sắp đến, hoa cũng sắp nở rồi. Lời thề ngày nào ở quận Trác vẫn còn vang vọng trong mây.

Ngày khởi binh sắp tới, một địa phương nhỏ bé như Hạ Mật đã không thể giữ chân mình được nữa. Nhị đệ, tam đệ, chúng ta phải bước vào một hành trình mới, cùng nhau tìm kiếm vinh quang thuộc về chúng ta…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương