Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 68: Cổ độc (3)

Đám sương đen đang dần lấy lại lý trí khi sắp đến hồi kết của sự biến đổi.

Nhưng, ngay cả khi lý trí quay trở lại, nó vẫn bị bao trùm bởi sự điên loạn, vì vậy nó không thể tránh khỏi việc luôn cảm thấy đói khát.

Vì vậy, nó liên tục ăn ngấu nghiến bất cứ thứ gì nó có thể.

Những thứ nó có thể ăn chỉ là những oan hồn cùng cảnh ngộ với nó.

Nó đã nhai nuốt và hấp thụ hết những oan hồn khác, những oan hồn đã bị giam cầm dưới vách đá này trong hơn mười năm, luôn kêu gào đau khổ.

Ban đầu không phải như vậy.

Khi những oan hồn hấp thụ lẫn nhau, nó chỉ đơn giản chạy trốn và ẩn náu với mong muốn được sống sót.

Tuy nhiên, mong muốn được sống cuối cùng đã dẫn đến sự bùng nổ oán giận và điên loạn, biến thành ác niệm xấu xa nhất.

Nó đã bị điên loạn cuốn lấy và ăn ngấu nghiến bất cứ thứ gì nó có thể trong hơn mười năm, nhưng trong vòng tuần hoàn lặp lặp đi lặp lại này, một thứ gì đó khác đã xen vào.

Nó nhìn chằm chằm vào sinh vật bị xiềng xích trước mặt một cách đầy nghi hoặc.

'Phàm nhân?'

Chẳng lẽ là một sinh vật sống?

Suốt một thời gian dài, nơi này chỉ có những oan hồn.

Nó đã lấp đầy cái bụng rỗng bằng những oan hồn theo định kỳ, và chưa bao giờ có một sinh vật sống nào xuất hiện.

Vậy thì tại sao một sinh vật sống lại xuất hiện ở nơi địa ngục này?

-Rào rào rào!

Nó không thể che giấu sự phấn khích của mình.

Chỉ những oan hồn đã chết là không đủ để xoa dịu cơn đói điên cuồng này.

Tuy nhiên, sinh vật sống xuất hiện này đã đủ để kích thích sự tò mò của nó.

'Hãy sợ hãi đi.'

Vì vậy, nó đã cố gắng gieo rắc nỗi sợ hãi và kinh hoàng vào sinh vật này.

Nỗi sợ hãi và kinh hoàng từ một sinh vật sống là nguồn dinh dưỡng tuyệt vời cho oan hồn.

Tuy nhiên,

"Ta hoàn toàn đồng ý với ý định của ngươi."

Phàm nhân này là cái quái gì vậy?

Sao có thể cười trong tình huống thế này.

Và nụ cười đó chứa đầy ác ý đến mức khó chịu.

Chỉ cần một chút lực, tứ chi của hắn sẽ bị xé toạc, nhưng sao hắn lại ung dung đến thế, thật khó chịu!

Hừm, vậy thì nó sẽ xé từng chi của hắn ra và thưởng thức vẻ mặt đau đớn của hắn.

-Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Mộc Kinh Vân, người bị xiềng xích, bị một thủ thế của nó mạnh mẽ kéo tới.

Biết có dùng vũ lực cũng không làm gì được, Mộc Kinh Vân không hề chống cự.

Trong quá trình bị kéo tới, Mộc Kinh Vân vẫn giữ nụ cười trên môi.

Sự điềm tĩnh của hắn khiến nó càng thêm tức giận.

Vì vậy, nó kéo mạnh sợi xích lại gần và nói.

- Ta sẽ lột da ngươi ra và ăn từng mảng thịt cho đến tận xương.

Trước lời đe dọa của nó, Mộc Kinh Vân cười nhạt và nói.

"Thật là một sở thích tao nhã."

- Tao nhã?

Phàm nhân ngạo mạn.

Đứng trước mặt nó mà vẫn nhàn nhã như vậy sao.

Hm. Vậy thì hãy xem hắn có thể chịu đựng được nỗi đau này không.

-Bụp! Rẹt rẹt rẹt!

Ngay lập tức, một trong những sợi xích đâm xuyên qua vai trái của Mộc Kinh Vân.

Dù gan của hắn có lớn đến mức phình cả ra ngoài hoặc hắn không nhạy cảm với nỗi sợ hãi cũng không thành vấn đề.

Nếu hắn phải chịu đựng nỗi đau, cuối cùng hắn sẽ biết sợ thôi!

Tuy nhiên,

"Chỉ có vậy thôi sao?"

Biểu cảm của hắn không thay đổi, và hắn vẫn cười nhạt.

Đương nhiên là không, nó sẽ không dừng tay chỉ với chút đau đớn đó!

Khi nó ra hiệu, những sợi xích đang bò đầy dưới sàn như những con rắn độc bắt đầu di chuyển như thể chúng còn sống.

-Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Rẹt rẹt rẹt!

-Phập!

Một sợi xích đâm xuyên qua vai phải của Mộc Kinh Vân, và hai sợi khác đâm xuyên qua đùi hắn.

Chưa dừng lại ở đó, một sợi xích khác đâm xuyên qua bụng hắn.

-Bụp!

Đây không phải là nỗi đau mà chỉ cần sức mạnh tinh thần là có thể chịu đựng được.

Những sợi xích lạnh lẽo đến mức nóng rực, và nỗi đau như thể bị bỏng nóng và bỏng lạnh kết hợp lại với nhau ngay khi chúng chạm vào da thịt và nội tạng.

Kể cả khi có tinh thần mạnh mẽ chống đỡ.

Phàm nhân này vẫn phải nếm trải nỗi đau tồi tệ nhất mà hắn có thể chịu đựng......

'!?’

Tên này là cái quái gì vậy?

Biểu cảm của hắn vẫn không thay đổi.

Thay vào đó, hắn cười nhạo và nhìn chằm chằm vào nó.

Làm sao một sinh vật sống bị trói buộc bởi xiềng xích xuyên qua xác thịt có thể chịu đựng được nỗi đau trên cơ thể một cách thản nhiên như vậy?

Trong khi nó đang ngạc nhiên, Mộc Kinh Vân lên tiếng.

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ hãi hay đau đớn khi ngươi làm những điều này sao?"

-..........

"Ngươi đang làm chuyện vô dụng đấy."

-Ầmmmmm!

Ngay khi lời chế giễu của Mộc Kinh Vân kết thúc, toàn bộ không gian rung chuyển dữ dội như thể có động đất.

Nó vô cùng tức giận.

Thứ tầm thường này dám chế giễu nó sao?

Được rồi. Vậy thì nó sẽ ăn tươi nuốt sống hắn như hắn mong muốn.

-Rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt!

Mộc Kinh Vân bị kéo lê bởi những sợi xích, cơ thể hắn bị kéo đến ngay trước mặt nó.

Rồi nó há to miệng.

Cái miệng há hốc giữa những sợi xích trông hoàn toàn khác biệt với con người.

Nó đã bị biến dạng bởi việc nuốt chửng vô số oan hồn, hàng trăm chiếc gai nhọn nhô ra, và khói màu tím bay ra từ miệng nó.

-Grrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr!

Miệng của nó mở rộng đủ lớn để nuốt chửng Mộc Kinh Vân trong một lần.

-Rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt!

Những sợi xích cắm vào cơ thể Mộc Kinh Vân lần lượt được rút ra.

Cơ thể của Mộc Kinh Vân rùng mình khi hắn tiến gần hơn đến miệng của con quái vật.

-Rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt!

Ngay khi đầu và vai của hắn sắp chạm đến cái miệng đang há hốc, một thứ gì đó kỳ lạ rơi ra khỏi người Mộc Kinh Vân.

-Bộp!

Nó nghĩ rằng đó chỉ là máu hoặc thịt, vì vậy nó không quan tâm nhiều.

Tuy nhiên, ngay khi thứ đó đi vào cổ họng của nó,

-Chhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!

Cổ họng nó như bị thiêu đốt, đau đớn tột cùng.

-Khụ khụ khụ! Ngươi! Ngươi! Cái gì?

"Đừng chủ quan chỉ vì ngươi đã bắt được ta chứ."

Chiếc nhẫn trên tay Mộc Kinh Vân đã biến mất.

Đúng vậy.

Thứ đi vào cổ họng nó là chiếc nhẫn chứa chú thuật của Triệu Nghị Công.

Ngay lúc này, Mộc Kinh Vân giơ một tay lên và hét lớn.

-Phập phập pập pập pập!

"Ngọc Đế hữu quy thần, mặc anh linh hình như mây vô thượng nhiệt, cửu tinh thần mặc phi mã phích lịch khuê, cấp cấp như luật lệnh!"

Đó chính là Sắc Mặc Chú.

Ngay khi tiếng hét vang lên, một ánh sáng rực rỡ bùng lên từ miệng của con quái vật.

-Uooooooooooooooong!

Đây là một loại phương thuật có thể huy động chú thuật trên nhẫn, bộc phát lực lượng cường đại, khống chế oan hồn.

Vì chiếc nhẫn chứa chú thuật phát nổ từ bên trong nên sức mạnh của nó…

-Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah!

Đủ mạnh để khiến con quái vật sắp biến đổi thành Cổ độc này đau đớn, liên tục thét gào.

Tuy nhiên, điều này vẫn chưa đủ để chế ngự hoàn toàn con quái vật cấp cao nọ.

Cơ thể đang đau đớn của nó tạm thời co lại, nhưng nó vẫn giữ được hình dạng của mình.

-Rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt!

Tuy nhiên, vì nó đã tạm thời yếu đi, những sợi xích trói buộc cơ thể hắn đã biến mất.

Vào khoảnh khắc đó, Mộc Kinh Vân lao về phía cái miệng đang há hốc của con quái vật.

-!?

Tên đó đang làm gì vậy?

Tự nhảy vào miệng nó sao?

Con quái vật không bỏ lỡ cơ hội này và cố gắng nuốt chửng Mộc Kinh Vân.

Lúc đó, Mộc Kinh Vân đưa tay về phía cổ họng của nó.

-Bốp!

Và,

‘Nguyên Lai Vô Vọng, Lý Hanh Vĩ Thẩm Dương, Vô Ngọ Điện Cự Thương, Ngụy Toàn Mã gia Lương, Giải Cự Vực Hải Vô Cực Huyệt.’

Hắn nhanh chóng niệm khẩu quyết.

Đây là khẩu quyết của Trứ.

Đây là một nước cờ quyết định.

Cách trực tiếp nhất để hấp thụ oán khí và nguyên niệm của con quái vật khổng lồ này.

Hắn nhắm vào cơ thể của con quái vật.

Vì hắn bị trói bởi những sợi xích bên ngoài nên đây là cách duy nhất.

Tuy nhiên,

- Húttt!

'Cái gì?'

Thay vì hấp thụ khí của con quái vật, cơ thể của Mộc Kinh Vân đang thực hiện Trứ lại bị hút vào sâu trong miệng nó như thể bị dồn dép bởi thứ gì đó có trọng lượng nhỏ hơn hẳn.

Cơ thể của Mộc Kinh Vân rơi sâu vào trong như thể có một không gian ẩn giấu bên trong miệng con quái vật.

- Húttt!

Trong bóng tối như vực thẳm không đáy.

Cơ thể của Mộc Kinh Vân bị hút về phía nguồn gốc của con quái vật.

Trong quá trình đó, những ký ức của con quái vật hiện lên trong tâm trí Mộc Kinh Vân như một cuộn phim tua nhanh.

[Ca! Ca ca! Ta sẽ luôn ở bên ngươi.]

[Ta sẽ hỗ trợ gia tộc với tư cách là cánh tay phải của ca. Đừng lo lắng.]

Đệ đệ mỉm cười rạng rỡ và đi theo ca ca.

Và người phụ thân nghiêm khắc hiện lên.

[Đây là vì mong muốn lâu dài của gia tộc chúng ta. Những hậu duệ khác của Ngũ Vương cũng đã đồng ý, vì vậy các ngươi cũng phải gương mẫu tham gia.]

[Ta sẽ ghi nhớ điều đó.]

Cuối cùng, một địa điểm quen thuộc xuất hiện trong ký ức.

Nơi đây, chìm trong bóng tối, giống như hẻm núi nơi cuộc chiến giành viên bi sắt đã diễn ra nhiều lần.

[Hức hức... Ca ca...]

[Lấy đi.]

[Nhưng đây không phải là thứ ca đang tìm kiếm sao?]

[Đệ đi trước đi. Ca sẽ tìm được nó ngay thôi.]

[Ca...]

Rồi những ký ức khác lại hiện lên, mơ hồ và rời rạc.

Ai đó đánh mạnh vào gáy ca ca bằng một hòn đá sắc nhọn.

Ca ca quay đầu lại, thở hổn hển, và thấy đệ đệ luôn vui vẻ đi theo mình đang nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.

[Này, đệ... làm sao... ]

[Mẹ kiếp. Chỉ cần ngươi chết thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.]

[Đệ... đệ...]

[Ngươi luôn tỏ ra giỏi giang hơn ta, thương hại ta... ]

[Ta... ta... không...]

[Ngươi chỉ là sinh ra trước ta thôi.]

Nói xong, người đệ đệ giáng hòn đá xuống mặt ca ca.

Chưa hài lòng, hắn đập thêm vài nhát nữa rồi chạy biến đi.

Cùng với đó, một cảm xúc giận dữ và uất ức dâng lên.

Rồi tầm nhìn tiếp tục thay đổi, nhưng nó hoàn toàn khác.

Nó không giống như ký ức khi còn sống, mà giống như ký ức sau khi chết.

- Hãy cho ta ăn. Hãy để ta ăn ngươi.

- Cút đi! Cút xuống địa ngục đi!

- Cút đi!

Những oan hồn điên cuồng lao vào.

Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng tột độ ập đến.

Sự oán giận ngày càng leo thang.

- Tại sao... tại sao ta? Tại sao ta phải bị ăn thịt ngay cả khi ta đã chết?

- Ta đã sống để chịu đựng sự đau khổ này sao?

- Ta phải bị ăn thịt sao?

- Ta...

- Ta.. không thể bị... ăn thịt...

- Ta sẽ... ăn thịt... tất cả...

Bị những oan hồn khác cắn xé, sự điên cuồng của nó lập tức bộc phát.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!

Nỗi điên cuồng và oán hận mạnh đến mức dường như nó sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức.

Đồng thời, một luồng khí độc khủng khiếp tràn vào lòng bàn tay Mộc Kinh Vân, và tiếng la hét của vô số oán linh vang vọng trong đầu hắn.

- Ta sẽ ăn thịt cả ngươi!

Nỗi điên cuồng của nó truyền sang Mộc Kinh Vân.

Dưới tiếng gào thét thảm thiết, đầu óc Mộc Kinh Vân như muốn vỡ tung, nhưng may mắn là hắn vẫn còn giữ được ý thức, nhanh chóng niệm khẩu quyết.

‘Nguyên Lai Vô Vọng, Lý Hanh Vĩ Thẩm Dương, Vô Ngọ Điện Cự Thương, Ngụy Toàn Mã gia Lương, Giải Cự Vực Hải Vô Cực Huyệt.’

-----

- Quạt! A AAAAA!

Cái đầu của oan hồn vỡ vụn và cuối cùng tan thành tro trong không khí.

Chủ nhân của bàn tay nắm lấy cái đầu đó không ai khác chính là Thanh Linh.

Thanh Linh nhìn chằm chằm vào những đám sương mù đen đang thu hẹp xung quanh mình với ánh mắt đỏ ngầu.

- Nếu các ngươi muốn bị tiêu diệt, cứ đến đây đi, tiểu thí hài!

Những đám sương đen dừng lại như thể đang do dự trước lời đe dọa của nàng ấy.

Có vẻ như cuối cùng chúng đã sợ hãi sau khi nàng ấy tiêu diệt bảy thực thể tương đương với Hoàng Linh.

- Pah aha aaaaaaaaaaa!

Vào khoảnh khắc đó, một luồng oán khí khủng khiếp lan rộng khắp nơi.

Thanh Linh cau mày nhìn về phía phát ra luồng oán khí.

"Không thể nào?"

Nguồn gốc của điều này không gì khác chính là đám sương đen khổng lồ đang muốn nuốt chửng Mộc Kinh Vân kia.

Đám sương đen đang trên đà biến chất đột ngột nứt ra, và tất cả sức mạnh mà nó đang tích tụ bùng nổ.

Phản ứng lại điều này, những đám sương nhỏ khác dừng chuyển động.

Sau đó, chúng đồng loạt di chuyển về phía khe nứt của sương đen khổng lồ, đám sương đen to nhất đó đang cố gắng ngưng tụ lại hình thể của mình.

"Chết tiệt!"

Mới liếc nhìn thôi mà đã thấy khó chịu vô cùng, như thể bị nó hút về phía đó.

Lĩnh vực của Thanh Linh cũng gần như chả có tác dụng gì.

Ngay khoảnh khắc này.

-Xoẹt!

-Aaaaaaaaaaa!

Từ trong khe nứt của sương đen khổng lồ, vô số xiềng xích sắt lao ra, trói buộc hết những đám sương đen nhỏ đang lao về phía nó và cả những oan hồn xung quanh.

Sức mạnh của nó cường đại đến mức những oan hồn đang biến chất khác không thể nhúc nhích.

Ngay cả một vài oan hồn đã tồn tại rất lâu cũng không ngoại lệ.

-Aaaaaaaaaaa!

-Ầm ĩ!

Ngay cả chúng cũng không thể chống lại xiềng xích, và ngay lập tức,

-Vù!

Bị trói buộc, chúng bị hút vào nơi khe nứt đang dần mở rộng ra.

Thanh Linh như có trực giác, nàng ấy biết tại sao nó lại phát rồ lên như vậy.

"Nó sắp hoàn thành rồi sao?"

Cuối cùng, Cổ Độc sắp ra đời sao?

Bây giờ, khi phần thiếu hụt chỉ còn đôi chút và đang trên đã bùng nổ, nó quyết tâm cố gắng lấp đầy mọi thứ và trở thành hình dạng lý tưởng nhất, hay nói đúng hơn là dạng tồi tệ nhất.

Lúc đó, một sợi xích sắt bay về phía Thanh Linh.

Không chỉ nuốt chửng những đám sương nhỏ kia, nó còn nhắm đến cả Thanh Linh.

-Cuối cùng tên đó cũng thất bại rồi sao?

Nàng ấy lẩm bẩm khi nhìn sợi xích bay tới.

Có thể thấy sợi dây màu đỏ nối nàng ấy với Mộc Kinh Vân đang rung chuyển dữ dội.

Đây là hiện tượng báo hiệu mạng sống của chủ nhân đang trong tình trạng nguy kịch.

Nếu sợi dây màu đỏ rung chuyển như vậy và chuyển hẳn sang màu đen, nàng ấy cũng sẽ tan biến theo.

-Xoẹt!

Sợi xích lập tức quấn lấy cơ thể Thanh Linh.

Ngay lập tức, nàng ấy điên cuồng vung tẩu thuốc.

Vào khoảnh khắc đó, phần cuối của sợi xích sắp chạm vào nàng ấy đã vỡ vụn và bốc cháy.

-Bùm!

Thân thể Thanh Linh lóe lên như tia chớp, nàng ấy cũng theo sợi xích bị gãy bay vào khe nứt của đám sương đen lớn.

-Xoẹt!

-Aaaaaaaaaaa!

Vô số xiềng xích phun ra để bắt lấy nàng ấy, nhưng,

-Bốp! Bốp!

Tất cả đều bị tẩu thuốc của nàng ấy đánh bật ra.

Cuối cùng, nàng ấy đi qua khe nứt và bước vào bên trong.

Giống như một cơn bão đang ập đến, ở trung tâm nơi dòng chảy của oán niệm cuộn chảy như dòng lũ, có một sinh vật đang bị xiềng xích quấn quanh người.

Tiếng gào thét của những oán niệm bị kéo đi trước vang vọng bên tai nàng ấy như tiếng thì thầm.

-Chạy trốn đi, chạy trốn đi, chạy trốn đi.

-Oán hận đã đến hồi kết.

-Sự tồn tại của nỗi tuyệt vọng đã được sinh ra, nó có màu xanh tà ác.

Màu xanh của sự tà ác.

Điều đó có nghĩa là nó sẽ đạt đến cấp độ gần với Thanh Linh – Lục Linh…

Ban đầu, đây là loại oan hồn tồi tệ nhất chỉ có thể được sinh ra sau hàng trăm năm giữ vững sự oán hận sâu sắc, nhưng cái đám Thiên Địa Hội kia, để thúc đẩy nhanh quá trình này mà quyết tâm cho các oan hồn cắn xé lẫn nhau, muốn tạo ra Cổ Độc.

-Vù!

Các oan hồn đang gào thét cũng bị hút vào, xiềng xích ngày càng dày hơn.

Thanh Linh thấy vậy liền hừ mũi, thì thào tự nói.

-Tiểu tử kiêu ngạo quá nhỉ. Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi trải qua quá trình thống khổ này sao?

Thanh Linh giẫm chân xuống đất, những giọt máu từ giữa trung tâm phun lên cao.

Mỗi khi nàng ấy bước đi, vòng tròn máu lan rộng ra khắp nơi.

Sau đó, khi Thanh Linh va chạm với lĩnh vực của sinh vật đang bị xiềng xích giam giữ kia, không gian rung chuyển khắp mọi nơi, và ngọn lửa xanh bùng cháy lên như rễ cây.

-Chít chít chít chít!

Đôi mắt màu máu của Thanh Linh dần trở nên đậm hơn.

-Nếu ngươi không giao tên phàm nhân đó ra đây, ngươi sẽ bị hủy diệt ngay khi vừa được sinh ra. Tiểu tử thối.

-Gào!

Không khí ngày càng căng thẳng.

Đúng vào lúc đó.

Khi Thanh Linh định bước thêm một bước nữa, sinh vật đang bị xiềng xích kia đột nhiên vặn vẹo cơ thể.

Khí của oán niệm ngưng tụ, phun ra mạnh mẽ từ các khe hở của xiềng xích.

-Chà! Chà!

Nó đang cố gắng lột xác thành Cổ Độc sao?

Đúng lúc này.

Xiềng xích quấn quanh đang ngày một siết chặt sinh vật kia hơn.

Như thể oan hồn sắp biến thành Cổ Độc kia đang tự siết cổ mình vậy.

'Cái gì thế này?'

Quá trình thay đổi thật kỳ quái.

Khi đang bối rối, một vết nứt đột nhiên xuất hiện trên đám xiềng xích đang siết chặt.

-Rắc!

Một vết nứt rất bắt mắt.

Nó tách ra làm hai và nhanh chóng lan rộng.

Xiềng xích không thể chịu đựng được nữa và vỡ vụn, rầm rầm rơi xuống dưới.

Cổ Độc cuối cùng đã hoàn thành và chuẩn bị lộ diện.

-Xoẹt!

Thanh Linh đưa tẩu thuốc lên để chuẩn bị nghênh đón nó.

Lúc này, tất cả xiềng xích đã rơi xuống và một bóng người xuất hiện.

Bóng dáng quen thuộc đó không ai khác chính là…

-Phàm nhân!?

Mộc Kinh Vân.

Đôi mắt nàng ấy híp lại.

-Gào!

Khí tỏa ra từ cơ thể hắn ngưng tụ đậm đặc như thể sắp bùng nổ ngay lập tức.

Chẳng lẽ hắn đã bị Cổ Độc kia đoạt lấy Phách?

Thanh Linh tức giận lên tiếng, hướng tẩu thuốc về phía Mộc Kinh Vân.

"Tên ngốc. Cuối cùng ngươi cũng bị ăn rồi à?"

Trước câu hỏi đó, Mộc Kinh Vân mím môi nhìn Thanh Linh, mở miệng nói.

"Ta không bị ăn, mà ta đã ăn nó."

'!!!!!!'

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương