Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 62: Cờ hiệu (3)
- Ngươi đúng là kẻ đáng sợ.
Thanh Linh tặc lưỡi.
Nàng ta đã thấy lạ khi hắn nói hắn sẽ lập nhóm.
Ai mà ngờ hắn lại có kế hoạch như vậy?
- Ngay từ đầu, ngươi đã định làm vậy sao?
“Sao ta có thể bỏ lỡ cơ hội thuận lợi như vậy chứ?”
Mộc Kinh Vân cười toe toét, tiến đến chỗ người cuối cùng còn sót lại, hay đúng hơn là một cái xác.
Cái xác đó là của nữ nhân tên Chiêu Hoả, kẻ mà Mộc Kinh Vân đã bẻ cổ đầu tiên.
Mộc Kinh Vân đặt tay lên đầu nữ nhân và đọc khẩu quyết của Trứ, hấp thụ tử khí còn sót lại.
- Xì xì xì xì!
Tử khí được hấp thụ lan tỏa khắp cơ thể.
So với việc nó gần như tan biến vào không khí trong cuộc chiến giành viên bi sắt, khi hắn trực tiếp hấp thụ thế này cho phép hắn thu được lượng tử khí nhiều hơn hẳn.
Tuy nhiên,
'Lần sau, mình phải hấp thu theo thứ tự chết trước.'
Do hấp thụ theo thứ tự những người gần nhất, tử khí của Chiêu Hoả đã bị hao hụt khá nhiều.
Điều đó không có nghĩa là nó hoàn toàn biến mất, chỉ là nó ít hơn những người khác.
'Dù sao thì cũng không tệ.'
Hôm nay hắn đã thu được nhiều tử khí hơn hẳn trận chiến ở Nghiên Mộc Kiếm Trang.
Có vẻ như nó có thể mở rộng đáng kể "Đan Điền" của hắn, nhưng điều kiện đầu tiên là hắn phải gỡ bỏ được Cấm Môn Toả đã.
“Thật tốt khi quyết định đến đây.”
- Tốt ư? Ngươi không thể nghiêm túc ...
Trong khi họ đang nói chuyện, họ nghe thấy tiếng động từ đâu đó.
- Sột soạt!
Ai đó từ trong bụi cây đi ra.
Đó là một thiếu niên.
Mộc Kinh Vân cười toe toét khi nhìn thiếu niên tiến lại gần với ánh mắt quen thuộc.
“Ngươi đã có thể giết hắn, nhưng sao lại nhập vào hắn?”
“Ta đã mang thân xác này theo vì nghĩ chủ nhân sẽ cần.”
Ngay khi những lời đó kết thúc,
- Bịch!
Cơ thể của thiếu niên ngã xuống và bóng Ma Tăng mờ ảo xuất hiện.
Mộc Kinh Vân hài lòng nói.
"Đa tạ ngươi."
Hắn đã ra lệnh cho Ma Tăng theo thói quen, nhưng không ngờ Ma Tăng còn chịu khó suy nghĩ xem hắn thật sự cần gì.
Ma Tăng thực sự là một thức thần tuyệt vời.
Mộc Kinh Vân tiến đến chỗ thiếu niên đã ngã xuống.
Sau đó, hắn bẻ cổ thiếu niên và hấp thụ năng lượng tử vong.
Cá quá trình không mất nhiều thời gian lắm.
Sau khi hoàn thành tất cả, Mộc Kinh Vân duỗi người và thả lỏng cơ bắp, trông rất thoải mái.
"Ha. Thật tuyệt."
- Phàm nhân. Ngươi định làm gì?
"Làm gì cơ?"
- Chỉ như này thôi thì ngươi chưa hài lòng đúng chứ?
Nghe Thanh Linh nói, Mộc Kinh Vân mỉm cười.
Rồi hắn nhìn lên ngọn núi và nói.
"Ngài nói đúng, ta muốn tận hưởng một bữa ăn vui vẻ cho đến khi mặt trời mọc. Tận hưởng tối đa mới được."
Dù sao thì theo tiêu chuẩn vượt ải, chỉ cần để lại nhiều nhất bảy người là được phải không?
* * *
Một hang động ẩm ướt và tối tăm nằm ở chân núi.
- Xoẹt!
Mặt nạ Quỷ dữ bước lên lối vào hang động cùng với hai võ sĩ cầm đuốc.
Biểu cảm của hai võ sĩ bước vào hang động trở nên cứng đờ.
Đó là bởi vì ngay khi họ bước vào hang động, một luồng khí kỳ lạ đã kích thích giác quan của họ.
Nó rất khác với động tĩnh hay khí tức của con người.
Nó thật khó chịu và khiến da họ nổi da gà.
'Ngột ngạt.'
Đó là suy nghĩ của hai võ sĩ.
Tuy nhiên, Mặt nạ Quỷ dữ bước vào trong một cách quen thuộc.
Rồi một giọng nói vang lên từ sâu trong hang động.
"Ngươi là Thích Huyết Cốc Chủ đấy à?"
"Đúng vậy."
"Ngọn lửa sáng quá đấy."
Trước giọng nói vọng ra từ bên trong, Mặt nạ Quỷ dữ giơ tay ra hiệu cho hai võ sĩ dừng lại.
"Vâng?"
"Các ngươi đợi ở đây."
"Nhưng mà..."
"Chờ đi."
"Vâng!"
Để họ lại phía sau, Mặt nạ Quỷ dữ bước vào sâu trong hang động một mình.
Bên trong, một người mặc đạo bào có đồ án âm dương đang đứng.
Y cúi đầu chắp tay như thể đã đợi sẵn.
"Ngươi đã đến rồi sao?"
Nghe y nói, Mặt nạ Quỷ dữ hỏi.
"Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
“Làm sao có thể chậm trễ được chứ?"
"Lần này là gì? Nghe nói là thứ nguy hiểm hơn lần trước."
Nghe vậy, người mặc đạo bào cười trả lời.
"Tất nhiên là nguy hiểm nếu ngươi thả chúng ra."
"Ta mong vậy. Là những thứ ở trong lồng sắt phía sau à?"
"Đúng vậy."
Nghe người mặc đạo bào nói vậy, Mặt nạ Quỷ dữ nhìn về phía sau.
Ngay lúc đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ vị trí Mặt nạ Quỷ dữ đang nhìn.
- Ụt ịt!
'Hừm.'
Nó nghe giống như tiếng lợn kêu.
Không đời nào lại là lợn thật, vậy nó sẽ trông như thế nào?
Mặt nạ Quỷ dữ tò mò định nhìn vào nơi có song sắt.
Nhưng người mặc đạo bào đã ngăn lão lại và nói.
"Tốt hơn là không nên đến gần. Ngay cả khi chúng được kiểm soát, chúng vẫn là Hung thú, ngay cả khi chúng chưa trưởng thành."
"Hung thú..."
Nó là tồn tại có ý nghĩa hơn cả một con thú, nó thật sự ở đó sao?
Mặt nạ Quỷ dữ nhìn về phía sau người mặc đạo bào.
Có thứ gì đó nguy hiểm với ánh mắt của một con chuột đang nhìn chằm chằm vào lão.
"Nó gọi là gì?"
"Nó là Yết Thư. Nó được đưa đến từ Biển Bắc gần Bắc Hiệu Sơn."
Yết Thư à...
Nghe tên thôi cũng thấy thật đáng sợ.
Mặt nạ Quỷ dữ quay người và nói.
"Được rồi. Hãy thả nó ra khi ta ra hiệu."
* * *
Đã nửa canh giờ trôi qua kể từ lúc bọn họ bắt đầu cuộc thi đoạt cờ.
Ngọn núi rất lớn và lá cờ được giấu rất kỹ nên vẫn chưa ai tìm thấy nó.
Nhưng đã người đầu tiên phát hiện ra nó.
Đó là thiếu niên đến từ Bích Kinh Môn.
Thiếu niên tên Nghiêm Vũ Hùng, khi phát hiện ra lá cờ, y đã chạy đến chỗ nó với vẻ mặt phấn khích.
'Tìm thấy rồi!'
Lá cờ sẽ dễ dàng nhìn thấy nếu nó có màu sáng hơn, nhưng vì nó có màu tối và được giấu khéo léo trong bụi rậm nên rất khó tìm thấy.
Tuy nhiên, thật đáng mừng khi y đã tìm kiếm khắp nơi mà không ngừng nghỉ.
'Cây sào khá dài đấy.'
Nghiêm Vũ Hùng, người đã đến gần lá cờ, nắm lấy cây sào của lá cờ.
Y sẽ nhổ lá cờ lên và chọn vị trí thích hợp để cắm nó xuống.
Tuy nhiên,
'Hả?'
Lá cờ mà y nghĩ sẽ dễ dàng nhổ lên khỏi mặt đất vẫn đứng cứng ngắc một chỗ.
Bản thân cây sào không quá nặng, tại sao lại không nhổ được?
Nghiêm Vũ Hùng, người đang bối rối, đã sớm nhận ra lý do.
'Cái gì thế này?'
Phần dưới của lá cờ được nối với một khối đá.
Nó khá lớn, ngay cả Nghiêm Vũ Hùng, người đã luyện tập ngoại công và có cơ bắp rắn chắc, cũng cảm thấy khá nặng khi nâng nó lên.
'Nâng cả cây gậy lên còn nặng hơn nữa.'
Hết cách, y phải di chuyển cả khối đá bên dưới.
Lúc đầu, y tự hỏi tại sao lá cờ lại được làm theo cách này, nhưng sau đó y nhận ra nó khá tốt, tránh cho lá cờ bị gió mạnh thổi bay hoặc động vật cắn phá.
Nặng như vậy, những người khác cũng sẽ khó di chuyển lá cờ.
Vì nội công đã phong bế.
'Ải thứ hai này có thể dễ dàng hơn dự kiến.'
Y đã nghĩ trong số những người phát hiện ra lá cờ, sẽ có những người cố tình loại bỏ hoặc lấy cắp lá cờ của người khác để giảm số người vượt qua.
Tuy nhiên, nếu lá cờ nặng như thế này, sẽ rất khó để mang theo và di chuyển, vì vậy, số người có ý định lấy cắp lá cờ của người khác cũng sẽ được giảm xuống.
'Tốt rồi. Vậy thì chỉ cần tập hợp đồng đội và bảo vệ vị trí của mình.'
Chỉ cần trụ vững cho đến khi mặt trời mọc.
Mặt khác.
Cách nơi Nghiêm Vũ Hùng đang ở khoảng hai trăm mét về phía Bắc.
Có một người khác đã tìm thấy một lá cờ, mặc dù muộn hơn một chút.
Chính là thiếu nữ đến từ Mạo Hoa Phòng.
Tên của ả ta là Mạc Hạ Lan.
"Ôi..."
Ả ta đã vui mừng khi tìm thấy lá cờ, nhưng ả ta còn thất vọng gấp mấy lần khi thấy tảng đá buộc dính vào lá cờ.
'Nặng quá.'
Khối đá quá nặng đối với nàng ta.
Vì nội công bị phong bế nên ả ta không thể làm gì được, và bản thân võ công của ả ta dựa trên tốc độ nên cơ bắp của ả ta không được cứng cáp, điều này khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn.
'Mình không thể di chuyển.'
Ngay cả khi ả ta muốn mang lá cờ đến một vị trí tốt, ả ta cũng cần có đồng đội.
Thật khó để một mình bảo vệ lá cờ.
'Ước gì mình có thể bẻ gãy cây gậy.'
[Lá cờ phải còn nguyên vẹn.]
Vì đã có cảnh báo trước đó, nên khối đá cũng là một phần của lá cờ.
Bây giờ, chờ đợi là cách duy nhất.
Tuy nhiên,
'Ừm?'
Mạc Hạ Lan tình cờ chạm vào phần trên của cây sào, cau mày lại.
Có một cái gì đó được khắc ngay phần trên của lá cờ.
Không có đuốc, chỉ với ánh trăng chiếu qua các bụi cây thì khó mà thấy được.
-Xoẹt xoẹt.
Chạm vào nó bằng tay, ả ta có thể đoán được vết khắc đó là gì
‘Lý Nguyên Kiếm Thế Trí Vũ Vực Hiền......!?'
Trong khi lần theo những nét chữ được khắc, ả ta có thể chắc chắn.
Đây là các thức cơ bản của một bộ kiếm thuật.
Nó cũng hơi khác so với kiếm thuật thông thường.
'Chẳng lẽ?'
Nếu phỏng đoán của ả ta đúng.....
-Bốp!
'Hả?'
Đôi mắt Mạc Hạ Lan híp lại.
Vết khắc đã hết.
Nếu gặp người khác thì vết khắc kết thúc ở đó cũng không có gì lạ, nhưng với Mạc Hạ Lan thì không phải vậy.
'Thiếu rồi.'
Theo ả ta, vết khắc này bị thiếu.
Nếu như khẩu quyết được khắc trên thân cờ là chính xác, thì nó không thể dừng lại ở đây.
Hầu hết võ công đều nhằm mục đích chế ngự và giết chết đối thủ một cách hiệu quả, nhưng mặt khác, chúng cũng nhằm mục đích bảo vệ bản thân.
Mạc Hạ Lan nhắm mắt lại.
-Xoẹt xoẹt!
Kiếm pháp hiện ra trong tâm trí ả ta.
Mặc dù nó không đủ tiêu chuẩn để được gọi là bí tịch cao cấp, nhưng nó cũng không phải bộ kiếm pháp tồi.
Tuy nhiên, theo khẩu quyết được khắc trên thân kiếm, sẽ có bốn điểm yếu.
Có nghĩa, có bốn điểm mà ả ta không thể chặn được chỉ với bộ kiếm pháp này.
'......Kiếm pháp không hoàn chỉnh.'
Điều này thật kỳ lạ.
Thực ra ả ta có thể mặc kệ nó.
Tuy nhiên, thật khó để bỏ qua khẩu quyết kiếm pháp ngay trên lá cờ quan trọng thế này.
Chỉ có điều nó là khẩu quyết không hoàn chỉnh.
Dù sao đi nữa, thật khó để không bận tâm và bỏ qua nó.
Rồi ả ta chợt nghĩ ra điều này.
'Chẳng lẽ?'
Ả ta hy vọng không phải vậy, nhưng có vẻ như ả ta cần phải kiểm tra.
Ả ta đã dũng cảm quyết định từ bỏ lá cờ mà ả ta vừa mới tìm thấy.
Tuy nhiên, có lẽ vẫn còn luyến tiếc, Mạc Hạ Lan nhìn chằm chằm vào lá cờ một lúc, rồi nhanh chóng bẻ gãy phần trên của cây gậy có khắc chữ.
-Rắc!
'Dù sao thì nó cũng không phải là của mình.'
Không cần thiết phải để những kẻ khác có được nó.
Mạc Hạ Lan giấu phần trên của lá cờ bị gãy dưới đất và chạy đi.
* * *
Đã hai canh giờ trôi qua.
Khác với trước đây, những người tìm thấy cờ và các thành viên tụ tập lại thành nhóm đã xuất hiện ở nhiều nơi.
Và tất nhiên, theo đúng ý nghĩa của thử thách thứ hai, hai nhóm đã phát hiện ra cùng một lá cờ, dẫn đến một cuộc đụng độ.
Hai bên đã chiến đấu ác liệt để giành lấy nó.
Vì tất cả đã bị phong bế nội công nên gần như đây là một trận chiến đấu tay đôi bình thường, nhưng cuối cùng thì thắng thua đã được phân định.
"Hộc hộc..."
Những thành viên trong nhóm chiến thắng thở hổn hển, người đầy máu.
Một lần nữa, họ khổ sở nhận ra, chiến đấu mà không có nội công là chuyện vất vả cỡ nào.
Một thiếu niên cố gắng đứng dậy và nhìn xung quanh.
'Ah...'
Trong số tám thành viên, chỉ có năm người sống sót.
Hắn ta mong rằng sẽ không có ai chết, nhưng đó chỉ là điều viển vông.
May mắn thay, họ đã giữ được lá cờ, và họ chỉ cần tập hợp ba thành viên nữa.
Tuy nhiên, điều đó có thể không dễ dàng.
"Làm sao bây giờ?"
"Chúng ta nên ở đây và bảo vệ lá cờ, phải không?"
"Đúng vậy. Nếu chúng ta đi lung tung, chúng ta có thể bị cướp mất lá cờ."
Mọi người đều đồng ý.
Tuy nhiên, một thiếu niên đã đưa ra ý kiến khác.
"Khoan đã. Nếu chúng ta cứ ở đây để bảo vệ lá cờ, và một nhóm khác xuất hiện thì chúng ta sẽ gặp bất lợi, phải không?"
"Ah..."
Điều đó cũng đúng.
Thật là khó xử.
Họ không thể từ bỏ lá cờ mà họ vừa giành được.
Đúng lúc đó.
"Các ngươi đã tìm thấy lá cờ rồi sao?"
-Hự!
Mọi người đều nhìn về phía có tiếng nói.
Họ cảm thấy nhẹ nhõm trong giây lát khi nhìn thấy người đang đứng ở đó.
Bởi vì họ chỉ thấy một người đơn độc.
'May quá.'
Nếu đó là một nhóm khác, họ có thể đã gặp rắc rối.
Khi người đó đến gần và khuôn mặt lộ ra, vẻ mặt của những thành viên trong nhóm đã cứng đờ.
Đó chính là Mộc Kinh Vân.
Thật bất ngờ, tên khốn tàn nhẫn mà họ từng từ chối nhận vào nhóm đã xuất hiện.
"Khoan đã! Đừng nhúc nhích mà đứng nguyên đó! Ngươi là ai?"
Một thiếu niên hỏi, ngăn Mộc Kinh Vân tiến lại gần.
"Gì cơ?"
"Ngươi không vào nhóm của nữ nhân kia à?"
Thiếu niên này đã nhìn thấy Mộc Kinh Vân vào nhóm của Chiêu Hoả, một trong những nữ nhân hiếm hoi của thử thách này.
Nên thiếu niên này mới hỏi như vậy.
Mộc Kinh Vân trả lời với vẻ mặt đáng thương.
"A, cả nhóm đều thua rồi."
"Thua rồi?"
"Ừm."
Mộc Kinh Vân liếc nhìn những xác chết xung quanh và thản nhiên nói.
"Nhóm của ta cũng đã chiến đấu với một nhóm khác để giành lá cờ, giống như ngươi, và tất cả đều thua, bị giết chết, chỉ có ta may mắn trốn thoát."
"Ngươi trốn thoát một mình à?"
"Ừm. Ta không thể một mình chống lại bốn người trong tình trạng kiệt sức."
Nghe lời của Mộc Kinh Vân, những thiếu niên nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
Tuy nhiên, họ không chỉ nghi ngờ.
Bởi vì bản thân họ cũng vừa trải qua một chuyện tương tự, nên họ cho rằng điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Mộc Kinh Vân nói với họ bằng giọng nhẹ nhàng.
"Chúng ta đều mất đồng đội, nên ta nghĩ chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau. Các ngươi có thể nhận ta vào nhóm không?"
"........."
Họ do dự trước lời đề nghị này.
Ban đầu, họ không nhận Mộc Kinh Vân vào nhóm vì hắn có vẻ đáng ngờ.
Sự cảnh giác đó không dễ dàng phai nhạt.
Vì vậy, họ thì thầm bàn bạc với nhau một cách thận trọng.
"Làm sao bây giờ?"
"Bỏ qua cho hắn như thế này à?"
"Nhưng lá cờ thì sao? Chỉ còn hai canh giờ nữa là đến thời hạn rồi."
Vẫn còn hơn hai canh giờ cho đến khi trời sáng.
Trong khoảng thời gian đó, nếu những kẻ khác tấn công, bọn họ sẽ không thể làm gì để bảo vệ lá cờ.
Khi đó, bọn họ lại phải đi tìm lá cờ mới, và với năm người thì điều đó là không thể.
"...... Hãy nhận hắn vào."
"Nhất thiết phải cho hắn vào sao?"
"Đúng vậy. Dù sao thì hắn cũng phải hợp tác với chúng ta để vượt qua vòng này."
"Đúng vậy. Cần tám người để vượt qua."
Ngay cả một kẻ ngốc cũng sẽ cân nhắc.
Có nghĩa là, bọn họ phải hợp tác để bảo vệ lá cờ này mới có thể vượt qua vòng này.
Nếu vậy, ngay cả một kẻ như hắn cũng sẽ không bao giờ làm hại bọn họ.
Tin chắc như vậy, một trong những thiếu niên nói với Mộc Kinh Vân.
"Được thôi. Nhưng hãy nhớ rằng chúng ta là một nhóm cho đến khi trời sáng. Nếu ai phản bội, thì người đó sẽ chết. Hãy nhớ lấy."
Nghe lời thiếu niên, Mộc Kinh Vân gật đầu.
Nhưng đôi môi hắn mím chặt như đang cố kìm nén tiếng cười.
'Ôi. Thật tuyệt vời.'
Cảm giác như có người dọn sẵn bàn ăn cho hắn vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook