Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 61: Cờ hiệu (2)

- Rắc! Rầm!

'!!!!!!'

Trước cái chết của Chiêu Hoả với cái cổ gãy, các thành viên trong nhóm nhất thời không thốt nên lời.

Mọi người đều tập trung vào vây quanh nàng ta như thể nàng ta là người dẫn dắt đội ngũ tạm thời, vì vậy cái chết của Chiêu Hoả càng khiến bọn họ bối rối hơn.

Trong số đó, có thiếu niên không thể chịu được nữa và hét lên.

"Này, tên điên kia, ngươi đang làm cái quái gì đấy?"

Không ai có thể lường trước được tình huống này.

Họ là những người tin tưởng Chiêu Hoả và chỉ nghĩ rằng bằng cách nào đó họ có thể làm giống như lời Chiêu Hoả nói, lợi dụng Mộc Kinh Vân sau đó giết hắn.

Bọn họ vẫn chưa kiệt sức, hơn nữa bọn họ luôn nhìn chằm chằm hắn, thế mà hắn vẫn dám ra tay!

Mộc Kinh Vân mím môi, nói.

"Ta có nên gọi đây là bữa ăn vui vẻ?"

"Ngươi đang nói cái quái gì vậy!"

Một thiếu niên khác cũng lấy lại tinh thần và đáp lại lời của Mộc Kinh Vân.

Rồi hắn ta ra hiệu cho những thiếu niên khác,

-Rầm rầm!

Sáu người họ bao vây Mộc Kinh Vân.

Trước cảnh tượng này, Mộc Kinh Vân hơi nghiêng đầu cảm thán.

"Thật bất ngờ."

"Gì cơ?"

"Ta cứ tưởng các ngươi sẽ như bầy ong vo ve theo ong chúa."

'!?’

Trước lời nói của Mộc Kinh Vân, vẻ mặt của các thiếu niên trở nên nhăn nhó.

Hắn đã ví họ như những kẻ ngốc không thể thoát ra khỏi Chiêu Hoả, nữ nhân được cả đám tôn sùng. Chỉ có kẻ ngốc mới không nghe ra được ý châm chọc của hắn.

"Thằng khốn chết tiệt..."

"Đừng kích động!"

Một thiếu niên hét lên.

Rồi hắn ta quay sang Mộc Kinh Vân, vừa nói vừa siết nắm đấm thành quyền tạo tư thế phòng thủ.

“Đừng để tên khốn đó kích động. Mặc dù Chiêu Hoả đã chết, nhưng chúng ta vẫn có lợi thế.”

"Ngươi nói đúng. Suýt nữa thì bị tên khốn đó lừa."

Nếu họ kích động và lao vào từng người một, họ có thể bị đánh bại hết.

Cả đám bọn họ ai cũng bị phong bế đan điền, nên khi hắn có thể ra tay giết Chiêu Hoả như thế, đồng nghĩa với việc hắn có đủ tự tin xử lý hết bọn họ.

“Chúng ta cùng hợp tác để trấn áp hắn. Phải cho hắn nếm trải đau đớn, trả giá cho cái chết của Chiêu Hoả.”

"Được!"

Mộc Kinh Vân cười khúc khích.

"Nghe cảm động chưa kìa."

-Bốp!

Vừa dứt lời, chân Mộc Kinh Vân đã đạp mạnh xuống đất.

Bụi đất bay cao đến đầu gối, và thân ảnh của Mộc Kinh Vân trong nháy mắt đã đến trước mũi của thiếu niên đang đứng đối diện.

'Cái, cái gì?'

Thiếu niên bối rối định vung cước để khống chế Mộc Kinh Vân.

Tuy nhiên,

-Bốp! Rắc!

Mộc Kinh Vân đã tóm lấy mắt cá chân của thiếu niên bằng một tay và kéo mạnh.

Khoảnh khắc đó, cơ thể cậu bé mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau.

"Hự!"

Dù thiếu niên biết khí lực của Mộc Kinh Vân rất lớn, nhưng điều này vượt quá sức tưởng tượng của hắn ta.

Mộc Kinh Vân nắm lấy mắt cá chân thiếu niên, dùng hắn ta như món vũ khí thuận tay, vung mạnh cả người hắn ta đập vào người bên cạnh.

-Vù!

'Chết tiệt!'

Người nọ giật thót, vội vàng cúi người để tránh.

Nhưng đó chưa phải kết thúc.

Mộc Kinh Vân lợi dụng lực ly tâm quay hết một vòng rồi vung thêm phát nữa.

-Bùm!

"Ư!"

Mộc Kinh Vân khiến đầu của hai thiếu niên va vào nhau một cách chính xác.

Cú va chạm mạnh đến mức những người đứng gần có thể nghe được tiếng nứt vỡ.

Cả hai thiếu niên hình như đều nứt xương sọ.

'Tên này là cái quái gì vậy?'

Hai người bị đánh bại trong nháy mắt.

Hắn không thể sử dụng nội công, vậy tại sao hắn lại mạnh đến vậy?

"Cùng, cùng lao lên tấn công!"

Khi một người hét lên, hai thiếu niên khác lao về phía Mộc Kinh Vân.

Một người đá vào mặt, và người kia trượt người xuống đất từ phía đối diện, nhắm vào mắt cá chân của Mộc Kinh Vân.

Như thế này, hắn chắc chắn sẽ mất thăng bằng.

Nhưng,

-Bốp! Xoay!

Trong nháy mắt, Mộc Kinh Vân đạp chân xuống đất và xoay người như một con quay trong không trung để né tránh,

-Vút! Bốp!

"Ư!"

Hắn giẫm chân lên đầu gối của thiếu niên đang trượt.

-Bùm!

Cằm hắn ta đập mạnh xuống đất, mắt trợn ngược, bất tỉnh.

"Tên khốn!"

Người còn lại đã ngạc nhiên trong giây lát nhưng không bỏ lỡ cơ hội, nhanh nhẹn đá vào chân trái của Mộc Kinh Vân, muốn khiến hắn té ngã.

Tuy nhiên,

-Bốp!

"Á!"

Thiếu niên nọ hét rống lên khi mắt cá chân của bị hắn nắm lấy và vặn xoắn.

Rõ ràng là hắn ta đã nhắm vào chân Mộc Kinh Vân, vậy đối phương lại chả hề hấn gì, ngược lại mắt cá chân của hắn ta sắp gãy đến nơi.

'Chuyện gì vậy, cái tên này làm sao có thể?'

"Ngươi đang làm gì vậy!"

Một thiếu niên khác nhìn cảnh này, vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ gào to, tay cầm theo tảng đá sắc nhọn, lao về phía Mộc Kinh Vân.

Tuy nhiên, trước khi thiếu niên nọ kịp vung tảng đá lên, Mộc Kinh Vân đã đá vào mắt cá chân của hắn ta.

-Bốp!

"Á!"

Chân của thiếu niên bị đá trúng, cơ thể hắn ta vọt lên trời, ngã lăn ra đất.

-Bùm!

Ngay lúc đó, Mộc Kinh Vân đã giẫm lên cổ thiếu niên.

-Rắc!

Thiếu niên bị giẫm gãy xương cổ, tắt thở.

Thấy cảnh này, một người đang loạng choạng và thiếu niên duy nhất không tấn công đồng thời toát mồ hôi lạnh, trên mặt tràn ngập sợ hãi xen lẫn bối rối.

Bốn người đã bị đánh bại trong nháy mắt.

Mặc dù nội công bị phong bế, nhưng họ cũng đã học võ công, hơn nữa bọn họ còn có ưu thế về số lượng, nên bọn họ đã tin mình có thể khống chế Mộc Kinh Vân.

Tuy nhiên, dự đoán của họ đã hoàn toàn sai lầm.

'Tên khốn đó...'

Tên này chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy cũng đã ngang ngửa với võ sĩ nhị lưu.

Lúc này, họ mới cảm thấy hối hận.

Họ nên ngăn cản Chiêu Hoả khi nàng ta cố lôi kéo hắn.

Họ đã động vào thứ không nên động.

"A aaaa..."

Ngay lúc đó, người duy nhất không tấn công đã chọn cách bỏ chạy.

Hắn ta không thể tự tin rằng mình có thể đối phó với con quái vật đó.

Năm người đã lao vào mà không làm gì được, vậy một mình hắn ta thì có nghĩa lý gì?

'Đồ hèn nhát...'

Thiếu niên bị trẹo mắt cá chân chửi thầm trong bụng khi nhìn thấy đồng đội bỏ chạy.

Nhưng dù có chửi rủa, hắn ta cũng hiểu.

Bây giờ bỏ chạy là lựa chọn đúng đắn...

-Xoẹt!

Ngay lúc đó, mắt của thiếu niên bị trẹo mắt cá chân trợn to.

"Hự!"

-Bùm!

Thiếu niên đang chạy trốn bị vấp chân ngã lăn ra đất.

Hắn ta đang tự hỏi chuyện gì xảy ra thì thấy Mộc Kinh Vân đưa tay về phía hắn ta, làm động tác như muốn tóm lấy.

Rồi,

-Bốp!

Ngay lập tức, chân của thiếu niên chạy trốn, không đúng, phải là cả cơ thể của thiếu niên lập tức giật ngược lại phía sau.

'!!!!!!'

Đó là một cảnh tượng vô cùng khó tin.

'Hư… Hư Không Nhiếp Vật?'

Hư Không Nhiếp Vật.

Đó là một kỹ thuật mà các bậc thầy với nội công thâm hậu sử dụng chân khí để hút đồ vật hoặc bất cứ thứ gì họ muốn.

Nhìn thấy một cao thủ tuyệt thế đang thể hiện kỹ thuật này ngay trước mắt, thiếu niên nọ kinh ngạc há hốc mồm.

'Không thể nào.'

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Làm sao hắn có thể làm được điều này? Chẳng phải nội công đã bị phong bế rồi sao?

Hắn ta đang bối rối thì đột nhiên:

"A, không đượcccc!"

-Xoẹt!

Thiếu niên ngã xuống cố gắng chống cự bằng cách bám lấy mặt đất, nhưng hắn ta vẫn bị kéo đi, để lại những vết móng tay dài trên mặt đất.

Rồi mắt cá chân của thiếu niên bị bàn tay của Mộc Kinh Vân siết chặt.

-Bốp!

-Rắc!

"AAAAAAAAAAAA"

Ngay khi nắm lấy mắt cá chân của kẻ đang sợ hãi kia, Mộc Kinh Vân đã vặn xoắn nó lại.

Thiếu niên nọ hét lên đau đớn, nhưng Mộc Kinh Vân cứ như chẳng nghe thấy gì, giẫm chân lên gáy hắn ta.

-Rắc!

Tiếng la hét ngừng lại, thiếu niên nọ chết ngay tại chỗ.

'Aaaaa.'

Khuôn mặt người còn lại tái nhợt hẳn đi, cảnh tượng hắn ta đang chứng kiến khiến hắn ta sợ hãi tột độ.

Bọn họ đã thực sự động vào thứ không nên.

Đây không phải là quái vật, mà là ác quỷ.

Làm sao mà tên ác ma này lại ở đây chứ?

Ngay cả khi bọn họ có thể sử dụng nội công, liệu bọn họ có thể chống lại con ác quỷ đó sao, kẻ máu lạnh có thể sử dụng Hư Không Nhiếp Vật?

-Run rẩy!

Cơ thể thiếu niên run lên dữ dội.

Hắn ta muốn giữ thăng bằng, nhưng chân hắn ta đã mất hết sức lực và hắn ta ngã xuống.

-Bùm!

Mộc Kinh Vân quay đầu về phía thiếu niên, vừa đi vừa nở nụ cười tươi rói.

Đây là lần đầu tiên hắn ta cảm thấy nụ cười của ai đó đáng sợ đến mức này!

Ngay lúc đó, tâm trí của thiếu niên đã chọn ra phương án tốt nhất trong số những phương án mà hắn ta có thể thực hiện ngay bây giờ.

-Bốp! Bốp!

Thiếu niên quỳ xuống và dập đầu liên tục.

Rồi hắn ta hét lên cầu xin Mộc Kinh Vân:

"Ta đầu hàng! Ta đầu hàng! Ta sẽ làm bất cứ điều gì ngươi bảo. Ta sẽ trở thành nô lệ của ngươi, vì vậy xin hãy tha mạng cho ta!"

Thiếu niên tin rằng cách duy nhất để sống sót là cầu xin được tha mạng.

Nếu thiếu niên có thể sống sót, bắt hắn ta chịu nhục hơn nữa cũng được..

"Làm ơn hãy tha mạng cho ta...."

"Suỵt."

"Vâng?"

"Im lặng nào."

Nghe Mộc Kinh Vân nói vậy, thiếu niên lo lắng ngậm miệng và ngẩng đầu lên.

Trong khi đó, Mộc Kinh Vân nhìn về một hướng nào đó trong rừng, mỉm cười ranh mãnh và nói:

"Có thêm một con chuột nhắt đấy."

'!?’

Nghe vậy, thiếu niên nhớ đến một người, người vốn là đồng đội của họ.

Đó là người mà họ đã lên kế hoạch thay thế vị trí của Mộc Kinh Vân ở phút chót!

Bọn họ đã dặn người đó phải giữ khoảng cách cẩn thận, nhưng gã bị phát hiện rồi sao?

Giờ nghĩ lại, dường như thiếu niên có nghe thấy tiếng bước chân chạy nhỏ dần từ hướng mà Mộc Kinh Vân đang nhìn.

'.........Đúng vậy. Hãy chạy trốn và cho mọi người biết về mối nguy hiểm này.'

Tên này hoàn toàn khác bọn họ.

Hắn tàn sát chỉ vì hắn muốn, không phải để cạnh tranh vượt cửa ải.

Lúc đó, Mộc Kinh Vân lấy ra một thứ trông giống như một con rối gỗ từ trong ngực áo, tay bấm pháp quyết kỳ lạ và hô khẽ:

"Giải."

Rồi hắn cất nó vào trong ngực áo.

Rốt cuộc hắn đã làm gì?

Đang thắc mắc thì Mộc Kinh Vân quay đầu lại, tiếp tục tiến về phía thiếu niên.

Rồi hắn quỳ một chân, cúi người hỏi:

"À. Ngươi vừa nói gì ấy nhỉ?”

"Tha, tha mạng....."

-Bốp!

Mộc Kinh Vân túm lấy đầu thiếu niên.

Thiếu niên hoảng sợ cố gắng giãy giụa, nhưng…

-Rắc!

Mộc Kinh Vân đã bẻ gãy cổ hắn ta.

Rồi hắn nhìn vào mắt thiếu niên đã chết với cái cổ gãy, lẩm bẩm.

"Tốt hơn là không nên cho các ngươi hy vọng hão huyền, đúng không?"

Cùng với lời nói đó, Mộc Kinh Vân giữ chặt đầu của thiếu niên và lẩm bẩm khẩu quyết của Trứ.

Đúng là bữa ăn ngon lành.

Hắn phải nhanh chóng hấp thụ hết mấy cái xác này trước khi chúng thất thoát quá nhiều tử khí.

* * *

-Thình thịch!

'Chết tiệt, tên đó điên rồi'

Thiếu niên cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.

Cảnh tượng vừa chứng kiến khiến y không thể ngừng run rẩy.

Lúc cái tên bỏ chạy kia hét lên, y đã nghe thấy, sợ xảy ra chuyện không hay nên y đã đến gần và chứng kiến cảnh tượng đáng sợ nhất mà y từng thấy.

Nhóm của y còn chưa kịp tiếp cận lá cờ, mà Chiêu Hoả và những người khác đã bị tấn công.

Không… phải gọi là bị tàn sát mới đúng.

'Ác quỷ. Ác quỷ.'

Cái tên đó thực sự bị Cấm Môn Toả phong bế nội công sao?

Có khi nào đám người kia bỏ sót tên đó không?

Nói như nào đi nữa thì Hư Không Nhiếp Vật phải có nội lực mới xài được chứ!

'Những gì mình thấy có khi nào là ảo giác do quá mệt không?'

Làm sao một thiếu niên chưa đầy mười bảy tuổi có thể làm được điều mà chỉ những cao thủ có nội công thâm hậu mới làm được?

Thật là đáng nghi.

Tuy nhiên, dù có nhiều điều nghi vấn đến mấy thì chuyện quan trọng mà bây giờ y phải làm là báo cho tất cả mọi người biết.

'Ta phải nói cho bọn họ đề phòng.'

Y cần phải báo cho những người khác, dù là những võ sĩ khăn đỏ hay những thiếu niên đang tham gia thử thách của ải thứ hai, đều cần phải biết.

Kẻ đó vốn đã nguy hiểm, nếu hắn không bị phong bế nội công thì chẳng khác gì gian lận.

-Bốp!

Vào lúc đó, cơ thể y bị hất văng ra sau như thể vừa va vào thứ gì đó.

Y sửng sốt xoay người, thực hiện kỹ thuật đáp đất và nhanh chóng giữ thăng bằng, y kinh ngạc nhìn phía trước.

Nhưng y không nhìn thấy gì cả.

Rốt cuộc là cái gì?

'Mình đã va vào cái gì?'

Thắc mắc, y đứng dậy và vô thức quay đầu lại.

Lúc đó,

"Hự!"

Y hoảng sợ ngã ngửa ra sau.

'Cái, cái này.....'

Thiếu niên nghi ngờ mình đang nhìn nhầm.

Trước mắt y là một thứ gì đó mơ hồ, một nhà sư khổng lồ đang đeo chuỗi tràng hạt bằng xương sọ trên cổ.

Nhà sư đang nhìn y bằng đôi mắt trắng dã khủng bố khiến tim y suýt thì ngừng đập.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương