Quái Lực Loạn Thần (truyện chữ)
Chapter 45: Trang chủ (3)

Dưới sườn đồi vẫn có thể nhìn rõ ánh sáng của Nghiên Mộc Kiếm Trang.

Hai bóng người đang thờ ơ quan sát động tĩnh của Nghiên Mộc Kiếm Trang từ trong bóng tối.

Kẻ cao lớn hơn hỏi tên bên cạnh.

"Đây là nơi đó phải không?"

"Đúng vậy."

Kẻ cao lớn hơn lấy ra một thứ gì đó có kích thước bằng ngón tay từ trong ngực.

Nó trông giống như một con dấu.

"Nghe nói chủ nhân của thứ này đã bị sát hại, vậy lý do là gì?"

Kẻ bên cạnh đang kết ấn kiếm quyết bằng một tay nhếch mép nói.

"Cổ Điêu."

"Cái gì cơ?"

"Nó là Si Mị Võng Lượng của Lục Sơn."

"Si Mị Võng Lượng?"

"Ta đã từng nghe nói rằng có một phương sĩ ở Mông Thành cách nơi này không xa sử dụng quái thú Cổ Điêu làm thức thần. Có vẻ tên đó cũng đang ở đây."

Nghe vậy, đôi mắt của kẻ cao lớn hơn lóe lên.

"Quả thực là vậy. Đúng là có sự nhúng tay của phương sĩ à."

"Có câu trả lời rồi, vậy chúng ta sẽ làm gì đây?"

"Chúng ta phải mang nó đi."

Cùng với lời nói đó, kẻ cao lớn hơn giơ tay lên.

Lúc đó, vô số tiếng động vang lên từ phía sau.

* * *

“Ta sẽ đặt ra một thử thách để quyết định vị trí người thừa kế.”

‘!!!!!’

Không khí trong phòng thay đổi trước lời tuyên bố của Trang chủ.

Tiểu công tử Mộc Du Thiên không thể giấu được niềm vui khi nghe lời nói này, miệng y mấp máy.

‘À! Phụ thân đang cho mình cơ hội.’

Thử thách này có ý nghĩa gì?

Đương nhiên là để làm nổi bật thiên tài võ học như y.

Đại công tử Mộc Anh Hào là hạng nhị lưu, Mộc Ân Bình là nhất lưu, và Mộc Kinh Vân còn tệ hơn, chỉ là võ sĩ tam lưu.

Không ai có thể đánh bại y.

Dù là luận võ hay bất cứ thứ gì, y đều có lợi thế.

-Chết tiệt!

Nhị công tử Mộc Ân Bình cắn chặt môi dưới.

Y cũng có suy nghĩ tương tự như Mộc Du Thiên.

Lời tuyên bố này của Trang chủ, dù ai nghe cũng đều biết là muốn tranh thủ cơ hội cho Tiểu công tử Mộc Du Thiên, người có thiên phú võ học xuất sắc nhất.

Nếu dựa vào võ công, thì ai có thể đánh bại con quái vật đó, kẻ đã đạt đến đỉnh cao khi chỉ mới 16 tuổi?

'Sao phụ thân lại có thể làm như vậy?'

Nếu làm như vậy, thà cứ chọn Mộc Du Thiên luôn còn hơn.

Mộc Ân Bình cho rằng tất cả điều này là không công bằng, y lấy hết can đảm để phản bác, điều mà bình thường y sẽ không làm.

"Thưa phụ thân, con có điều muốn nói."

"Ngươi muốn nói gì?"

"Nếu là thử thách, thì chúng ta sẽ thử thách như thế nào?"

Nghe y hỏi, Trang chủ Mộc Lân Đoàn nhìn chằm chằm vào Nhị công tử Mộc Ân Bình một lúc lâu.

Dưới ánh mắt uy nghiêm của phụ thân, Mộc Ân Bình vừa mới lấy hết can đảm hỏi bỗng chột dạ cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của Mộc Lân Đoàn.

Mộc Lân Đoàn hừ lạnh khịt mũi.

Dám mở mồm hỏi nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt người phụ thân này.

Thật là đáng thương.

Tuy nhiên, Mộc Lân Đoàn sau khi đi một vòng quỷ môn quan về đã quyết tâm sẽ trao cơ hội công bằng cho tất cả các công tử.

Ông ấy lại nói.

"Nếu chúng ta chỉ so tài bằng cách luận võ thông thường thì không ai trong số các con có thể đánh bại được Mộc Du Thiên.”

"........."

Nghe vậy, vẻ mặt của Mộc Ân Bình lập tức nhăn lại.

Lòng tự trọng của y vừa bị tổn thương.

Tuy nhiên, trước mặt phụ thân, y đã nhanh chóng kiểm soát biểu cảm.

Mộc Lân Đoàn cũng không quan tâm đến mấy chi tiết nhỏ nhặt đó và tiếp tục nói.

"Vì vậy, không chỉ là võ công, ta cần người có đủ tư cách."

'Tư cách?'

Nghe ông ấy nói, các công tử Mộc gia đều nghi hoặc.

Mộc Du Thiên cũng vậy, vì đây là việc lựa chọn người kế vị cho võ môn thế gia nên y cứ tưởng sẽ dùng cách luận võ để quyết định kẻ mạnh, nhưng khi phụ thân đề cập đến tư cách, ánh mắt y thoáng hiện lên vẻ lo lắng.

Nếu tư cách đó không phải là thiên phú luyện võ, thì ngược lại, người bất lợi nhất chính là y.

'À!'

Vẻ mặt của Mộc Ân Bình lại sáng sủa hẳn lên.

Mới đây thôi, y còn cho rằng Trang chủ đã quyết định chọn Mộc Du Thiên, nhưng nếu xét về tư cách, thì Mộc Du Thiên, nhi tử của thiếp thất, sẽ khó nhận được sự công nhận của các gia thần.

‘Vậy thì đây sẽ là cuộc chiến giữa mình và hắn ta.'

Mộc Ân Bình liếc nhìn Mộc Anh Hào, Đại công tử đang đứng bên cạnh mình.

Thật khó để biết hắn ta đang nghĩ gì.

Đại phu nhân đang cố gắng hết sức để đưa hắn ta lên làm người kế vị, nhưng bản thân hắn ta lại chả làm nên trò trống gì và chỉ khiến Trang chủ thất vọng.

'Có cơ hội rồi.'

Mộc Ân Bình, kẻ đã không thể che giấu sự thất vọng khi nghe tin Trang chủ tỉnh lại, giờ đã nảy sinh một tia hy vọng.

Biết đâu y có thể được phụ thân công nhận và chính thức trở thành Trang chủ.

Lúc đó, Mộc Du Thiên thận trọng lên tiếng.

“Thưa phụ thân. Con có thể hỏi về việc kiểm tra tư cách là gì không?”

“Trang chủ là vị trí lãnh đạo Nghiên Mộc Kiếm Trang, một võ môn thế gia, nên ta sẽ chọn ra người thích hợp để dẫn dắt Nghiên Mộc Kiếm Trang.”

‘Người thích hợp để dẫn dắt Nghiên Mộc Kiếm Trang?'

Không ai biết Trang chủ định chọn người thích hợp theo hình thức nào.

Mộc Lân Đoàn nhìn lướt qua các nhi tử của mình, tiếp tục nói.

“Mặc dù các ngươi là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng đều là nhi tử của ta. Vì vậy, việc lựa chọn người kế vị sẽ được trao cơ hội công bằng cho tất cả các ngươi. Bây giờ, hãy về và suy nghĩ xem thử ta sẽ kiểm tra các ngươi như thế nào và chuẩn bị tinh thần đi.”

Sau khi nói xong, ông ấy lệnh cho các nhi tử lui xuống.

Mọi người đều hành lễ và cúi đầu chuẩn bị rời đi, thì

"Xin lỗi, nhưng con sẽ không tham gia kiểm tra gì đó đâu."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng.

Đó chính là Mộc Kinh Vân.

'Nó đang nói cái gì vậy?'

'Nó nói sẽ không kiểm tra?'

Cả Mộc Ân Bình và Mộc Du Thiên đều nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.

Chẳng lẽ hắn sẽ từ bỏ cơ hội chính thức trở thành người kế vị?

Trong khi bọn họ đang bối rối, Trang chủ hỏi lại.

"Ngươi nói sẽ không tham gia?"

"Vâng."

"Tại sao ngươi không muốn tham gia?"

"Thưa phụ thân, con thua kém các huynh đệ rất nhiều. Con không nghĩ rằng mình có đủ tư cách để trở thành người kế vị. Vì vậy, con sẽ không tham gia.”

Nghe vậy, Mộc Ân Bình khẽ nhếch mép.

Dù không biết ý định của hắn là gì, nhưng nếu hắn tự rút lui thì cũng chẳng có gì xấu.

Điều này cũng khiến cho cuộc cạnh tranh trở nên dễ dàng hơn.

'Hắn làm thật sao?'

Mộc Du Thiên cảm thấy ngạc nhiên.

Không liên quan đến việc Trang chủ còn sống hay chết, việc từ bỏ cơ hội chính thức trở thành người kế vị trước mặt nhiều người thế này, có nghĩa những lời hắn nói với y là sự thật.

Y không ngờ Mộc Kinh Vân lại quyết tâm đến vậy.

Rốt cuộc thì hắn đang nghĩ gì?

'Như này mới tốt.'

Mộc Kinh Vân cảm thấy hài lòng với tình huống này.

Nếu hắn chính thức rút lui khỏi cuộc tranh giành người kế vị, thì những người này sẽ không còn làm phiền hắn nữa.

Dù sao thì mục đích của hắn chỉ là học võ công.

Chỉ cần có được một nền tảng nhất định, hắn sẽ rời khỏi Nghiên Mộc Kiếm Trang.

Không có lý do gì để hắn phải ràng buộc bản thân ở đây.

Tuy nhiên,

"Tại sao ngươi lại nghĩ rằng mình không đủ năng lực?"

Câu hỏi của Trang chủ tiếp tục vang lên.

Mộc Kinh Vân cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi này.

Rõ ràng, theo như hắn biết, Trang chủ coi thường Đại công tử Mộc Anh Hào và Mộc Kinh Vân đã chết.

Nếu vậy, thì ông ấy không nên thấy tiếc khi hắn rút lui khỏi kỳ thi người kế vị.

'Thật phiền phức.'

Rõ ràng là ông ấy chỉ cần nói đồng ý là xong.

Nhưng hắn vẫn không được làm phật lòng Trang chủ.

Hắn chỉ có thể cố nghĩ ra cái cớ hợp lý.

"Thưa phụ thân, con biết rằng người kế vị nên ưu tiên cho Đại công tử, nếu không thì phải chọn ai có tài năng xuất chúng hoặc có công lớn."

"........."

"Hơn nữa, nhà ngoại của con không còn như xưa, không thể giúp đỡ Nghiên Mộc Kiếm Trang, vì vậy con càng không đủ tư cách để trở thành người kế vị."

Hắn giải thích các lý do rất trôi chảy.

Nghe vậy, Mộc Ân Bình gật đầu.

'Nó biết thân biết phận.'

Y cảm thấy hài lòng.

Với mức độ này, y tin rằng Trang chủ sẽ không còn làm ầm ĩ về việc Mộc Kinh Vân không tham gia kỳ thi người kế vị nữa.

'Hả?'

Nhưng có gì đó không ổn.

Biểu cảm của Trang chủ khi nhìn Mộc Kinh Vân cứ như đang tán thưởng…

Ánh mắt đó cứ như thể lần đầu phụ thân mới gặp Mộc Kinh Vân vậy.

'Cái gì thế này?'

Và suy đoán của y đã đúng.

Những lời của Mộc Kinh Vân không có gì đặc biệt vì nó chỉ là sự tự hạ thấp bản thân.

Tuy nhiên, đối với Trang chủ, dáng vẻ của Mộc Kinh Vân, người tự nhận thức rõ bản thân và thẳng thắn bày tỏ ý kiến ​với ông ấy, quá khác biệt so với trước đây.

Sự yếu đuối, thảm hại của hắn đã biến mất.

Chuyện gì đã xảy ra khi ông ấy nằm trên giường bệnh trong một thời gian dài vậy?

'Nó đã thay đổi.'

Điều gì đã khiến tên nhóc này thay đổi như vậy?

Hay là nó đã thay đổi trong những năm mà ông ấy đã bỏ mặc, không quan tâm?

Trang chủ cảm thấy tò mò về Mộc Kinh Vân.

-Soạt!

Đột nhiên, Trang chủ kéo y phục của mình ra phía sau.

Lúc đó, phần thân trên đầy vết sẹo của ông ấy được lộ ra.

Trong số đó, thứ thu hút mọi ánh nhìn là,

'.......Ah.'

Một cánh tay bị cắt đứt, mặc dù được băng bó nhưng vẫn lộ rõ.

Mọi người đều biết chuyện Trang chủ bị thương do phương sĩ tấn công.

Tuy nhiên, họ không biết cánh tay ông ấy bị cắt đứt.

Mộc Lân Đoàn là một kiếm tu.

Đối với một kiếm sĩ thuận tay phải bị mất cánh tay, nó không khác gì đánh mất thời kỳ đỉnh cao, là nỗi tiếc nuối cả đời người.

Tuy nhiên, trông ông ấy cũng không có vẻ bận tâm mấy, Mộc Lân Đoàn lên tiếng.

"Như vừa nãy ngươi đã nói."

"Vâng?"

"Rằng người kế vị nên là Đại nhi tử hoặc người có năng lực xuất chúng và công lao to lớn."

"........Vâng. Nhưng con không thuộc về bất kỳ điều nào trong số đó."

"Ta nghe nói ngươi đã giết chết kẻ đã chặt đứt cánh tay của phụ thân ngươi."

'Cái gì?'

Nghe vậy, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân.

Họ đã nghe nói rằng Mộc Kinh Vân đến thăm Trang chủ, sau đó bị thương và ở trong dược đường một thời gian, nhưng họ không biết rằng chuyện như vậy đã xảy ra.

Tất nhiên, sự thật này đã được Mộc Kinh Vân tô vẽ thêm.

'Ah......'

Mộc Kinh Vân không ngờ rằng câu chuyện mà hắn đã tô vẽ một cách tùy tiện lại dẫn đến kết quả rắc rối như vậy.

Trang chủ nhìn cánh tay bị chặt đứt và nói.

"Ngươi nói đúng, người đã làm việc này đương nhiên có tư cách để tranh giành quyền kế vị. Vậy nên ta không có lý do gì để bỏ thử thách của ngươi.”

Nghe Trang chủ nói vậy, vẻ mặt của Mộc Kinh Vân cũng chả dậy được cảm xúc kích động nào.

Trang chủ cố tình kéo hắn vào thử thách này khiến Mộc Kinh Vân cảm thấy phiền phức. Hắn quyết định từ chối thẳng thừng.

Nhưng rồi, ánh mắt Mộc Kinh Vân dừng lại ở một điểm trên người Trang chủ.

'!?’

Đó là vết sẹo ở bên hông của Trang chủ.

Dù đã lành, nhưng vết sẹo rõ ràng cho thấy nó được tạo ra bởi một vật sắc nhọn như thanh kiếm. Nhìn thấy nó, ánh mắt của Mộc Kinh Vân trở nên sắc bén.

'Vết sẹo này...'

Nó rất giống.

Rất giống với biểu tượng mà hắn đang tìm kiếm.

Vì vậy, mọi suy nghĩ về người kế vị hay bất cứ điều gì khác đều biến mất khỏi tâm trí Mộc Kinh Vân.

Hắn chỉ muốn biết làm sao Trang chủ lại có vết sẹo đó...

-Hự!

Đột nhiên, Mộc Kinh Vân cau mày và quay đầu lại.

Trang chủ ngạc nhiên hỏi.

"Sao vậy? Có chuyện gì..."

Chưa kịp dứt lời.

Ánh mắt Mộc Lân Đoàn cũng trở nên sắc bén và bật dậy khỏi chỗ ngồi.

"Phụ thân?"

Các công tử khác của Mộc gia tỏ vẻ ngạc nhiên.

Ngay sau đó, những âm thanh hỗn loạn vang lên từ bên ngoài.

- Kẻ thù đang tấn công! Kẻ thù đã xâm nhập!

- Trang chủ! Báo cho Trang chủ!

'!!!!!!’

Tình huống khẩn cấp bất ngờ.

Mọi người đều không thể che giấu sự bàng hoàng.

Trong khi đó, Mộc Du Thiên, người em út cảm nhận được sự náo loạn gần như đồng thời, nhìn chằm chằm vào Mộc Kinh Vân với vẻ kinh ngạc.

'Tên này là ai?'

Mặc dù chỉ là một võ sĩ tam lưu, nhưng hắn ta lại nhận ra điều này trước cả phụ thân và y?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương