Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 63: Cờ hiệu (4)

- Suuuuuuuuuuuuuuu!

Mộc Kinh Vân nắm lấy đầu của thiếu niên đã chết, bắt đầu sử dụng Trứ.

Không lâu sau, hắn đã có thể hấp thụ hoàn toàn tử khí còn sót lại trong cơ thể của thiếu niên.

"Tốt rồi."

Mộc Kinh Vân mỉm cười.

Hắn đã hấp thụ 16 luồng tử khí.

Mặc dù các huyệt đạo bị chặn và không thể dồn chúng vào đan điền, nhưng khí lực vẫn chảy khắp các mạch máu trong cơ thể hắn.

Có vẻ như hắn đã rất may mắn.

11 người ban đầu đã chết trong cuộc hỗn chiến giành cờ và 5 người còn lại cũng đã kiệt sức.

Vì vậy, hắn đã có thể giết họ mà hầu như không tốn chút sức lực nào.

"Thật thoải mái."

- Chính bọn chúng tự chuốc lấy.

Thanh Linh cũng đồng ý với cách làm của Mộc Kinh Vân.

Khí Môn bị phong bế, tất cả huyệt đạo bị ngăn chặn, Mộc Kinh Vân đã có lợi thế.

Nếu bọn chúng có thể sử dụng nội công, sẽ rất khó để giết được nhiều người như thế!

Nhưng dù sao thì hắn cũng quá may mắn rồi, lượng tử khí mà hắn thu thập được cũng không ít.

'Dù sao, những kẻ sẽ chết trong cuộc cạnh tranh này, tốt hơn là nên trở thành tử khí cho hắn thì có ích hơn đấy.'

Nàng vốn là oan hồn.

Vậy nên trước cái chết của phàm nhân, nàng chả thấy có vấn đề gì.

Hơn nữa, đây là nơi mà họ giết lẫn nhau để vượt qua các cửa ải, vậy nên tiếc nuối cho cái chết của ai đó là chuyện hết sức vớ vẩn.

- Nhưng có vẻ như đó chính là lá cờ.

"Đúng vậy."

Mộc Kinh Vân đặt cái đầu xuống và đi về phía lá cờ.

Hắn vẫn chưa có ý định chiếm lấy lá cờ, nhưng vì nó là mục tiêu của cửa ải này nên hắn cũng phải ngó qua nó chút.

- Ngươi định làm gì với lá cờ? Nếu ngươi không định lấy nó ngay bây giờ, hãy phá hủy nó.

"Ta sẽ làm vậy."

- Hoặc sẽ thuận tiện hơn nếu ngươi mang theo một cái để chuẩn bị cho lúc kết thúc.

"Ý tưởng không tệ đâu."

Cùng với lời nói đó, Mộc Kinh Vân định cầm lấy cột cờ thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào nơi nào đó.

Mặc dù nội công của hắn bị phong ấn, nhưng ngũ quan của hắn vẫn phát triển hơn người thường rất nhiều.

- Sao vậy?

"Có gì đó được viết ngay bên dưới lá cờ, gần cột cờ."

- Cái gì cơ?

“Hmm. Tam hình kiếm chỉ Mệnh ngũ hành kinh tuyến Cửu uẩn tàng thức…”

Thanh Linh, người đang lắng nghe Mộc Kinh Vân đọc những chữ được khắc trên lá cờ, nhận ra ngay đó là gì.

- Đó là...... khẩu quyết kiếm pháp.

“Kiếm pháp? Nghe có vẻ như vậy.”

Mộc Kinh Vân cũng đồng ý, vì đó là một phần khẩu quyết giải thích các động tác cơ bản.

“Nhưng tại sao nó lại được viết ở đây?”

- Hãy đọc phần còn lại.

“Vô trụ tiên quyết Kiếm hạ nhất thể Linh vật khởi nguyên thế......”

Mộc Kinh Vân tiếp tục đọc cho đến khi kết thúc.

“Hết rồi.”

- Cái gì? Ngươi nói hết rồi?

Thấy Thanh Linh có vẻ ngạc nhiên, Mộc Kinh Vân hỏi một cách tò mò.

“Có vấn đề gì sao?”

- Có vẻ như các thức cơ bản của kiếm pháp này đã bị cắt ngang giữa chừng.

“Bị cắt ngang giữa chừng?”

- Đúng vậy. Nếu kiếm pháp sơ cấp chỉ có vậy thì sẽ có sơ hở ở bốn huyệt đạo quan trọng: Cốc Trì, Thần Chúc, Côn Lôn, Vị Trung.

“Vậy cái này là khẩu quyết không hoàn chỉnh?”

- Có vẻ không phải vậy. Dựa vào cách nó tập trung vào các nguyên tắc cơ bản hơn là các kỹ thuật nâng cao và cách sắp xếp các tư thế không chồng chéo lên nhau......

“Dựa vào?”

- Có vẻ như đây là một kiếm pháp được tạo ra cho kiếm trận.

“Kiếm trận là một đội hình sử dụng kiếm sao?”

- Đúng vậy. Nhưng chỉ với những kiếm pháp này, điểm yếu sẽ quá rõ ràng, vì vậy việc kết hợp nó thành một kiếm trận sẽ chỉ khiến nó trở nên tồi tệ hơn.

“Tồi tệ? Hừ. Thật là một cách diễn đạt thú vị.”

- Bổn tọa không nói để ngươi thấy nó hài hước hay gì đâu. Tập trung đi phàm nhân, phải có lý do gì đó thì những dòng khẩu quyết kia mới xuất hiện ở đây.

Mộc Kinh Vân cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Thanh Linh.

Giống như những con số được viết trên những viên bi sắt, có lẽ đó là một nhiệm vụ ẩn của cửa ải.

Mộc Kinh Vân nhìn chằm chằm vào khẩu quyết của kiếm pháp, nói.

“Có thể lá cờ không phải là tất cả.”

- Chẳng phải mấy tên kia nói có 40 cái sao?

“Không phải số lượng, mà là chủng loại.”

- Chủng Loại?

“Vâng. Biết đâu có những lá cờ khác ghi nốt khẩu quyết còn lại của kiếm pháp?”

- Hô. Nghe có vẻ hợp lý.

Lần này, Thanh Linh đồng ý với Mộc Kinh Vân.

Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.

- Nếu như lời ngươi nói là đúng, phàm nhân, sẽ có hai loại kiếm pháp được giấu trong những lá cờ, và những kẻ tìm thấy chúng chắc chắn sẽ không bảo vệ lá cờ của mình mà sẽ cố gắng tìm những lá cờ khác.

"Ta cũng nghĩ vậy."

Sẽ có ít nhất hai loại cờ khác nhau.

Tìm kiếm một lá cờ chưa phải là kết thúc.

Cuối cùng, việc tám người canh giữ tại địa điểm có lá cờ cho đến khi mặt trời mọc chỉ là bề nổi, trong khi nhiệm vụ ẩn dường như là hoàn thành kiếm pháp đã được chia nhỏ, khắc đâu đó trên 40 lá cờ.

"Thật thú vị."

Bằng cách này hay cách khác, các cửa ải luôn có cách ép bọn họ chiến đấu với nhau.

Những người không nhận ra điều này sẽ chỉ đơn giản kết thúc ngay khi vừa tìm được lá cờ, nhưng những người cẩn thận hơn một chút sẽ di chuyển để tìm kiếm những lá cờ khác.

Kết luận là Mộc Kinh Vân cũng phải tìm một lá cờ khác để hoàn thành kiếm pháp này.

Và tất nhiên, phải có bảy thành viên đi kèm với lá cờ đó.

- Nó hơi phức tạp rồi đấy.

"Tuy nhiên, vì chúng ta đã biết nó như thế nào, chúng ta sẽ có lựa chọn phù hợp hơn đúng không Thanh Linh."

Nói xong, Mộc Kinh Vân bẻ gãy cán lá cờ có chứa khẩu quyết.

- Bốp!

Như Thanh Linh đã nói, nếu hắn không có ý định mang lá cờ này đi, tốt nhất là phải phá huỷ nó.

Tuy nhiên, ngay khi hắn bẻ gãy nó,

- Rắc!

Mộc Kinh Vân cau mày nhìn lá cờ.

"Hửm..."

- Sao vậy?

"Cán cờ chứa đầy chú lực."

- Chú lực?

Chú lực.

Đúng như tên gọi, đó là sức mạnh của bùa chú hoặc phương thuật.

Mộc Kinh Vân đã hấp thụ tử khí bằng cách đảo ngược Thổ Nạp Pháp, thêm vào đó, hắn còn có cơ duyên học được phương thuật, nên hắn đã trở nên nhạy cảm với các loại khí hơn hẳn trước kia.

Khi hắn bẻ gãy cán cờ, hắn có thể cảm thấy chú lực thoát ra.

Bởi vì đang ở trong một con rối gỗ, nên Thanh Linh không thể xác nhận được, nàng hỏi.

- Chẳng lẽ đó là một cái bẫy?

"Có vẻ không phải vậy."

Nếu đó là một cái bẫy, chú lực vẫn sẽ còn nguyên.

Tuy nhiên, thực tế là chú lực biến mất khi cán cờ bị bẻ gãy có nghĩa là,

- Ríu ríu ríu ríu!

Vào lúc đó, một âm thanh giống như tiếng tù và vang lên khắp ngọn núi.

Nghe có vẻ đều đặn, nó giống như một tín hiệu.

- Ọc ọc ọc!

Nghe thấy âm thanh rợn người kia, Mộc Kinh Vân dùng một tay nhẹ nhàng cuộn cán cờ bị bẻ gãy, vừa lẩm bẩm

"Hình như có thứ gì đó vừa xuất hiện,"

* * *

"Không xa lắm đâu."

Tại nơi lá cờ cắm trên sườn núi, một cuộc tranh giành đang diễn ra.

Nhóm đầu tiên phát hiện ra lá cờ đang cố gắng bảo vệ nó, và nhóm đến sau đang cố gắng cướp lá cờ từ họ.

Nhóm tám người đang cố gắng bảo vệ lá cờ ở đây không ai khác chính là nhóm do thiếu niên của Chu Sát Cốc – Liêm Giai dẫn đầu.

- Bốp!

"Hự!"

Một người bị cú đá nhanh như chớp của Liêm Giai quật ngã ra sau.

'Chết tiệt. Tên đó quá mạnh.'

Thiếu niên ngã ra sau, vừa nhanh chóng né tránh đòn tấn công tiếp theo vừa hoang mang suy nghĩ.

Vì nội công bị phong bế, nên thiếu niên đã nghĩ bọn họ đủ sức để đối đầu với người của Chu Sát Cốc.

Nhưng đẳng cấp quá khác biệt.

Có lẽ cái tên Chu Sát Cốc kia rất chú trọng rèn luyện ngoại công, vì sức mạnh của cú đá cũng không hề bình thường.

'Không hổ danh là Chu Sát Cốc.'

Thiếu niên đang tự hỏi liệu bọn họ có chọn nhầm đối thủ không.

Thiếu niên nghĩ những đồng đội khác sẽ cầm cự được, nhưng,

- Ầm ầm!

"Ugh!"

Thật không may, bọn họ cũng bị đánh ngã chả khác gì thiếu niên khi nãy.

Nhìn kiểu gì cũng biết bọn họ đang thất thế.

Những tên đã đạt hạng đầu trong cuộc chiến giành viên bi sắt không chỉ có sức lực hơn những người khác mà bọn chúng còn là những kẻ mạnh nhất, nên ngay cả khi không có nội công, kỹ năng cơ bản của cái đám đó cũng khác biệt.

Ngay từ đầu, bọn họ đã không phải là đối thủ của chúng.

Liêm Giai của Chu Sát Cốc cũng nhận ra sự khác biệt về trình độ, hắn ta ra hiệu khiêu khích.

"Đừng có lùi lại, nếu đã định liều mạng thì hãy thể hiện bản lĩnh đi."

'Chết tiệt!'

Bọn họ tức giận, nhưng không thể làm gì được.

- Ầm!

"Hự!"

"Ối!"

Một trong những thiếu niên của nhóm cướp cờ bị Liêm Giai bẻ gãy cổ, chết ngay lập tức.

Họ mới lao vào chưa được bao lâu, nhưng đã có hai người bỏ mạng.

Nếu họ tiếp tục chịu đựng, cả nhóm sẽ bị tiêu diệt.

Thiếu niên dẫn đầu cả nhóm nhận thấy tình hình không khả quan, hét lên.

"Rút thôi!"

Nghe thiếu niên hét, những thiếu niên khác cũng đồng ý, đồng loạt từ bỏ việc giành cờ, nhanh chóng lùi về sau.

Liêm Giai cười khẩy, lẩm bẩm.

"Ai đã cử bọn nó đến?"

Cũng có thể bọn chúng nó tự muốn qua cướp, nhưng có nên tha cho bọn nó không?

Hắn ta có nên giết hết và chặt đầu chúng để những kẻ khác không dám mơ tưởng đến lá cờ của hắn ta không?

"Giết tất cả..."

-Bốp!

"A!"

'!?’

Ngay lập tức, Liêm Giai ngậm miệng lại.

Vừa nãy là cái gì vậy?

Một thiếu niên đang cố gắng chạy trốn về phía bụi cây đối diện, bỗng nhiên biến mất cùng với một tiếng hét khi có bóng đen vụt qua.

Không khí im lặng đột nhiên bao trùm.

Từ cả nhóm đang phấn khích truy đuổi đến cả nhóm đang hoảng sợ bỏ chạy, tất cả đều hoang mang nhìn chằm chằm vào nơi bóng đen vừa lao qua.

-Rầm rầm! Rầm rầm!

Tiếng lá cây xào xạc và tiếng nhai nuốt vang lên.

Âm thanh đó thật kinh khủng.

"Cái gì, cái gì vậy?"

"Vừa nãy là cái gì?"

Nghe thấy âm thanh đáng sợ, các thiếu niên vô thức lùi lại.

Khi họ đang dần rút lui, âm thanh đột nhiên phát ra từ bụi cây đang rung chuyển.

-Gừ!

Cái gì vậy?

Nghe thoáng qua giống như tiếng lợn kêu.

Tuy nhiên, đôi mắt kỳ lạ lóe lên từ kẽ lá đủ để khiến người ta rùng mình.

Khi những thiếu niên từ nhóm bỏ chạy đang muốn tiếp tục lùi lại, bụi cây rung chuyển mạnh hơn.

Rồi một thứ gì đó xuất hiện.

'!?’

Biểu cảm của những thiếu niên khi nhìn thấy thứ đó đều cứng lại.

-Bịch!

Nó không phải là con người, bàn chân trước của nó có móng vuốt.

Nó trông giống như một con sói, nhưng cũng không hẳn là sói.

Nó có kích thước lớn gấp đôi sói bình thường, bộ lông màu đỏ ở phía trước ngực và đôi mắt đen, nhỏ như mắt chuột.

'Cái, cái gì vậy?'

'Sói? Có loại sói này sao?'

Lớn... quá.'

-Grừ!

Con quái thú kêu như tiếng lợn đòi ăn, để lộ khuôn hàm đang nhễu nhão nước bọt đầy răng sắc bén.

-Ực!

Một người sợ hãi nuốt nước bọt, gào lên.

"Chạy đi!"

Ngay khi tiếng hét kết thúc, mọi người lao về phía bên phải.

Rồi,

-Bốp!

Trong chớp mắt, Hung thú sói đầu đỏ đã lao đến chỗ thiếu niên bị tụt lại sau cùng và rồi…

-Phập!

"Khuaaaa!"

Nó cắn phập lấy bắp chân của thiếu niên.

Rồi với một lực cắn kinh khủng, nó lấn tới quật ngã thiếu niên xuống.

Ầm! Ầm!

"Ọe!"

Chỉ quật vài cái mà thiếu niên đã chẳng rõ sống chết, ngất xỉu tại chỗ.

Bắp chân bị nanh nhọn cắn xé đến gần đứt lìa, rách tươm.

Hung thú đầu sói bước tới, một ngụm nuốt trọn cái đầu của thiếu niên.

Ọ… ọc! Ọc! Ọc!

'!!!!!'

Những thiếu niên đang cầm cờ chứng kiến cảnh tượng ấy, sắc mặt tái xanh như tờ giấy.

Có con quái vật đáng sợ như vậy đang nhai nuốt đâu người sống trước mặt mình, không sợ mới lạ!

Giống như lúc Mộc Kinh Vân bình thản xé đôi một người để lấy viên bi sắt.

'Khốn nạn!'

Sao lại có yêu ma quái vật kinh tởm thế này xuất hiện ngay lúc nội công bị phong bế cơ chứ.

Rõ ràng đây không phải quái vật thông thường.

Với cơ thể không sử dụng được nội công như bây giờ, đối phó với sói thường thôi cũng tốn sức lắm rồi.

Huống hồ với một Hung thú khổng lồ thế kia, có nội công cũng chưa chắc có thể thoát được nó.

Có lẽ phải đánh cược tính mạng mới mong thoát khỏi nó.

'Phải tránh sao?'

Xem ra cửa ải này không chỉ phải bảo vệ lá cờ.

Nhưng đã có lá cờ trong tay, mà phải từ bỏ chỉ vì con quái vật đáng nguyền rủa kia thì đúng là tức chết mà!

Và ngay lúc đó.

- Hộc hộc!

Hung thú đã nuốt chửng đầu thiếu niên đang nhìn về phía bọn họ.

Rồi nó quyết định mục tiêu chính là bọn họ, nó dùng chi sau đạp đất lấy đà và lao hết tốc lực về phía trước.

Đến lúc này, người dẫn đầu nhóm – Liêm Giai của Chu Sát Cốc đang muốn la lên.

"Đư..."

- Bốp!

- Hư hư!

Ngay lúc đó, khi Hung thú đang lao tơi, chỉ còn cách bọn họ khoảng năm bước chân, nó đột nhiên nhìn thấy điều gì đó, tru lên rồi hoảng sợ lùi lại.

Rồi nó thở phì phì và thay đổi hướng đi.

- Thình thịch!

Hướng đó là nơi mà nhóm cướp cờ vừa tháo chạy.

Một thiếu niên trong nhóm giữ cờ sợ hãi nói:

"Gì vậy? Sao nó lại đổi hướng?"

Thiếu niên Chu Sát Cốc cau có, lẩm bẩm:

"Mẹ nó, ai mà biết."

Ngay cả hắn ta cũng không biết tại sao Hung thú đó đột nhiên lại như vậy.

Nó như kinh ngạc khi thấy điều gì đó.

Hắn ta quay đầu về hướng mà Hung thú đó đã nhìn qua, và kia là,

'Lá cờ?'

* * *

"Bịch! Bịch!"

"Hộc hộc hộc."

Ba thiếu niên đang chạy điên cuồng.

Họ không có hướng đi nhất định, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy.

Ba thiếu niên sợ hãi, tim đập như muốn vỡ tung.

'Chế tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!'

Trong lúc chạy trốn, một người khác đã bị tấn công.

Do nội công bị phong bế nên họ không thể sử dụng khinh công, tốc độ chạy của họ chỉ hơi nhanh hơn những nam nhân bình thường không học võ đôi chút.

Nhưng Hung thú khổng lồ đó thì không như vậy.

Nó có tốc độ còn nhanh hơn một con ngựa.

'Chúng ta sẽ chết hết sao?'

Khi đang nghĩ như vậy, một thiếu niên đang chạy, đột ngột nhìn thấy bóng người đứng ở phía bên kia.

Thiếu niên giật mình rồi nhận ra đó là người nên thở phào nhẹ nhõm.

'Cái gì vậy? Ai đó?'

Ngay khi nhìn thấy người đó, thiếu niên ngay lập tức nhận ra.

Đó là kẻ đã vượt qua cuộc chiến giành viên bi sắt đầu tiên.

Nếu là lúc khác, thiếu niên sẽ khinh thường hoặc tránh xa tên đó vì hắn quá đáng sợ. Nhưng vì để sống sót, thiếu niên đành hét lên:

"Này! Cứu ta với!"

Hình như tên đó cũng đã tìm được đồng đội.

Nếu tất cả cùng giúp đỡ, họ có thể đối phó với Hung thú kia!

Nhưng sao y phục của tên đó lại dính nhiều máu thế kia?

-Rùng mình!

Hơn nữa, sao tên đó nhìn mình chạy trốn chật vật mà lại cười vậy…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương