Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 60: Cờ hiệu (1)

Linh cảm mách bảo rằng đừng nên hợp tác với tên đó.

Thiếu niên đến từ Chu Sát Cốc, từ chối hợp tác với Mộc Kinh Vân và thì thầm với thiếu niên Bì Cảnh Môn bên cạnh.

"Ngươi đến từ Bì Cảnh Môn?"

"Đúng vậy."

“Ta nói thẳng chính sự nhé, đừng lãng phí sức lực, ta với ngươi hợp tác đi."

"........"

Thiếu niên Bì Cảnh Môn cau mày, băn khoăn trước lời đề nghị của thiếu niên Chu Sát Cốc.

Chắc chắn đây không phải là một đề nghị tồi.

Việc những người có năng lực hợp tác với nhau là cách dễ dàng nhất để vượt qua cửa ải thứ hai.

'Hm.'

Nhưng thiếu niên Bì Cảnh Môn đã nhìn thấy thiếu niên Chu Sát Cốc kia nấp dưới nước và tấn công một người khác để lấy cắp bi sắt.

Có thể nói đó là một chiến lược tuyệt vời.

Theo nghĩa đó, sự hợp tác chiến lược có thể hữu ích trong cửa ải này hơn so với cuộc chiến giành bi sắt.

Tuy nhiên,

'.......Có cần thiết phải cho tên đó thấy một chút khả năng của mình, biết đâu ải tiếp theo mình phải đối đầu hắn?'

Trong ba giờ canh giờ ở cùng nhau, bọn họ sẽ bại lộ khá nhiều thứ.

Đối với bọn họ, bị lộ võ công trước mặt đối thủ tương lai là thiệt thòi lớn.

Thiếu niên Bì Cảnh Môn hiểu y sẽ có lợi hơn nếu không hợp tác với những kẻ đến từ Chu Sát Cốc và Mạo Hoa Phòng, những người có khả năng trụ lại đến cùng và là đối thủ nặng ký của y.

Vì vậy, thiếu niên Bì Cảnh Môn nói.

"Ta từ chối."

".......Ngươi sẽ hối hận."

"Cứ đợi xem ai sẽ hối hận."

Thiếu niên Bì Cảnh Môn cười nhạo trước câu trả lời đầy thù địch đó.

Rồi thiếu niên Chu Sát Cốc lén hỏi nữ nhân tóc ngắn bên Mạo Hoa Phòng.

"Này. Mạo Hoa Phường. Ngươi thì sao....."

"Cút."

"........."

Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị từ chối.

Thiếu niên Chu Sát Cốc bực bội ngậm miệng.

Có lẽ ngay từ đầu việc hợp tác với bọn họ là điều bất khả thi.

* * *

"Huu....huu....."

Các thiếu niên nhìn chằm chằm vào ngọn núi bên kia thung lũng với vẻ mặt căng thẳng.

Ngay khoảnh khắc tiếng kèn hiệu vang lên, cuộc thi kéo dài ba canh giờ, vất vả và tàn khốc hơn cả cuộc chiến giành bi sắt trước đó, đã bắt đầu.

Đó là khoảnh khắc mà mắt và tai của mọi người đều tập trung.

"Bắt đầu!"

Ngay khi tiếng hét của Mặt nạ Quỷ vừa dứt, các thiếu niên đồng loạt lao về phía dòng sông của thung lũng.

Tuy địa hình thì vẫn như cửa ải trước đó, nhưng lần này bọn họ phải nỗ lực hơn nhiều mới có thể thông qua và đạt được vị trí cao.

-Chập chờn!

Nước trong thung lũng nhuốm đầy máu từ những xác chết.

Mùi máu tanh bốc lên từ dòng nước này báo hiệu một thử thách tàn khốc sắp diễn ra.

Võ sĩ đang quan sát họ nói với Mặt nạ Quỷ dữ.

"Bọn chúng sẽ sớm nhận ra rằng cửa ải trước đó dễ dàng hơn nhiều."

"........"

Không có cửa ải nào dễ dàng cả.

Tuy nhiên, cửa ải này không chỉ đơn thuần là bảo vệ lá cờ bằng cách tìm những đồng đội phù hợp với mình.

'Tốt hơn hết là nên nhanh chóng tìm ra lá cờ.'

Những người có đầu óc sẽ sớm nhận ra ý nghĩa của lá cờ.

* * *

468 thiếu niên ùa vào núi sau khi tiếng hiệu lệnh vang lên.

Khi những võ sĩ thắt khăn đỏ khuất dần phía sau, các thiếu niên đã chia ra thành 3 nhóm.

Thứ nhất là những người không ngừng chạy về sườn núi.

'Lá cờ.....mình phải tìm lá cờ!'

Đây là những người tin rằng họ phải tìm cờ trước.

Họ tin rằng điều đó nên được ưu tiên hơn việc tìm đồng đội vì số lượng cờ bị giới hạn.

Tất nhiên, đây cũng không phải là phán đoán sai lầm.

Sẽ vô nghĩa nếu tìm được đồng đội mà không giành được cờ.

Nhóm này chiếm khoảng 200 người, gần một nửa.

Nó bao gồm cả thiếu niên Bì Cảnh Môn, ứng cử viên sáng giá cho việc sống sót đến cùng, và nữ nhân Mạo Hoa Phòng.

Và nhóm thứ hai.

"Này. Hãy bắt tay với ta."

"......Ngươi muốn hợp tác?"

"Đúng vậy. Không thể ngu ngốc giống những kẻ kia, tìm được cờ làm gì cơ chứ. Tốt hơn là nên lập nhóm trước, sau đó đi cướp."

"Hả?"

“Như vậy sẽ dễ dàng hơn khi bảo vệ lá cờ.”

Những thiếu niên chọn cách này đã nhanh chóng tìm được những đồng đội phù hợp hoặc hữu ích cho đội của họ.

Vì thời gian eo hẹp nên điều đó đã diễn ra nhanh chóng.

Trong lúc bọn họ đang thành lập nhóm, không hề có cuộc tấn công nào nổ ra.

Bọn họ biết việc cạn kiệt thể lực sẽ càng nghiêm trọng hơn khi họ tiến sâu vào núi, bọn họ phải tránh chiến đấu hết mức có thẻ.

‘Đúng rồi, thế này mới bình thường chứ.’

Thiếu niên Chu Sát Cốc thầm cười khúc khích.

Hắn đã thành công trong việc đưa những người từ hạng năm đến hạng mười lăm, bao gồm cả hắn, vào nhóm của mình.

Không, đúng hơn là họ đã tự nguyện đến dưới chân núi.

Thông thường, nếu mười một người đầu tiên đi với nhau, họ sẽ có tám đồng đội, nhưng một số người trong nhóm đứng đầu đã chạy đi tìm lá cờ trước, vì vậy nhóm hắn đã được thành lập theo cách này.

“Được rồi.”

Có thể nói đây là nhóm có thực lực áp đảo nhất.

Họ được tạo thành từ những người có kỹ năng và chiến lược, những người đã vượt qua cuộc chiến giành bi sắt ở vị trí cao.

Vì vậy, họ chỉ cần tìm lá cờ và tập trung vào việc bảo tồn thể lực tối đa.

“Đi thôi!”

Thiếu niên Chu Sát Cốc, người đầu tiên thành lập nhóm, hướng về phía ngọn núi.

Những thiếu niên khác cũng nhanh chóng thành lập nhóm và di chuyển.

Trong số những người này có Mộc Du Thiên,

“........Không phải tên đó.”

Mộc Du Thiên lắc đầu khi nhìn thấy Mộc Kinh Vân từ xa.

Là huynh đệ cùng cha khác mẹ, y đã từng nghĩ đến việc đề nghị hợp tác.

Nhưng y không muốn làm điều đó.

Trong quá trình đến đây, y đã bị điểm huyệt liên tục đến mức tình cảm huynh đệ chó má gì đó cũng đã phai nhạt.

‘Sống hay chết, mình đều biết.......Không.’

Trước tiên, y cần phải sống sót.

May mắn thay, người ở gần đó đã đề nghị Mộc Du Thiên vào chung nhóm với bọn họ.

Tuy rằng không phải người của phe chính đạo, nhưng y không còn lựa chọn nào khác để sống sót.

Y phải bám lấy bất cứ thứ gì.

‘Mình sẽ sống sót.’

Bằng mọi giá.

Với suy nghĩ đó, Mộc Du Thiên cũng lên đường với đồng đội của mình.

Trong khi đó.

-Ngươi đang định làm gì vậy? Phàm nhân.

Thanh Linh trong lòng Mộc Kinh Vân hỏi.

Mộc Kinh Vân đáp lại bằng giọng thì thầm.

“Ta đang định tìm kiếm một thành viên trong nhóm.”

-......Tại sao ngươi phải làm điều vô ích đó? Chỉ cần tìm lá cờ là họ sẽ tự động tham gia với ngươi cơ mà.

Mộc Kinh Vân nhún vai.

Tất nhiên, lời nàng nói cũng đúng.

Vẫn còn quá sớm và họ không biết vị trí của lá cờ, vì vậy nếu ai chiếm được nó trước, họ sẽ không cần phải tìm kiếm thành viên nữa, những người còn lại sẽ tự động tham gia.

-Hay ngươi đang muốn giữ sức?

Tìm kiếm thành viên trước là để hợp sức, giảm bớt nguy hiểm và tiết kiệm sức lực.

Nó cũng có thể được coi là để chuẩn bị cho cửa ải tiếp theo.

Tuy nhiên.

“Không phải vậy.”

-Cái gì?

Nếu không phải vậy, thế ngươi kiếm đồng đội làm quái gì?

Thanh Linh cảm thấy tò mò.

Dù sao, nàng biết rõ hắn không phải kiểu người thích hợp tác với kẻ khác.

Tuy nhiên, Mộc Kinh Vân đã không mấy thuận lợi.

“Thật khó xử.”

-Phi.

Thanh Linh chế nhạo.

Cũng phải thôi, khi Mộc Kinh Vân đến gần để tìm kiếm thành viên, những thiếu niên đã lùi lại như thể đang cảnh giác.

Tuy hắn đã đứng đầu trong trận chiến giành bi sắt, nhưng một số người đã chứng kiến sự tàn nhẫn của Mộc Kinh Vân vẫn đang rất e dè hắn.

Vì vậy, không ai muốn cùng đội với Mộc Kinh Vân.

Họ thì thầm với nhau, nhưng giọng nói của họ đủ lớn để nghe thấy.

“Có lẽ tốt hơn là nên loại bỏ tên đó ngay bây giờ.”

“Ngươi có thấy không? Hắn lấy viên bi sắt ra khỏi cổ họng của người khác.”

“Có khác gì kẻ điên đâu.”

Điều đó khiến Mộc Kinh Vân trở nên đáng sợ.

Hầu hết mọi người đều cảm thấy không thoải mái khi ở cùng với Mộc Kinh Vân và họ muốn loại bỏ hắn bằng cách cô lập hắn.

Có lẽ vì lý do này, họ vội vàng tránh xa khi hắn đến gần.

-Có vẻ như ngươi đã trở thành kẻ đáng ghét rồi, phàm nhân.

“Có lẽ vậy.”

-Ngươi chỉ tổ lãng phí thời gian.

“Ừm.”

Như Thanh Linh nói, với cách này, việc tìm kiếm thành viên có thể sẽ khó khăn.

Hắn muốn bắt đầu một cách dễ dàng hơn, hay hắn nên thay đổi cách tiếp cận của mình?

Vào lúc đó.

Một thiếu niên tóc ngắn ngập ngừng tiến về phía Mộc Kinh Vân.

“.......Ngươi có cần thành viên không?”

“À, ừ, cần chứ.”

“Chúng ta có bảy người, ngươi có muốn tham gia với chúng ta không?”

Trước lời đề nghị của thiếu niên, những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

Ai lại muốn thu nạp tên đó vào nhóm cơ chứ?

Nếu họ có chút đầu óc, tốt hơn hết là nên loại bỏ hắn ngay từ bây giờ để tránh phải cạnh tranh với hắn sau này.

Đó là,

-Phụt!

Có một nữ nhân đang vẫy tay về phía Mộc Kinh Vân.

Nàng ta khá xinh đẹp, và có năm thiếu niên khác đang đi cùng nàng ta như những cận vệ.

Đó là một nhóm được hình thành với nữ nhân đó là trung tâm.

Một thiếu niên thì thầm.

“Chiêu Hoả. Ngươi có chắc không? Hắn hơi… ừm…”

“Đúng vậy. Những người khác cũng không chấp nhận hắn vào nhóm của họ, tốt hơn là nên xử hắn cho rồi.”

Một thiếu niên khác đồng ý.

Chiêu Hoả mỉm cười và nói.

“Cứ tin ta đi.”

“Ta tin ngươi. Nhưng…”

“Những kẻ ngốc khác nghĩ rằng loại bỏ hắn mới đúng đắn, nhưng ta không nghĩ vậy. Sẽ có lợi cho chúng ta nếu có hắn trong nhóm.”

Chiêu Hoả đã suy nghĩ kỹ và tin rằng việc nhận Mộc Kinh Vân vào nhóm sẽ có lợi.

Bên cạnh sự tàn nhẫn của mình, hắn cũng rất mạnh, đến mức có thể xé cổ họng của một người chỉ bằng một tay mặc dù đan điền của hắn vẫn bị phong ấn.

Có hắn trong nhóm, những nhóm khác sẽ không dám tấn công bừa bãi.

Và,

“Chúng ta có thể lợi dụng hắn trước khi mặt trời mọc và sau đó giết hắn. Ngay cả khi hắn rất mạnh, mình hắn cũng không đấu lại bảy người đúng chứ?”

Nàng ta đã có kế hoạch lợi dụng và sau đó loại bỏ hắn.

Tất nhiên, điều này sẽ khiến khiến một vị trí thông qua bị bỏ trống.

Tuy nhiên, bọn họ đã có chuẩn bị trước, có người sẽ bám sát nhóm bọn họ ở khoảng cách vừa đủ.

Người đó sẽ thay thế vị trí của Mộc Kinh Vân khi hắn chết.

'Một lũ ngốc. Những kẻ hữu ích nên được sử dụng như thế này. Hãy để họ chiến đấu thay mình, để bảo toàn thể lực nữa, một mũi tên trúng hai đích.'

Nàng ta chế nhạo cả đồng đội và những người khác.

Nói chung thì nàng ta cũng đã vận dụng tốt đầu óc của mình.

* * *

Hầu hết các nhóm đã vào núi sau khi kết nạp đủ người.

Nhóm của Chiêu Hoả cũng không ngoại lệ.

Bây giờ họ phải nhanh chóng tìm và chiếm cờ.

Nếu đến sau, họ sẽ phải cướp cờ của nhóm khác.

Trong khi di chuyển, Chiêu Hoả lặng lẽ đến gần Mộc Kinh Vân.

"Ta khá ấn tượng với ngươi đấy."

"Sao cơ?"

"Ta là Chiêu Hoả, tên ngươi là gì?"

"Ta là Mộc Kinh Vân."

"Mộc Kinh Vân?"

Chiêu Hoả nghiêng đầu.

Lần đầu nàng ta nghe cái tên này.

Hắn có kỹ năng khá tốt, ngay cả với tốc độ và sức mạnh khi dùng tay xé toạc người khác, vì vậy nàng ta tự hỏi hắn đến từ đâu, nhưng cái tên lạ hoắc kia khiến nàng ta không đoán được.

'Trong võ lâm, hình như chỉ có một nơi mang họ Mộc.'

Nghiên Mộc Kiếm Trang, một võ lâm thế gia nổi tiếng ở An Huy.

Nhưng không đời nào người của Mộc gia thuộc chính phái lại ở đây.

Vậy thì nàng ta chỉ còn cách hỏi trực tiếp.

"Ngươi đến từ đâu?"

"Quan trọng sao?"

'Hắn không định nói cho mình biết sao? Vậy thôi.'

Mặc dù họ đang hợp tác, nhưng sau này cũng phải cạnh tranh thôi.

Tốt nhất là giữ bí mật về bản thân càng nhiều càng tốt.

'Tên này... đẹp trai thật đấy.'

Nói là đẹp trai thì có vẻ không đủ, ngoại hình của Mộc Kinh Vân đẹp đến mức có thể nói là nổi bật.

Nhìn gần càng đẹp hơn.

Có lẽ vì vậy mà nàng ta đã có một chút quan tâm với hắn, khác với kế hoạch ban đầu của nàng ta.

'Hay mình quyến rũ hắn nhỉ?'

Nam nhân thật đơn giản, họ yếu đuối một cách đáng ngạc nhiên trước sự quyến rũ của nữ nhân.

Chỉ cần tỏ ra quan tâm một chút là họ sẽ tự động đổ gục.

Theo nghĩa đó, nếu nàng ta có thể biến tên này thành của mình, nàng ta có thể sử dụng hắn nhiều hơn mà không cần phải loại bỏ hắn.

-Xoẹt!

Chiêu Hoả buông lơi vạt áo của mình để lộ một chút da thịt và đến gần Mộc Kinh Vân.

Nam nhân ở độ tuổi này có ham muốn tình dục cao nhất.

Vì vậy, chỉ cần cho họ thấy bộ ngực đầy đặn của nàng ta và chạm vào người họ là hiệu quả sẽ rõ ràng.

Chiêu Hoả áp sát người vào và thì thầm.

"Này, ta thích nhất là những kẻ như ngươi."

Mộc Kinh Vân liếc nhìn nàng ta.

Rồi hắn mỉm cười và nói.

"Ta cũng vậy."

'Hừ. Đúng như dự đoán.'

Đẹp trai đến mấy cũng thế thôi.

Bất cứ nam nhân nào cũng sẽ đổ gục trước sự quyến rũ của nàng ta như thế này.

-Bốp!

Lúc đó, Mộc Kinh Vân đặt tay lên vai nàng ta.

'Heh. Nhìn này.'

Bởi vì bị nàng ta quyến rũ nên hắn đang muốn động tay chân sao.

Như thế này, nàng ta có thể hớp hồn hắn nhanh hơn dự kiến.

Nàng ta sẽ sử dụng hứa như một lá chắn và sống sót đến cùng, sau đó thích hợp...

"Ta đã nhắm đến ngươi nãy giờ."

"Hả?"

Hắn nói cái gì vậy?

-Rắc!

Cánh tay của Mộc Kinh Vân, vốn đang ôm vai nàng ta, siết chặt cổ nàng ta.

Rồi,

-Rắc!

Hắn bẻ gãy cổ nàng ta trong nháy mắt.

Bởi vì chuyện này xảy ra quá đột ngột nên nàng ta không thể kêu lên hay làm bất cứ điều gì và chết ngay tại chỗ.

'!!!!!'

Mọi người đều không thể che giấu sự kinh hoàng.

Họ là những người đã chứng kiến, nghĩ rằng nàng ta sẽ lừa được Mộc Kinh Vân.

Nhưng ai mà biết được tình huống này sẽ xảy ra.

Một thiếu niên hét lên.

"Cái, cái thằng điên đó đang làm gì vậy?"

Trước tiếng hét của thiếu niên, Mộc Kinh Vân cong môi và nói.

"Ta nên gọi đây là thời gian ăn uống vui vẻ không nhỉ?"

Tất cả những người trước mặt hắn đều là những con mồi ngon lành sẽ biến thành tử khí của hắn.

Núi này rộng lắm, nhưng sẽ thoải mái hơn khi bắt đầu một cách dễ dàng phải không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương