Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
-
Chapter 47: Tấn công (2)
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Nó là một lượng khí vô cùng dồi dào, hơn gấp cả trăm cả nghìn lần những gì Mộc Kinh Vân hấp thu được khi giết một người.
Hơn chục người chết khiến cho tử khí rất dồi dào, hơn nữa còn rất tinh khiết.
Bởi vì nó chứa đựng tất cả những cảm xúc tiêu cực ngay tại thời bọn họ lìa đời.
'Tốt.'
Hắn đang hấp thụ khí bằng phương pháp đảo ngược Thổ Nạp Pháp, nhiều hơn cả khi hắn hấp thụ Si Mị Võng Lượng của Sóc.
Điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Mạo hiểm cũng xứng đáng.
Với mức độ này, có vẻ như hắn sẽ đạt được mục tiêu nhanh hơn dự kiến.
'Gấp đôi ..... không, có thể gấp ba.'
Đó là để mở rộng đường kính của đan điền.
Nén khí tinh khiết lại vào đan điền, nếu làm tốt, có thể tăng kích cỡ của đan điền lên gấp ba lần.
Hắn cũng chả biết tăng lên gấp ba lần là mức nội công thế nào.
Trong khi Mộc Kinh Vân đang tập trung vào khí, Cao Toản, người có nhiệm vụ bảo vệ hắn, đang trong tình trạng căng thẳng tột độ.
'..... mạnh quá.'
Nếu thể xác của Hà Thải Lâm, người đã đạt đến đỉnh cao, cảnh báo đến mức này, thì Cao Toản sẽ không có cơ hội chiến thắng cái gã trước mặt.
Gã này đến từ đâu vậy?
Lúc đó, nam nhân đầy sẹo quay lại nhìn Mộc Kinh Vân, người đang hấp thụ tử khí từ trên người gã.
Rồi gã thích thú mở miệng.
"Một kẻ thù không xác định xuất hiện giữa cảnh máu me mà vẫn ngồi tu luyện được cơ đấy. Thật là một hài tử thú vị."
Và rồi gã chậm rãi đi về phía Mộc Kinh Vân.
Nhìn như hắn chỉ đang đi bộ, nhưng chỉ sau vài bước, hắn đã nhanh chóng thu hẹp khoảng cách chỉ trong cái chớp mắt.
'Hức!'
Cao Toản bối rối, đã gọi Mộc Kinh Vân vì hắn ta cảm thấy không ổn.
"Công tử?"
Hắn ta muốn lay hắn dậy cho tỉnh táo, nhưng nếu hắn ta can thiệp sai cách trong khi luyện khí, Mộc Kinh Vân có thể bị Tẩu Hỏa Nhập Ma.
"Công tử?"
Cao Toản gọi Mộc Kinh Vân một lần nữa.
Nhưng không có phản hồi.
Thay vào đó, hắn đang đẩy khí nhanh hơn nữa, như thể hắn đã rơi vào trạng thái vô thức.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Quá trình này khó có thể dừng lại khi tử khí đang ào về một cách khủng khiếp.
Cuối cùng, Cao Toản tin rằng không còn cách nào khác ngoài việc kéo dài thời gian.
Nghĩ lại thì hắn ta đã chết rồi.
Hắn ta không thể để Mộc Kinh Vân bị tổn hại, nếu không thức thần là hắn ta cũng sẽ bị liên lụy.
-Bùm!
Cao Toản dồn chân khí vào huyệt Dũng Tuyền, giậm mạnh chân.
Ngay lập tức, cơ thể của Hà Thải Lâm, lao về phía trước với tốc độ khủng khiếp.
Nó nhanh hơn nhiều so với cơ thể ban đầu của hắn ta.
-Chát chát chát!
Trong nháy mắt, hắn ta đã chạy hai vòng quanh nam nhân đầy sẹo.
"Ồ. Nhanh đấy."
Nam nhân đầy sẹo lẩm bẩm.
Nhưng nó không giống như một lời khen chút nào, và gã cũng không có tư thế phòng thủ.
Cao Toản cắn chặt môi dưới.
'Hắn đang coi thường mình sao? Phi Sát Vũ thức thứ 3 - Khắc Diễn Vô Thanh!'
Võ công tự động xuất hiện trong đầu hắn ta
Phi Sát Vũ thức thứ 3 - Khắc Diễn Vô Thanh, độc môn võ công mà Phi Sát Diễm Khách tự hào, đã được cơ thể của Hà Thải Lam tự động triển khai.
-Phập phập phập phập phập!
Cao Toản xoay người trên không và tung ra các kỹ thuật về phía nam nhân đầy sẹo.
Sáu cú đá như chong chóng nhắm chính xác vào các huyệt đạo trên người gã.
Hắn ta nghĩ rằng hắn gã sẽ né nó hoặc chặn nó bằng cách nào đó,
-Rùng mình!
Cao Toản, nay chỉ còn là oan hồn, bị khí thế trên người nam nhân mặt sẹo khiến cho hoảng sợ, vội lùi lại mấy bước.
-Á!
Mấy sợi tóc của Hà Thải Lâm bị cắt bay tứ tung.
'Từ khi nào?'
Nếu hắn ta chậm một chút, cơ thể hắn ta sẽ bị chém làm đôi bởi khí thế đó mất.
Ngay khi gã di chuyển, Cao Toản đã ném ba cây kim độc Cực Sát Châm mà hắn ta rút ra từ vòng tay về phía nam nhân đầy sẹo.
-Xoẹt xoẹt xoẹt!
-Chát chát chát!
Tuy nhiên, nam nhân đầy sẹo đã dễ dàng dùng chủy thủ chặn hết.
Và hơn thế nữa,
-Bốp!
"Khực!"
Nắm đấm vô hình của gã đã chính xác nện vào bụng Cao Toản.
Cao Toản thét lên, bay ngược về phía sau, lăn mấy vòng.
-Bùm bùm bùm!
"Khụ!"
Hắn ta ho ra máu.
Mặc dù gã chỉ sử dụng một kỹ thuật võ thuật, nhưng sự khác biệt cấp bậc đã được thể hiện rõ ràng.
Tuy nhiên, đôi mắt của Cao Toản lại ánh lên vẻ kỳ lạ.
Nó không phải vì nam nhân đầy sẹo quá mạnh, mà vì cú đánh vừa rồi không hề khiến hắn ta đau đớn.
'Cái quái gì thế này?'
Lạ lùng thay, bụng hắn ta cuộn lên và hắn ta muốn nôn mửa.
Tuy nhiên, hắn ta vẫn không cảm thấy đau đớn.
Vì điều này, Cao Toản nhận ra.
Hắn đang nhập vào cơ thể của người khác.
'Cảm giác thật kỳ lạ.'
Nhưng bây giờ không phải là lúc để cảm nhận cảm giác kỳ lạ này.
Cao Toản run rẩy đứng dậy.
Mặc dù bản thân không cảm thấy đau đớn, nhưng cơ thể này vẫn bị sốc.
Vì vậy, đôi chân hắn ta không thể chịu được sức nặng của cơ thể.
"Nha đầu. Nếu ngươi cản ta thêm lần nữa, ngươi sẽ chết."
Nam nhân đầy sẹo cảnh báo bằng giọng nhỏ nhẹ.
Nghe vậy, Cao Toản cảm thấy khó chịu.
"Ai là nha đầu....."
"Dừng lại!"
-Phập phập phập phập!
Ngay lúc đó, một người nào đó hét lên và ném một chiếc khăn tay cho hắn ta.
Rồi người nọ lao đến trước mặt Cao Toản và chĩa kiếm vào nam nhân đầy sẹo.
Người đó không ai khác chính là Mộc Du Thiên.
"Mộc tiểu công tử?"
"Tiểu thư có sao không?"
'Hả?'
Nghe vậy, Cao Toản bỗng sững sờ.
Cả người hắn ta nổi da gà.
Mộc Du Thiên liếc nhìn Cao Toản và nói với giọng đầy sức mạnh.
"Hừm. Tiểu thư. Nguy hiểm quá, hãy lùi lại. Ta sẽ lo liệu tên này."
"........."
Là một nam nhân, hắn ta có thể nhận ra.
Mộc Du Thiên đang cố tỏ ra ngầu lòi trước mặt hắn ta.
Vì vậy, Cao Toản chợt cảm thấy rùng mình.
Dù sao đi nữa, Mộc Du Thiên đã lịch sự nói với nam nhân đầy sẹo.
"Ta là Mộc Du Thiên, Tứ công tử của Nghiên Mộc KIếm Trang. Ngươi là ai mà dám xông vào nơi này này gây chuyện?"
Nghe vậy, nam nhân đầy sẹo cười khúc khích.
Rồi gã nhìn Mộc Du Thiên từ trên xuống dưới và mở miệng.
"Thật thú vị. Ta không ngờ lại gặp hai tên nhóc ranh ở nơi này."
"Ngươi đang nói gì vậy?"
"Ngươi không có tư cách để hỏi ta."
Cùng với lời nói đó, nam nhân đầy sẹo tỏa ra một luồng uy áp mạnh mẽ.
Chỉ là gã đang bộc lộ sát khí, nhưng tim của Mộc Du Thiên đã đập thình thịch.
'Mạnh thật.'
Mộc Du Thiên cũng là một cao thủ hàng đầu, vì vậy y có thể đoán được gã nam nhân trước mặt mạnh đến mức nào.
Có lẽ gã là một cao thủ ngang ngửa với phụ thân của y trước khi ông ấy bị mất cánh tay.
Cảm giác run rẩy này đã lâu lắm rồi y mới có lại.
Nam nhân đầy sẹo hỏi hắn:
"Tiểu tử họ Mộc, phụ thân ngươi ở đâu?"
"Đừng có nhắc đến phụ thân ta một cách suồng sã như vậy."
Mộc Du Thiên nổi giận vì những lời của nam nhân đầy sẹo.
Thấy vậy, nam nhân đầy sẹo cười nhạo và nói:
"Đừng có hét lên. Hành động cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của ngươi chỉ khiến ngươi trông yếu đuối hơn thôi."
"Cái gì?"
Mộc Du Thiên không thể chịu đựng được nữa, y vung thanh kiếm của mình lên và chuẩn bị tấn công.
"Thật là ngây thơ."
Y đã mắc bẫy một cách dễ dàng.
-Xoẹt!
Trong nháy mắt, thanh kiếm của gã nam nhân đầy sẹo đã xuất hiện ngay trước mặt y, như thể mặt đất bị kéo lại.
'Tốc độ gì đây.....'
Y thậm chí còn không nhìn thấy nó.
Mộc Du Thiên hoảng hốt, y vặn người sang bên trái và cố gắng thay đổi hướng thanh kiếm.
Ngay lúc đó, bàn tay của nam nhân đầy sẹo đột nhiên di chuyển uyển chuyển như một con rắn, vươn về phía mặt y.
"Hả?"
Mộc Du Thiên vội vàng giơ cánh tay trái lên.
Lòng bàn tay của người đàn ông chạm nhẹ vào cổ tay y.
Ngay lập tức, một luồng khí mạnh mẽ ập đến, thanh kiếm của Mộc Du Thiên bị hất tung như một chiếc lông vũ.
-Bốp!
"Khụ!"
Cú va chạm mạnh đến mức y bay xa hơn năm trượng mới dừng lại.
Mộc Du Thiên lăn lộn trên mặt đất vài vòng và phun ra máu.
"Khụ."
Dù y đã cố gắng vận nội công để hóa giải cú đánh ngay khi nó chạm vào người, nhưng nội lực của gã vẫn xuyên thủng lục phủ ngũ tạng.
Đó là Thẩm Thấu Kình, một kỹ thuật cao cấp của Phát Kình.
Nó rất hiệu quả đối với những kẻ yếu hơn, và đối với nam nhân đầy sẹo, Mộc Du Thiên chắc chắn yếu hơn gã nhiều.
'Thậm chí gã còn không coi mình là đối thủ.....'
Thanh kiếm hắn gác trên vai phải còn chưa được rút khỏi vỏ.
Sự chênh lệch quá lớn.
Nhưng y không thể bỏ cuộc ở đây.
Bây giờ không phải là một cuộc tỷ thí hay luyện tập.
'Thực chiến.'
Tên này là kẻ đã xông vào Nghiên Mộc Kiếm Trang.
Nếu y khuất phục ở đây, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Mộc Du Thiên hít một hơi thật sâu và đứng dậy.
Lúc đó, Cao Toản tiến đến bên cạnh y, khom người và nói:
"Công tử. Chúng ta cần phải hợp lực."
"Tiểu thư?"
'Tên này!'
Cao Toản tức giận định bảo y đừng gọi mình là tiểu thư, nhưng rồi hắn ta lại thôi.
Hắn ta đang nhập vào cơ thể của một nữ nhân, vì vậy điều đó cũng dễ hiểu, và bây giờ không phải là lúc để cãi cọ về cách xưng hô.
Khi hai người chuẩn bị hợp sức, nam nhân đầy sẹo cười khẩy.
"Thật ngu ngốc."
Gã bước về phía họ.
Đúng lúc đó.
"Hấp!"
Cùng với một tiếng hét lớn, một người nào đó xuất hiện và chém một nhát kiếm vào nam nhân đầy sẹo.
Nam nhân đầy sẹo đã không dùng hết sức khi đấu với Cao Toản và Mộc Du Thiên nhưng lần này gã đã phải nâng kiếm lên để đỡ.
-Xoẹt!
Tiếng kim loại va chạm vang lên khắp nơi.
Nội lực mạnh mẽ của hai cao thủ đã tạo ra một cơn gió mạnh thổi khắp nơi.
Tuy nhiên, giữa họ vẫn có sự chênh lệch về ưu thế.
-Bốp!
Người vừa chém một nhát kiếm đã bị hất văng ra sau và lùi lại khoảng năm bước.
"A, cha!"
Người đó chính là Mộc Lân Đoàn, Trang chủ của Nghiên Mộc Kiếm Trang.
-Ọc Ọc!
Máu đen chảy ra từ miệng của Mộc Lân Đoàn vừa bị hất văng ra.
Vừa mới tỉnh dậy khỏi giường bệnh, ông ấy đã tiêu hao rất nhiều chân khí. Hơn nữa, do không quen với cánh tay trái nên ông ấy không thể sử dụng được đến một nửa sức mạnh của mình.
"Phụ thân!"
Mộc Du Thiên định tiến lại gần, nhưng Mộc Lân Đoàn giơ tay ra và lắc đầu.
"Lui ra. Ngươi không phải đối thủ của tên này."
"Nhưng mà...."
"Hừ!"
Cùng với lời nói đó, ánh mắt của Mộc Lân Đoàn liếc về phía Mộc Kinh Vân, người đang ngồi khoanh chân và vận khí.
Sao hài tử đó lại làm như vậy?
Nó bị thương sao?
Nhìn bề ngoài thì không có gì bất thường.
Mộc Lân Đoàn đã bối rối trong giây lát, quay sang nhìn nam nhân đầy sẹo đang tiến đến và nói:
"Ngươi là ai mà dám xông vào Kiếm Trang của ta?"
"Xông vào? Ha ha ha!"
Nam nhân đầy sẹo bật cười trước câu hỏi này và lấy thứ gì đó ra khỏi ngực.
Biểu cảm của Mộc Lân Đoàn cứng lại trong nháy mắt.
Đó là một con dấu.
'Con dấu?'
Mắt của Mộc Du Thiên nheo lại.
Dù nhìn thế nào thì đó cũng là một con dấu, tại sao phụ thân lại bối rối như vậy?
Trong khi họ đang bối rối, người nam nhân đầy sẹo ném con dấu lên và bắt lấy nó, lặp đi lặp lại, nói:
"Mộc Trang chủ, ngươi biết cái này là gì, phải không?"
".......Ngươi lấy nó ở đâu?"
"Lấy nó ở đâu? Ha ha ha ha. Mộc Trang chủ. Ngươi thật biết cách giả vờ. Ngươi đã tự ý lấy 'cái đó', thứ không khác gì báu vật của bổn Hội. vậy mà ngươi còn dám hỏi ta sao?”
'Tự ý lấy?'
Mộc Du Thiên nhìn Mộc Lân Đoàn với vẻ mặt không hiểu.
Lúc đó, một câu nói gây sốc tuôn ra từ miệng Mộc Lân Đoàn.
"........Ngươi đến từ Thiên Địa Hội?"
Nam nhân đầy sẹo mỉm cười trước câu hỏi này.
Đó là một dấu hiệu khẳng định.
'!!!!!!'
Mộc Du Thiên và Cao Toản đều mở to mắt.
Lý do họ ngạc nhiên rất đơn giản.
Thiên Địa Hội.
Một trong ba thế lực lớn chia cắt võ lâm Trung Nguyên.
Họ chỉ tôn thờ kẻ mạnh và từng gây rối loạn võ lâm với tham vọng thống nhất võ lâm.
Vào thời điểm đó, vô số hiệp khách võ lâm đã mất mạng.
Vì vậy, võ lâm vẫn còn sợ hãi khi nghe đến cái tên Thiên Địa Hội.
'Chết tiệt, Thiên Địa Hội?'
Cao Toản không thể tin được.
Không có nhiều thế lực dám làm điều điên rồ này đối với Nghiên Mộc Kiếm Trang, một trong những võ lâm thế gia tiếng tăm ở An Huy.
Nhưng nếu thực sự là Thiên Địa Hội, thì bọn họ thừa sức quét sạch nơi này.
Dù Nghiên Mộc Kiếm Trang có là võ lâm thế gia hay gì đi nữa, nhưng nếu Thiên Địa Hội đã quyết định tấn công, thì Nghiên Mộc Kiếm Trang phải chuẩn bị tinh thần cho sự diệt vong!
"Ah…"
Trang chủ Mộc Lân Đoàn thở dài.
Thật không ngờ đó lại là Thiên Địa Hội.
Ánh mắt của Mộc Lân Đoàn hướng về Tiểu công tử Mộc Du Thiên, Mộc Kinh Vân đang vận khí và các võ sĩ của Nghiên Mộc Kiếm Trang đang chiến đấu xung quanh.
'Đây là nghiệp chướng của mình sao.'
Tại sao lại tham lam vào lúc đó?
Nếu không mang nó về thì chuyện này cũng đã không xảy ra.
Mộc Lân Đoàn gắng gượng mở miệng nói:
".......Nếu ta đưa cho ngươi, ngươi sẽ rời đi chứ."
'Phụ thân?'
Nghe vậy, Mộc Du Thiên nhìn Mộc Lân Đoàn với ánh mắt ngạc nhiên.
Lời nói của Trang chủ là để cứu tất cả mọi người, nhưng nó gần như là sự đầu hàng.
Trái tim y đau nhói khi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối chưa từng thấy của phụ thân mình.
"Thật tệ khi tiết lộ danh tính của Hội chúng ta. Ta đã mong đợi ngươi phản kháng nhiều hơn."
Nam nhân đầy sẹo lẩm bẩm như thể đang thất vọng.
Mộc Du Thiên không kìm được cơn giận dữ trong lòng.
Chắc hẳn gã không coi thường họ đến thế nếu phụ thân không thể hiện thái độ nhún nhường như vậy.
Trang chủ Mộc Lân Đoàn nhìn y và lắc đầu.
Đó là ý bảo y đừng hành động thiếu suy nghĩ.
'Đối thủ là Thiên Địa Hội. Dù có tức giận đến mấy cũng phải nhịn. Nhi tử ạ.'
Dù sao, với việc một con quái vật như Thiên Địa Hội xuất hiện, tình hình đã vô cùng bất lợi, Nghiên Mộc Kiếm Trang hoàn toàn không có lấy nửa phần cơ hội.
Ngoài việc cơ thể yếu đi, Trang chủ Mộc Lân Đoàn còn không tự tin rằng mình có thể chống lại nam nhân đầy sẹo này ngay cả khi cơ thể khỏe mạnh.
Nam nhân đầy sẹo nhún vai và hỏi:
"Nó ở đâu? Thứ đó."
"Hãy lập giao ước như một nam nhân chân chính đi đã."
"Mộc Lân Đoàn. Ngươi không còn phẩm chất của một trưởng lão à. Được rồi. Ta, Minh Đạo Vương Tôn Doãn, một trong Ngũ Vương của Thiên Địa Hội, sẽ lập giao ước. Nếu ngươi giao nộp nó, ta sẽ không gây thêm tổn hại cho Nghiên Mộc Kiếm Trang và rút lui."
'.......Ngũ Vương sao.'
Mộc Lân Đoàn thầm kinh ngạc.
Thật không ngờ Minh Đạo Vương Tôn Doãn, một trong tám thủ lĩnh của Thiên Địa Hội, lại hành động.
Gã chắc chắn đã định tiêu diệt cả Nghiên Mộc Kiếm Trang nếu ông ấy không nhanh chóng nhượng bộ.
Mộc Lân Đoàn toát mồ hôi lạnh.
Nam nhân đầy sẹo, không, Minh Đạo Vương Tôn Doãn, một trong Ngũ Vương của Thiên Địa Hội, hỏi ông ấy:
"Nó ở đâu?"
Nghe vậy, Mộc Lân Đoàn chỉ vào một nơi nào đó và nói:
"Dược đường của Kiếm Trang. Hãy mở ngăn kéo có ghi Ngũ Dương trong số các ngăn đựng dược liệu, lối vào tầng hầm sẽ mở ra"
"Hừm."
"Nơi đó có một cánh cửa đá có khắc chữ 'Đinh'. Hành lang có bẫy, vì vậy hãy vượt qua nó bằng khinh công trong hai mươi bước hoặc bám vào trần nhà."
"Ngươi giấu nó kỹ quá đấy."
"Sẽ có một chiếc hộp gỗ có bùa hộ mệnh được dán ở đó."
"Ngươi đã nghe thấy chưa?"
Nghe Minh Đạo Vương Tôn Doãn hỏi, một trong những kẻ đeo mặt nạ đứng cạnh gã trả lời.
"Vâng."
"Mang nó đến đây."
"Vâng!"
Kẻ đeo mặt nạ biến mất ngay lập tức, lao về phía dược đường.
'.......Ngài đã giấu nó trong một không gian bí mật trong dược đường sao?'
Cao Toản cau mày nhìn Mộc Kinh Vân vẫn đang mải hấp thu khí.
Cảm giác như sắp có chuyện khủng khiếp xảy ra rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook