Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 69: Cổ độc (4)

Mộc Kinh Vân xuất hiện từ trong cái đống xiềng xích chất chồng kia.

- Goooooo!

Vẻ ngoài của hắn trông thật bất thường.

Chẳng lẽ hắn bị Cổ độc sinh ra nuốt chửng rồi sao?

Thanh Linh dùng tẩu thuốc chỉ vào Mộc Kinh Vân, tức giận chất vấn.

- Tiểu tử ngu ngốc. Cuối cùng thì ngươi cũng bị ăn mất rồi sao?

Trước câu hỏi đó, Mộc Kinh Vân mím môi, rồi nhìn Thanh Linh và mở lời.

"Ta không bị ăn mà là ta đã ăn nó mới đúng."

-!?

Biểu cảm của Thanh Linh trong nháy mắt trở nên ngơ ngác.

Chỉ cần nghe cách nói chuyện đặc biệt của hắn, nàng ấy cũng có thể nhận ra rằng đó không phải Phách bị chiếm đoạt mà chính là Mộc Kinh Vân.

"Ngài sao vậy?"

-....... Ngươi thực sự đã ăn nó sao?

Trước câu hỏi của nàng ấy, Mộc Kinh Vân nhún vai trả lời.

"Như ngài thấy đấy."

-Ha!

Thật là nực cười.

Ngay cả khi cái mạng của hắn cứng đến mấy, tỷ lệ thất bại vẫn cao hơn thành công.

Tuy nhiên, tên phàm phu tục tử này đã làm được điều đó.

"Chỉ là ta đã ăn quá nhiều, đến mức ta cảm tưởng như bụng mình sắp nổ tung rồi."

- Bụng sắp nổ tung?

“Đúng vậy. Có vẻ như ta đã ăn hơi nhiều.”

Bằng cách nào đó, hắn đã thành công trong việc hấp thụ khí của nó sau cả quá trình dài giằng co.

Tuy nhiên, có vấn đề phát sinh.

Rõ ràng hắn đã hấp thụ khí, nhưng oán niệm và tử khí mà hắn sở hữu rất khác so với những gì hắn hấp thụ trước đó từ những kẻ hắn giết.

Trước lời nói của Mộc Kinh Vân, Thanh Linh cau mày.

'Giờ nghĩ lại thì tên này vẫn là phàm nhân.'

Thanh Linh cảm thấy hối hận.

Có lẽ vì đã là oan hồn hơn 100 năm nên suy nghĩ khi còn là phàm nhân của nàng ấy đã trở nên cứng nhắc.

Thân xác phàm nhân có thể được ví như một cái bát.

Những gì mà cái bát chứa được luôn có giới hạn.

'Quan trọng hơn cả việc hấp thụ khí để nâng cao nội công, đó là phải thông qua sự cảm ngộ mở rộng sức chứa của cái bát.'

Tuy nhiên, cảm ngộ của Mộc Kinh Vân vốn đã không đươc bao nhiêu.

Hắn vẫn chưa lĩnh ngộ cách vận dụng khí của một cao thủ nhất lưu, và mặc dù đã học được bí kíp võ công thượng thừa là Nguyệt Chi Kiếm từ Thanh Linh, nhưng lý giải của hắn về kiếm cũng rất thấp.

Nếu hắn có thể đạt được sự cảm ngộ theo cách tu luyện bình thường, thì ngưỡng cực hạn nội công mà hắn có thể hấp thụ cũng sẽ tự động tăng lên.

Tuy nhiên, bây giờ Mộc Kinh Vân hoàn toàn không được như vậy.

Thanh âm của Thanh Linh có phần nghiêm trọng.

- Ngươi hãy lập tức xả bớt khí mà ngươi không thể kiểm soát được.

"Sao cơ?"

- Người ta nói rằng "Nhiều quá hoá dở”. Nếu ngươi tiếp nhận khí vượt quá mức mà thân xác ngươi có thể chịu đựng được, nó sẽ trở thành chất độc đối với ngươi.

"À. Vậy sao?"

- Ừm.

"Vậy thì tốt hơn hết là nên chuyển bớt khí dư thừa qua thứ khác nhỉ."

- Cái gì?

Trong khi Thanh Linh đang ngạc nhiên, Mộc Kinh Vân cúi xuống và tìm kiếm thứ gì đó ở dưới đất.

Nàng ấy tò mò không biết hắn đang tìm gì, thì Mộc Kinh Vân đã nhặt được và kêu lên "Đây rồi".

Đó là một cái đầu lâu, phần xương sợ của mặt và trán đã bị dập nát.

Kỳ lạ thay, trên đầu của bộ xương có một tấm bùa cũ kỹ, trông rất cổ xưa nhưng vẫn được bảo quản nguyên vẹn, thật kỳ diệu.

'Chắc là do chú lực nó ẩn chứa.'

Thanh Linh phỏng đoán.

Tất nhiên, phỏng đoán của nàng ấy lần này vẫn đúng.

Mộc Kinh Vân lấy tấm bùa cũ kỹ có chữ "Tỏa” được viết trên đầu lâu xuống.

Rồi.

- Uuuuuuuuuung!

- Ngươi đang làm gì vậy?

Không, không phải là hắn đang xả bớt khí, hắn đang truyền bớt khí vào thứ đó?

Trong tai nàng ấy, Thanh Linh có thể nghe tiếng một sinh vật đang ẩn náu bên trong bộ xương đó.

Đó là một oan hồn đang run rẩy vì sợ hãi.

- Tại sao ngươi lại thổi khí vào nó.....

Lời của Thanh Linh thậm chí còn chưa kịp nói xong.

Ngay khi khí được truyền vào bộ xương, oan hồn bên trong đã phản ứng lại.

- Goooooo!

Giống như cách thức mà hải sản khô lấy lại sức sống khi được cho thêm nước, oan hồn đang co rúm lại đã hấp thụ khí và ngay lập tức lộ diện.

Nó không ai khác chính là,

- Clack, clack!

Một thiếu nữ có vẻ ngoài lạnh lùng, toàn thân quấn xiềng xích mỏng thay cho quần áo.

Nhìn khuôn non nớt kia, thiếu nữ trông chỉ khoảng 15 tuổi.

Điều đặc biệt là một nửa mái tóc của thiếu nữ đã chuyển sang màu trắng, nàng có mái tóc chia ra hai màu rõ rệt.

Trước cảnh tượng đó, Thanh Linh cau mày càm ràm.

- Cái gì? Nữ nhân à?

Nghe vậy, thiếu nữ cắn chặt môi rồi hét lên.

- Ai bảo là nữ nhân? Ta là nam nhân.

-........Gì cơ?

Trước lời nói của thiếu nữ, Thanh Linh nhướn một bên mày.

Rồi nàng ấy lẩm bẩm như thể không dám tin tưởng..

- Ngươi đang đùa à?

Dù nhìn thế nào thì thân hình đó vẫn là nữ nhân.

Tuy nhiên,

- Ta là nam nhân!

Thanh Linh nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang tự nhận mình là nam nhân, rồi đưa tay ra.

Ngay lập tức, cơ thể của thiếu nữ bị hút vào tay của Thanh Linh.

- Chết tiệt!

- Ơ?

- Bốp!

Thanh Linh bóp cổ thiếu nữ và nói bằng giọng lạnh băng.

- Tiểu hài tử mà dám nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Ngươi muốn chết đến phát điên rồi à?

-!!!!!!!

Trước sự uy hiếp khủng bố của Thanh Linh, thiếu nữ nhất thời câm nín.

Có vẻ như những oan hồn có thể nhận ra thứ bậc của nhau, thiếu nữ cũng có thể nhận ra điều đó từ khí chất của Thanh Linh.

Tuy nhiên, có vẻ như thiếu nữ này không dễ khuất phục như Thanh Linh nghĩ.

- Này, này, dù nhìn thế này thì ta cũng đã chết được mười lăm năm rồi, nếu tính theo tuổi người thì ta đã ba mươi ba.... Ọc.

Thanh Linh siết chặt tay hơn.

Nàng ấy kéo thiếu nữ lại gần và nói,

- Nếu ngươi không muốn ta gọi ngươi là tiểu hài tử thì hãy cố mà trụ thêm trăm năm nữa đi.

Trước lời nói của Thanh Linh, biểu cảm của thiếu nữ cứng đờ lại.

Bởi vì chỉ qua lời nói của Thanh Linh, thiếu nữ đã có thể đoán được Thanh Linh đã sống bao lâu và thứ bậc của nàng ấy cao như thế nào.

Thanh Linh quay đầu về phía Mộc Kinh Vân và nói.

- Ngươi cứu sống nữ nhân này để làm gì? Giết nó đi.

"Ta thấy nó có ích."

- Có ích?

Trước lời nói của Mộc Kinh Vân, thiếu nữ nhăn mặt.

Rồi thiếu nữ nói với Mộc Kinh Vân.

- Ngươi đang nói ai có ích hả? Một phàm nhân như ngươi...

- Câm!

- Ọc!

- Ai cho phép ngươi mở miệng?

Mặc dù thực tế là thiếu nữ không bị nghẹt thở, nhưng khi cổ bị Thanh Linh siết chặt, đúng là nàng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

Mộc Kinh Vân cầm lấy cái đầu lâu, nâng nó lên bằng cả hai tay.

Rồi hắn nhìn thiếu nữ và nói.

"Đây là đầu của ngươi?"

Thiếu nữ liếc nhìn Thanh Linh.

Thanh Linh gật đầu với vẻ không hài lòng.

Thiếu nữ đáp lại.

-........Đúng vậy. Đúng là của ta, vậy nên hãy buông ra.

"Tại sao?"

- Ngươi nghĩ sẽ có chuyện gì tốt khi động vào xương cốt của người đã chết?

"Có chuyện tốt sao? Có chứ."

- Cái gì?

- Rắc!

Vào khoảnh khắc đó, xương sọ của thiếu nữ bị nứt ra.

Thiếu nữ hoảng hốt đưa tay ra và hét lên.

- Này, dừng lại!

"Tại sao?"

- Ngươi còn hỏi. Tại sao ngươi lại muốn phá hủy nó?

Khác với thiếu nữ đang cố gắng hết sức để ngăn cản, Thanh Linh chỉ mỉm cười thích thú.

Nàng ấy đã tự hỏi tại sao tên máu lạnh kia lại cứu nhãi con này, hóa ra là để hành hạ nó thêm một lần nữa.

Cái đầu lâu đó có thể được coi là nguồn gốc ra đời của thiếu nữ.

Nếu phá hủy nó, nàng sẽ phải chịu đựng một nỗi đau khủng khiếp.

'Dù sao thì hắn cũng là một kẻ độc ác.'

Trong khi Thanh Linh đang suy nghĩ, thiếu nữ hất tay Thanh Linh ra và lao về phía Mộc Kinh Vân.

Tuy nhiên, vì chênh lệch về sức mạnh nên cố mấy nàng cũng không thể hất ra được.

Thay vào đó, dưới bàn tay của Mộc Kinh Vân, xương sọ của thiếu nữ đã…

- Rắc!

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Thiếu nữ thét lên một tiếng xé lòng.

Nỗi đau khi bị nghiền nát thể xác lúc còn sống là điều không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng giờ đây, nàng đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng hơn cả nỗi đau đó.

- Xẹt xẹt xẹt!

Mộc Kinh Vân dùng tay nghiền nát xương sọ ra bã, sau đó nhặt bột xương đó bỏ vào miệng.

Ngay cả Thanh Linh cũng không thể ngờ được điều này, hai mắt Thanh Linh trợn to kinh ngạc.

Ai mà biết được hắn sẽ nhặt bột xương bỏ vào miệng cơ chứ.

- Ngươi, ngươi, ngươi!

Thiếu nữ hét lên.

Mộc Kinh Vân không để ý đến điều đó, hắn chà xát các mảnh xương sọ vỡ vụn bằng hai lòng bàn tay, nghiền chúng thành bột mịn hơn và nhét tất cả chỗ đó vào miệng.

- Ngươi đúng là con chó......Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Ngay lúc đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra.

Cơ thể thiếu nữ run rẩy như thể bị co giật.

Rồi một thứ gì đó giống như sợi chỉ màu đỏ xuất hiện từ cơ thể thiếu nữ và kết nối nàng với Mộc Kinh Vân.

-!?

Thanh Linh không thể tin vào mắt mình.

'Tên này.......'

Hắn đã ăn nguồn gốc của oan hồn và biến nó thành thức thần.

Đó chỉ là một hành động đơn giản, nhưng kết quả lại hoàn toàn không đơn giản.

Làm sao chuyện này có thể xảy ra?

Nàng ấy không thể tin vào mắt mình.

Mặt khác, Mộc Kinh Vân mỉm cười toe toét khi thấy nỗ lực của mình đã thành công.

'Được rồi.'

Hắn đã muốn thử xem liệu phỏng đoán của mình có đúng hay không.

Và nó đã thành công.

-Cái này......cái này.....

Thiếu nữ không thể che giấu sự bối rối của mình khi nhìn thấy sợi dây màu đỏ.

Là một oan hồn đã tồn tại trong một thời gian dài, thiếu nữ đã biết tất cả mọi thứ mà không cần ai phải dạy.

Vì vậy, nàng biết ngay rằng đây là sợi dây liên kết thức thần, sợi dây tạo nên mối quan hệ chủ tớ.

-Làm sao có thể......

Thiếu nữ cố gắng nắm lấy sợi dây màu đỏ với vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận.

Nhưng có cố đến mấy, thiếu nữ cũng không thể chạm vào sợi dây được.

-Bốp! Bốp!

-Ta! Ta sao có thể trở thành thức thần của một phàm nhân tầm thường như ngươi?

Mộc Kinh Vân hỏi thiếu nữ đang vung tay như điên.

"Tên của ngươi là gì?"

-Câm mồm! Ngươi là cái gì mà dám hỏi tên ta.......

"Tên của ngươi là gì?"

Thiếu nữ đang định nổi giận lôi đình bỗng chốc dịu lại trước câu hỏi của Mộc Kinh Vân.

Rồi cô ta mím môi, nhìn Mộc Kinh Vân với vẻ mặt dịu dàng hơn và nói.

-Quy Tư Hạ. Chủ nhân.

'Tên này?'

Thanh Linh thầm ngạc nhiên.

Ngay cả khi trở thành thức thần, oan hồn cũng không dễ dàng tiết lộ tên của mình.

Lý do là vì sức mạnh của cái tên.

Khi trở thành linh thể, người ta sẽ đến gần cõi thần, và khi đó, chỉ có tên thật mới có thể trói buộc được họ.

Vì vậy, oan hồn không dễ tiết lộ tên của mình.

Tuy nhiên, thiếu nữ đã tiết lộ tên thật của mình, như thể nàng đã hoàn toàn khuất phục.

Mộc Kinh Vân nhìn thiếu nữ và nói.

"Tên hay đấy."

-Đa tạ, chủ nhân.

“Tư Hạ. Ngươi có thể trở thành con chó trung thành của ta chứ?”

-Aaaa! Đó là điều ta mong muốn nhất.

Thanh Linh chậc một tiếng, cảm thấy kinh ngạc trước vẻ mặt phấn khích của thiếu nữ khi nghe Mộc Kinh Vân nói như vậy.

Cái này thậm chí còn tệ hơn cả Ma Tăng.

Rốt cuộc, Lục Linh, kẻ suýt soát ngang hàng với Thanh Linh, đã khuất phục như thế này đây.

Tinh thần của thiếu nữ gần như đã hoàn toàn thần phục Mộc Kinh Vân.

‘.......Có lẽ là do sự gia tăng của tà khí.’

-Gooooooooo!

Nó hiện ra rõ ràng trong Quỷ nhãn của Thanh Linh.

Tà khí của Mộc Kinh Vân đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhưng tên này, tên phàm nhân này, đã thổi khí để đánh thức Quy Tư Hạ nhưng khí trong cơ thể hắn vẫn nhiều đến mức tràn hết cả ra ngoài thế này sao?

Hơn nữa, nàng ấy đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ từ trước, nhưng khí trong người hắn dường như đang chồng chéo lên nhau.

Vì vậy, nàng ấy đã hỏi.

-Ngươi......khí của ngươi hơi lạ. Tại sao nó lại chồng chéo lên nhau như vậy?

“À. Đúng là Ngài có thể nhìn thấy nó, Thanh Linh?”

-Ngươi nói gì vậy?

“Bởi vì một khẩu quyết mới đã xuất hiện trong đầu ta.”

-Một khẩu quyết mới?

“Phá Tự Bát Thức.”

-Cái gì?

Nàng ấy không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình.

Ý ngươi là ngươi đã nghĩ ra một khẩu quyết Phá Sa Bát Thức mới trong khi đang chiến đấu?

Thanh Linh hỏi.

-Ngươi đã nghĩ ra khẩu quyết gì?

Trước câu hỏi của nàng ấy, Mộc Kinh Vân ra hiệu cho Tư Hạ và nói.

“Toàn thân, tám hướng, biến hóa tự do. Nguyệt khí, vô biên, không giới hạn. Linh hồn phi mã, tâm tịnh, ý chí kiên cường. Nhật lực, vô gươm, vô đạo. Nguyệt uy, vô ảnh, vô uý. Ngũ hành, biệt lai, vô hạn khả năng, .”

‘!?’

Đôi mắt của Thanh Linh mở to khi nghe những gì Mộc Kinh Vân vừa đọc.

‘Tên này......hắn đã lĩnh ngộ một khẩu quyết mới mà mình không biết.’

Đó là lý do tại sao Thanh Linh lại ngạc nhiên.

Những gì Mộc Kinh Vân vừa thì thầm, trước đây nàng ấy chưa từng nghe qua.

Bản thân Thanh Linh khi còn sống và thậm chí khi nàng ấy đã chết, Thanh Linh cũng là số ít người có thiên phú võ công tuyệt đỉnh, nhưng Thanh Linh chỉ mới lĩnh ngộ được bốn loại của Phá Tự Bát Thức.

Đây là khẩu quyết mà nàng ấy hoàn toàn không biết.

Nàng ấy cố gắng che giấu sự phấn khích trong lòng và hỏi.

-Hừm.......Đây là một khẩu quyết mà ta chưa từng học. Nó có bí mật gì vậy?

“Ta có thể chia Đan Điền thành hai phần.”

-Cái gì?

“Ta có thể phân chia khí vào vùng gần huyệt Bách Hội trên đầu và vùng gần tim.”

"!!!!!!"

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, thiếu nữ đứng cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Mộc Kinh Vân có lẽ không biết chuyện hắn đang nói có sức ảnh hưởng thế nào nhỉ…

'Ha.'

Cho đến khi vượt qua bình cảnh, tất cả các võ nhân đều không thể thoát khỏi xiềng xích của hạ đan điền.

Tuy nhiên, khoảnh khắc đạt được sự cảm ngộ và phá vỡ bình cảnh, trung đan điền sẽ được mở ra.

Trong võ lâm, số người có thể mở được trung đan điền cũng rất hiếm, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng, cái tên phàm nhân khùng điên kia lại nói hắn đã mở được trung đan điền thông qua Phá Tự Bát Thức mà không cần cảm ngộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương