Bốn bức tường của căn phòng chật kín bùa chú và pháp khí.

Một đạo sĩ tóc bạc trắng đang nhắm mắt thiền định trong căn phòng được bố trí nến theo hướng ngũ hành. Đột nhiên, lão mở bừng mắt.

'Không thể nào.'

Lão cảm giác có chuyện gì đó không hay xảy ra, đạo sĩ tóc bạc đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Lão bước ra khỏi phòng và đi dọc hành lang.

Cảm giác vừa rồi giống như một luồng sóng dội ngược lại khi bùa chú bị phá vỡ.

Nhưng điều đó là không thể.

'Ngay cả khi Cổ độc đã hoàn thành xong quá trình chuyển đổi, cũng không ai có thể phá vỡ bùa chú của mình.'

Cuối cùng, đạo sĩ tóc bạc dừng lại trước một cánh cửa.

Lão mở cửa bước vào.

Biểu cảm của lão cứng đờ lại.

Trên sàn nhà là một vòng tròn kết giới, bên trong có một cái bình lớn được dán bùa chú và bị cố định trên mặt đất bằng xích sắt.

Tuy nhiên.

- Bụp bụp!

Râu của lão run rẩy dữ dội như thể đang bùng nổ cơn thịnh nộ.

Cũng phải thôi, bùa chú được dán trên đó đã bị xé toạc, và xích sắt cũng đứt lìa.

Lão run run bước đến gần và nhặt lấy sợi xích sắt bị đứt.

Rồi lão nhắm mắt và niệm chú.

“Phù duyên chú thượng, duyên viễn phi kinh, vô chủ chi thần, cấp cấp như luật lệnh.”

- Rào rào!

Sợi xích sắt rung lên dữ dội.

'Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hãy cho ta thấy nguyên nhân.'

- Xoẹt xoẹt!

Lão nhắm mắt, một hình ảnh hiện lên trong đầu lão.

Đó là cảnh tượng vô số oan hồn cắn xé và đang hấp thụ lẫn nhau.

Từ lúc bắt đầu cuộc sàng lọc ở Thí Huyết Cốc, lão thường xuyên xem cảnh tượng ở gần thung lũng đó, cứ khoảng hai đến ba lần một ngày, để đảm bảo không có chuyện gì xấu xảy ra.

Và cho đến tận lúc nãy, mọi thứ vẫn ổn.

Vậy chuyện gì đã xảy ra?

Bất chợt, lão nhìn thấy một thứ gì đó đen kịt đang tiến về phía Cổ độc đang dần hoàn thiện.

“Vô chủ chi thần, cấp cấp như luật lệnh!”

'Hãy cho ta thấy. Rốt cuộc đó là cái gì?'

Lão cần phải biết biến số nào đã xảy ra.

Lão không ngừng rót thêm chú lực vào chú ngữ để hình ảnh trở nên rõ ràng hơn.

- Rắc!

Vào khoảnh khắc đó, máu từ mắt trái của lão chảy ra, và sợi xích sắt đứt đoạn trong tay lão vỡ vụn và tan thành bụi phấn.

Lão lảo đảo lùi về phía sau.

'........'

Vừa rồi là cái gì?

Thứ gì đó hung ác ẩn giấu trong hơi thở của cái chết đã can thiệp vào Cổ độc đang dần hoàn thiện.

Nó tuyệt đối không phải Dị Quái như oan hồn.

Vậy thì,

'Nó đã vượt qua lá bùa trên vách đá và đi vào vùng đất luyện cổ sao?'

Lão nâng tay áo lau đi mấy dòng huyết lệ.

Mặc dù lá bùa trên vách đá bị phá vỡ và Cổ độc chưa hoàn thành, nhưng nếu có kẻ dám xâm nhập vùng đất này, động đến những oan hồn đã bị biến chất với cấp bậc được nâng cao như vậy, thì thực lực đó chắc chắn vượt qua cả Quái thú.

'Chẳng lẽ yêu thú hay ma thú đã xuất hiện?'

Không phải.

Ma thú thì hơi quá.

Nếu đến mức độ đó, dù có cách xa đến mấy, lão cũng sẽ nhận ra ngay.

Nếu ma thú xuất hiện ở đây, cho dù bọn họ có là thế lực lớn của Võ lâm cũng sẽ thiệt hại rất lớn.

- Ực!

Tuy nhiên, ngay cả khi nó không đến mức độ thiệt hại lớn kia, lão cũng không thể kìm nén được cơn thịnh nộ.

Cổ độc mà lão đã dày công vun đắp trong suốt 15 năm đã tan thành bong bóng trong nháy mắt.

- Rầm!

Lão mở tung cửa phòng và bước ra khỏi tòa nhà.

Lão nhìn thấy ai đó đang quỳ gối ở gần đó.

Đó chính là Triệu phương sĩ, Triệu Nghị Công.

Thấy lão bước ra, Triệu Nghị Công mừng rỡ ngẩng đầu lên.

“Sự phụ, không, Các chủ!"

Triệu Nghị Công đang gọi lão già, kẻ có khuôn mặt ấn tượng ẩn dưới mái tóc bạc.

Lão là Nhân Thuỵ Ngọc, Nguyên Sát Các chủ, người phụ trách tư vấn phương thuật cho Thiên Địa Hội.

Và là sư phụ của Triệu Nghị Công, hơn nữa lão đã đạt được đến cảnh giới Nhật của phương sĩ, ở trong giới này, kẻ có thể trở thành Phương Nhật chỉ có mười bốn người.

Ngoại trừ Lục Phương Thần, phương sĩ được mệnh danh là ở đỉnh cao của tất cả các cấp bậc “Tân, Nhật, Nguyệt, Kỹ, Xảo”, thì không ai có thể sánh được với thuật phong ấn của lão.

"Các chủ, ngài đang định đi gặp Hội chủ sao?"

Nghe Triệu Nghị Công hỏi, Nhân Thuỵ Ngọc lắc đầu với vẻ mặt đáng sợ.

Trước lời nói của Nhân Thuỵ Ngọc, Triệu Nghị Công không thể che giấu sự thất vọng của mình.

Trong số những tài năng mà lão ta từng thấy cho đến nay, Mộc Kinh Vân chính là kẻ tài giỏi nhất.

Đó là lý do tại sao Triệu Nghị Công đã nhờ Nhân Thuỵ Ngọc hãy làm mọi cách để đưa Mộc Kinh Vân ra khỏi Thí Huyết Cốc.

Tuy nhiên, Nhân Thuỵ Ngọc đã không thay đổi ý định.

'Aaaaaa......'

Trong khi Triệu Nghị Công đang suy nghĩ, Nhân Thuỵ Ngọc lên tiếng.

"Bây giờ điều đó không phải thứ mà ngươi nên lo nghĩ đâu."

".......Ngài đang nói gì vậy?"

"Một Dị Quái đã ném tro vào bát cơm sắp chín của ta."

"Không thể nào......"

"Linh Thần Cổ Độc Thuật của ta đã bị phá vỡ."

'!!!!!'

Triệu Nghị Công không thể không kinh ngạc.

Linh Thần Cổ Độc Thuật là thứ mà sư thụ Nhân Thuỵ Ngọc của lão, đồng thời cũng là Các chủ của Triệu Nghị Công, đã dày công vun đắp trong suốt 15 năm.

"Làm sao điều này có thể xảy ra? Kể cả khi nó là Dị Quái thì việc đột nhập vào kết giới của sư phụ, không Các chủ…”

"Ta nghĩ là Yêu thú."

"Yêu thú!"

Nó là một Dị Quái vượt qua cả Hung thú và Quái thú.

Đừng nói Yêu thú, mới là Quái thú thôi thì cũng phải là một phương sĩ bậc cao trở lên mới có thể chống lại được, nếu là một con Yêu thú bậc cao hơn cả Quái thú, có vài con sẽ rất lợi hại, ngay cả các Phương Nguyệt cũng khó có thể chống lại được.

'Khoan đã, vách đá nơi Linh Thần Cổ Độc Thuật đang được thực hiện......'

Nó được kết nối với Thí Huyết Cốc.

Ngay cả khi Linh Thần Cổ Độc Thuật không bị phá vỡ, nếu một con yêu thú xuất hiện trên ngọn núi đó, thì đó là một tình huống rất rất tệ.

Nhân Thuỵ Ngọc chậc một tiếng và nói.

"Hãy chuẩn bị mang theo bùa chú và pháp khí đi, chúng ta sẽ đi Thí Huyết Cốc.”

Trước mệnh lệnh của sư phụ, Triệu Nghị Công thầm nghĩ thật tốt.

Lão ta cũng cảm thấy khó chịu vì Linh Thần Cổ Độc Thuật bị phá vỡ, nhưng lão ta có thể sử dụng điều này như một cái cớ để ngăn chặn các cửa ải của Thí Huyết Cốc, mang Mộc Kinh Vân ra ngoài.

* * *

Mộc Kinh Vân vẫn đang ở lại dưới thung lũng và hấp thụ tà khí, bước vào vận khí theo cách đảo nghịch.

Trước dáng vẻ của hắn, đôi mắt của Quy Tư Hạ, kẻ vừa trở thành thức thần mới, ánh lên vẻ kỳ lạ.

Cũng phải thôi, bởi vì trong Quỷ Nhãn của Quy Tư Hạ, khí vận của Mộc Kinh Vân không bình thường mà nó đang đi theo chiều đảo ngược.

Hơn nữa, hắn không vận dương khí hay sinh khí mà đang sử dụng tử khí.

'Chủ nhân thực sự là người sống sao?'

Dù sao thì đó cũng là điều mà nàng luôn thắc mắc.

Thật kỳ lạ khi một người có thể tiếp nhận được lượng tử khí khổng lồ như vậy mà vẫn bình an vô sự.

Quy Tư Hạ liếc nhìn sang bên cạnh.

Thanh Linh đang ngồi trên một tảng đá lớn, ung dung rít tẩu thuốc.

Quy Tư Hạ dè dặt tiến lại gần và mở lời.

- Ừm ừm. Này......

- Này? Ưm! Ta nên gọi là lão nhân gia sao......

Đang định nói thì Thanh Linh nhìn chằm chằm vào Quy Tư Hạ và cười khẩy.

- Cứ gọi là tỷ tỷ đi.

Dù sao thì, bị một thiếu nữ trẻ gọi là lão nhân gia cũng thật là khó chịu.

Tất nhiên, gọi tỷ tỷ cũng có sự chênh lệch lớn về tuổi tác và địa vị.

Nhưng mà,

- Ngươi......

- Ngươi cái gì? Dám mở mồm gọi ta là ngươi à?

- Ta là nam nhân..... nhé.

-........Nếu tiếp tục nói nhảm, bổn tọa sẽ tiêu diệt ngươi, dù ngươi có là thức thần hay không.

- Không. Ta......

Thanh Linh giơ tẩu thuốc lên.

Quy Tư Hạ nhắm chặt hai mắt và giơ hai tay lên.

Mặc dù mái tóc hai màu của nàng trông rất đặc biệt, nhưng nhìn vào ai cũng thấy nàng chỉ là một thiếu nữ trẻ khoảng mười lăm tuổi.

- Đừng có lảng vảng trước mặt bổn tọa. Hừ! Nói thêm một câu nữa về chuyện nam nhân hay gì đó, bổn tọa sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.

Thanh Linh chậc một tiếng rồi vẫy tay ra hiệu cho nàng mau biến đi.

Cuối cùng, Quy Tư Hạ cũng không thể hỏi những gì nàng muốn biết, bản thể cũng không tìm được.

Đúng lúc này, Mộc Kinh Vân mở mắt ra, có lẽ đã hấp thụ hết khí vận.

"Hô."

- Ngươi đã hấp thụ hết rồi sao?

"Vâng. Nhờ thu thập thêm khí vận còn sót lại nên cũng khá hiệu quả."

Sau khi hút tất cả tử khí còn sót lại trên vách đá, hắn đã có thể thu thập được lượng tử khí tương đương với việc giết chết ít nhất năm mươi người.

Có thể nói, đây là cách hiệu quả hơn nhiều so với việc đi khắp nơi giết người lung tung.

'Dù sao thì khí trong cơ thể cũng đã ổn định.'

Thanh Linh nhìn Mộc Kinh Vân, trong lòng tặc lưỡi.

Hắn đã biến tất cả tà khí thành khí của mình.

Trình độ của Trung Đan Điền và Hạ Đan Điền đã vượt qua mức độ thuần thục của nội công, đạt đến cực hạn.

'Thật là khó tin.'

Thứ tự hoàn toàn lộn xộn.

Hắn gần như không nắm giữ được bất cứ gì về cảm ngộ hay cách vận dụng khí, thậm chí không biết cách sử dụng kiếm khí hay phát kình, nhưng trình độ nội công đã đạt đến cực hạn.

Điều này cũng là do sự kỳ diệu của Phá Tư Bát Thức.

'.......Nội công đạt đến cực hạn, có nghĩa là nó đã tăng gấp đôi. Vốn hắn phải vượt qua bình cảnh mới có thể xuất hiện Trung Đan Điền, nhưng hắn đã bỏ qua các bước đó nên bây giờ nàng cũng không biết tiềm năng Trung Đan Điền của Mộc Kinh Vân đang ở mức nào.

Bây giờ, ngay cả Thanh Linh cũng khó có thể khẳng định chắc chắn về trình độ của Mộc Kinh Vân.

Nàng ấy thực sự tò mò.

Bây giờ tên này có thể đối phó được cao thủ ở mức độ nào đây?

Trong lúc Thanh Linh đang suy nghĩ, Mộc Kinh Vân hỏi.

"Đã bao lâu rồi?"

- Ừm..... Từ khi chủ nhân ở đây.....

- Nếu ngươi định hỏi còn bao nhiêu thời gian cho đến khi mặt trời mọc, thì chưa đến nửa canh giờ. Tối đa khoảng ba khắc?

Ngắt lời Quy Tư Hạ, Thanh Linh nói.

Nghe vậy, Mộc Kinh Vân nhìn lên bầu trời đêm.

Chắc chắn rồi, bầu trời từng tối đen như mực giờ đã chuyển sang màu xanh nhạt.

"Ừm."

Có vẻ như hắn đã dành nhiều thời gian ở đây hơn dự kiến.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là hắn đã thua lỗ.

Hắn đã thu thập được nhiều tử khí hơn gấp bội so với việc giết những thiếu niên đang tìm kiếm lá cờ, và thậm chí còn có được Lục Linh, thức thần có sức mạnh đáng gờm.

Nhưng thời gian không còn nhiều nữa.

Mộc Kinh Vân bĩu môi.

"Thật đáng tiếc."

- Cái gì cơ?

"Ta định để lại bảy người thôi, nhưng có vẻ như ba khắc là không đủ."

Nghe vậy, Thanh Linh chậc một tiếng.

Dù sao thì, cách suy nghĩ của hắn cũng khác thường.

Ban đầu, mục đích của hắn là để có được nhiều tử khí hơn, nhưng bây giờ có vẻ như hắn không chỉ muốn có được nhiều tử khí mà còn muốn giảm đáng kể số lượng đối thủ.

Thanh Linh chậc một tiếng nói.

- Lúc này, ngươi nên tìm lá cờ và đồng đội trước đã.

Nếu chỉ đơn giản là tìm lá cờ thì không sao, nhưng hắn cần phải tìm ra lá cờ có khắc khẩu quyết của nửa phần kiếm pháp còn lại.

Nếu không may mắn, hắn có thể chỉ tìm thấy những lá cờ có cùng một khẩu quyết.

Và hắn cũng cần những người mà hắn có thể nhận làm đồng đội.

Vì vậy, hắn phải nhanh chóng.

Lúc này, Mộc Kinh Vân lấy thứ gì đó từ trong ngực ra.

- Ngươi đang làm gì vậy? Chẳng phải đang vội sao?

"Ta cần phải cắm nó lại."

Thứ mà Mộc Kinh Vân lấy ra không gì khác chính là cây kim của Cấm Môn Tỏa mà hắn đã rút ra từ huyệt đạo của cột sống.

Nếu hắn không cắm nó lại, hắn sẽ bị nghi ngờ.

- Ta có thể làm điều đó cho ngươi.

"Hả?"

- Xoẹt!

Ngay khi âm thanh nghi vấn của Mộc Kinh Vân vừa kết thúc, Thanh Linh nhẹ nhàng vung tay.

Ngay lập tức, những cây kim Cấm Môn Tỏa trên lòng bàn tay Mộc Kinh Vân bay đi và đồng thời cắm vào huyệt đạo trên cột sống.

- Phập!

"Hít."

Việc rút kim ra cũng đau đớn như việc cắm kim vào.

Chỉ cần cắm một cây kim thôi cũng đã đau rồi, vậy mà lại cắm cùng lúc, cho dù Mộc Kinh Vân có khả năng chịu đựng cơn đau tốt đến mấy thì cũng khó mà không thở dốc.

Nhìn thấy điều này, Thanh Linh nói với vẻ hài lòng.

- Việc rút kim ra cần phải có dụng cụ, ta cũng chỉ có thể cắm vào thế này. Nhưng mà ngươi......

Ánh mắt của Thanh Linh hướng về phía ngực của Mộc Kinh Vân.

Đó là khu vực gần Trung Đan Điền.

Khác với Hạ Đan Điền, nơi khí vận bị tắc nghẽn và bị phong bế bởi Cấm Môn Toả, Trung Đan Điền vẫn có thể sử dụng được.

* * *

Như vậy, sau một khắc,

Mộc Kinh Vân phát hiện ra một nhóm đang chiếm giữ lá cờ.

Chính xác là tám người, và có vẻ như họ đã thành công trong việc giữ vững lá cờ hai hoặc ba lần, vì có 9 xác chết của những thiếu niên nằm rải rác xung quanh.

Ngay khi một thiếu niên nhận ra Mộc Kinh Vân, thiếu niên cười khúc khích và nói.

"Này. Đồng đội của ngươi đâu rồi, sao lại đi lang thang khắp nơi một mình vậy, hay ngươi đã bán đứng hết đồng đội của mình rồi?"

"Hahahahahaha."

"Đúng vậy."

Trước câu hỏi của thiếu niên, những người đồng đội của thiếu niên cũng bắt đầu cười nhạo.

Bởi vì trời sắp sáng và họ tin chắc rằng Mộc Kinh Vân không thể tự mình chống lại họ.

Thiếu niên đã khiêu khích Mộc Kinh Vân cười lớn và vẫy tay nói.

“Bên này đã đủ người rồi, nên biến đi.”

"Bên các ngươi đã đủ người rồi sao."

"Ngươi có bị điếc không? Mau biến đi. À đúng rồi. Giờ chỉ còn khoảng một khắc nữa là trời sáng, không biết ngươi có tìm được đội nào nhận mình vào không nhỉ...."

- Xoẹt!

"Tắt!"

- Rầm!

Ngay lúc đó, thiếu niên đang nói thì đột ngột ngã xuống.

Mộc Kinh Vân đang làm tư thế ném thứ gì đó, và một hòn đá găm vào giữa mặt thiếu niên ngã xuống kia.

Có vẻ như thiếu niên đã chết ngay tại chỗ.

"Cái, cái gì thế này....."

"Hắn không thể sử dụng nội công, vậy làm sao?"

Những người đồng đội của thiếu niên không giấu được sự bối rối.

Ai mà có thể tưởng tượng được rằng hắn chỉ ném một hòn đá là có thể giết chết đồng đội của bọn họ chứ!

Trong khi họ đang bàng hoàng, Mộc Kinh Vân nhếch mép cười và nói.

"Ừm..... vậy là có một chỗ trống rồi nhé."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương