Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 46: Tấn công (Phần 1)
Nam nhân khoác y bào xanh lam, trên trán, ngực và bụng dán hai lá bùa Lục Giáp Tổng Phù và một lá bùa Lôi Công Ấn Phù, khuôn mặt hắn ta căng thẳng, liên tục niệm chú.
“Dương Minh Chi Chính Thần Vị Trương Nhân Thâu Thập Âm Mãi Độn Ân Hình Linh Bộ Nhất Đạo Tứ Trạch Vô Địch Gia Ma Du Uy Dịch Thiên Binh Thượng Hành Cấp Cấp Như Luật Lệnh!”
Câu chú mà hắn đang niệm là Thuật Ẩn Thân – một loại thần chú giúp người sử dụng có thể tàng hình.
Khuôn mặt của nam nhân áo xanh ướt đẫm mồ hôi lạnh, không ngừng quan sát xung quanh, cảnh giác cao độ.
Trong khi hắn ta đang niệm chú thì không ai có thể nhìn thấy hắn.
Nhược điểm là hắn ta không thể di chuyển và phải liên tục niệm chú.
"Chết tiệt."
Hắn đang hối hận.
Hắn là một phương sĩ có tu vi cao, đã từng đối phó với nhiều Si Mị Võng Lượng cấp độ Hung thú, thậm chí còn nhiều kinh nghiệm hơn cả Sóc, nên hắn ta cho rằng chỉ cần cẩn thận là có thể điều tra được sự thật.
Nhưng đó là sai lầm của hắn ta.
"Làm sao có thể..."
Không phải cấp độ Lục Linh.
Tuyệt đối không thể.
Nếu là Lục Linh, hắn có thể dùng phương thuật và thức thần để chống lại.
Nhưng hắn đã bị phá vỡ Bùa chú trói buộc và bị thương chỉ trong nháy mắt.
Lưng nam nhân ướt đẫm máu.
"Cổ Điêu..."
Cổ Điêu đã thu hút sự chú ý của những kẻ đó.
Để câu giờ cho hắn ta.
Nhưng có vấn đề rồi.
Hắn ta tưởng rằng mình có thể thoát khỏi tình huống này nhờ Cổ Điêu, nhưng không hiểu sao lại thế này.
- Rào rào rào!
Những kẻ đeo mặt nạ này là ai?
Nhờ Thuật Ẩn Thân, hắn ta có thể tránh được tầm nhìn của bọn chúng, nhưng có vẻ bọn chúng không phải võ sĩ của Nghiên Mộc Kiếm Trang.
Nếu không, bọn chúng đã chẳng đội mặt nạ vào ban đêm như thế này.
"Độn Ân Hình Linh Bộ Nhất Đạo Tứ Trạch Vô Địch Gia Ma Du Uy Dịch Thiên Binh Thượng Hành..."
Tình thế thật nan giải.
Máu từ vết thương trên lưng khiến hắn ta ngày càng mất sức.
Hắn ta không biết những kẻ mặt nạ này là ai, nhưng bọn chúng đang lục tung lên để tìm gì đó.
Hắn ta phải cố gắng cầm cự cho đến khi chúng đi khỏi đây, nhưng thật quá khó khăn.
‘Mình phải nghĩ ra cách trốn khỏi đây.'
Tình huống bây giờ hắn ta chỉ có một mình, hoàn toàn đơn độc.
'Cái gì vậy?'
Một bóng người hoàn toàn khác biệt với mấy kẻ đeo mặt nạ đang lục lọi xung quanh xuất hiện.
Đó là một lão già đeo băng bịt mắt và chống gậy.
Khoảnh khắc nhìn thấy lão, nam nhân áo xanh đã nhận ra ngay.
'Lão già đó là phương sĩ?'
Từ trên người lão, nam nhân áo xanh cảm nhận được cỗ khí tức bất thường
Đây là một trong những đặc trưng của những người đã tập luyện phương thuật trong thời gian dài.
Ngay cả khi không có cỗ khí tức đó, thì động tác trên tay trái của lão già cũng đã nói lên lão là phương sĩ.
'Thuật truy tìm?'
Đó là một câu thần chú được sử dụng để tìm kiếm mục tiêu mong muốn.
Nam nhân cau mày.
Dù cho lão già đột ngột xuất hiện nhưng mấy kẻ đeo mặt nạ vẫn rất bình tĩnh làm việc của chúng. Cái này cho thấy bọn họ là cùng một nhóm người.
Tuy nhiên, có một quy tắc quan trọng đối với các phương sĩ.
Rèn luyện Đạo nghĩa, chăm chỉ luyện phương thuật mà không trực tiếp câu kết hoặc gia nhập vào bất cứ thế lực trần tục nào.
Cho đến mười năm trước, nguyên tắc này vẫn được nghiêm túc tuân theo.
Nhưng có một nhóm phương sĩ đã phá vỡ trói buộc.
'Không thể nào?'
Những kẻ đeo mặt nạ này là......
-Vù!
'Ối.'
Hơi thở của nam nhân trở nên nặng nề.
Bởi vì lão già bịt mắt đang đứng ngay trước mặt hắn ta.
Hắn ta đã sử dụng Thuật Ẩn Thân, lão già này không thể nhìn thấy hắn ta mới đúng.
Lúc hắn ta đang hoang mang thì lão già bịt mắt lên tiếng:
"Nếu ngươi muốn sử dụng Thuật Ẩn Thân, ngươi nên xóa sạch dấu vết của mình."
'Dấu vết? Á!'
Chỉ đến lúc đó nam nhân áo xanh mới nhận ra.
Rằng máu chảy từ lưng hắn đang nhỏ xuống đất.
Vào khoảnh khắc đó, lão già bịt mắt lầm rầm niệm chú, đập mạnh cây gậy xuống đất.
"Với khả năng của con mắt ẩn giấu, ta ra lệnh cho ngươi bộc lộ bản thân! Giải!"
-Ầm!
-Xoẹt!
Vào khoảnh khắc đó, không gian xung quanh cây gậy bị bóp méo và cùng với nó, hình bóng của nam nhân vốn đang tàng hình đã hiện ra trước mặt mọi người.
Nén cơn sợ hãi, nam nhân áo xanh lập tức nhảy lùi ra sau, chuẩn bị niệm câu thần chú khác.
Tuy nhiên,
-Cộp! Cộp! Cộp!
Lâm! Binh! Giai! Trần!
Khi các thủ ấn của Cửu Tự Hoạt Pháp được thi hành, chân của nam nhân áo xanh đã dính chặt xuống đất.
Cùng với đó, cơ thể hắn ta co lại và mất hết sức lực.
Hai mắt hắn ta trợn lớn.
'Chỉ với thủ ấn mà có thể sử dụng phương thuật đến mức này sao?'
Phương thuật được thi triển thông qua sự kết hợp của nhiều cách.
Chú, Phù, Ngôn, Ấn, Khí.
Năm thứ này kết hợp hài hòa một cách tinh tế để tạo thành Thuật.
Các phương sĩ cấp thấp phải sử dụng cả bốn phương thức để thi triển Thuật, nhưng những phương sĩ bậc cao có thể giảm bớt mấy trình tự rắc rối này.
'Ít nhất là Phương Nguyệt trở lên.'
Các phương sĩ nhận được sáu cấp bậc danh hiệu dựa trên kỹ năng của họ.
Từ trên xuống là Tân - Nhật - Nguyệt - Kỹ - Diệu - Thủ.
Nam nhân áo xanh đã xác định chắc chắn.
Lão già bịt mắt này là phương sĩ có kinh nghiệm và kỹ năng tuyệt vời, ít nhất là Phương Nguyệt.
Nam nhân áo xanh căng thẳng nói.
"Ta là phương sĩ Cổ của Quỷ Ấn Các. Ngài là ai...."
-Bóp!
"Ư ư!"
Trước khi lời nói kịp kết thúc, lão già bịt mắt đã nắm lấy miệng của phương sĩ Quỷ Ẩn Các tự xưng là Cổ bằng một tay.
Rồi lão nhếch mép nói.
"Dám cản trở công việc của Nguyên Sát Các, ngươi đã chuẩn bị tinh thần để chết chưa?"
'Nguyên.....Nguyên Sát Các?'
Thật không may, linh cảm không lành của nam nhân áo xanh đã ứng nghiệm.
Một tổ chức phương sĩ dù đang nằm trong Phương Nguyên Lục Thập Tứ Các nhưng vẫn phá vỡ luật lệ, tham gia vào thế lực của võ lâm.
Đó chính là Nguyên Sát Các.
* * *
Mặt khác, cùng lúc đó,
-Xoảng xoảng xoảng!
Phía trước chính điện trở nên ồn ào bởi tiếng va chạm của vũ khí.
-Ầm!
"Cái, cái gì đây?"
Dẫn đầu bởi Trang chủ Mộc Lân Đoàn, các huynh đệ Mộc Gia hoang mang bước ra khỏi phòng.
Chỉ vừa mới đây, nội thất của Nghiên Mộc Kiếm Trang vốn yên tĩnh giờ đã trở thành chiến trường.
Các võ sĩ của Nghiên Mộc Kiếm Trang đang chiến đấu với những kẻ đeo mặt nạ không rõ danh tính, thật khó để đoán được điều gì đã xảy ra.
"Phu nhân. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Trang chủ hỏi Đại phu nhân đang bối rối đứng ngay chính điện.
Trong khi các gia thần và Nội đường chủ Trương Danh Nhẫn, đang chiến đấu với những kẻ đeo mặt nạ, những người mà Trang chủ có thể hỏi chuyện chủ còn lại hai vị phu nhân.
Tích phu nhân bối rối đáp lời.
"Ta, ta không biết. Không lâu sau khi các võ sĩ Ngoại Đường kêu lên rằng có kẻ đột nhập, những kẻ đeo mặt nạ ập vào và mọi chuyện trở nên như thế này."
"Tỷ tỷ nói đúng. Nó xảy ra quá nhanh nên chúng ta cũng không biết gì cả."
Lời của các phu nhân khiến vẻ mặt của Trang chủ tối sầm lại.
Mặc dù đây là một cuộc tấn công bất ngờ vào ban đêm, nhưng để có thể đột nhập vào phòng tuyến Ngoại Đường của Nghiên Mộc Kiếm Trang một cách nhanh chóng như vậy, thì đó không phải là những kẻ tầm thường.
-Xoẹt!
Trang chủ Mộc Lân Đoàn rút kiếm bằng tay trái không thuận của mình.
Không biết những kẻ này là ai, nhưng chỉ dựa vào gia thần và các võ sĩ thì không thể chống lại được.
Trang chủ gầm lên và vận kiếm khí.
"Bất kể kẻ nào dám cả gan xông vào Đại Nghiên Mộc Kiếm Trang? Cứ chuẩn bị tinh thần để bỏ mạng đi!"
"Oaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"
Trước dáng vẻ đó của Trang Chủ, các võ sĩ đang đối đầu với những kẻ đeo mặt nạ đã reo hò.
Chủ quân nằm liệt giường trong một thời gian dài đã xuất hiện, tinh thần của họ không thể không tăng cao.
"Đi nào! Hãy bảo vệ Nghiên Mộc Kiếm Trang!"
-Ầm!
Khi Trang chủ Mộc Lân Đoàn dẫn đầu và vung kiếm, các huynh đệ Mộc Gia và hai phu nhân xuất thân từ võ gia cũng phấn khích, hét lên và đi theo sau.
"Hãy bảo vệ Nghiên Mộc Kiếm Trang!"
Tất nhiên, không phải tất cả mọi người đều như vậy.
Chỉ có Mộc Kinh Vân là không tham gia vào chiến trường này.
Hắn rất tự nhiên giả vờ đi theo, sau đó tách ra và di chuyển đến một nơi vắng vẻ.
'Có lẽ đã đến lúc rời đi.'
Không có lý do gì để hắn phải ở lại nơi này.
Hắn không quan tâm liệu những người này có chiến đấu với những kẻ đeo mặt nạ và chết hay không.
Chỉ có một điều khiến hắn bận tâm.
'Vết sẹo.'
Vết sẹo ở bên hông Trang chủ Mộc Lân Đoàn.
Nó giống với biểu tượng đó.
Hắn muốn hỏi làm sao nó lại xuất hiện, nhưng sự cố đáng chết kia đã xảy ra quá đúng lúc.
'Giúp đỡ họ có lợi cho mình không?'
Hắn hơi băn khoăn.
Vào lúc đó, Mộc Kinh Vân cảm nhận được thứ gì đó kỳ lạ đang tràn ngập.
'Đây là.....À!'
Không sai, nó chính là tử khí.
Mộc Kinh Vân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và thưởng thức luồng tử khí đang gia tăng nhanh chóng.
'Tốt.'
Có vẻ như rất nhiều người đã chết trong một thời gian ngắn.
Nếu không, tử khí sẽ không tràn ngập khắp nơi như thế này.
Hắn không thể bỏ qua nó.
'Mình muốn hấp thụ nó.'
Cơ hội như thế này rất hiếm.
Tuy nhiên, những kẻ đeo mặt nạ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, vì vậy sẽ rất nguy hiểm nếu hắn lơ là.
-Ầm!
Lúc đó, ai đó đã xuất hiện bên cạnh anh ta.
Đó là Cao Toản hộ vệ đang sử dụng cơ thể của Hà Thải Lâm, một nữ tử xinh đẹp với vẻ ngoài quyến rũ.
"Công tử. Ngài có ổn không?"
Là người đã vội vã tìm kiếm Mộc Kinh Vân khi có sự cố đột kích bất ngờ.
Không khó để tìm thấy hắn vì họ đã kết nối với nhau.
Vì vậy, Mộc Kinh Vân cười khúc khích và nói.
"Tốt quá. Ngươi có thể canh chừng một lúc không?"
"Hả?"
"Vậy thì nhờ ngươi."
Nói xong, Mộc Kinh Vân ngồi xếp bằng và nhắm mắt lại.
Sau đó, hắn bắt đầu hấp thụ tử khí liên tục chảy đến từ xung quanh thông qua cách đảo ngược Thổ Nạp Pháp.
'Không. Bây giờ hắn đang làm gì vậy?'
Trước cảnh tượng này, Cao Toản đột nhiên cảm thấy bối rối.
Dù cho hắn không có tình cảm gì với Nghiên Mộc Kiếm Trang, nhưng thật là táo bạo khi hắn lại có gan làm điều này.
Nghĩ đến việc luyện tập vận khí ở một nơi chẳng khác gì chiến trường.
Tuy nhiên, Cao Toản có vẻ hiểu tại sao Mộc Kinh Vân lại làm điều này.
'Hắn không hấp thụ sinh khí mà là thứ này sao?'
Mặc dù đã nhập vào Hà Thải Lâm, nhưng Cao Toản vẫn là một oan hồn.
Vì vậy, hắn ta vẫn có Quỷ Nhãn, và hắn ta có thể nhìn thấy luồng khí của những người đã chết ở khắp nơi đang chảy nhanh về phía Mộc Kinh Vân.
Dương khí và sinh khí của con người dưới cái nhìn của Quỷ Nhãn mang màu sắc trong trẻo và ấm áp.
Tuy nhiên, hình ảnh Mộc Kinh Vân đang hấp thụ tử khí gần như trái ngược với điều này.
'Hắn thực sự là con người sao?'
Phải đến lúc chết, hắn ta mới biết được bản chất thật sự của tên này.
Không hiểu sao, hắn ta càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Ngay lúc đó
-Xoẹt!
'Hả?'
Lúc đó, một nhà sư cao lớn đeo chuỗi hạt sọ người xuất hiện từ đâu.
Gã là Ma Tăng, người đã từng chiếm lấy cơ thể của Ngoại đường chủ.
Nhưng tại sao Ma Tăng lại xuất hiện trở lại dưới dạng oan hồn?
'Thật bất ngờ.'
Ngay lập tức, hắn ta nhớ lại lời của Mộc Kinh Vân rằng hắn còn có một thức thần khác ngoài Thanh Linh.
'Rõ ràng mình đã nghe nói rằng gã đã nhập vào cơ thể của Ngoại đường chủ.'
Cao Toản bối rối hỏi.
"Ngài, có phải là Ma Tăng tiền bối không?"
-.........
Sau đó, Ma Tăng gật đầu và nói điều gì đó.
Nó nghe như thể gã đang lẩm bẩm điều gì đó, nhưng hắn ta có thể hiểu gã đang nói gì.
"Ngài đã bị kẻ mạnh hơn lấy mất cơ thể đó?"
Mất cơ thể có nghĩa là gã đã bị đánh bại và bị lấy phách mà gã nhập vào?
Theo như hắn ta biết, Ngoại đường chủ Thượng Hùng Bá là cao thủ tuyệt đỉnh cơ mà.
Nhưng nếu gã đã mất cơ thể, thì cái kẻ đã cướp cơ thể của gã phải ở cấp độ nào......
-Rắc!
"Khụ!"
Đột nhiên có tiếng gì đó vỡ vụn và tiếng hí vang trời của một con ngựa, một nam nhân cao lớn với đầy vết sẹo đeo một thanh đao dày trên vai, bước vào trang viên.
Y tỏa ra một luồng khí đáng ngại, Ma Tăng cau mày và chỉ tay về phía y.
-.........
"Hửm? Ngài nói là tên đó?"
Tên đó đã giết chết xác thịt mà Ma Tăng đã nhập vào ư?
Đúng lúc đó, ánh mắt của nam nhân đầy vết sẹo và Cao Toản chạm nhau.
Lúc đó,
-Rùng mình!
'Chuyện gì, chuyện gì vậy?'
Cảm giác nguy hiểm của Hà Thải Lâm đã đạt đến cao thủ đỉnh phong đang phát ra cảnh báo cho Cao Toản biết.
Nó đang cảnh báo nam nhân trước mắt có khi đã là cao thủ tuyệt thế.
Nếu xác thịt của Hà Thải Lâm đã phát ra cảnh báo lớn như vậy thì cái tên này phải ở cấp độ nào đây.
Hắn ta hoàn toàn không thể đoán được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook