Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 49: Tấn công (4)
Cái này sao có thể gọi là thay đổi đơn giản được?
Dù mối quan hệ của họ có tồi tệ đến mức nào, sao Mộc Kinh Vân có thể thản nhiên nói về việc hy sinh Tích phu nhân, người về danh nghĩa giống như mẫu thân của hắn chứ.
Nghe lời hắn nói, Mộc Lân Đoàn cảm thấy rùng mình.
Hắn không chỉ thay đổi, mà như thể đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Lúc đó, Mộc Kinh Vân thì thầm bằng giọng dụ dỗ.
"Bà ta là người đã bỏ mặc Trang chủ chết và muốn lấy tất cả quyền lực cho Đại ca, phụ thân, người còn gì để do dự vậy?"
'Tên này...'
Sự thật như thế nào cũng không quan trọng.
Mộc Kinh Vân đang đưa cho ông ấy một lý do cảm xúc để thúc đẩy ông ấy làm ra một hành động tàn nhẫn.
Đó là một lý do đủ sức để ông ấy tàn nhẫn hy sinh Tích phu nhân để cứu mạng mọi người và chính ông ấy.
Tuy nhiên,
'Không.'
Mộc Lân Đoàn cắn chặt môi.
Rồi ông ấy buông tay khỏi cổ tay Mộc Kinh Vân và nói nhỏ.
"Ta không thể tin lời ngươi."
"Đó là sự thật."
"........Kể cả lời ngươi nói là thật, thì việc hy sinh một người để cứu những người khác cũng không phải là điều đúng đắn. Và..."
Trang chủ Mộc Lân Đoàn nhìn vào khuôn mặt của Tích Phu nhân khi nàng ta lùi lại.
Bởi vì nàng ta đang rất hoảng sợ, điều đó càng chứng minh nàng ta vô tội.
Ông ấy biết rõ vì người đó là thê tử kết tóc của ông ấy.
Nếu nàng ta đã làm sai điều gì, nàng ta sẽ thách thức, chứ không phản ứng như vậy.
'Quả nhiên không phải nàng.'
Điều đó có nghĩa là,
"Nếu ngươi là người đã làm điều đó, ta sẽ nói rằng ngươi thật ngu ngốc."
"Ngu ngốc sao?"
"Đúng vậy. Và bây giờ không phải lúc để nói về chuyện này."
-Bốp!
Nói xong, Mộc Lân Đoàn định ngăn cản Minh Đạo Vương Tôn Doãn, người đang định tiến về phía Tích phu nhân.
Nhưng trước khi ông ấy kịp làm điều đó,
-Rầm!
Tôn Doãn, người đang bước về phía Tích phu nhân như thể định đánh chết nàng ta, siết chặt chiếc khuyên tai trong tay.
Tôn Doãn vứt chiếc khuyên tai hỏng xuống đất, nói:
"Có vẻ như ai đó ở đây không thích Trang chủ phu nhân nhỉ."
"Vâng, vâng?"
Bị áp đảo bởi ánh mắt sắc bén của Tôn Doãn, Tích phu nhân run rẩy đáp lại.
Tôn Doãn cười khẩy và nói:
"Có lẽ một trong những nữ nhân trong Nghiên Mộc Kiếm Trang đã vu khống cho ngươi hoặc muốn ngươi bị giết."
Mượn đao giết người.
Đúng như nghĩa đen, nó có nghĩa là giết người bằng thanh đao của kẻ khác.
Nghe lời của Tôn Doãn, Tích phu nhân sợ hãi đến mức chân tay run rẩy, không thể đứng vững và ngã quỵ xuống sàn.
Tôn Doãn dùng ánh mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm vào đám người Nghiên Mộc Kiếm Trang, lạnh giọng cất lời:
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị lừa bởi trò hề này sao?"
Nghe vậy, Trang chủ Mộc Lân Đoàn nghiến răng nhìn Mộc Kinh Vân.
'Nhìn kìa.'
Điều ngu ngốc mà hắn nói chính là điều này.
Nếu bạn nhìn vào khu rừng thay vì nhìn vào từng cái cây, bạn sẽ thấy được chân tướng ở một mức độ nào đó.
Làm sao một tên tội phạm lại để lộ dấu vết của mình một cách trắng trợn như vậy?
Thay vào đó, nó chỉ cho thấy rằng những kẻ thù nhắm vào Tích phu nhân đã để lại dấu vết.
'Nó đã không còn chiêu nào khác nữa rồi.'
Dù có giả vờ xảo quyệt đến đâu, đó cũng chỉ là giới hạn cho một kế hoạch do một thiếu niên mới chỉ 17 tuổi nghĩ ra.
Mộc Lân Đoàn thì thầm với Mộc Kinh Vân, nhăn mặt:
"Chuyện đã lớn rồi. Không đùa được nữa đâu. Đưa nó đây."
"Thật đáng tiếc."
"Gì?"
"Ta hy vọng ngài đủ may mắn."
"Bây giờ ngươi lại nói..."
Đúng lúc đó.
-Xoẹt!
Lúc đó, Minh Đạo Vương Tôn Doãn vung kiếm và chặt đầu một trong những kiếm sĩ của Nghiên Mộc Kiếm Trang.
Chuyện xảy ra quá nhanh đến mức không ai kịp ngăn cản.
"Minh Đạo Vương!"
-Xoẹt!
Trang chủ Mộc Lân Đoàn tức giận rút kiếm và hét lên.
Tôn Doãn nhún vai và nói một cách khinh thường:
"Ngươi là người đã phá vỡ lời hứa, vậy sao ngươi lại nổi giận với ta? Hãy tức giận với đám người của ngươi ở Nghiên Mộc Kiếm Trang ấy. các ngươi biết gì đó thì phải nói chứ!
-Rền! Rền! Rền!
Giọng nói chứa nội công vang vọng như tiếng sấm.
Mọi người xung quanh bịt tai lại, đau đớn vì màng nhĩ bị ù.
'Vậy mà gã vẫn chưa dùng hết toàn lực..'
Biểu cảm của Mộc Lân Đoàn tối sầm lại.
Công lực của gã còn sâu hơn nhiều so với những gì anh ta đã thể hiện trước đó.
Kể cả khi cơ thể vẫn khỏe mạnh, nhưng đó vẫn không phải đối thủ mà ông ấy có thể đánh bại.
Dù sao thì Tôn Doãn cũng tiếp tục nói:
"Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi muốn sống, hãy đưa nó ra đây. Hoặc nói cho ta biết ai sẽ được lợi nhất khi Trang chủ phu nhân chết."
Trước tiếng hét của gã, Tích phu nhân đang quỳ gối trên sàn nhà cố gắng lấy lại hơi thở, môi nàng ta run rẩy.
Nàng ta không ngờ rằng mình sẽ phải chịu đựng sự sỉ nhục này bởi vì tên khốn Mộc Kinh Vân.
Ban đầu, nàng ta đã giữ im lặng vì sợ Trang chủ, nhưng bây giờ, khi tên khốn đó đã lộ diện, nàng ta không còn gì để che giấu nữa.
Tích phu nhân mấp máy môi.
"Tay ch... "
Trước khi nàng ta kịp nói hết câu.
Ai đó giơ tay lên và hét lên:
"Ta biết ai đã làm điều này!"
Người hét lên không ai khác chính là Hồ Anh.
Thấy vậy, Tích phu nhân cắn môi và im lặng.
Thay vì để nàng ta nói, tốt hơn là để Hồ Anh, một hộ vệ trung thành, nói ra sự thật.
"Ngươi nói ngươi biết?"
"Vâng."
Minh Đạo Vương Tôn Doãn lau máu trên thanh đao, lạnh giọng nói:
"Nếu ngươi nói dối, ngươi sẽ phải trả giá bằng mạng sống."
"Nếu Đại phu nhân có mệnh hệ gì, vị trí của Đại công tử sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy, những kẻ được lợi chính là các công tử còn lại tham gia tranh giành người kế vị.
Với lời nói đó, ánh mắt của các kiếm sĩ Nghiên Mộc Kiếm Trang đều vô thức đổ dồn về phía hai người..
Hai người đó không ai khác chính là Nhị công tử Mộc Ân Bình, và tiểu công tử Mộc Du Thiên.
Là con người, sẽ không ai thích người khác nhìn mình như vậy.
Mộc Ân Bình hoảng hốt kêu lên:
"Ng, ngươi đang nói nhảm gì vậy?"
Mộc Du Thiên cũng sốc không kém hắn ta.
"Thật là hỗn xược, Hồ hộ vệ. Sao ta lại làm chuyện như vậy?"
Cả hai đều phản ứng như thể họ bị oan.
Đương nhiên là như vậy.
Bởi vì họ không phải là người đã làm điều đó.
Tuy nhiên, điều trùng hợp là không ai nhìn Mộc Kinh Vân khi Hồ Anh nói.
'Cái này...'
Trang chủ Mộc Lân Đoàn cau mày.
Nhìn Mộc Kinh Vân, người đã cố gắng thương lượng với mình, rõ ràng là nếu có ai đó dựng chuyện thì đó chính là đứa trẻ này.
Tuy nhiên, không ai trong số những kiếm sĩ của Nghiên Mộc Kiếm Trang nhìn Mộc Kinh Vân khi Hồ Anh nói rằng những công tử khác sẽ được lợi từ việc tranh giành người kế vị.
Cũng dễ hiểu thôi, vì hắn là người yếu nhất và không có khả năng nhất.
Lúc đó, Minh Đạo Vương Tôn Doãn nhìn Mộc Ân Bình và Mộc Du Thiên và mở miệng nói:
"Nghe có vẻ hợp lý, nhưng làm sao chúng ta có thể tin điều đó?"
"Có bằng chứng cho thấy điều đó."
"Bằng chứng? Ồ, tiểu tử nói ta nghe xem.”
'Bằng chứng?'
Cái tên này… Tích phu nhân nhíu mày nhìn Hồ Anh hộ vệ.
Có bằng chứng gì cụ thể chứ?
Trong khi nàng ta đang bối rối, Hồ Anh nói:
"Trong hầm rượu, ngoài những thứ mà Tôn Đại hiệp đang tìm kiếm, còn có những bí kíp tuyệt mật mà chỉ Trang chủ của Nghiên Mộc Kiếm Trang mới có thể học được. Người có những cuốn bí kíp đó hẳn đã làm điều này!"
'!!!!!!'
Trước lời nói của Hồ Anh, có hai người đều không thể che giấu sự bối rối của mình.
Đó là Mộc Du Thiên và Tích phu nhân, một người giữ bản sao lỗi của Nhiên Mộc Hoá Tâm Pháp và Nhiên Mộc Thành Kiếm Quyết, một người là bản gốc nhưng chỉ có hai tờ.
Bối rối, cả hai đồng thanh hét lên:
"Không phải!"
"Hồ Anh, ngươi!"
Cả hai đồng thời kêu lên, và khi họ nhận ra rằng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình, họ cảm thấy bối rối và không biết phải làm gì.
Họ không nên phản ứng như vậy trước lời nói của Hồ Anh.
Nếu họ làm vậy, chắc chắn những người đó sẽ lục soát nơi ở của họ.
'Ha!'
Trước cảnh tượng này, Trang chủ Mộc Lân Đoàn nhìn Mộc Kinh Vân.
Mộc Lân Đoàn cảm thấy rùng mình trước ánh mắt của hắn, như thể hắn đang xem một trò hề thú vị.
[Nếu may mắn, có thể cứu tất cả mọi người chỉ với cái chết của một nữ nhân. Không phải đó là điều tốt sao?]
[Thật đáng tiếc. Ta đã hy vọng rằng ngài sẽ may mắn.]
Những lời của Mộc Kinh Vân lướt qua tâm trí ông ấy.
Vận may mà hắn nói đến không phải là ý nghĩa mà ông ấy đã hiểu.
"Ngươi..."
Mộc Kinh Vân nở một nụ cười nhạt và thì thầm:
"Chuyện này thật là rắc rối. Thay vì giải quyết từng việc một, giờ mọi thứ lại rối tung lên như thế này. Bất kể là cấp thấp hay cấp cao, tên đáng sợ kia chắc chắn sẽ nổi giận và giết tất cả chúng ta."
* * *
[Cái gì? Ngươi muốn ta nhét cái khuyên tai này vào cái hộp đó?]
[Vâng.]
[Ngươi bị ngốc à?]
[Ý ngài là sao?]
[Nếu ngươi nhét nó vào đó, ai sẽ tin rằng đó là của một bà lão? Thay vào đó, họ sẽ nghi ngờ rằng đây là hành động của ả nữ nhân họ Tích kia hoặc kẻ nào đó tương tự.]
[Vâng. Đó chính là điều ta muốn.]
[Cái gì?]
[Ngài nghĩ lý do gì để ta đưa cho bà ta 2 trang của bí kíp?]
[Ngươi....chẳng lẽ?]
[Giả sử trường hợp Trang chủ tỉnh lại, đây sẽ là một sự chuẩn bị nhỏ. Nói cách khác, đó chỉ là một trò đùa nho nhỏ thôi.]
[Trò đùa nho nhỏ? Dù sao thì đầu óc ngươi cũng hoạt động tốt đấy.]
* * *
Ban đầu, đây là để đề phòng trường hợp Trang chủ tỉnh lại và kiểm tra địa điểm bí mật.
Tuy nhiên, nó đã gây ra nhiều rắc rối hơn dự kiến.
Mộc Kinh Vân nhếch mép cười nói.
"Thay vì để mất từng người một và sau đó hối hận, chẳng phải tốt hơn là bây giờ chúng ta nên nói về vết thương đó sao?"
-Rắc!
Trang chủ Mộc Lân Đoàn nghiến răng.
'Tên này thật là......'
Hắn không còn coi bản thân là nhi tử của ông ấy nữa.
Đây là lần đầu tiên ông ấy gặp một kẻ tàn nhẫn và quỷ quyệt đến mức này.
Ông ấy không khỏi cảm thấy tức giận và kinh ngạc khi hắn lợi dụng nguy hiểm của Nghiên Mộc Kiếm Trang để đạt được điều hắn muốn.
"Ngươi định làm gì?"
Ông ấy không còn lựa chọn nào khác.
Vì vậy, Mộc Lân Đoàn nói.
".......Mang bí kíp đến và đưa cho gã đó đi. Ta sẽ nói cho gã biết."
"Mặc cả không phải là cách để làm điều đó."
"Ngươi dám!"
"Chúng ta không có nhiều thời gian."
Mộc Lân Đoàn nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân với khuôn mặt cau có, mở môi một cách khó khăn.
"Đó là vết thương mà ta phải chịu 17 năm trước ở Long Môn, Quảng Đông, bởi một người được gọi là Quỷ Kiếm."
"Quỷ Kiếm?"
"Ngươi........chẳng lẽ ngươi không biết Quỷ Kiếm?"
Hắn đương nhiên không biết.
Mộc Kinh Vân mới chỉ học võ thuật được một thời gian ngắn, không thể biết rõ về các mối quan hệ trong giới võ lâm được.
"Quỷ Kiếm là ai....."
Ngay trước khi hắn kịp nói hết câu.
-Lách cách!
Tiếng chuông vang lên.
Lúc đó, tiếng chuông vang lên.
Mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía đó.
"Triệu phương sĩ."
Minh Đạo Vương Tôn Doãn gọi tên kẻ đang bước vào từ bên kia cánh cửa.
Đó là một người đàn ông trung niên, đeo khăn che mắt có hình con rắn và chống gậy.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người ngạc nhiên không phải là sự xuất hiện của người đàn ông này, mà là chiếc chuông đeo trên thắt lưng của ông ta, nó không hề rung lắc nhưng lại tự kêu.
'Cái quái gì thế?'
Trong khi mọi người đang ngơ ngác, người đàn ông trung niên được gọi là Triệu phương sĩ lên tiếng.
"Dị Quái đang bày trò."
"Dị Quái?"
"Dị Quái đang cố gắng chiếm lấy cơ thể của con người."
-Bốp!
Ngay lập tức, người đàn ông trung niên vung gậy lên không trung và niệm chú bằng tay trái.
"Thần bút huy động, trung thần hộ vệ, tà án tiêu tan, hàng ma phục tà, ngũ phong thái thượng lão quân, cấp cấp như luật lệnh!"
-Xoẹt!
Ngay khi câu thần chú kết thúc, người đàn ông trung niên nện gậy xuống đất.
Cùng với đó, một làn sóng vô hình xuất hiện, tạo ra một cơn gió mạnh trong nháy mắt.
-Xoẹt!
"Aaaaaa!"
Sau đó, Hồ Anh một trong những hộ vệ của Tích phu nhân bị cơn gió quét qua, đột nhiên ôm đầu và hét lên như điên.
Những người xung quanh hắn ta cảm thấy hoang mang.
Xung quanh cổ Hồ Anh, những mạch máu đen sẫm nổi lên, trông thật kinh dị.
"Chuyện gì, chuyện gì vậy?"
-Rầm rầm!
Mắt Hồ Anh trợn ngược, toàn thân co giật như điên.
Mọi người đều hoảng sợ và lùi ra xa hắn ta.
-Ọe ọe!
Mặc dù không tệ như Hồ Anh, nhưng có một người khác cũng cảm thấy buồn nôn, đó là Cao Toản.
Ngay khi cơn gió ập đến, hắn ta cảm thấy khó chịu và buồn nôn.
Tuy nhiên, hắn ta nhanh chóng vận công và sử dụng kỹ thuật phòng thủ nên hắn ta trông khá hơn Hồ Anh nhiều.
"Hừ...hừ..."
Cao Toản nhìn Hồ Anh.
Dưới quỷ nhãn của Cao Toản, hắn ta thấy Ma Tăng đang đau đớn bên trong cơ thể Hồ Anh.
Cơ thể của Hồ Anh chỉ là nhị lưu, và có vẻ như Ma Tăng không thể chịu đựng được vì mới nhập vào.
Cuối cùng.
-Xoẹt!
Gã bị đẩy ra khỏi cơ thể bị nhập.
Hồ Anh vốn đang co giật và đau đớn, ngã gục xuống đất như thể đã bất tỉnh.
-Bịch!
Nhìn thấy điều này, khóe miệng của người đàn ông trung niên đeo khăn che mắt tên là Triệu phương sĩ nhếch lên.
"Ta sẽ thu phục ngươi."
Sau đó, ông ta lấy một tấm bùa chú từ thắt lưng và gắn nó vào cây gậy của mình, đồng thời hô lên.
"Trấn quỷ diệt ma, ngũ phong thái thượng lão quân chiết, thần binh thần tướng, hỏa cấp như luật lệnh!"
Cùng với đó, ông ta ném cây gậy đi.
-Xoẹt!
Điều đáng ngạc nhiên là cây gậy bay thẳng như một mũi tên.
Mọi người đều nhìn thấy nó bay về phía một không gian trống rỗng, nhưng ở đó có Ma Tăng vẫn chưa thoát khỏi cơn đau, đang loạng choạng đứng như trời trồng.
Tuy nhiên, trước khi cây gậy được nạp đầy sức mạnh thần bí có thể chạm tới Ma Tăng.
-Bốp!
Ai đó đã chặn cây gậy giữa chừng.
"Thật là phiền phức."
Không ai khác chính là Mộc Kinh Vân.
Trước cảnh tượng này, Triệu phương sĩ đeo khăn che mắt không khỏi kinh ngạc.
'Cái gì?'
Bắt được cây gậy chứa đầy bùa chú và thần chú bằng Hư Không Nhiếp Vật, dù là võ giả cũng khó mà làm được chuyện đó.
Nhưng điều thực sự đáng ngạc nhiên không chỉ có vậy.
Triệu phương sĩ cau mày và nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân, nói.
"Ngươi...ngươi có thể nhìn thấy oan hồn."
Lời nói đó khiến mọi người xung quanh xôn xao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook