Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 51: Thiên Địa Hội (2)
"Ngươi... Ngươi đã thấy nó?"
Từ biểu hiện của Minh Đạo Vương Tôn Doãn, Mộc Kinh Vân cảm thấy nghi hoặc.
Hắn đã nhận thức được tầm quan trọng của bí kíp trong thế giới võ lâm.
Nhưng phản ứng của người này hoàn toàn khác với sự tức giận khi nhìn thấy bí kíp quý giá như bảo vật của bọn họ bị hắn đốt mất.
Đây là phản ứng như thể không tin được.
'Cái gì vậy chứ?'
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ.
- Xoẹt!
Lưỡi kiếm sắc bén khổng lồ của Tôn Doãn đã kề sát cổ họng hắn.
Đôi mắt của Mộc Kinh Vân híp lại.
Rõ ràng hắn đã nhìn thấy mọi chuyển động bằng mắt, nhưng lại không nhận ra cho đến khi nó chạm vào, như thể hắn không hề nhận thức được điều đó.
'........Đây là cao thủ thật sự?'
Thật đáng kinh ngạc.
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Trang chủ Mộc Lân Đoàn lại căng thẳng và nhún nhường như vậy.
Nhưng sự cảm thán chỉ đến thế.
Thực tế là nếu cứ lơ là, ngay cả một đứa trẻ năm tuổi cũng có thể bị đâm chết bằng dao khi đang ngủ.
Luôn cảnh giác mọi lúc mới là điều đúng đắn.
Tôn Doãn nhìn thẳng vào mắt Mộc Kinh Vân và mở miệng.
"Ngươi đã nhìn thấy nó và vẫn sống sót... "
"Vâng?"
"Có lẽ là một trong hai."
Rốt cuộc gã đang nói cái quái gì vậy?
Khi hắn đang nghi hoặc, Tôn Doãn tiếp tục nói bằng giọng lạnh lùng.
"Hoặc là nói dối, hoặc là thiên vận."
"Hoặc là nói dối..... Thiên vận?"
"Cho đến nay, hầu như không có ai nhìn thấy nội dung bên trong mà vẫn thở được như ngươi."
"........Ngài đang nói gì vậy?"
Không có ai thở?
Chẳng phải hắn đang ở đây sao?
Tôn Doãn khịt mũi, ấn nhẹ lưỡi kiếm vào cổ hắn và nói.
"Đúng như thế. Vì vậy, ta không tin rằng ngươi vẫn sống sót ở đây."
"Như ngài thấy, ta vẫn sống."
Mộc Kinh Vân nhún vai.
Trước thái độ đó của hắn, Tôn Doãn tặc lưỡi.
Cái thằng nhãi này vẫn không thay đổi thái độ dù lưỡi kiếm đã kề sát cổ.
Hắn đã mất hết can đảm rồi sao? Hay là hắn quá táo bạo?
"Nhìn ngươi, ta không biết ngươi đang nói dối hay đang mạo hiểm."
"Nếu ta lừa dối, tôi sẽ chết, vậy tại sao ta phải mạo hiểm?"
"........."
Tôn Doãn nhìn thẳng vào mắt Mộc Kinh Vân.
Nếu hắn có chút căng thẳng hoặc dao động, hắn sẽ lung lay, nhưng không phải vậy.
[Nhất định phải lấy lại nó.]
Bây giờ thì mệnh lệnh đó có chút khó khăn.
Vậy thì chỉ còn một cách.
"Được rồi. Vậy hãy chứng minh bằng cách đọc khẩu quyết hoặc sơ thức đi. Sau đó, ta sẽ tự có phán đoán."
Trước đề nghị này của gã, tất cả mọi người của Nghiên Mộc Kiếm Trang, bao gồm cả Mộc Lân Đoàn, đều nhìn hắn với ánh mắt căng thẳng.
Ban đầu, khi hắn tiết lộ rằng hắn có nó, họ cảm thấy bị phản bội sâu sắc.
Nhưng bây giờ, người duy nhất có thể cứu họ là Mộc Kinh Vân.
'Làm ơn.'
Họ cầu nguyện rằng đó không phải là dối trá.
"Không khó đâu."
Nói xong, Mộc Kinh Vân định đọc khẩu quyết.
Hắn cũng nghĩ đến việc chỉ đọc một phần giống như khi hắn lừa Mộc Du Thiên, nhưng đây là chủ nhân của bí kíp.
Hắn có thể mất mạng nếu cố gắng lừa dối cái đám này.
Khi hắn định mở miệng,
-Phàm nhân.
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu hắn.
Là Thanh Linh.
Mộc Kinh Vân đảo mắt nhìn xung quanh.
Nhưng hắn không nhìn thấy nàng.
Dù sao thì, Mộc Kinh Vân đã nghi ngờ từ trước, khi hắn gọi nàng trước đó, nàng không xuất hiện.
-Nhìn vào mái nhà đối diện.
'Mái nhà?'
Nghe vậy, hắn nhìn lên mái nhà.
Thanh Linh đang đứng ở đó.
Tại sao nàng không đến gần?
Chẳng lẽ nàng cố ý giữ khoảng cách vì lão già phương sĩ kia sao?
Có lẽ là vậy.
Nhưng,
'Cái gì đây?'
Có gì đó khác thường trong khi tức mà Thanh Linh đang toả ra.
Ánh sáng đỏ rực trong mắt nàng khi nhìn từ trên mái nhà xuống quá đậm.
Nó giống hệt như ngọn lửa đang bùng cháy.
Hắn có thể cảm nhận được vì nàng được kết nối với linh hồn của hắn.
'Giận dữ?'
Cảm xúc mà hắn cảm nhận được từ nàng là nỗi hận thù tột độ.
Hắn cảm nhận được cơn thịnh nộ mãnh liệt như thể có thể nhấn chìm cả nơi này trong biển máu, nhưng nàng đang kìm nén nó bằng một sức chịu đựng phi thường.
Tại sao nàng lại như vậy?
Khi hắn đang nghi hoặc, Thanh Linh lên tiếng.
- Ngươi sẽ chết ngay khi đọc khẩu quyết đó.
Hả?
Nàng đang ngăn cản hắn vì lo lắng cho hắn sao?
Tất nhiên, nếu hắn đọc khẩu quyết, nàng cũng có thể đâm sau lưng hắn một đao.
Sẽ tốt hơn nếu hắn chỉ đọc một nửa và chuyển phần còn lại theo cách khác...
- Phàm nhân, hãy dựa theo khẩu quyết và tư thế của bổn tọa mà làm.
Mộc Kinh Vân hơi nhíu mày.
Dựa theo khẩu quyết và tư thế của nàng là sao?
Bọn họ chắc phải biết bên trong viết cái gì, vậy nếu hắn đọc khác đi, bọn họ chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Nhưng,
- Đừng suy nghĩ lung tung, bây giờ cứ tin tưởng bổn toạ đi.
'Ừm.'
- Phàm nhân, nếu ngươi chết, bổn tọa cũng tan biến.
Nghe vậy, Mộc Kinh Vân trong nháy mắt đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn sẽ bị chặt đầu ngay khi đọc khẩu quyết sai, nhưng nếu hắn nói khẩu quyết mà Thanh Linh đưa cho...
Khi hắn đang suy nghĩ, Minh Đạo Vương Tôn Doãn lên tiếng.
"Sao ngươi chưa đọc đi?"
"........."
Mộc Kinh Vân đang suy nghĩ, sau đó đưa ra quyết định.
Hắn nhớ lại cuốn bí kíp.
Sau đó, hắn bắt chước tư thế của Thanh Linh, người đang đứng trên mái nhà quay lưng về phía ánh trăng.
Từ khoảng cách xa, tư thế của hai người hoàn toàn giống nhau.
Thanh Linh mở miệng.
- Vô nguyên chi huyền, phá túc du vân, linh kết giải chỉ, triệu hạ kinh sát.
Cùng với đó, nàng từ từ mở cuốn bí kíp ra trước mặt, tạo thành thức thứ nhất.
Hình ảnh của nàng giống như một giai nhân đang múa kiếm.
Câu nói "Nguyệt hạ giai nhân" chợt hiện lên trong đầu hắn.
Tà áo đỏ bay phấp phới theo nhịp điệu của nhất thức, trông như những cánh hoa đang tung bay theo gió.
'.........'
Đó là một chuyển động khiến người nhìn mê mẩn.
Nếu không phải tình huống như thế này, hắn sẽ muốn thong thả quan sát nàng.
Mộc Kinh Vân mở miệng.
"Vô nguyên chi huyền, phá túc du vân, linh kết giải chỉ, triệu hạ kinh sát!"
Và hắn bắt chước chuyển động của Thanh Linh.
Chính xác như nàng đã làm.
Hắn tái hiện nó một cách hoàn hảo.
-Vèo! Vèo!
Bởi vì chưa từng tập luyện qua, một số cơ bắp của hắn đang kêu la vì đau đớn, nhưng hắn không quan tâm đến điều đó và tập trung vào từng đầu ngón tay của nàng.
-Bụp! Xoẹt xoẹt!
'!!!!!!!'
Trước màn trình diễn này của Mộc Kinh Vân, đôi mắt của Minh Đạo Vương Tôn Doãn đã rung động.
Không chỉ có vậy.
Trang chủ Mộc Lân Đoàn của Nghiên Mộc Kiếm Trang cũng không thể rời mắt khỏi nhất thức mà Mộc Kinh Vân đang trình diễn.
'Làm sao.......thế này.......'
Họ không thể không ngạc nhiên.
Đó thực sự là một tuyệt kỹ kiếm pháp.
Không có gì thừa thãi trong từng thức, và thật khó để tìm ra một sai sót nào.
Họ đã dự đoán được phần nào vì nó là bí kíp mà Thiên Địa Hội đã canh giữ, nhưng nó thực sự rất tuyệt vời.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn cả là,
'Hài tử này.......làm sao thực hiện được những động tác này?'
Những động tác của Mộc Kinh Vân lúc này không phải là thứ mà một võ sĩ tam lưu có thể thực hiện được.
Nội công của hắn không được rót vào, và mặc dù hắn di chuyển chậm, nhưng mọi thứ từ đầu ngón tay của hắn đều giống như một kiếm khách tuyệt thế đang trình diễn sơ thức.
Với màn biểu diễn này cũng có thể chứng minh được rất nhiều điều.
'Ha.'
Nếu hắn đã làm được đến trình độ này thì Tôn Doãn cũng không làm gì khác được.
Tôn Doãn cũng thán phục trước những gì mà Mộc Kinh Vân đang thể hiện.
Gã nhận ra nhất thức, nhưng màn trình diễn nhất thức này là những động tác mà hài tử đó không thể thực hiện được ở trình độ của mình.
'Là tài năng sao?'
Thằng nhãi này là một tài năng không thể nhìn thấu.
Về mặt khí cảm, dù nhìn thế nào thì hắn cũng chỉ ở hạng tam lưu hoặc nhị lưu.
Vậy mà hắn lại có thể trình diễn nhất thức như thể một kiếm khách tuyệt thế đang biểu diễn cho ai đó xem sao?
Khi gã đang nghi hoặc,
-Rì rầm! Rì rầm!
Gã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán trong đám người bịt mặt.
Tôn Doãn biết tại sao họ lại có phản ứng như vậy.
"Thiên ác anh linh, vô sở bất kháng, thấp tiên kiếm ma......"
Mộc Kinh Vân niệm một khẩu quyết khác và chuẩn bị trình diễn nhị thức.
'Chết tiệt!'
Gã phải ngăn hắn lại.
"Đủ rồi!"
Tôn Doãn vội vàng hét lên khi thấy Mộc Kinh Vân đang chuẩn bị trình diễn nhị thức.
- Phập!
Mộc Kinh Vân, người đang duỗi thẳng kiếm trên không trung, dừng lại.
Sau đó, hắn nhìn phản ứng của Tôn Doãn.
Vì hắn đã tập trung cao độ để bắt chước chuyển động của Thanh Linh đang trình diễn nhất thức trên mái nhà, nên hắn không thể nhận ra phản ứng của Tôn Doãn.
'Hử?'
Mộc Kinh Vân thầm nghi hoặc khi nhìn thấy biểu cảm của Minh Đạo Vương Tôn Doãn.
Thật sự thì lần này hắn đã mạo hiểm.
Bởi vì nó không phải là khẩu quyết được ghi trong Bí Kíp.
Tuy nhiên, nhìn biểu cảm của Tôn Doãn, dường như hắn cũng không sai.
Vì vậy, Mộc Kinh Vân hỏi:
"Ngài đã xác nhận được chưa?"
"........."
Trước câu hỏi này, Tôn Doãn im lặng nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân.
Trong đầu gã, hình ảnh một người khác đang trình diễn nhất thức giống như Mộc Kinh Vân hiện ra như một bức tranh.
Nó thật sự quá giống nhau.
Tuy nhiên, kiếm pháp mà Mộc Kinh Vân trình diễn lại hoàn toàn khác biệt.
Điều đó có nghĩa là,
'Chắc chắn rồi.'
Rõ ràng là Bí Kíp.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Tôn Doãn cố gắng hết sức để không biểu lộ cảm xúc, nhưng trái tim gã vẫn đập thình thịch.
Gã không ngờ lại được chứng kiến kiếm quyết của Nguyệt Mạch được cho là đã thất truyền hơn 100 năm trước.
Thật khó để kiềm chế sự phấn khích.
Tuy nhiên, Tôn Doãn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
[Nhất định phải thu hồi nó.]
Cách tốt nhất là thu hồi Bí Kíp gốc.
Nhưng nếu lời của tên nhóc này là đúng, thì bản gốc đã biến mất khỏi thế gian.
Bộ óc của tên nhóc này là Bí Kíp duy nhất còn sót lại.
"Minh Đạo Vương."
Lúc đó, giọng nói của Triệu phương sĩ vang lên.
Mặc dù lão không nói gì thêm, nhưng nhìn cái gật đầu nhẹ của Triệu phương sĩ, có vẻ như gã đã hiểu điều lão muốn nói.
Có lẽ là đừng nên giết tên nhóc này.
'Tham lam quá nhỉ?'
Bản thân gã cũng rất tò mò.
Tên nhóc này đã làm được điều mà không ai trong Hội có thể làm được.
Những kẻ cố gắng tái hiện lại đều đã mất mạng.
Điều đó có nghĩa là Bí Kíp bị nguyền rủa đã chọn hài tử này, hoặc có điều gì đó đặc biệt ở hài tử này.
'Nhưng Bí Kíp này chỉ cho phép người được chọn học mình.'
Vì vậy, cách đúng đắn là lấy bí kíp ra khỏi đầu và giết Mộc Kinh Vân.
Tuy nhiên, có điều gì đó khiến gã cảm thấy tiếc nuối.
Trước vẻ mặt đắn đo của gã, ánh mắt Mộc Kinh Vân trở nên sắc bén.
'Có gì đó.'
Họ không biết nội dung thực sự của Bí Kíp.
Nhưng nhìn phản ứng của họ, dường như họ tin chắc rằng mật khẩu của nhất thức mà Thanh Linh đã tiết lộ chính là nội dung bên trong.
Nếu không, họ đã chặt đầu hắn từ lâu rồi.
Nhưng họ chỉ đang nhìn hắn với vẻ mặt đắn đo,
'Họ đang cân nhắc sao?'
Chỉ có một điều có thể đoán được.
Có lẽ đó là một Bí Kíp quý giá đến mức họ coi nó như báu vật, và người ngoài không được phép học nó.
Vậy thì, sau khi xác nhận được tính xác thực, họ có ý định lấy nó ra khỏi đầu và giết hắn sao?
Mộc Kinh Vân liếc nhìn Triệu phương sĩ.
Nhìn phản ứng của lão già này, có vẻ như lão rất quan tâm đến hắn.
Vậy thì,
"Nếu các ngươi đến đây chỉ để tìm Bí Kíp, thì nó hẳn là thứ quý giá lắm nhỉ?"
"Cái gì?"
- Phập!
Mộc Kinh Vân lao vào một trong những võ sĩ của Nghiên Mộc Kiếm Trang đang đứng gần đó.
Sau đó, hắn giật lấy thanh kiếm của người nọ.
"Cho ta mượn một lát."
"Cái, cái gì?"
Mộc Kinh Vân dí thanh kiếm mà hắn vừa giật lấy vào cổ mình và nói.
"Nếu ta chết, thì công sức các ngươi tìm kiếm bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói."
Trước lời nói của Mộc Kinh Vân, một bên lông mày của Minh Đạo Vương Tôn Doãn giật dữ dội.
Thằng nhãi này đang định mặc cả bằng mạng sống của mình sao?
Tôn Doãn cười nhạo và nói.
"Ngươi có gan tự sát sao?"
Trước câu hỏi đó, Mộc Kinh Vân cười toe toét.
"Cũng không khó lắm."
- Phập!
Lưỡi kiếm đâm vào cổ Mộc Kinh Vân.
'!?’
Tức thì, Tôn Doãn hoảng đến mức không biết phải làm sao.
Tất nhiên, gã nghĩ rằng Mộc Kinh Vân đang cố mặc cả mạng sống của mình với gã.
Nhưng tên khốn này lại không ngần ngại tự cắt cổ mình.
"Dừng lại!"
Tôn Doãn hét lên một tiếng, nội công dồn vào lời nói.
"Hự!"
"Ư ư!"
Tiếng sư tử gầm vang dội khiến mọi người phải che tai lại.
Mộc Kinh Vân cũng nhăn mặt, lảo đảo, nhưng vẫn không buông thanh kiếm đang đâm vào cổ mình.
Nội công dồn vào âm thanh khiến hắn đau đớn và choáng váng, nhưng hắn vẫn chịu đựng được.
'Tên này?'
Tôn Doãn lập tức hét lên.
"Dừng lại!"
- Phập!
Nghe vậy, Mộc Kinh Vân buông lỏng tay và ngừng đẩy thanh kiếm vào cổ.
Máu chảy từ cổ hắn xuống, thấm ướt cổ áo, nhuộm đỏ cả vạt áo.
Tôn Doãn kinh hãi gầm lên.
"Ngươi điên rồi! Thằng nhãi!”
Nếu là người bình thường, gã đã cười nhạo vì hành động ngu ngốc.
Nhưng thằng nhãi này khác.
Ánh mắt của gã, cách gã không do dự như thể gã không hề luyến tiếc mạng sống của mình.
"Không điên thì khó sống nổi trong cái thế giới này."
"Thằng nhãi ranh, ngươi nói như thể ngươi đã trải qua mọi thứ trên đời vậy. Ngươi muốn gì?"
- Tách tách!
Mộc Kinh Vân gõ gõ trán mình, cười và nói.
"Ta đã biết những thứ trong đầu ta quý giá như thế nào rồi, nên ta không có ý định dễ dàng hé lộ đâu. Vậy nên, đừng phí thời gian nữa, hãy lấy Bí Kíp đi."
"Cái gì?"
"Chắc lão già Triệu phương sĩ kia cũng muốn vậy, phải không?"
Biểu cảm của Tôn Doãn trở nên kỳ lạ.
'Lấy đi?'
Thằng nhãi này không yêu cầu được tha mạng khi tiết lộ Bí Kíp, mà hắn đang nói rằng hắn sẽ tự mình đến Tổng đà của Hội sao?
Ánh mắt của Tôn Doãn mới còn đang cảm thấy bối rối bỗng lóe lên sự thích thú.
'Ha. Thằng nhãi này.'
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook