Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
C520: Bọn nhỏ lên máy bay

Lại qua mười phút sau, nhân viên công tác tới phòng chờ VIP, thông báo cho mấy người Tần Lãng, năm phút sau là có thể lên máy bay.

Thế là, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm kêu hai đứa nhỏ dậy.

“Thi Hàm, trước đây bọn nhỏ ở nhà, trên cơ bản đều là ngủ cho đến khi tự tỉnh. Ngoại trừ giai đoạn cai sữa ra, chúng ta đều khống chế bọn nhỏ ngủ ban ngày ít đi, thời gian khác chưa từng ngủ nửa giấc là đánh thức chúng."

“Cho nên một lát nữa chúng ta nhẹ nhàng một chút, để tránh bọn nhỏ thức dậy rồi khóc lớn”

Tô Thi Hàm gật đầu, cúi người ôn nhu vỗ vỗ Vũ Đồng, nói: “Vũ Đồng, dậy thôi nào. Chúng ta lập tức lên máy bay rồi nè”

Tân Lãng bên kia cũng đang cẩn thận đánh thức con trai mình.

Hai đứa nhỏ vừa vặn đều tỉnh lại, biểu cảm có chút khó chịu.

Vũ Đồng dường như không quen bị gọi tỉnh, miệng nhỏ nhếch lên, mắt thấy muốn khóc lên rồi.

Tô Thi Hàm nhanh chóng ôm con gái vào lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng con bé: "Vũ Đồng không khóc nha, baba và mama đều ở đây nè."

“Chúng ta một lát lên máy bay rồi lại tiếp tục ngủ được không?"


Bàn tay Tân Lãng để trước mặt Vũ Đồng, bên trong có ba viên kẹo sữa nhỏ,

Vũ Đồng nước mắt đều sắp ra, vừa nhìn thấy đồ ăn con bé lập tức bị dời lúc chú ý, chủ động đưa tay lấy viên kẹo sữa nhỏ, bỏ vào trong mồm cộp cộp bắt đầu ăn.

“Vẫn là Tần Lãng có biện pháp, ha ha” Phương Nhã Nhàn cười nói.

Tô Thi Hàm nhìn con gái treo nước mắt ăn đồ ăn, cười nói: “Suýt nữa quên mất, Vũ Đồng nhà chúng ta là tiểu ăn hàng, thấy đồ ăn cái gì cũng quên.”

Đứa nhỏ ăn ba viên kẹo sữa tràn đầy phấn khởi ghé vào ngực người lớn, đi theo sau nhân viên công tác lên máy bay.

Ở truyen.azz.vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..

Các bạn vào google.com gõ truyen.azz và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

Lúc này hành khách khoang phổ thông vẫn đang chờ ở bên ngoài, khoang hạng nhất được lên máy bay trước, cho nên trong lối đi không có nhiều người. Hai bên lối đi đều là cửa sổ thủy tinh trong suốt, Phương Nhã Nhàn chỉ máy bay phía ngoài cho bọn nhỏ thấy rồi nói: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, mau nhìn kìa, máy bay bên ngoài lớn chưa kìa."

Bọn nhỏ đều nhìn về phía ngoài cửa sổ, Huyên Huyên nhìn thấy máy bay lớn, trong miệng sốt ruột nói: “Chơi chơi!"

“Huyên Huyên, đây là ngồi máy bay lớn, không phải máy bay đồ chơi đâu nha” Tô Thi Hàm nói với cậu bé.

Nhà bọn họ có máy bay đồ chơi, là dựa theo nguyên mẫu thu làm thành tỉ lệ thu nhỏ. Huyên Huyên nhớ đến đồ chơi này, cho nên vừa nhìn thấy máy bay thì đã nghĩ đến đồ chơi của mình.

Khoang hạng nhất cho chuyến bay nội địa có bốn ghế khoang ngủ riêng lẻ ở mỗi hàng, hai cái ở lối đi giữa.

Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng ở vị trí liền nhau, Phương Nhã Nhàn cùng Tô Vĩnh Thẳng ngồi ở vị trí tại lối đi nhỏ bên kia, bởi vì bọn họ mang theo trẻ con, cho nên nhân viên đặc biệt sắp xếp cho bọn họ hàng thứ nhất, nơi này không gian rộng rãi, không gian phía trước cũng lớn hơn.

Tiếp viên hàng không mỉm cười đi tới, hỏi: “Chào ngài, nhà ngài có ba vé cho trẻ con, tôi chuẩn bị cho ngài dây an toàn cho ba mẹ con được không?”

Tô Thi Hàm gật đầu, nói: "Có thể”

Tiếp viên hàng không rất nhanh lấy ra dây an toàn mẹ con, đồng thời nói cho bọn họ cách sử dụng.


Trẻ con từ 0 đến 2 tuổi ngồi máy bay đều cần vé, giá vé chỉ có 10% so với vé người lớn, thế nhưng không hề có ghế riêng.

Bọn nhỏ nhỏ như vậy, cũng không có khả năng tự mình ngồi, bình thường đều ngồi trong lòng người lớn.

Thế nhưng trên máy bay có thể cầm theo xe đẩy, mấy người Tân Lãng để bọn nhỏ vào trong xe đẩy, tiếp viên hàng không giúp bọn họ cố định lại xe đẩy, sau đó dò hỏi: "Quý khách, trong quá tình máy bay cất cánh và hạ cánh, lỗ tai của bọn nhỏ có thể sẽ có chỗ khó chịu cho nên trong quá trình này có thể cho bọn nhỏ ăn đồ ăn, chuyến bay có chuẩn bị đồ ăn cho bọn nhỏ, xin hỏi hiện tại có cần không?”

Tần Lãng nói: "Không cần! Cảm ơn, chúng tôi có mang theo đồ ăn rồi”

Hắn lấy ra trong ba lô nhỏ bình sữa, bình nước cùng đồ ăn hẳn làm cho bọn nhỏ, để trong một hộp cơm nhỏ sạch sẽ.

Bọn nhỏ vừa nhìn thấy hộp cơm, lập tức trở nên kích động, Tần Lãng sờ lên đầu bọn nhỏ, nói: “Chờ lúc máy bay cất cánh rồi ăn, hiện tại ăn no quá một hồi sẽ không thoải mái nha."

Rất nhanh, hành khách trên máy bay đều đi vào chỗ, Tần Lãng mấy phút trước đã nhận Wechat của bà Tần, nói bọn họ lên máy bay rồi sẽ tắt điện thoại hai tiếng, đến sân bay bên kia mới có thể mở máy.

Tần Lãng nói đợi đến sân bay Tam Á rồi liên lạc, bên này bọn họ cũng đã đóng cửa khoang bắt đầu di chuyển.

Tân Lãng lấy hộp cơm ra, cho Phương Nhã Nhàn ôm Huyên Huyên bên kia một phần, còn lại để cho mình với vợ hai người mỗi người một phần.

Trong quá trình cất cánh, bọn họ bắt đầu cho bọn nhỏ ăn.

Theo độ cao của máy bay, người lớn cũng đần dần cảm nhận được áp lực ở tai, Tô Thi Hàm lo lắng bọn nhỏ khó chịu, không ngừng nói chuyện với Vũ Đồng.

“Vũ Đồng, ngoan ngoãn ăn cơm nha, ăn cơm mới cao được”


Con bé miệng há ra ngậm lại, chuyên chú vào đồ ăn, hình như cũng không có cảm giác khó chịu.

Bên kia Huyên Huyên cũng tập trung ăn đồ ăn, chỉ có Khả Hinh trong ngực Tăn Lãng, ăn miếng cháo gạo liền ngậm miệng hướng vào ngực Tân Lãng, tay nhỏ còn không ngừng cào lỗ tai của mình.

“Khả Hinh, ăn một chút đồ ăn thì sẽ không còn khó chịu nha” Tần Lãng trấn an nói.

Nhưng Khả Hinh đang khó chịu căn bản không há miệng, bắt đầu kêu hừ hừ không thoải mái, Tân Lãng thấy thế thì cất hộp cơm ôm con gái để mặt con bé quay về phía mình.

“Khả Hinh, lỗ tai con không thoải mái đúng không?” Thanh âm của hắn rất ôn nhu, ánh mắt tập trung nhìn con gái.

Con bé rất nhanh bị hấp dẫn lực chú ý, cũng ngẩng đầu nhìn ba ba

“Ba ba dạy con hát, hát là sẽ không bị khó chịu nữa nha.”

Cảm âm của Khả Hinh không tệ, hơn nữa cũng thích nghe nhạc và hát ca, Tân Lãng dứt khoát trực tiếp nhỏ giọng hát bài hai con hổ.

Khả Hinh nghe ba ba hát, lông mày nhíu lại chậm rãi giãn ra, miệng nhỏ cũng không nhịn được mở ra, hát theo khẩu hình của ba ba.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương