Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
C521: Mọi người đều thích bọn nhỏ

Âm thanh một lớn một nhỏ trong khoang không. hề quá khó chịu ngược lại rất ấm áp, rất dễ nghe.

Mấy hành khách phía sau lúc đầu cũng cảm thấy trong quá trình cất cánh lỗ tai có chút khó chịu, thế nhưng nghe hai bố con nhẹ nhàng ca hát, tất cả mọi người cảm thấy tâm tình phiền não nhanh chóng hạ xuống.

Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Khả Hinh, thật sự là rất có tính chữa lành.

Quá trình lên cao khó chịu cứ như vậy đi qua, chờ sau khi máy bay ổn định, loại cảm giác áp bách cũng biến mất, Khả Hinh cũng không khó chịu nữa lại bắt đầu muốn ăn.

Con bé lay tay Tân Lãng, đưa tay hẳn hướng đến bên trong túi xách, hiển nhiên muốn tiếp tục ăn bữa ăn vừa rồi chưa ăn xong.

Lúc này, tiếp viên hàng không cũng bắt đầu đưa đồ ăn.

Đồ ăn khoang hạng nhất, đều là ở bên trên máy bay bắt đầu làm, thời gian giờ gần đến giữa trưa, bữa trưa cùng điểm tâm bình thường cùng được đưa lên.

Để bàn nhỏ trước mặt tốt, tiếp viên hàng không đặt bữa trưa cùng điểm tâm trái cây lên bàn.

Bọn nhỏ vừa ăn xong bữa phụ nhìn thấy đồ ăn của người lớn, trong nháy mất lại tham ăn.

Từng cái đạp chân hướng trên bàn bò tới, nhất là Khả Hinh.


Mũi con bé rất thính, trước đây mỗi lần ở nhà ăn cơm đều phải tránh con bé một chút, con bé nếu ngửi thấy đồ ăn của người lớn khẳng định muốn trèo lên bàn.

Trước mặt là bàn đồ ăn, chỗ nào còn cản được?

Tần Lãng dùng lực cánh tay ôm con gái nhưng sao có thể bằng Khả Hinh đối với đồ ăn có niềm yêu thích, mà hẳn còn không dám dùng sức quá nhiều, sợ. làm con gái bị đau.

“Ăn, ăn!" Khả Hinh một bên hướng trên mặt bàn bò, một bên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Tăn Lãng bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn bên kia gần như cũng gặp tình huống như vậy.

“Mẹ, Thi Hàm, máy bay hiện tại đã ổn định, chúng ta để bọn nhỏ vào trong xe đẩy đi, không thì bữa trưa sợ rằng chúng ta không có cách nào ăn” Tân Lãng nói

Phương Nhã Nhàn bị Huyên Huyên làm cho ra một thân mồ hôi, nghe vậy lập tức nói: "Được! Bọn nhỏ đối với đồ ăn của chúng ta thật sự quá nhiệt tình, ôm trong ngực khẳng định không được, bọn chúng cứ đòi trèo lên, chắc chắn sẽ làm đồ vật trên bàn đổ hết.”

Vì thế, Tô Vĩnh Thẳng đứng dậy hỗ trợ cho ba đứa nhỏ thả vào trong xe đẩy.

Xe đẩy đối mặt với bàn ăn, thế nhưng có khoảng cách, lại thêm xe đẩy trẻ em có đai bảo vệ, bọn nhỏ. ngồi bên trong găn như không thể di chuyển được.

Người lớn lúc này mới bắt đầu ăn.

Nắp đậy đồ ăn vừa được mở ra, mùi thơm xông. vào mũi bọn nhỏ trước mặt, lập tức bọn nhỏ ngồi không yên.

“Ba ba!”

“Ma ma!"

“Ha ha!"

Lo lắng tiếng bọn trẻ con vang lên không ngừng, Phương Nhã Nhàn có chút bất đắc dĩ, đứng dậy lấy kẹo sữa đã chuẩn bị ra cho hai hàng hành khách phía sau mỗi người một cái.

“Các vịt Thật ngại, trong nhà có trẻ con quá nhỏ, có thể sẽ có chút ồn ào, mong mọi người thứ lỗi”


Đây là Tô Thi Hàm chuẩn bị sớm, mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài, trên đường khẳng định có rất nhiều điều không tiện, bọn họ quen còn tốt nhưng khó tránh khỏi việc ồn đến người khác, nên mang một ít lễ vật cho mọi người bày tỏ áy náy.

Mọi người căm kẹo, cười tủm tỉm nói: "Không sao, cô không căn khách khí như thế, bọn trẻ nhà các cô đáng yêu như vậy, chúng tôi đều rất thích”

“Đúng vậy, ba đứa nhỏ còn là sinh ba. Đây là lần đầu tiên tôi thấy sinh ba đó nha, còn cảm thấy rất vui đấy!

“Đầu là người làm cha mẹ, loại tình huống này chúng tôi đều hiểu, tôi không cảm thấy ồn ào chút nào, tiếng bọn nhỏ nghe rất thư thái!"

Thấy mọi người nói vậy, Phương Nhã Nhàn nói tiếng cảm ơn, sau đó mới trở về chỗ của mình để ăn cơm.

Bởi vì ba đứa nhỏ quá tham ăn nên mấy người lớn đành phải ăn thật nhanh như hổ đói, sau đó mau chóng đế tiếp viên hàng không mang hộp đi.

Sau lưng mấy vị hành khách cũng rất ăn ý, tất cả mọi người đều yên lặng tăng nhanh tốc độ, bằng không hương vị này sẽ một mực thu hút sự tham ăn của bọn nhỏ.

Tiếp viên hàng không vẫn là lần đầu tiên gặp tình huống này, phát đồ ăn chưa đầy nửa tiếng, toàn bộ khoang hạng nhất đều đã dùng xong, khi các cô đến thu đồ, ba đứa nhỏ còn trông mòn con mắt nhìn về xe đẩy nhỏ.

Tiếp viên hàng không đối mặt với ánh mắt của bọn nhỏ, trong nháy mắt đều bị vẻ đáng yêu của chúng làm cho ngây người, thế là các cô thương lượng trước một chút, quyết định đem quà tặng hôm nay tặng sớm.

Phải tranh thủ làm bọn trẻ đáng yêu nay vui vẻ mới được.

“Các vị khách thân mến, hoan nghênh quý khách đến với chuyến bay đêm giáng sinh hôm nay, chuyến bay vì mọi người đã chuẩn bị một phần quà giáng sinh nho nhỏ”


Nói xong, tiếp viên hàng không bắt đầu lần lượt phát quà, mỗi vị khách đều có một hộp quà tỉnh xảo, rất nặng, không căn mở ra cũng biết bên trong hẳn là quả cầu tuyết.

Nhóm tiếp viên hàng không tiếp đó phát quà, sau khi đưa quà cho người lớn xong hai tiếp viên hàng không phân biệt ngồi xổm xuống hai bên tặng quà cho bọn nhỏ.

“Tiểu bảo bối đáng yêu, các con cũng có quà nha,"

“Đây là quả cầu tuyết chuyến bay chuẩn bị cho các con, chúc các bảo bảo bình an mạnh khoẻ nha”"

Vũ Đồng cùng Khả Hinh cầm quà rất nhanh thì vui vẻ, bởi bên ngoài hộp quà được bao bãng màu đỏ Khả Hinh thích nhất, con bé cảm thấy màu đỏ đại biểu cho tiền đó nha.

Bên kia, một tiếp viên hàng không đưa quả táo cho Huyên Huyên, Huyên Huyên không nhận quà ngược lại hướng về phía tiếp viên hàng không xinh đẹp lộ ra khuôn mặt tươi cười, đưa tay muốn ôm một cái.

Tô Thi Hàm thấy cảnh này, không nhịn được cười ngoáy đầu lại, hạ giọng nói với Tần Lãng: “Tăn Lãng, Huyện Huyên nhà chúng ta thật sự thích con gái xinh đẹp nha, anh nhìn xem, chủ động thành dạng gì rồi này!"

Tân Lãng nhìn con trai, trong mắt mang theo vài phần vui mừng.

Không hổ là con trai mình, nhỏ như vậy đã có thẩm mỹ tốt như thế, hơn nữa còn biết chủ động xuất kích!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương