Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 64: Yết Thư (1)

Nụ cười toe toét đến tận mang tai.

Nụ cười vốn có thể khiến đối phương bớt cảnh giác.

Nhưng nếu ai đó đang cần sự giúp đỡ mà lại cười như vậy, thiếu niên nọ chỉ cảm nhận được ác ý mãnh liệt vượt qua cả nỗi sợ hãi.

-Hít!

Bởi điều này, bước chân của thiếu niên khựng lại trong vô thức.

Tuy nhiên, hai thiếu niên khác thì không.

“Hự hự! Này! Giúp bọn ta với! Có một con quái vật đầu sói đang đuổi theo.”

Thiếu niên vừa cầu cứu vừa chạy về phía Mộc Kinh Vân.

Thiếu niên đã dừng chân sợ hãi hô lên.

“Này, đợi đã…...”

Lời khuyên thậm chí chưa kịp kết thúc.

Vào khoảnh khắc thiếu niên nọ chạy đến gần để cầu xin sự giúp đỡ, Mộc Kinh Vân đã túm lấy cổ hắn ta và vặn gãy nó, một cách hết sức tự nhiên, vô cùng thuần thục như nước chảy mây trôi.

-Rắc!

“Ư!”

Cùng với tiếng kêu cuối cùng, thiếu niên gãy cổ ngã xuống đất.

Bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, thiếu niên còn lại sợ hãi, vội lùi về sau nhưng vấp phải gì đó nên ngã ngồi trên đất.

“Hự!”

-Bịch!

Khi Mộc Kinh Vân định tiến đến gần thiếu niên vừa ngã xuống,

“Ngươi, ngươi là cái quái gì vậy?”

Thiếu niên đã dừng chân kia phẫn nộ hét lên.

Mộc Kinh Vân vẫn cười như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nhảy lên không trung, duỗi lòng bàn tay ra và đá vào đầu thiếu niên ngã trên đất đang muốn chạy trốn kia.

-Rắc!

Cú đá mạnh đến mức đầu của thiếu niên bật ngửa ra sau.

Thiếu niên ngã xuống đất với khuôn miệng há hốc, trông có vẻ đã tắt thở.

Thiếu niên duy nhất còn sống chứng kiến điều này không nói nên lời.

‘Tên… tên điên này rốt cuộc là…'

Mặc dù họ là đối thủ cạnh tranh, nhưng bây giờ không phải là lúc chém giết nhau để giành cờ!

Vậy mà ngay khi chạm mặt, hắn lại giết chết những người đang cầu cứu hắn?

Có tên điên nào như thế chứ?

Ngay lúc hắn ta đang bàng hoàng,

-Gừ!

Tiếng gầm rú như lợn rừng vang lên từ phía sau.

Cùng với đó, bụi rậm vang lên tiếng xào xạc.

“Chết tiệt.”

Một tiếng chửi thề bật ra khỏi miệng thiếu niên.

Đây đúng là tình thế tiến thoái lưỡng nan mà.

Phía sau là Hung thú, phía trước là tên điên đang tàn sát bừa bãi.

Lời của thiếu niên chưa kịp dứt.

Mộc Kinh Vân buông tay khỏi đầu thiếu niên và nhanh chóng kết ấn.

-Bốp! Bốp! Bốp!

Binh! Đấu! Liệt! Trận!

Đó là ấn quyết của Cửu Tự Hoạt Pháp.

'Rốt cuộc hắn đang làm gì vậy?'

Cậu bé đang thắc mắc thì Mộc Kinh Vân giơ hai ngón trỏ và ngón giữa tạo thành hình vuông nhắm vào Hung thú đang lao tới.

Rồi,

-Xoạt!

Bốn cột trụ vô hình mọc lên xung quanh Hung thú.

Mộc Kinh Vân lẩm nhẩm tên phương thuật.

"Tứ Phong Liên Toả Thuật."

Rồi một mặt phẳng được tạo ra từ bốn cột trụ, chúng nhanh chóng dày lên, tốc độ nhanh đến đáng sợ.

Thiếu niên kia không thể nhìn thấy, nhưng trong mắt Hung thú, thứ cản đường nó hiện ra rất rõ ràng, buộc nó phải dừng lại, đảo mắt nhìn quanh.

Rồi nó quyết định lao thẳng qua, cơ thể bay lên không trung.

-Bốp!

-Rầm!

Hung thú bay lên không trung đã va vào thứ gì đó và bị bắn ngược lại về sau.

"Cái gì, cái gì vậy?"

Thiếu niên nhìn cảnh tượng khó tin này mà há hốc mồm.

Rõ ràng không có gì ở đó, tại sao Hung thu khổng lồ kia lại bị như vậy?

Chẳng lẽ tên điên kia đã làm gì đó sao?

Ngay lúc đó, Mộc Kinh Vân giơ lòng bàn tay về phía Hung thú đang bị giam giữ rồi làm động tác như thể đang siết chặt lại.

"Thu (縮)!"

-Xoạt!

Ngay lập tức, bốn mặt của cột đang giam Hung thú bị nén lại và nhanh chóng thu hẹp.

Khi mặt phẳng dần áp sát, Hung thú hoảng hốt bắt đầu vùng vẫy.

Nhìn thấy nó như vậy, Mộc Kinh Vân càng siết chặt tay hơn.

-Gừ!

-Bốp bốp bốp!

Khoảng cách để Hung thú vùng vẫy ngày càng hẹp.

Ngay lúc khoảng cách thu hẹp đến mức nó gần như không thể di chuyển được.

Hung thú dựng đứng bộ lông đỏ trên đầu, rồi gầm lên một tiếng thật lớn.

-Rống!

"Ác!"

Tiếng gầm lớn đến mức thiếu niên nọ phải che tai lại.

Mộc Kinh Vân cố nén cảm giác đau đớn, tay siết chặt hơn, muốn nhanh chóng siết chết Hung thú! Nhưng…

-Rắc rắc rắc!

Ngay lúc đó, những vết nứt xuất hiện trên bốn mặt của cái lồng đang nén Hung thú.

Rồi,

-Xoẹt!

Tứ Phong Liên Toả Thuật vỡ tan trong nháy mắt và Hung thú giận dữ lao ra.

'Chết tiệt.'

Khi một phương thuật chứa đầy chú lực bị cưỡng ép phá vỡ, người thi triển thuật pháp sẽ phải chịu phản phệ.

Cơ thể Mộc Kinh Vân bị đẩy lùi về sau hai bước.

-Bốp!

-Gừ!

Hung thú lao ra ngoài gầm gừ giận dữ, điên cuồng cào cấu mặt đất.

"Híc!"

Thiếu niên đang che tai vội vàng lùi lại, tay chống xuống đất.

Tuy nhiên, trái với cơn thịnh nộ, sau khi Hung thú thoát khỏi sự giam cầm của Tứ Phong Liên Toả Thuật, nó đứng im nhìn chằm chằm Mộc Kinh Vân, rồi quay người bỏ chạy, biến mất vào bụi rậm.

"Hộc... hộc... ha..."

Nhìn cảnh tượng đó, thiếu niên nọ run rẩy, thở phào nhẹ nhõm.

Dù đã tự mình trải qua nhưng thiếu niên vẫn thấy thật khó tin.

Bằng cách quái dị nào đó, Mộc Kinh Vân đã đuổi được quái vật đầu sói đi.

Lúc này một giọng nói văng vẳng bên tai.

"Sao ngươi có thể yên tâm được vậy?"

'!?’

Mắt thiếu niên mở to, vội vàng định đứng dậy.

Nhưng đã quá muộn.

Mộc Kinh Vân đã bẻ gãy cổ hắn ta trong chớp mắt.

-Rắc!

Sau khi thiếu niên chết, Mộc Kinh Vân bắt đầu hấp thụ tử khí từ người tử vong đầu tiên, hắn phải tuân theo thứ tự chết.

Bởi vì tử khí sẽ mất dần theo thời gian.

Sau khi hấp thụ hết tử khí, hắn mới mở miệng.

"Con sói đầu đỏ đó là gì vậy?"

-Ừm. Ta chưa từng thấy nó bao giờ, nhưng nhìn dáng vẻ và tiếng kêu giống lợn thì có vẻ nó là một Yết Thư.

“Yết Thư?"

-Nó là một Si Mị Võng Lượng sống ở núi Hiệu Sơn.

"Ta biết nó là Si Mị Võng Lượng."

Diện mạo của nó vốn đã hoàn toàn khác với những con thú bình thường.

Hơn nữa, vì nó là một Si Mị Võng Lượng, nên phương thuật mới có tác dụng với nó.

Hắn hỏi vì dường như nó không phải là một Si Mị Võng Lượng cấp thấp, dựa trên việc nó đã phá vỡ Tứ Phong Liên Toả Thuật.

"Nhìn cách nó phá vỡ phương thuật thì có vẻ nó không phải là một con quái thú cấp thấp,”

Theo lời của Triệu Nghị Công, Tứ Phong Liên Toả Thuật vốn là một phương thuật được tạo ra để tiêu trừ oan hồn, nên nó chỉ có thể chống lại những quái thú có cấp bậc thấp.

Cấp bậc của Si Mị Võng Lượng được phân chia thành Hung thú, Quái thú, Yêu thú, Ma thú, Linh thú và Thần thú.

Trước lời nói của Mộc Kinh Vân, Thanh Linh trả lời.

-Hình như con quái vật đó được xem như Quái thú khi nó trưởng thành. Tuy nhiên, xét về kích thước vừa nãy thì nó vẫn chưa trưởng thành.

"Nó chưa trưởng thành sao?"

-Đúng vậy. Mặc dù vậy, nó vẫn mạnh hơn nhiều so với những Hung thú bình thường. Có lẽ nó sở hữu sức mạnh giữa Hung thú và Quái thú.

"Quả nhiên là vậy."

Có vẻ như đó là lý do tại sao Tứ Phong Liên Toả Thuật bị phá vỡ.

Phương thuật đã vượt quá giới hạn mà nó có thể chịu đựng.

Đối với Si Mị Võng Lượng có tên Yết Thư kia, nó chỉ là cách câu giờ, vì vậy phương thuật này không thể dùng được nữa.

Mộc Kinh Vân đứng dậy nói.

"Thật nan giải."

-Tại sao? Ngươi không thể sử dụng nội công, và ngay cả phương thuật mà ngươi đã học cũng không hiệu quả, ngươi đang sợ hãi sao? Nếu đúng như vậy, bổn tọa sẽ.....

"Không phải vậy. Mà ta nghĩ rằng chúng ta nên nhanh chóng hành động."

-Nhanh chóng?

"Chúng ta nên hành động nhanh hơn trước khi Si Mị Võng Lượng đó cản trở bữa ăn của ta. Hoặc có lẽ tốt hơn là chúng ta nên xử lý nó trước đi, Thanh Linh."

-..........

À.

Ra là vậy.

Hoá ra cái hắn lo là Yết Thư sẽ giết nhiều người hơn, làm thất thoát tử khí của hắn!

Thanh Linh tặc lưỡi.

* * *

Trong khi đó, nhóm của do Liêm Giai của Chu Sát Cốc dẫn đầu đang di chuyển một cách thận trọng.

Tuy nhiên, ba người trong số họ đang cùng nhau khiêng một cục sắt nặng dưới lá cờ, trong khi những người còn lại bám sát xung quanh.

Một trong những thiếu niên đang khiêng cục sắt phàn nàn.

"Này. Chúng ta đang tìm kiếm một loại cờ khác, tại sao chúng ta phải mang thứ này theo? Chúng ta chỉ cần bẻ gãy phần trên là được mà."

Nghe đồng đội càu nhàu, Liêm Giai điên tiết quát lên.

"Đừng càu nhàu, hãy làm theo lời ta nói. Nếu dự đoán của ta đúng, ngươi sẽ phải cảm ơn ta đấy."

Trước lời nói này, bọn họ vội ngậm miệng, lắc đầu lia lịa.

Cái tên đó nghĩ là con quái vật kia sợ lá cờ sao?

Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, họ cũng không thể hiểu được.

Họ cho rằng tốt hơn là nên bẻ gãy cột cờ và di chuyển nhanh chóng để lấy lại hoặc tìm kiếm một lá cờ khác, thay vì mang theo lá cờ một cách kém hiệu quả như thế này.

Tuy nhiên, trong lúc họ đang làm điều đó, một âm thanh vang lên.

-Gừ!

Nghe thấy âm thanh, họ hoảng hốt dừng lại tại chỗ.

Chắc chắn là nó rồi.

-Xoẹt!

Bụi rậm ở hướng Tây Bắc xào xạc, và con quái vật xuất hiện.

Thấy vậy, những thiếu niên định bỏ lá cờ mà họ đang cầm xuống và chuẩn bị bỏ chạy,

"Hãy bình tĩnh."

Liêm Giai của Chu Sát Cốc đã ngăn họ lại.

Không, họ nên bỏ chạy hoặc hợp sức để chống lại nó, tại sao lại phải bình tĩnh đứng im?

Đó là những gì họ đang nghĩ.

Con quái vật nhìn chằm chằm vào lá cờ mà họ đang cầm, rồi rên rỉ và quay người đi vào bụi rậm.

"Hả?"

Con quái vật thực sự đã bỏ chạy khi nhìn thấy lá cờ.

Thấy thế, Liêm Giai của Chu Sát Cốc nói với vẻ đắc ý.

"Thấy chưa?"

Hắn đã xác nhận phán đoán của mình là đúng.

Tuy nhiên, sau khi xác nhận điều này, hắn đột nhiên có suy nghĩ khác thường.

'Nếu sử dụng tốt điều này, ta sẽ tạo thêm được lợi thế cho mình.'

Vẫn chưa có nhiều người biết lá cờ có tác dụng bảo vệ.

Khóe miệng của Liêm Giai cong lên một cách nham hiểm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương