Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 59: Thí Huyết Cốc (4)
Mộc Kinh Vân vươn tay về phía khoảng không nơi tử khí đang chảy, trong lòng niệm khẩu quyết.
Đây là khẩu quyết của Trứ.
[Cảm nhận được không? Đó là sự kỳ diệu của Trứ. Nó có thể kéo bất cứ thứ gì lại gần và hút nó vào cơ thể của ngươi. Ngay cả khí cũng không ngoại lệ.]
Chính xác là Thanh Linh đã nói như vậy.
Mặc dù khoảng cách xa, nhưng rất nhiều thiếu niên đã chết, và hơi thở của cái chết đang lấp đầy mọi nơi.
Có lẽ phương pháp này khả thi đấy.
“Nguyên Lai Vô Vọng, Lý Hanh Vĩ Thẩm Dương, Vô Ngọ Điện Cự Thương, Ngụy Toàn Mã gia Lương, Giải Cự Vực Hải Vô Cực Huyệt.”
Mặc dù Cấm Môn Toả đã phong ấn huyệt đạo, nhưng Trứ không cần nội công để thi triển.
Đây là một sức mạnh đặc biệt chỉ cần niệm chú để triển khai.
Bàn tay vươn ra về phía khoảng không trống rỗng.
Mộc Kinh Vân tập trung, khoé miệng không ngừng lẩm nhẩm.
-Suu u u u u!
Hắn chỉ định thí nghiệm chút thôi, nếu không có tác dụng thì cũng chả sao.
Thật may mắn là nó có hiệu quả.
Tử khí tràn ngập khắp nơi bắt đầu bị hút vào tay Mộc Kinh Vân.
Đó là một lượng tử khí khổng lồ.
'Mình hấp thụ được này.'
Ban đầu, hắn nghĩ rằng chỉ có tử khí gần đó mới bị hút vào.
Nhưng một điều trùng hợp đã xảy ra.
Khi tử khí xung quanh Mộc Kinh Vân bị hút vào, nó tạo ra một dòng chảy đặc biệt lan tỏa ra khắp nơi, và kéo theo cả những khí đang ở gần dòng chảy đó.
Có vẻ như hắn có thể thu được nhiều tử khí hơn cả trận chiến ở Nghiên Mộc Kiếm Trang.
Mộc Kinh Vân nhìn những thiếu niên vẫn đang tranh giành đẫm máu, không ngừng tự nhủ.
'Giết chóc nhau đi, tàn sát thêm nữa đi.'
Chém giết càng hăng, hắn càng được lợi.
Thấy Mộc Kinh Vân như vậy, có một ánh mắt nghi hoặc liếc qua phía hắn.
Đó là Mặt nạ Quỷ dữ.
'....... Cái thằng đó đang làm gì vậy?'
Hầu hết mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thung lũng nơi cuộc tranh giành đang diễn ra.
Nhưng Mặt nạ Quỷ dữ vô tình nhìn về phía trước lư hương, và phát hiện ra Mộc Kinh Vân đang một mình vươn tay về phía thung lũng.
'Hừm.'
Mặt nạ Quỷ dữ nhìn một hồi vẫn chẳng biết hắn định làm gì.
Vì vậy Mặt nạ Quỷ dữ nâng cao khí cảm và nhìn lại Mộc Kinh Vân.
Nhưng gã vẫn không cảm thấy gì cả.
'Mình thần hồn nát thần tính rồi sao?'
Vốn Cấm Môn Toả đã phong ấn huyệt đạo, nên mấy tên này cũng không thể làm gì được.
Đó là một tình huống mà ngay cả vận may lớn đến mấy cũng không thể tự hoá giải được.
Tuy nhiên, hành động của Mộc Kinh Vân vẫn khá đáng lo ngại.
Trong khi đó, võ sĩ ở bên cạnh nói.
"Nhang sắp cháy hết rồi."
Hiện tại đã sắp hết thời gian thử thách.
Trong thời gian vừa rồi, số lượng thiếu niên thông qua đã vượt quá 400.
Vẫn còn gần 200 thiếu niên đã chết trong cuộc chiến, và 200 thiếu niên còn lại vẫn đang chiến đấu giành giật với nhau.
-Xèooo!
Nhang đã cháy gần đến vạch dưới.
Mặt nạ Quỷ dữ giơ tay lên.
Sau đó, những võ sĩ quấn khăn đỏ đang chờ đợi xung quanh vị trí cao nhất của thung lũng, đồng loạt rút kiếm ra khỏi thắt lưng.
-Sling! Sling!
Cảnh tượng này khiến những thiếu niên đang tranh giành viên bi sắt càng thêm cuống quýt.
Nếu không nhanh lên, tất cả bọn họ sẽ chết.
Vấn đề sinh tử đánh thức bản năng tiềm ẩn bên trong những thiếu niên và khao khát mãnh liệt được sống của họ.
"Chết đi, chết đi!"
-Bốp! Bốp!
"Tránh ra!"
-Bốp!
"Aak! Tên khốn này, cắn à?"
Các thiếu niên còn dùng đá và răng làm vũ khí..
Thật là tàn nhẫn.
Ngay cả những người đang ngồi trước lư hương xem họ chiến đấu cũng bắt đầu căng thẳng theo, không ai có thể thờ ơ.
Đây chỉ mới là sự khởi đầu.
Tuy nhiên, có một thiếu niên đã nổi bật hơn hết thảy.
"Ưaaaaaaa!"
-Thụi!
"Whap!"
Thiếu niên đó dường như đã biết mình nên làm gì, hắn bắt đầu ra tay tàn sát những người xung quanh. Đó chính là Mộc Du Thiên.
Mộc Du Thiên không thể hiểu được tại sao mình lại phải giết người mà không có mối thù hận nào, giờ đã đặt mục tiêu là bằng mọi giá phải tìm được viên bi sắt và mang nó đến lư hương.
Tuy nhiên, tình hình đã dồn ép Mộc Du Thiên đến bờ vực.
"Haa....haa...."
Từ khoảnh khắc y tìm thấy viên bi sắt, những thiếu niên gần đó đã định giết y để cướp lấy nó, và cây nhang gần như đã cháy hết.
Tình huống này cuối cùng đã khiến Mộc Du Thiên trở nên giống như những người khác.
'Chết tiệt! Chết tiệt!'
Không biết đã giết bao nhiêu người, nhưng cuối cùng Mộc Du Thiên cũng có thể đánh bại tất cả những thiếu niên nhắm đến viên bi sắt của mình và đến được trước lư hương.
Khi đến lư hương, y giơ cao viên bi sắt nhuốm máu.
"Thông qua!"
Vào khoảnh khắc nghe thấy tiếng hét thông qua, tất cả sự căng thẳng tan biến và y ngã gục xuống đất.
Suy nghĩ đầu tiên của Mộc Du Thiên khi ngồi xuống là:
'Mình còn sống.....mình đã sống sót.'
Cảm giác nhẹ nhõm đến rùng mình.
Y đã sống sót sau khoảnh khắc như địa ngục.
Nỗi sợ hãi có thể chết đã khiến y có được sự tàn nhẫn tột độ để sống sót.
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, khi nhìn vào lòng bàn tay nhuốm máu, y lại cảm thấy hối hận.
'.......Mình.....đã.....làm gì vậy?'
Rõ ràng là để sống sót, nhưng y đã làm cái quái gì.
Cảm giác như mình không phải là con người mà trong khoảnh khắc đó, y chả khác gì mãnh thú.
Trong khi đó, tiếng hét của Mặt nạ Quỷ dữ vang lên.
"Nhang đã cháy hết. Giết chúng nó đi."
"Vâng!!!!"
Ngay sau khi mệnh lệnh đó được đưa ra, những tiếng la hét liên tục vang lên từ phía dòng nước của thung lũng.
Những thiếu niên bị phong ấn Đan Điền hoàn toàn không thể chống cự.
* * *
Những võ sĩ đang bắt đầu đếm số lượng các thiếu niên thông qua, bọn họ vẫn chưa lấy lại tinh thần, đang ngồi khóc trước lư hương.
Và con số đó đã được xác định.
Số thiếu niên sống sót tổng cộng 468.
Số người chết lên đến bốn thành.
'Sáu thành thông qua......không tệ.'
Tuy nhiên, Mặt nạ Quỷ dữ không mấy quan tâm đến những người đã chết.
Thay vào đó, gã biết con số sống sót sáu thành cho lần sàng lọc đầu tiên đã có thể coi là xuất sắc rồi.
Sau khi đếm xong, Mặt nạ Quỷ dữ nói với những thiếu niên trước lư hương.
"Ta chân thành chúc mừng những người đã vượt qua cửa ải đầu tiên."
"........."
Những thiếu niên chỉ im lặng lắng nghe.
Mặc dù chỉ mới ba canh giờ, nhưng họ đã làm mọi cách để sống sót nên rất mệt mỏi.
Nhìn họ, Mặt nạ Quỷ dữ tiếp tục nói.
"Vì các ngươi đã có được viên bi sắt, nên có lẽ các ngươi đã biết. Các con số được khắc trên viên bi sắt đều khác nhau. Hãy ghi nhớ kỹ điều đó. Đó là danh xưng của các ngươi ở nơi này."
"........"
"Vậy thì ta sẽ bắt đầu ngay cửa ải thứ hai."
-Tiếng ồn ào xôn xao!
Các thiếu niên vẫn còn đang mệt mỏi thở dốc, nghe lời nói của Mặt nạ Quỷ dữ thì bỗng xôn xao hẳn lên.
Họ đã nghĩ rằng mình có thể nghỉ ngơi một chút.
Nhưng ngay sau khi cửa ải đầu tiên vừa kết thúc, họ sẽ tiếp tục ngay đến cửa ải thứ hai sao?
Đặc biệt, những người đã vượt qua muộn khi ngọn nhang gần như tắt hẳn thì đương nhiên sẽ cảm thấy khổ sở hơn nữa.
'Chết tiệt.'
Mộc Du Thiên cũng vậy, y là một trong những người thông qua gần như sát nút.
Chưa kể đến cảm giác hối hận, y thậm chí còn chưa hồi phục thể lực, nếu cứ tiếp tục thử thách thế này thì liệu y trụ được bao lâu đây?
Bất chấp phản ứng của các thiếu niên, Mặt nạ Quỷ dữ chỉ tay về phía ngọn núi bên kia thung lũng và nói.
"Cửa ải thứ hai là trụ vững trên ngọn núi đó cho đến khi mặt trời mọc."
'Cho đến khi mặt trời mọc?'
Bây giờ là đêm muộn.
Khi họ khởi hành đến đây, trời đã chạng vạng.
Họ đã đi bộ không ngừng nghỉ khoảng ba canh giờ và sau đó mất khoảng ba canh giờ cho cửa ải thứ nhất.
Tính ra, có thể nói là còn khoảng ba canh giờ nữa cho đến khi mặt trời mọc.
'Lần này chỉ cần trụ vững thôi sao?'
Nếu vậy, có thể nói là dễ dàng hơn việc tìm kiếm viên bi sắt.
Mặc dù có những kẻ điên cuồng cạnh tranh, nhưng chỉ cần tìm một nơi thích hợp để ẩn náu là có thể bảo toàn thể lực và nghỉ ngơi.
Vì Cấm Môn Toả vẫn còn đó, nên không thể sử dụng khí cảm, việc ẩn nấp sẽ trở nên an toàn hơn nhiều.
Có lẽ phần lớn đều có suy nghĩ tương tự nên họ đã nhìn nhau với ánh mắt nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, không đời nào nó lại đơn giản như vậy.
Mặt nạ Quỷ dữ nói.
"Ta sẽ nói về những hạn chế ràng buộc trong cửa ải này."
'Hạn chế?'
Lại thứ phiền phức gì nữa?
"Có bốn mươi lá cờ được cắm trên núi. Một lá cờ có thể chứa tám người. Khi mặt trời mọc, chỉ những ai ở trong phạm vi của những lá cờ đó mới được thông qua."
-Tiếng ồn ào lại vang lên!
Mọi người lại một lần nữa xôn xao trước lời nói này.
Đúng như dự đoán.
Nó không thể dễ dàng như vậy.
"Không được nhiều hơn tám người cũng không được ít hơn. Nếu điều đó xảy ra, các ngươi sẽ chết."
"........."
Sự im lặng bao trùm.
Sau khi nghe về những hạn chế, mọi người đều đang suy nghĩ về điểm mấu chốt của cửa ải này.
Mộc Du Thiên cũng vậy.
'Chỉ riêng những người ở đây thôi cũng đã gần năm trăm người. Một khi chỉ có bốn mươi lá cờ, điều đó có nghĩa là chỉ có ba trăm hai mươi người có thể sống sót.'
Một lần nữa, nó báo trước một cuộc cạnh tranh đẫm máu.
Tuy nhiên, có một điểm khác biệt.
Khi tìm thấy lá cờ, tám người phải hợp sức để bảo vệ nó trong khoảng ba canh giờ.
'Hợp tác nhóm!'
Mọi người đều nhận ra điểm mấu chốt của cửa ải này.
Tất nhiên, sẽ có nhiều biến số, nhưng tùy thuộc vào cách họ hợp tác, họ có thể đạt được điều kiện để trụ vững một cách hiệu quả.
-Xoẹt!
Với nhận thức này, ánh mắt của mọi người tự nhiên hướng về nhau thay vì tiếp tục nhìn Mặt nạ Quỷ dữ.
Không cần phải tìm kiếm lá cờ và tạo nhóm ở đó.
Bây giờ, tìm những thành viên mạnh nhất và hữu ích nhất trong số những người ở đây và tập hợp họ lại có thể giúp họ vượt qua cửa ải này một cách dễ dàng.
'Vậy thì.....'
Ánh mắt của họ hướng về những người ở hàng đầu tiên của lư hương.
Họ là những người đầu tiên vượt qua cửa ải thứ nhất và vẫn còn sung sức.
Tham gia dưới trướng của họ hoặc chiêu mộ họ là cách duy nhất để giành được vị trí có lợi nhất.
'Hừm.'
Không chỉ những người vượt qua muộn mới suy nghĩ như vậy.
Những người vượt qua trước cũng đang tính toán riêng.
Thiếu niên Chu Sát Cốc, người vượt qua thứ hai, cũng đang nhìn xung quanh và suy nghĩ.
'Mặc dù mình vượt qua ải đầu khá nhanh và vẫn còn sung sức nhưng ải thứ hai lại tiếp nối ngay sau đó. Nếu đúng như điều kiện hạn chế, mình sẽ không thể thả lỏng dù chỉ một giây.'
Như vậy, có thể cả đêm nay, bọn họ đừng hòng có thời gian nghỉ ngơi.
Với số lượng lá cờ ít và cần duy trì số người, chắc chắn sẽ xảy ra nhiều tình huống rắc rối.
'Tình huống này có thể họ sẽ phải thức trắng đêm.'
Tuy nhiên, nếu cửa ải thứ ba tiếp nối ngay sau đó, quan trọng vẫn là bảo tồn thể lực.
Trong tình huống không thể vận khí, điều đó vô cùng quan trọng.
Nếu nội công của họ không bị phong ấn, họ có thể thay phiên nhau vận khí để phục hồi thể lực, nhưng bây giờ, tình huống của họ không được lạc quan như vậy.
'.......Có lẽ mình nên tránh chiến đấu vô ích.'
Bằng cách đó, hắn ta có thể bảo toàn thể lực của mình.
Từ quan điểm đó, tốt hơn hết là nên hợp tác với những người hữu ích nhất.
Thiếu niên Chu Sát Cốc nhìn sang hai bên.
Mộc Kinh Vân và thiếu niên đến từ Bì Cảnh Môn.
'Hm.'
Họ là những người có thứ hạng đầu vượt qua cửa ải đầu tiên giống như hắn ta.
Thay vì tìm kiếm xa hơn, sẽ hiệu quả hơn nếu những người có thể lực dồi dào nhất tập hợp lại để dễ dàng vượt qua cửa ải này.
'Mình đã nghĩ là sẽ hạ bệ mấy tên này ở cửa ải tiếp theo, nhưng.......'
Lần này, có vẻ tốt nhất là nên bắt tay.
Thiếu niên Chu Sát Cốc lặng lẽ nhìn sang Mộc Kinh Vân bên trái mình.
Hắn ta định đưa tay ra trước để xây dựng mối quan hệ hợp tác.
Tuy nhiên,
'!?’
Hắn ta nhìn thấy Mộc Kinh Vân đang cười.
Đôi mắt sáng ngời đầy hứng thú và trông như thể hắn đang tận hưởng tình huống này.
Hình ảnh đó khiến thiếu niên Chu Sát Cốc rùng mình khó chịu.
'.......Không được.'
Hắn ta không thể hợp tác với tên đó.
Không hiểu sao nhưng bản năng đã mách bảo hắn ta như thế.
Rằng Mộc Kinh Vân là kẻ cần phải loại bỏ đầu tiên trong số những người có mặt ở đây.
Trong khi hắn ta đang suy nghĩ, Mộc Kinh Vân thì thầm nói trước.
"Ngươi có muốn hợp tác với ta không?"
Gì cơ?
Tên này cũng nghĩ rằng có lợi khi hợp tác với hắn ta sao?
Nhưng nhớ lại nụ cười rợn tóc gáy của Mộc Kinh Vân, hắn ta đã hoàn toàn mất hứng thú.
".........Không."
Mộc Kinh Vân nhún vai và bĩu môi.
'Tiếc nhỉ.'
Hắn đã muốn giết tên đó đầu tiên cơ đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook