Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 57: Thí Huyết Cốc (2)
Thiên Địa Hội.
Hai người đi song song trên con đường rải sỏi dẫn đến tòa nhà chính, được bao quanh bởi những bức tường thành kiên cố. Đó là Minh Đạo Vương Tôn Doãn, một trong Ngũ Vương và cũng là một trong tám người đứng đầu của Thiên Địa Hội và Trưởng lão Triệu Nghị Công.
Vừa đi, Triệu Nghị Công vừa than thở một cách chán nản:
"Ta đã nói với Hội chủ rằng ta sẽ nhận hắn làm đệ tử rồi mà."
Nghe vậy, Minh Đạo Vương Tôn Doãn tặc lưỡi đáp:
"Nói cũng vô ích."
"Tại sao?"
"Ngươi đã bao giờ thấy Hội chủ thu hồi mệnh lệnh mà ngài ấy đã đưa ra chưa?"
".........."
Lời này khiến Trưởng lão Triệu Nghị Công không thể hé răng.
Đúng như lời Tôn Doãn, Hội chủ chưa bao giờ thu hồi mệnh lệnh mà hắn đã đưa ra, và thậm chí còn trừng phạt những người không tuân theo.
Với tính khí đó, việc thuyết phục hắn là điều không thể.
"Chết tiệt...... Ta vừa mới tìm được một người có tiềm năng."
"Hắn có tiềm năng sao?"
Hắn là người đầu tiên đọc được bí tịch bị nguyền rủa.
Bao nhiêu người đã chết khi cố gắng đọc nó?
Hơn nữa, hắn đã học được Kiếm Quyết của Nguyệt Mạch, thứ đã bị thất truyền từ trăm năm trước, vậy mà Hội chủ còn không thèm nhìn mặt trước khi gửi hắn đến Thí Huyết Cốc.
Ngay cả khi đó là Hội chủ, điều này cũng rất khó hiểu.
Thí Huyết Cốc là nơi gần 80% hoặc 90% những người được các phái khác nhau cử đến đều chết. Đâu phải vô có mà nó có cái tên Thí Huyết Cốc.
"Ít nhất thì ta cũng phải yêu cầu Cốc chủ xem xét lại. Ta không thể để một người tài năng như vậy chết được."
Nghe vậy, Tôn Doãn nhìn Triệu Nghị Công với ánh mắt kỳ lạ.
Lão sẽ không bao giờ nói điều này nếu lão không thực sự ấn tượng với người đó.
Bản thân gã cũng tiếc cho người đó.
Sẽ tốt hơn nếu có thể thuyết phục hắn gia nhập phe của mình, hoặc lấy Kiếm Quyết ra khỏi đầu hắn và hồi sinh Nguyệt Mạch, tại sao lại không làm như vậy?
Tại sao lại gửi hắn đến Thí Huyết Cốc, nơi có thể coi là quá trình sàng lọc khắc nghiệt nhất?
'Chẳng lẽ?'
Đôi mắt của Minh Đạo Vương Tôn Doãn nheo lại.
Chẳng lẽ lý do hắn bị gửi đến Thí Huyết Cốc là vì điều đó?
'Họ đang thử thách hắn sao?'
----------
Thí Huyết Cốc.
"Thời gian quy định là hai khắc. Bên trong dòng nước của thung lũng có một viên bi sắt trông giống như cái này. Tìm nó và mang đến trước lư hương này. Ai không tìm được sẽ chết."
- Xôn xao!
Lời của người đeo Mặt nạ Quỷ khiến các thiếu niên xôn xao.
Bây giờ là nửa đêm.
Mặc dù những chiến binh đeo băng vải đỏ đang cầm đuốc đứng khắp mọi nơi, nhưng vẫn không thể nhìn rõ bên trong dòng nước của thung lũng.
Tìm một viên bi sắt nhỏ như vậy trong nơi tối tăm đầy sỏi đá này?
Nó giống như việc tìm kiếm một cây kim trong đống cỏ khô vậy.
Lúc đó, một thiếu niên khoảng 17 tuổi đứng đầu hàng giơ tay lên và nói.
"Không phải quá đáng sao khi giết người chỉ vì họ không tìm được một viên bi sắt? Mọi người ở đây đều là những người được chọn từ các phe phái khác nhau, dù sao thì..."
"Ngươi không muốn làm điều đó sao?"
Mặt nạ Quỷ ngắt lời và hỏi.
Nghe vậy, thiếu niên với vẻ mặt căng thẳng do dự rồi nói.
"Tìm kiếm viên bi sắt và chết nếu không tìm thấy nó dường như không phải là một quá trình sàng lọc đúng..."
- Rắc! Bụp!
"Khụ!"
Ngay lúc đó, trước khi thiếu niên kịp dứt lời, tiếng kêu cuối cùng của cậu vang lên và cậu ngã xuống đất.
'!!!!!!'
Những người bên cạnh cậu không thể che giấu sự bàng hoàng.
Cũng phải thôi, viên bi sắt đã cắm sâu vào giữa trán thiếu niên, khiến cậu chết ngay tại chỗ.
Trong khi mọi người vẫn chưa hết sợ hãi, Mặt nạ Quỷ lại lên tiếng.
"Những kẻ đặt câu hỏi về mệnh lệnh của ta hoặc bỏ cuộc cũng sẽ chết."
Âm thanh xôn xao biến mất trong chốc lát, thay vào đó là sự im lặng.
Mọi người đều nhận thức được thực tế sau khi chứng kiến cái chết của thiếu niên nọ.
'Tên điên đó.'
Mộc Du Thiên thầm chửi rủa.
Đột nhiên ra lệnh như vậy đã rất vô lý, nhưng nếu không tìm thấy viên bi sắt thì sẽ chết còn vô lý hơn?
Y đến đây như một con tin vì gia tộc của mình.
Nhưng hiện tại y không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
'Nếu bọn chúng không phong bế Khí môn của mình.....'
Ít nhất thì y có thể sử dụng nội lực để tìm kiếm.
Tuy nhiên, vì nội công của y bị phong ấn nên đây thực sự là một công việc khổ sai.
Trong khi y đang loay hoay, Mặt nạ Quỷ lên tiếng.
"Nhân tiện, không có đủ bi sắt trong thung lũng cho tất cả mọi người ở đây. Vì vậy, tốt hơn hết là các ngươi nên nhanh chân đi."
'!?'
Không có đủ bi sắt cho tất cả mọi người ở đây?
Mọi người đều không thể che giấu sự bàng hoàng.
Điều đó có nghĩa là một số người trong số họ chắc chắn sẽ chết.
"Khoảnh khắc hương cháy hết là thời điểm kết thúc. Thắp hương."
Theo lệnh của Mặt nạ Quỷ, một trong những võ sĩ đeo băng vải đỏ đang đợi bên cạnh lư hương lớn đã châm lửa vào một nén hương.
- Xì xì xì!
Sau đó, các thiếu niên đang bối rối và không biết phải làm gì đã cùng lao về phía thung lũng.
Tám trăm người chạy cùng lúc khiến mặt đất rung chuyển trong chốc lát.
Không ai sử dụng khinh công, có lẽ vì Khí môn của họ đã bị phong ấn.
Ít nhất thì đây cũng là một tình huống công bằng.
"Chết tiệt!"
Mộc Du Thiên nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân, sau đó chạy theo những thiếu niên khác.
- Ầm ầm! Ầm ầm!
Trong tình huống hiện tại, không có cách nào khác.
Trước tiên, y cần phải tìm viên bi sắt.
Nếu không, y sẽ chết.
Mộc Du Thiên, người đã theo những thiếu niên khác vào thung lũng, nhìn xuống.
'Chết tiệt......'
Làm sao để tìm được thứ này?
Trời tối.
Chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ trên mặt nước, dưới mặt nước chả có thứ gì khác ngoài một mảng đen kịt.
Không thể tìm thấy bi sắt bằng mắt thường.
- Xoảng! Xoảng! Xoảng! Xoảng!
"Ugh! Nó ở đâu chứ?"
"Aaaaaaah!"
Tiếng la hét xen lẫn sự bực bội của các thiếu niên vang lên từ khắp nơi.
Họ cũng không thể nhìn thấy bên trong nước, vì vậy họ đang tìm kiếm bằng cách đưa tay vào và đào bới sỏi đá dưới đáy thung lũng.
Đương nhiên.
"Ughhhhh!"
"B-bàn tay của ta....."
Trong quá trình này, tay chắc chắn sẽ bị thương.
Thậm chí có một số người bị gãy móng tay khi liên tục lật những viên đá.
Họ có thể bảo vệ tay bằng nội công, nhưng việc bị thương là điều đương nhiên khi họ đang bị phong bế Khí Môn thế này.
- Rào rào rào rào!
Ngón tay của Mộc Du Thiên cũng đau nhói do bị đá nhọn và sỏi cào vào.
Tuy nhiên, không có lựa chọn nào khác.
Không có cách nào khác để tìm viên bi sắt ngoài việc sử dụng tay không như bây giờ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu y không tìm thấy nó trong hai khắc đây?
- Thình thịch!
Trái tim y đập nhanh khi sự lo lắng dâng lên.
Đây là lần đầu tiên trong đời y cảm thấy căng thẳng như vậy.
Sau đó, Mộc Du Thiên quay đầu lại và cau mày.
'Tên khốn đó đang làm gì vậy?'
Mọi người đều bận rộn tìm kiếm trong dòng nước của thung lũng.
Tuy nhiên, tên khốn Mộc Kinh Vân chỉ đang khoanh tay đứng nhìn.
Hắn cư xử như thể đó không phải là việc của mình.
'Tên điên.'
Ít nhất thì hắn cũng nên vào thung lũng và xem xét xem có gì ở đó không, thay vì cứ đứng đó đúng chứ?
Hắn sợ chết nên hoá điên rồi à?
Mộc Du Thiên bối rối nhìn Mộc Kinh Vân một lát rồi quay đi.
Dù sao thì, y sẽ chết nếu không tập trung tìm được viên bi sắt cho riêng mình.
- Xoảng! Xoảng! Xoảng! Xoảng!
Trong khi mọi người đang lục lọi điên cuồng trong dòng nước của thung lũng, nén hương đã cháy gần hết một nửa.
Gần như đã qua một khắc.
Bây giờ chỉ còn một nửa thời gian.
Đúng lúc đó,
"Tắt nó đi."
Cùng với tiếng hét phản đối, những chiến binh đeo băng đô đỏ đang cầm đuốc giữa dòng nước của thung lũng đã dập tắt lửa trên đuốc của mình.
Nơi này vốn đã tối, và khi những ngọn đuốc tắt lửa, bọn họ thậm chí còn khó nhìn thấy những người xung quanh.
"Chết tiệt!"
"Làm sao để tìm bây giờ?"
Tiếng phàn nàn vang lên từ khắp nơi.
Tuy nhiên, mặc dù đang phàn nàn, họ vẫn không dám rút tay ra khỏi mặt nước.
Họ phải tìm kiếm, nếu không họ sẽ mất mạng.
"Chủ nhân. Có vẻ như hơn một nửa sẽ bị loại bỏ lần này."
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Mặt nạ Quỷ thì thầm.
Cũng phải thôi, vì đã hết một khắc rồi mà có ai tìm thấy viên bi đâu.
Cho đến nay, luôn có một hoặc hai người tìm thấy viên bi sắt trong một khắc, nhưng lần này thì không.
"Có vẻ như chúng ta sẽ không gặp được nhiều kẻ lợi hại trong đợt này rồi."
Kẻ được gọi là Chủ nhân - Mặt nạ Quỷ, cũng gật đầu đồng ý.
Có thể lần này, số người được chọn sẽ ít hơn bao giờ hết.
Lúc này, một hoặc hai người nên tìm thấy viên bi sắt và mang đến, những người còn lại sẽ trở nên lo lắng và điên cuồng tập trung vào các giác quan của mình nhiều hơn.
Đây là một cánh cửa thử thách ngũ giác và bản năng sinh tồn.
Những người bị loại ở đây là những kẻ không xứng đáng được sống sót.
'Ta đã nghe nói rằng Bì Cảnh Môn, Chu Sát Cốc và Mạo Hoa Phòng đã cử những nhân tài đến đây, nhưng chúng không giống tưởng tượng của ta, chúng giống mấy đứa ngốc hơn thì đúng?'
Đúng lúc đó.
"Ta đã tìm thấy nó!"
Cuối cùng, người đầu tiên trong số những người tham gia lần này đã tìm thấy viên bi sắt.
Đó là một thiếu niên 18 tuổi, bàn tay cầm viên bi sắt bê bết máu, nhưng hắn vẫn cười rạng rỡ, sung sướng như thể không có gì hạnh phúc hơn thế.
Thấy hắn như vậy, những người xung quanh không khỏi ghen tị.
Sau đó, nhận ra rằng không còn nhiều thời gian, họ lại tiếp tục lục lọi đống sỏi dưới đáy nước.
- Ầm ầm! Ầm ầm!
"Hộc hộc..."
Thiếu niên tìm thấy viên bi sắt thở hổn hển, có vẻ hơi mệt mỏi, bước ra khỏi mặt nước.
'Tuyệt vời. Tuyệt vời.'
Thật may mắn.
Hắn không chỉ sống sót mà còn là người đầu tiên tìm thấy nó.
Bây giờ hắn có thể nghỉ ngơi đôi chút rồi.
Đúng lúc hắn đang vui mừng,
- Ầm ầm! Ầm ầm!
Hắn nghe thấy tiếng ai đó đang chạy đến từ phía sau.
Hắn quay lại nhìn và thấy một thiếu niên có vẻ ngoài hung dữ đang lao về phía mình.
"Đưa nó cho ta!"
Thiếu niên đó hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
Có vẻ như thiếu niên hung dữ nọ định cướp viên bi trước khi hắn ra khỏi mặt nước.
Luôn sẽ có vài kẻ như vậy.
'Chết tiệt!'
Hắn đã rất mệt, nhưng phải gắng sức chạy như điên.
Mặc dù hắn đã ra khỏi mặt nước, nhưng thiếu niên hung dữ vẫn không có ý định bỏ cuộc, thiếu niên nọ tiếp tục đuổi theo và hét lên.
"Tên khốn! Nếu ta bắt được ngươi, ta nhất định sẽ phanh thây ngươi!"
- Xoảng! Xoảng! Xoảng! Xoảng!
Thiếu niên hung dữ nọ di chuyển quá nhanh.
Trong nháy mắt, thiếu niên hung dữ đó đã thu hẹp được khoảng cách một cách đáng kể.
Nếu thiếu niên đó thực sự bắt được hắn, hắn sẽ mất viên bi sắt mà mình đã vất vả tìm được.
Hắn quay lại nhìn, cố gắng dồn hết sức để chạy.
Tuy nhiên,
'!?'
Cái gì?
Thiếu niên hung dữ kia đã đến trước mặt hắn từ bao giờ vậy?
Hay còn có tên nào chưa vào khe suối sao?
Hắn hoảng hốt định đổi hướng, thì..
- Ầm!
Ngay lúc đó, cái người bí ẩn phía trước lao về phía hắn với tốc độ kinh hoàng.
Người đó nhanh đến mức hắn thậm chí không kịp né tránh trước khi bị tóm lấy.
'Tên khốn này!'
Nội công của mọi người hẳn đã bị phong ấn, vậy sao cái tên đó lại nhanh đến vậy?
Hắn thực sự đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Kẻ thù trước mặt và sau lưng.
Trong tình huống nguy cấp, hắn đã đưa ra một lựa chọn bất ngờ.
'Mình sẽ để cho lũ khốn này cướp nó đi sao?'
Hắn nhét viên bi sắt đang cầm trong tay vào miệng và nuốt chửng nó.
Thiếu niên hung dữ phía sau chứng kiến cảnh tượng này tức giận hét lên.
"Tên khốn!"
Bây giờ thì không ai không thể cướp được nó nữa.
Hắn cười nhạo.
Tuy nhiên,
"Thật phiền phức."
- Xoảng!
"Hả?"
Đầu của hắn bị hai bàn tay túm lấy.
Rồi,
- Rắc!
Cổ của hắn bị bẻ gãy ngay lập tức.
Thiếu niên bị bẻ gãy cổ thậm chí không kịp kêu lên một tiếng và chết ngay tại chỗ.
'!?'
Thiếu niên hung dữ đã đuổi theo đến thì sững sờ.
Thiếu niên này cũng định cướp viên bi sắt, nhưng không có ý định giết người.
Vậy mà bây giờ cái tên đó đã chết ngay trước mắt hắn ta.
Nhưng điều kinh hoàng hơn đã xảy ra,
- Xoẹt!
'!?'
Chưa dừng lại ở việc giết người, tên kia còn dùng tay không xé toạc yết hầu của thiếu niên kia.
Rồi hắn thọc tay vào cổ họng thiếu niên đã chết,
- Ọc ọc! Bóp!
Tên đó lấy viên bi sắt mà thiếu niên đã nuốt ra.
Bàn tay nhuốm máu đã cầm được viên bi sắt.
- Tí tách!
Máu chảy lênh láng dưới đất.
'Tên... tên điên này...'
Nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu niên hung dữ không nói nên lời.
Ở đâu chui ra thằng điên này thế?
Trong khi thiếu niên hung dữ vẫn chưa hết bàng hoàng, cái kẻ vừa giết người kia, hay nói chính xác hơn là Mộc Kinh Vân, quay đầu lại, lau bàn tay đầy máu xuống đất và lên tiếng.
"Sao? Ngươi muốn nó à?"
- Rùng mình!
Trước câu hỏi đó, thiếu niên hung dữ điên cuồng lắc đầu.
Thiếu niên chạm mắt với Mộc Kinh Vân, tim hắn ta như muốn nổ tung, hai chân như nhũn ra, suýt nữa thì ngã quỵ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook