Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 50: Thiên Địa Hội (1)
Tài năng của một phương sĩ là gì?
Để biết được một phương sĩ tài năng đến đâu, sẽ phải dựa vào rất nhiều yếu tố.
Trong số những yếu tố đó, thuộc dạng quan trọng nhất, chính là khả năng tâm linh, có thể cảm nhận được oán khí, oan hồn.
Ví dụ đơn giản, ai cũng từng trải qua cảm giác nổi da gà hoặc ớn lạnh bất chợt.
Mặc dù có thể chỉ là hiện tượng tự nhiên của cơ thể, nhưng đó chính là nền tảng của cảm giác tâm linh.
Khi tiếp xúc với vật tâm linh, linh hồn trong cơ thể sẽ phản ứng, ảnh hưởng đến ngũ giác.
Tuy nhiên, người thường khó có thể nhận ra điều này.
Bởi vì ranh giới giữa người sống và người chết rất rõ ràng.
Điều này chỉ có thể là bẩm sinh hoặc rèn luyện qua thời gian.
Nhưng trong số những yếu tố cần thiết cho tài năng của phương sĩ, có một tài năng tối thượng mà chỉ một số ít người được trời phú cho.
'Nó có âm dương nhãn.'
Đó chính là thị giác.
Khác với các giác quan khác, thị giác có thể vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết một cách chính xác.
Đôi mắt có thể phân biệt được oan hồn được các phương sĩ coi là tối thượng.
Triệu phương sĩ đã nhìn thấy trước khi Mộc Kinh Vân bắt lấy cây gậy mà lão ném ra, hắn đã liếc về phía Dị Quái kia!
'Chắc chắn rồi.'
Tên nhóc này có tố chất tối cao của một phương sĩ.
Ngay cả bản thân lão, người đã được đào tạo dưới sự chỉ bảo của một bậc thầy vĩ đại, cũng không thể có được tài năng mà vị công tử Mộc gia này sở hữu, lão chỉ có thể miễn cương dùng mắt thường phân biệt được chút ít.
"Ngươi........ có thể nhìn thấy oan hồn."
- Ồ ồ!
Lời nói của lão khiến mọi người xung quanh xôn xao.
Có thể nhìn thấy oan hồn? Điều này có nghĩa là gì?
'Hồn ma chẳng phải là ma quỷ hay Dị Quái sao?'
Trang chủ Mộc Lân Đoàn và các huynh đệ Mộc gia nhíu mày nhìn Mộc Kinh Vân.
Thực tế, phản ứng của hầu hết mọi người đều giống như họ.
'Rắc rối rồi.'
Mộc Kinh Vân âm thầm tặc lưỡi.
Vì không muốn mất Ma Tăng, hắn đã ra tay trong chớp nhoáng, vì vậy mọi chuyện cũng trở nên tồi tệ.
Nếu lúc đó hắn cứ để vậy thì sao?
Nhưng đã quá muộn để làm điều đó.
'Phương sĩ sao?'
Có lẽ là vậy.
Một phần của câu thần chú mà lão già đó vừa đọc có liên quan đến phương thuật trong bí tịch mà Sóc để lại.
Nó là một câu thần chú điển hình để chế ngự ma quỷ hoặc Dị Quái.
Tuy nhiên, nó chỉ giống một phần, còn lại rất khác.
Điều đó có nghĩa là,
'Sóc và cái lão già kia thuộc hai tổ chức khác nhau.'
Có lẽ lão già thuộc về tổ chức được gọi là Thiên Địa Hội này.
Lúc đó, phương sĩ trung niên với chiếc băng bịt mắt, Triệu phương sĩ lên tiếng.
"Ngươi có thể nhìn thấy oan hồn từ khi nào?"
"Sao?"
"Ngươi không thể nhìn thấy oan hồn sao?"
"Ta chả hiểu ông đang nói gì."
Trước câu trả lời ngây ngô của Mộc Kinh Vân, Triệu phương sĩ nhướng mày nghi ngờ.
Phải chăng hài tử này muốn che giấu đôi mắt của mình?
Nhưng nếu vậy, thì từ đầu hắn đừng nên can thiệp mới đúng.
Triệu phương sĩ cười khẩy rồi đổi câu hỏi.
"Thật thú vị. Được rồi, ta sẽ đổi câu hỏi. Tại sao ngươi lại ngăn ta chế ngự Dị Quái?"
"Hừm. Từ nãy đến giờ ta không hiểu ông đang nói gì."
Mộc Kinh Vân thản nhiên lảng tránh.
Lúc đó, Triệu phương sĩ cười khúc khích rồi lập tức kết ấn và nói.
"Ngươi không biết? Vậy thì ta có thể chế ngự lại oan hồn đó nhé."
-Bốp! Bốp! Bốp!
Binh! Đấu! Liệt! Trận!
Đó là ấn chú của Cửu Tự Hoạt Pháp.
'Cái đó rất khác.'
Mắt Mộc Kinh Vân nheo lại.
Hắn đã đọc thuộc lòng tất cả các bí tịch phương thuật của Miêu Thân và Sóc.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ấn chú mà lão già đang thực hiện.
Và không có câu thần chú, chỉ có ấn chú, một cách kỳ lạ, linh khí xung quanh đang trở nên dồi dào.
-Rào!
Nhưng những người khác không thể nhìn thấy nó.
Họ chỉ có thể nhìn thấy hai bàn tay chụm lại, ngón tay duỗi ra rồi lại gập lại.
Lúc đó, Triệu phương sĩ tạo thành ấn ký hình vuông bằng ngón trỏ và ngón giữa của cả hai tay và nhắm vào phía Ma Tăng.
Rồi,
-Rào!
Bốn cột trụ vô hình mọc lên từ mặt đất.
Các cột trụ bao quanh Mộc Kinh Vân và Ma Tăng, chúng ngày càng dày hơn.
Triệu phương sĩ nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Tứ Phong Liên Tỏa Thuật."
Ngay lập tức, bốn cột trụ dày lên tạo thành một bức tường.
Bị nhốt trong bức tường không thể trốn thoát, Ma Tăng nhìn xung quanh, không giấu được vẻ hoảng loạn.
"Thu!"
Triệu phương sĩ giơ lòng bàn tay về phía Ma Tăng và vươn ra.
Rồi lão ra hiệu nắm lấy.
-Rào!
Ngay lập tức, bốn mặt của cột trụ giam giữ Ma Tăng bắt đầu co lại và thu hẹp dần.
Nếu nó thu nhỏ hoàn toàn, Ma Tăng có thể bị nghiền nát.
Ánh mắt của Mộc Kinh Vân trở nên sắc bén.
Đây là một phương sĩ ở đẳng cấp hoàn toàn khác so với những phương sĩ mà hắn từng gặp trước đây.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy loại phương thuật này.
'Không còn cách nào khác.'
Vì hắn không thể biết đó là loại phương thuật gì, nên chỉ có một cách để phá vỡ nó.
Đó là tấn công phương sĩ đang thi triển.
-Cạch!
“Nhận lại đồ của ông đi."
Mộc Kinh Vân cầm lấy cây gậy như một cây lao và ném nó về phía Triệu phương sĩ, người đang thực hiện phương thuật.
-Xoảng!
Hầu hết các phương thuật đều bị phá vỡ nếu phương sĩ bị cản trở hoặc chết trong khi đang thực hiện.
Tuy nhiên, những kẻ đeo mặt nạ khác sẽ cho điều này xảy ra.
-Bốp!
Một trong những kẻ đeo mặt nạ ở gần Triệu phương sĩ đã phản ứng nhanh chóng bằng cách vung thanh kiếm của mình và chém cây gậy đang bay tới.
"Thằng nhãi láo xược này dám!"
Kẻ đeo mặt nạ định vung kiếm về phía Mộc Kinh Vân, người đang nhắm vào Triệu phương sĩ.
Nhưng Triệu phương sĩ đã ngăn hắn ta lại.
"Dừng lại!"
"Vâng?"
"Không cần thiết."
"Thuộc hạ hiểu."
Kẻ đeo mặt nạ dừng cuộc tấn công mà không có bất kỳ câu hỏi nào.
Đây là một nhóm người luôn tuân theo mệnh lệnh của thượng cấp một cách tuyệt đối.
Triệu phương sĩ nói với Mộc Kinh Vân.
"Mặc dù ngươi không có vẻ gì là bị nguyền rủa hay bị ám, nhưng nếu ngươi nói cho ta biết tại sao ngươi lại bảo vệ oan hồn ngay bây giờ, ta có thể tạm dừng phương thuật."
'Cuối cùng thì nó cũng phải khuất phục.'
Dù sao thì tình hình cũng có lợi cho lão già.
Có mắt mà không được huấn luyện thì cũng vô ích.
Nhìn đứa trẻ này, có vẻ như nó không được đào tạo bài bản như một phương sĩ.
Lão có thể nhận ra điều đó chỉ bằng một cái liếc mắt.
Hơn nữa, Tứ Phong Liên Tỏa Thuật là một phương thuật cấp cao đến mức chỉ những người có trình độ như Phương Nguyệt mới có thể thực hiện được, vì vậy rất khó để phá vỡ nó bằng một phương thuật tầm thường.
Tuy nhiên,
'!?’
Biểu cảm của Triệu phương sĩ, người đang nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân, đột nhiên trở nên cứng đờ.
Đó là,
-Bốp! Bốp! Bốp!
Ấn chú mà Mộc Kinh Vân đang thực hiện.
Nó giống hệt với ấn chú mà Triệu phương sĩ vừa thực hiện.
Binh! Đấu! Liệt! Trận!
'Không thể nào?'
Đó là ấn chú của Cửu Tự Hoạt Pháp.
Triệu phương sĩ cảm thấy khó hiểu trước ấn chú mà Mộc Kinh Vân đang thực hiện.
Thằng nhãi này trông có vẻ như không biết gì về phương thuật.
Vậy tại sao nó lại có thể bắt chước ấn chú một cách chính xác như vậy?
'Thật là một thằng nhãi kỳ lạ.'
Nó nghĩ rằng nó có thể ngăn chặn điều này bằng cách bắt chước lão sao?
Nếu nó dễ dàng như vậy, thì ai mà chả làm được!
'Một phương thuật chỉ sử dụng ấn chú mà không có câu thần chú hoặc bùa chú thì chỉ có thể được thi triển bởi những người có trình độ như Phương Nguyệt trở lên.....'
-Xoạt!
Lúc đó, Triệu phương sĩ đã nghi ngờ chính đôi mắt của mình.
Bốn cột trụ nhỏ, vô hình đối với mắt người thường, đã được tạo ra.
Hình dạng của chúng vụng về và khá thô sơ, nhưng chúng chắc chắn tồn tại.
"Ha.......”
Một tiếng kinh hô nhỏ thoát ra khỏi miệng Triệu phương sĩ.
Đó là cảnh giới của phương thuật mà lão đã mất nhiều năm tu luyện mới lĩnh ngộ được.
Vậy mà thằng nhãi đó thực sự thành công chỉ với một lần bắt chước?
'......Chẳng lẽ tên này đã học được phương thuật?'
Lúc đó, Mộc Kinh Vân lẩm bẩm.
"Tứ Phong Liên Tỏa Thuật."
Rồi bốn cột trụ được kết nối lại thành bốn bức tường.
"Thật là một cảnh tượng khó tin."
Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn ở đây là vị trí mà Mộc Kinh Vân đã thực hiện Tứ Phong Liên Tỏa Thuật.
-Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Hắn đã triển khai Tứ Phong Liên Tỏa Thuật bên trong Tứ Phong Liên Tỏa Thuật đang bị nén lại bởi thuật của Triệu phương sĩ.
Kết quả là, Tứ Phong Liên Tỏa Thuật đang bị nén đã ngừng co lại khi nó va chạm với một Tứ Phong Liên Tỏa Thuật khác được tạo ra từ bên trong.
'Tên này... nhìn này.'
Không chỉ bắt chước được phương thuật, hắn còn chặn nó theo cách này.
Đó là một khả năng thực hành đáng kinh ngạc.
Đến lúc này, lão không thể không nghi ngờ.
"Ngươi đã học phương thuật từ ai?"
"Cái này... cần phải học hả?"
Đó không phải là lời nói dối.
Hắn không học từ ai cả, mà chỉ tự học qua các bí tịch liên quan đến phương thuật.
-Xoạt!
Mộc Kinh Vân buông hai tay khi ấn chú Cửu Tự Hoạt Pháp ở trạng thái Trận.
Đó là để ngăn chặn Tứ Phong Liên Tỏa Thuật đang co lại của Triệu phương sĩ.
Mặc dù hắn đã xoay sở để chặn nó, nhưng sự chênh lệch về sức mạnh là không thể bỏ qua.
Ánh mắt của Triệu phương sĩ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này trở nên kỳ lạ.
'Nó thực sự không học từ ai sao?'
Khả năng ứng dụng và khả năng thực hành ngay lập tức sau khi bắt chước ấn chú.
Tất cả những điều này gần như không thể nếu không có một sư phụ xuất sắc.
Triệu phương sĩ, người đã nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân, ngay lập tức,
-Chát!
Lão nói trong khi mở ấn chú.
"Giải."
Cùng với lời nói đó, Tứ Phong Liên Tỏa Thuật đang bị nén lại biến mất hoàn toàn.
Mộc Kinh Vân nghi hoặc nhìn lão.
Lúc đó, Triệu phương sĩ bật cười.
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Tại sao lão đột nhiên làm như vậy?
Trong khi Mộc Kinh Vân đang bối rối, Triệu phương sĩ quay đầu lại nói với Minh Đạo Vương Tôn Doãn.
"Minh Đạo Vương. Ngươi có thể giết tất cả những người khác, nhưng hãy giao hài tử đó cho ta."
'!?’
Mắt mọi người mở to.
Lão già đó phương sĩ của Thiên Địa Hội, nhưng tại sao lão lại đột nhiên yêu cầu giao Mộc Kinh Vân cho lão?
Trong khi đó, Tôn Doãn tặc lưỡi và nói.
"Ngài lại đang làm điều vô ích."
"Ta có đủ quyền hạn để làm điều đó."
Minh Đạo Vương Tôn Doãn nhún vai để thể hiện sự đồng ý.
Sau đó, gã ngay lập tức giơ thanh kiếm khổng lồ của mình về phía mấy người bên Nghiên Mộc Kiếm Trang và lớn tiếng nói bằng giọng đầy sát khí.
"Ta chỉ định để các ngươi đi nếu các ngươi ngoan ngoãn giao nó ra, nhưng bây giờ thì đã hết rồi. Các ngươi tự chuốc lấy điều này, vì vậy hãy hối hận ở thế giới bên kia."
Tôn Doãn đã nghĩ như vậy.
Gã không cần phải xác định từng người một xem ai đã lấy bí tịch.
Nếu gã cứ giết hết, thì kẻ đó cũng sẽ mở miệng thôi.
Dù sao thì bí tịch chỉ có thể ở trong trang viên.
Tôn Doãn hét lên.
"Tất cả đều phải chết....."
Lúc đó, ai đó ngắt lời gã và hét lên.
"Bí tịch được quấn trong chuỗi tràng hạt chứ gì."
Đó chính là Mộc Kinh Vân.
"Ha..."
Trang chủ Mộc Lân Đoàn đang căng thẳng vì lo lắng rằng Tôn Doãn sẽ không giữ lời hứa, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần giao nộp bí tịch, họ có thể vượt qua tình huống này.
Lúc đó, Minh Đạo Vương Tôn Doãn tiến về phía Mộc Kinh Vân với khí thế đáng sợ và nói.
"Ngươi nói ngươi có nó?"
"Vâng."
"Nếu lần này ngươi nói dối, ta sẽ xé xác ngươi bất kể yêu cầu của Triệu phương sĩ."
"Sao ta phải nói dối khi ta có nó?"
Đôi mắt của Tôn Doãn lóe lên trước vẻ mặt không hề sợ hãi của Mộc Kinh Vân.
Nhưng điều đó cũng chỉ trong chốc lát.
"Vậy thì đưa nó cho ta. Hoặc nói cho ta biết nó ở đâu."
Gã đã hỏi vị trí để đề phòng Mộc Kinh Vân lại chơi khăm.
Tuy nhiên,
"Trước tiên, ta nghĩ mình nên xin lỗi."
"Xin lỗi? Ngươi bây giờ....."
"Ngài có vẻ rất muốn nó, nhưng bí tịch đã bị đốt cháy rồi."
"Cái gì?"
Ngược lại, những kẻ đeo mặt nạ lại nổi giận vì lời nói đó.
Đó là báu vật của Thiên Địa Hội.
Nếu bọn họ không nổi giận khi hắn nói đã đốt cháy bí tịch mới là lạ.
Tuy nhiên, Tôn Doãn đã giơ tay lên để ngăn họ lại và cười khẩy.
"Ha!....... các ngươii cũng là võ môn thế gia nổi tiếng, nhưng hóa ra chỉ toàn là lũ lừa đảo. Ngươi nghĩ rằng nó có thể bị lửa thiêu rụi sao?"
Chuyện gì thế này?
Lần này, không chỉ những kẻ đeo mặt nạ mà cả những người của Nghiên Mộc Kiếm Trang cũng cảm thấy khó hiểu.
Họ không tin rằng bí tịch đã bị đốt cháy sao?
Lúc đó, Tôn Doãn hướng về phía Mộc Kinh Vân,
-Bốp!
Gã nhắm thanh kiếm của mình vào cổ hắn và nói.
"Ngươi không biết gì cả. Ngươi thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy bí tịch. Bởi vì ngươi đã lãng phí thời gian của chúng ta một cách vô ích, theo như thỏa thuận....."
"Ngài có nghĩ đó là dối trá không?"
Tôn Doãn cau mày dữ dội và giơ thanh kiếm lên cao.
"Ngươi dám hỗn láo với ta, một trưởng lão....."
"Chỉ có lớp vỏ ngoài làm bằng da người là không cháy, còn phần ruột có chữ viết thì cháy rất tốt."
'!?’
Nghe vậy, biểu cảm của Tôn Doãn, người vừa tức giận, đã thay đổi.
Sự thật là lớp vỏ ngoài được làm bằng da người chỉ được biết đến bởi một số ít cấp cao trong Thiên Địa Hội.
"Ngươi.......”
"À! Nhân tiện, nội dung bên trong nằm ở đây."
Mộc Kinh Vân khẽ gõ ngón trỏ vào đầu mình.
Lúc đó, biểu cảm của Tôn Doãn trở nên cứng đờ.
'!?'
Gã tự hỏi liệu Mộc Kinh Vân có đang nói dối khi hắn nói rằng hắn đã thuộc lòng nội dung của bí tịch của họ sau khi đốt nó.
Gã suy nghĩ một lát, rồi nói với vẻ không thể tin được.
"Ngươi nói ngươi đã......nhìn thấy nó?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook