Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 56: Thí Huyết Cốc (1)

Một khu rừng u ám.

Nữ nhân xinh đẹp với mái tóc đen dài đang nấp sát vào một cái cây, ánh mắt nàng hướng về một hướng nào đó.

Xa xa, một ánh sáng yếu ớt le lói. Nơi đó, cách khoảng trăm trượng, là khu cắm trại của Thiên Địa Hội.

"Chết tiệt. Mình đang làm cái quái gì thế này?"

Nữ nhân thầm mắng. Thân phận thật sự của nàng là Hà Thải Lâm, ứng cử viên cho vị trí Môn chủ Phi Sa Môn. À không, chính xác hơn là Cao Toản hộ vệ đang nhập vào xác của Hà Thải Lâm.

Kể từ khi Mộc Kinh Vân bị Minh Đạo Vương điểm huyệt và bị bắt đi, Cao Toản đã không ngừng truy đuổi theo.

Thông thường, việc truy đuổi sẽ được áp sát hơn, nhưng vì Minh Đạo Vương là một cao thủ đáng sợ, nên hắn ta không dám đến gần, tránh bị phát hiện.

"Ít nhất mình cũng biết vị trí của Mộc Kinh Vân."

Vấn đề nằm ở chỗ khác.

Bởi vì hắn ta là thức thần đã kết nối với Mộc Kinh Vân, nên bả năng của hắn ta có thể cảm nhận được vị trí của Mộc Kinh Vân.

Tuy nhiên, hắn ta không thể đến gần hơn.

Thực ra, nếu không có ràng buộc của thức thần, đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để hắn ta thoát khỏi Mộc Kinh Vân, nhưng khi khoảng cách xa dần, hắn ta cảm thấy bất an đến mức không thể bỏ chạy.

Ngay từ đầu hắn ta đã không thể thoát được.

Nếu Mộc Kinh Vân chết, hắn ta cũng sẽ biến mất.

"Hừ. Sao mình lại rơi vào tình cảnh này chứ?"

Ngay cả bản thân hắn ta cũng cảm thấy hoàn cảnh của mình thật nực cười.

Hắn ta vốn không có tài năng gì, chỉ muốn nghỉ hưu và sống một cuộc sống yên bình, vậy mà không ngờ lại chết một cách vô lý, giờ đây lại bị nhốt trong cơ thể của một nữ nhân và phải làm nô lệ cho cái tên điên kia.

"Thật là xui xẻo."

Không phải ai cũng có được số phận bi thảm như Cao Toản.

Dù sao đi nữa, để có thể tồn tại ở dương gian, hắn ta chỉ còn cách giúp đỡ Mộc Kinh Vân.

Bây giờ, hắn ta đang phải dè chừng Minh Đạo Vương, nhưng hắn ta không thể cứ tiếp tục rình mò từ xa như thế này.

Hắn ta cần con đường tốt nhất để xâm nhập Thiên Địa Hội.

"Hừm. Mình không thể cứ tiếp tục như thế này, mình phải tìm cách để xâm nhập."

Hắn ta từng là một sát thủ chuyên nghiệp.

Hắn ta có kinh nghiệm trong việc trà trộn vào các tổ chức.

Và khi lục lại ký ức của Hà Thải Lâm, hắn ta nhận ra, có một cách xâm nhập mà hắn ta chưa từng thử trước đây.

Không có gì khác ngoài… Mỹ nhân kế! Con mẹ nó chứ!

Cao Toản lục lọi trí nhớ của Hà Thải Lâm, xem lại mấy cách nàng vận dụng nhan sắc của mình mà trong lòng rét run.

Hắn ta cũng muốn bảo vệ lòng tự tôn cuối cùng của mình chứ!

-------------

Lọc cọc! Lọc cọc!

Cứ như vậy qua nửa tháng!

Cách thức di chuyển lặp đi lặp lại.

Hai ngày một lần, đoàn người sẽ đi qua một địa điểm nào đó, và mỗi lần như vậy, những người đeo mặt nạ sẽ đưa đến những thiếu niên từ 15 đến 18 tuổi.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, số người đã lên tới hơn cả trăm.

Tò mò về chuyện này, Mộc Kinh Vân đã hỏi Triệu Nghị Công vài lần, nhưng câu trả lời nhận được là: "Đó không phải việc của ngươi."

"Tại sao bọn chúng cứ làm vậy nhỉ?"

Nghe câu hỏi này của Mộc Kinh Vân, con rối gỗ trên vai hắn đã cất tiếng.

- Bổn tọa không biết.

"Ngài từng ở Thiên Địa Hội mà."

- Đã một trăm năm kể từ khi bổn tọa chết. Bây giờ Hội này hoạt động như thế nào, làm sao bổn tọa biết được?

Nàng ấy cũng không biết tại sao.

Thực ra nàng có một suy đoán, nhưng cách thức thực hiện thế này thật kỳ lạ.

Có cần thiết phải thu hút nhân lực theo kiểu dở hơi này không?

"Mỗi lần nghe ngài nói ta đều cảm thấy như thể Thiên Địa Hội là của Thanh Linh ngài vậy.”

-........

"Ngài không phủ nhận sao?"

- Vô nghĩa.

Thanh Linh dường như không muốn nói về quá khứ.

Có phải vì nhớ đến sẽ khiến nàng tức giận?

Hay là có điều gì đó nàng muốn che giấu?

Mộc Kinh Vân cảm thấy khó hiểu, nhưng điều đó chỉ trong chốc lát, hắn đã gạt bỏ nghi vấn đó ra khỏi đầu.

Hiện tại quan trọng hơn.

"Chúng ta sắp đến nơi rồi."

- Sao ngươi lại căng thẳng?

"Ừ thì."

- Mà ngươi cũng nên căng thẳng đi. Ngay cả khi ngươi đã học kiếm thuật Nguyệt Mạch từ bổn tọa, với trình độ của ngươi, miễn cưỡng chỉ đạt được trình độ nhất lưu."

Nhập môn nhất lưu.

Đó là trình độ võ công hiện tại của Mộc Kinh Vân.

Chỉ mới nửa tháng trước, hắn vẫn chỉ là một võ sĩ tam lưu sắp sửa bước vào nhập môn nhị lưu.

Tuy nhiên, sau khi hấp thụ và luyện hóa một lượng lớn tử khí thu được từ trận chiến tại Nghiên Mộc Kiếm Trang, hắn đã hình thành một đan điền tương đương với hạng nhất.

Chỉ dựa vào nội công thôi, hắn đã đạt đến cảnh giới võ công nhất lưu.

Nếu người khác biết được điều này, chắc hẳn sẽ vô cùng kinh ngạc.

Thật ra, dù bề ngoài tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng Thanh Linh cũng không khỏi kinh ngạc.

"Xem ra không thể chỉ dựa vào may mắn được."

Mặc dù con đường võ học của hắn có phần gập ghềnh, từ việc lĩnh hội Phá Tư Bát Thức cho đến hàng loạt biến cố xảy ra như định mệnh, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn đã đạt được thành tựu phi thường.

Chỉ sau một tháng luyện võ, hắn đã bước vào ngưỡng cửa võ công nhất lưu, quả thực là điều đáng kinh ngạc.

Có khi nào do hắn bắt đầu muộn nên vận may mới đến chăng?

"Nhưng con đường phía trước vẫn còn dài."

Mặc dù đã đạt được những tiến bộ vượt bậc, nhưng tình hình hiện tại vẫn không mấy khả quan.

Chỉ riêng trong thời gian Thanh Linh còn sống, đã có rất nhiều cao thủ võ công nhất lưu trở lên trong Thiên Địa Hội, và con số đó có thể còn nhiều hơn vào thời điểm hiện tại.

Với thực lực bây giờ, Mộc Kinh Vân không thể báo thù cho gia gia, mà ngay cả việc kế tục nghiệp của Nguyệt cũng là điều không thể.

"Mình phải trở nên mạnh mẽ hơn, nhanh hơn nữa."

Để đạt được điều đó, hắn cần phải nỗ lực hơn nữa.

Từ cảnh giới võ công nhất lưu trở đi, lĩnh vực lĩnh ngộ sẽ mở ra.

Nếu không đạt được lĩnh ngộ, con đường phía trước sẽ vô cùng gian nan, có thể mất hàng năm, thậm chí hàng thập kỷ. Và nếu không may mắn, có thể sẽ dậm chân tại chỗ cả đời.

* * *

Vô số đỉnh núi trùng điệp, giữa những dãy núi hùng vĩ, một dòng sông cuồn cuộn chảy xiết như huyết mạch của lục địa này.

Cảnh hoàng hôn nơi đây thật tráng lệ.

Dòng sông như một con hào tự nhiên, những dãy núi như một bức tường thành kiên cố, tạo nên một thành thị rộng lớn.

Đây chính là căn cứ của Thiên Địa Hội, một trong ba thế lực hùng mạnh nhất võ lâm Trung Nguyên hiện nay.

Nội thành nằm ngay trung tâm của thành thị.

- Két...két...

Cổng thành mở ra, một nam nhân cao lớn cưỡi ngựa phi như bay vào thành, khiến các võ sĩ đứng hai bên đường reo hò.

"Oa...a...a...a!!!!"

Người đàn ông dẫn đầu đoàn người là Minh Đạo Vương Tôn Doãn, một trong Ngũ Vương của Thiên Địa Hội.

Theo sau gã là đoàn người gồm hơn ba trăm người.

Những nam nhân mặc trang phục đen là các võ sĩ của Thiên Địa Hội, hơn một trăm người còn lại là những thiếu niên mà họ đã đưa về lần này.

Bị tiếng hò reo làm cho giật mình, các thiếu niên run rẩy bước từng bước về phía trước.

Đoàn người đi qua đại lộ của Nội Thành và tiến vào quảng trường rộng lớn.

'Hừm.'

Đôi mắt của Minh Đạo Vương Tôn Doãn, người đầu tiên đến nơi, lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Bởi vì có một người mà hắn không ngờ tới đang chờ đợi ở ngay quảng trường.

- Cộp!

Tôn Doãn nhẹ nhàng xuống ngựa.

Sau đó, gã ôm quyền, cúi người, thi lễ với kẻ trước mặt.

"Minh Đạo Vương Tôn Doãn vấn an Mộng Phó Hội Chủ."

Để đáp lại lời vấn an của Tôn Doãn, một nam nhân tầm bốn mươi tuổi, tóc bạc trắng, không để râu, có đôi mắt như rắn độc cũng ôm quyền đáp lễ:

"Ngài đã vất vả rồi. Minh Đạo Vương."

Người vừa đáp lời chính là Phó Hội Chủ Mộng Thư Thiên, người đứng thứ hai trong Thiên Địa Hội.

Việc Phó Hội Chủ đích thân ra đón tiếp là điều hiếm thấy, ngay cả đối với Minh Đạo Vương, người đứng đầu Ngũ Vương.

Tôn Doãn cười sảng khoái đáp:

"Ha ha ha ha ha. Vất vả gì đâu ạ? Lâu lâu ra ngoài hóng gió thôi mà."

"Đi trên địa bàn của Chính Nghĩa Minh là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng ngài chỉ nói là ra ngoài hóng gió sao? Chỉ có Minh Đạo Vương ngài mới dám nói như vậy."

"Nếu ai nhìn thấy thì sẽ nghĩ rằng chúng ta đang đi đánh trận. Nghi thức chào hỏi đến đây là đủ rồi. Hội Chủ đang ở đâu vậy?"

Vì đã được giao nhiệm vụ đặc biệt nên gã cần phải báo cáo.

Trước câu hỏi đó, Mộng Phó Hội Chủ thở dài rồi nói:

"Minh Đạo Vương. Cũng vì chuyện đó mà ta đích thân đến đây để truyền đạt mệnh lệnh của Hội Chủ."

"Truyền đạt mệnh lệnh? Ý ngài là sao?"

Minh Đạo Vương Tôn Doãn hỏi với vẻ khó hiểu.

Gã có nhận được bồ câu đưa thư nói sơ về tình hình, nhưng gã vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó, Mông Phó Hội Chủ nói nhỏ với gã:

"Hội Chủ đã ra lệnh đưa tất cả những người mà ngài mang về ngay lập tức đến Thí Huyết Cốc."

"Ngay lập tức sao? Vâng, tất nhiên rồi, ta đã mang chúng đến đây để làm điều đó..."

"Không chỉ họ."

"Cái gì?"

"Hội Chủ cũng ra lệnh đưa hài tử đã học được bí kíp và hài tử mà ngài nói là con tin của Nghiên Mộc Kiếm Trang đến Thí Huyết Cốc."

'!?’

Nghe vậy, Minh Đạo Vương Tôn Doãn cau mày và nói:

".......Ý ngài là sao? Ngài ấy thực sự đã ra lệnh như vậy sao?"

"Đúng vậy."

Trước câu trả lời dứt khoát, Tôn Doãn im lặng trong giây lát.

Mặc dù chưa lấy lại được bí tịch, nhưng sau trăm năm, cuối cùng đã có người đọc được bí tịch bị nguyền rủa đó và học được Kiếm Quyết của Nguyệt Mạch đã bị đứt đoạn.

Nhưng tại sao lại đưa họ đến Thí Huyết Cốc mà không cần xác minh?

"Không thể nào. Ta sẽ đến gặp Hội Chủ ngay bây giờ."

"Bây giờ ngài không thể gặp Hội Chủ."

"Ngài đang nói cái gì vậy? Đây là mệnh lệnh trực tiếp từ Hội Chủ. Nếu vậy, ít nhất họ cũng nên lấy Kiếm Quyết ra khỏi đầu tên nhóc đó trước khi đưa nó đi..."

"Minh Đạo Vương. Ta đã nói rằng đó là mệnh lệnh của Hội Chủ."

"..........Ha!"

Minh Đạo Vương Tôn Doãn thực sự không thể tin được.

Tuy nhiên, mệnh lệnh của Hội Chủ là tuyệt đối.

* * *

-Rầm!

Cánh cửa xe ngựa bị ai đó mở mạnh và bước vào.

Người đó không ai khác chính là Triệu Nghị Công.

Lúc đó, Mộc Kinh Vân lên tiếng:

"Đã đến nơi..."

"Có chuyện rồi."

"Hả?"

Trước lời nói đột ngột của Triệu Nghị Công, Mộc Kinh Vân ngạc nhiên hỏi lại.

"Có chuyện gì vậy?"

Triệu Nghị Công bàng hoàng trả lời:

"Hội Chủ đã ra lệnh đưa ngươi đến Thí Huyết Cốc."

"Thí Huyết Cốc?"

"Ha...... chuyện vô lý này là sao chứ."

"........Con không hiểu sư phụ đang nói gì."

"Không có thời gian. Trước tiên, hãy nhận lấy cái này."

Triệu Nghị Công lấy từ trong người ra một chiếc nhẫn có khắc những chữ nhỏ như hạt gạo.

Mộc Kinh Vân nhìn thấy những chữ khắc trên chiếc nhẫn, mắt hắn sáng lên.

Đó là những câu thần chú được sử dụng trên bùa chú đặc biệt.

"Vài thứ được khắc ở đây sẽ cho phép bạn sử dụng phương thuật với ấn chú mà không cần bùa chú."

"Cái này..."

"Hãy nghe kỹ. Xác suất sống sót khi đến Thí Huyết Cốc chưa đến một phần trăm."

"Sư phụ đang nói cái gì vậy?"

"Hãy cố sống sót bằng mọi cách. Ta sẽ cầu xin Chú Thuật giúp ngươi thoát khỏi nơi đó, vì vậy hãy kiên trì."

"Kiên trì nghĩa là..."

Ngay lúc đó.

"Đến đây thôi."

-Rầm!

Trước khi Mộc Kinh Vân kịp nói hết câu, những chiến binh mặc áo giáp đỏ và đội khăn đỏ đã xông vào xe ngựa.

* * *

"Ngươi!"

Mộc Du Thiên tỉnh dậy nhìn Mộc Kinh Vân với ánh mắt giận dữ.

Y đã bất tỉnh trong mười lăm ngày, chỉ được cho ăn hai lần một ngày, đi vệ sinh một lần và bị phong bế huyệt đạo.

Đương nhiên, y không thể không tức giận với Mộc Kinh Vân, kẻ đã làm điều đó với y.

"Rốt cuộc ngươi đã làm gì với..."

-Bốp!

"Khụ!"

Tuy nhiên, y không thể nói thêm gì vì một binh sĩ đứng sau đã cầm dùi cui đánh lên lưng y.

Mặc dù huyệt đạo đã được mở, nhưng sáu cây kim được gọi là Cấm Môn Tỏa đã được châm vào sáu huyệt đạo của y, phong bế nội công của y, khiến y không thể chống cự.

"Này. Câm mồm và đi nhanh lên."

"........."

Mộc Du Thiên bĩu môi khó chịu, rồi ngậm miệng và tuân theo mệnh lệnh.

Hiện tại, y không thể làm gì khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của họ.

'Chết tiệt.'

Ngay khi y tỉnh dậy, y không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đây là cách Thiên Địa Hội đối xử với con tin sao?

Y đi theo nam nhân phía trước, bọn họ xếp thành hành hàng dọc trên một con đường dốc tối tăm và hẹp, y cảm thấy như mình đang bị bắt làm nô lệ.

'Rốt cuộc họ định làm gì?'

Khác với Mộc Du Thiên đang bối rối, Mộc Kinh Vân vẫn giữ được bình tĩnh.

Có lẽ bởi vì hắn đã được Triệu Nghị Công cảnh báo trước rằng có điều gì đó không ổn.

'Thí Huyết Cốc là gì?'

Hắn chỉ có một thắc mắc đó.

Rốt cuộc họ đang làm gì mà phải đóng Cấm Môn Tỏa và mọi người đến đó?

Ngay cả Thanh Linh cũng không biết Thí Huyết Cốc là gì.

Với đầy nghi vấn, cả đám đã đi bộ không ngừng trong khoảng ba canh giờ, và cuối cùng, một thung lũng rộng và nông được thắp sáng bởi những ngọn đuốc xuất hiện trước mắt họ.

'Nhiều người đến vậy sao?'

Nơi đó có rất nhiều thiếu niên đang chờ đợi, khóc lóc thảm thiết.

Kể cả Mộc Kinh Vân và Mộc Du Thiên, có khoảng tám trăm người.

Khi họ đến nơi, một giọng nói vang dội vang lên.

"Chào mừng đến với Thí Huyết Cốc."

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Có một cái lư hương lớn và một tảng đá khổng lồ.

Trên tảng đá đó, một người đeo mặt nạ quỷ màu xám đang đứng kiêu ngạo với một cái dùi trên lưng.

Khi mọi người nhìn lên, mặt nạ quỷ mở miệng.

"Bây giờ các ngươi có việc phải làm."

Nói xong, hắn lấy thứ gì đó từ trong ngực ra.

Đó là một viên bi sắt có kích thước bằng đốt ngón tay.

'Cái gì?'

'Hắn định làm gì?'

Mọi người đều tò mò thắc mắc, Mặt nạ Quỷ dữ lên tiếng.

"Thời gian quy định là hai canh giờ. Dưới nước trong thung lũng có những viên bi sắt giống như thế này. Hãy tìm nó và mang đến trước lư hương lớn này. Ai không tìm được sẽ chết."

'!!!!!!'

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương