Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện
-
Chương 64: Tình Nhân (24)
Ánh mắt lạnh băng quét tới, Bùi Hạo Nhiên chợt thấy lạnh cả người, hắn vội vàng giơ tay tỏ vẻ đầu hàng, “Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, được chưa!”
Nhưng hắn thật sự rất tò mò chuyện gì mà có thể làm bạn tốt biến thành cái dáng vẻ không phải người cũng không phải quỷ này.
Hắn nhìn thấy gì trên khuôn mặt ấy? Do dự, áy náy? Giờ phút này, Bùi Hạo Nhiên thật sự muốn có người nào đó tới tát cho mình hai cái, sau đó nói cho hắn biết hắn xuất hiện ảo giác.
Tiếc rằng, đây là sự thật!
“Nói nghe xem, nếu là chuyện tình cảm nam nữ thì cậu cũng biết tôi được gọi là thiếu gia nhà họ Bùi đi qua cả bụi hoa mà không dính một mảnh lá, kể ra để tôi thử phân tích cho.”
Tống Thành liếc nhìn hắn một cái rồi ngồi dựa vào ghế, mím chặt đôi môi mỏng nhìn lên trần nhà.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay khi Bùi Hạo Nhiên cảm thấy tiếc nuối vì nghĩ rằng không nghe được gì từ bạn thân thì Tống Thành lại chậm rãi lên tiếng.
Giọng nói khàn khàn vẫn quyến rũ như cũ, nhưng bên trong lại khó nén sự chần chờ, không biết phải làm sao.
“Cô ấy… là tình nhân lâu nhất của tôi, ngoại hình dáng người đều không tệ, nhưng tôi chưa từng chú ý tới cô ấy cho tới ngày hôm qua…”
Ánh mắt Bùi Hạo Nhiên sáng lên, sau khi nghe thấy anh kể tiếp lại choáng váng, đôi mắt suýt nữa thì rơi cả ra ngoài, “Tình, tình nhân á? Lâu ngày sinh tình à?”
Chuyện máu chó như vậy sẽ xảy ra trên người Tống Thành ư, nói đùa gì thế?
“Sau đó thì sao? Cô ấy tìm người đàn ông khác sau lưng cậu à?” Vậy nên Tống Thành mới vì yêu sinh hận, muốn bóp chết cô tình nhân nhỏ này?
Bùi Hạo Nhiên vuốt cái cằm bóng loáng, càng nghĩ càng cảm thấy cái tính tình không chứa được một hạt cát trong mắt của Tống Thành vô cùng có khả năng làm ra chuyện này.
Tống Thành mím chặt môi, cả người phát ra khí lạnh, làm cho không khí xung quanh dường như cũng hạ xuống mười mấy độ.
“Có muốn nghe nữa không?” Nếu không phải anh chưa từng trải qua chuyện như vậy thì anh sẽ lãng phí thời gian với tên phong lưu này chắc?
Bùi Hạo Nhiên bỏ qua ánh mắt ghét bỏ của Tống Thành, hắn liên tục gật đầu, “Muốn chứ muốn cứ, mời ngài tiếp tục!”
Tống Thành quay đầu, chậm rãi sắp xếp ngôn từ, “Nói thế nào nhỉ, cảm giác trước kia mà cô ấy cho tôi chỉ có hai chữ, hư vinh! Nhưng… Bắt đầu từ ngày hôm qua, cô ấy như biến thành một người khác vậy…”
“Là người như thế nào?”
“…” Anh suy nghĩ, “Sạch sẽ! Đúng vậy, từ ánh mắt đầu tiên, trong đầu tôi lập tức xuất hiện từ này. Buồn cười lắm phải không? Có lẽ là cô ấy diễn quá tốt, dù sao tôi không nhìn ra chút dấu vết giả vờ nào.”
Bùi Hạo Nhiên dần ngồi thẳng người dậy, cảm thấy hứng thú.
“Sau đó thì sao?”
“Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không muốn giả vờ nữa, cô ấy thua, bây giờ cô ấy muốn lấy đi trái tim của tôi.”
“Tỏ tình à?”
“Chắc là vậy? Nhưng chỉ chớp mắt sau cô ấy đã tự làm bản thân bị thương, ngay trong văn phòng của tôi, nhìn thấy cổ tay cô ấy bị bỏng rộp lên, trái tim tôi rất khó chịu…”
Bùi Hạo Nhiên đã hiểu, chỉ là hắn không ngờ vậy mà bạn tốt lại có ngày này. Hắn vẫn luôn cho rằng tương lai sau này, Tống Thành sẽ tìm một người vợ môn đăng hộ đối, sau đó tiếp tục không ngừng mở rộng bản đồ thương nghiệp, trăm năm sau sẽ trở thành một truyền kỳ mà người bình thường khó với tới.
Nhưng không nghĩ rằng có thể nhìn thấy một mặt bình thường như thế của cậu ấy.
Đau khổ vì tình á?
Sao có thể?
“Vậy nên cậu mới tức giận, nội tâm lại sợ hãi. Cậu không muốn loại cảm xúc không thể khống chế này sẽ làm lý trí mình lung lay, mất khống chế đến nỗi muốn giết cô ấy?”
Anh thở dài, hiện giờ nghe vậy, trái tim vẫn đang co rút đau đớn, “Đúng vậy…”
“Nhưng cậu không giết chết cô ấy, là điều gì ngăn lại hành động này của cậu?”
“Khi tôi tưởng tượng nếu thế giới này không còn sự tồn tại của cô ấy, sức lực như thể bị rút cạn.” Bây giờ anh chỉ cảm thấy may mắn vì mình đã tỉnh táo lại kịp thời, mới không tạo thành sai lầm.
“Bây giờ cô ấy đã có thể tác động đến cảm xúc của cậu, nếu cô ấy là người do kẻ địch phái tới, cậu biết sẽ có hậu quả gì không?”
“Vậy tôi cũng sẽ chấp nhận…”
“Ha ha.” Bùi Hạo Nhiên đột nhiên cong môi rồi nở một nụ cười sung sướng, hắn dùng sức vỗ vai Tống Thành, “Chúc mừng nha người anh em, cậu thua rồi!”
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, không thể tưởng tượng nổi đúng không?
Nhưng hắn thật sự rất tò mò chuyện gì mà có thể làm bạn tốt biến thành cái dáng vẻ không phải người cũng không phải quỷ này.
Hắn nhìn thấy gì trên khuôn mặt ấy? Do dự, áy náy? Giờ phút này, Bùi Hạo Nhiên thật sự muốn có người nào đó tới tát cho mình hai cái, sau đó nói cho hắn biết hắn xuất hiện ảo giác.
Tiếc rằng, đây là sự thật!
“Nói nghe xem, nếu là chuyện tình cảm nam nữ thì cậu cũng biết tôi được gọi là thiếu gia nhà họ Bùi đi qua cả bụi hoa mà không dính một mảnh lá, kể ra để tôi thử phân tích cho.”
Tống Thành liếc nhìn hắn một cái rồi ngồi dựa vào ghế, mím chặt đôi môi mỏng nhìn lên trần nhà.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay khi Bùi Hạo Nhiên cảm thấy tiếc nuối vì nghĩ rằng không nghe được gì từ bạn thân thì Tống Thành lại chậm rãi lên tiếng.
Giọng nói khàn khàn vẫn quyến rũ như cũ, nhưng bên trong lại khó nén sự chần chờ, không biết phải làm sao.
“Cô ấy… là tình nhân lâu nhất của tôi, ngoại hình dáng người đều không tệ, nhưng tôi chưa từng chú ý tới cô ấy cho tới ngày hôm qua…”
Ánh mắt Bùi Hạo Nhiên sáng lên, sau khi nghe thấy anh kể tiếp lại choáng váng, đôi mắt suýt nữa thì rơi cả ra ngoài, “Tình, tình nhân á? Lâu ngày sinh tình à?”
Chuyện máu chó như vậy sẽ xảy ra trên người Tống Thành ư, nói đùa gì thế?
“Sau đó thì sao? Cô ấy tìm người đàn ông khác sau lưng cậu à?” Vậy nên Tống Thành mới vì yêu sinh hận, muốn bóp chết cô tình nhân nhỏ này?
Bùi Hạo Nhiên vuốt cái cằm bóng loáng, càng nghĩ càng cảm thấy cái tính tình không chứa được một hạt cát trong mắt của Tống Thành vô cùng có khả năng làm ra chuyện này.
Tống Thành mím chặt môi, cả người phát ra khí lạnh, làm cho không khí xung quanh dường như cũng hạ xuống mười mấy độ.
“Có muốn nghe nữa không?” Nếu không phải anh chưa từng trải qua chuyện như vậy thì anh sẽ lãng phí thời gian với tên phong lưu này chắc?
Bùi Hạo Nhiên bỏ qua ánh mắt ghét bỏ của Tống Thành, hắn liên tục gật đầu, “Muốn chứ muốn cứ, mời ngài tiếp tục!”
Tống Thành quay đầu, chậm rãi sắp xếp ngôn từ, “Nói thế nào nhỉ, cảm giác trước kia mà cô ấy cho tôi chỉ có hai chữ, hư vinh! Nhưng… Bắt đầu từ ngày hôm qua, cô ấy như biến thành một người khác vậy…”
“Là người như thế nào?”
“…” Anh suy nghĩ, “Sạch sẽ! Đúng vậy, từ ánh mắt đầu tiên, trong đầu tôi lập tức xuất hiện từ này. Buồn cười lắm phải không? Có lẽ là cô ấy diễn quá tốt, dù sao tôi không nhìn ra chút dấu vết giả vờ nào.”
Bùi Hạo Nhiên dần ngồi thẳng người dậy, cảm thấy hứng thú.
“Sau đó thì sao?”
“Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không muốn giả vờ nữa, cô ấy thua, bây giờ cô ấy muốn lấy đi trái tim của tôi.”
“Tỏ tình à?”
“Chắc là vậy? Nhưng chỉ chớp mắt sau cô ấy đã tự làm bản thân bị thương, ngay trong văn phòng của tôi, nhìn thấy cổ tay cô ấy bị bỏng rộp lên, trái tim tôi rất khó chịu…”
Bùi Hạo Nhiên đã hiểu, chỉ là hắn không ngờ vậy mà bạn tốt lại có ngày này. Hắn vẫn luôn cho rằng tương lai sau này, Tống Thành sẽ tìm một người vợ môn đăng hộ đối, sau đó tiếp tục không ngừng mở rộng bản đồ thương nghiệp, trăm năm sau sẽ trở thành một truyền kỳ mà người bình thường khó với tới.
Nhưng không nghĩ rằng có thể nhìn thấy một mặt bình thường như thế của cậu ấy.
Đau khổ vì tình á?
Sao có thể?
“Vậy nên cậu mới tức giận, nội tâm lại sợ hãi. Cậu không muốn loại cảm xúc không thể khống chế này sẽ làm lý trí mình lung lay, mất khống chế đến nỗi muốn giết cô ấy?”
Anh thở dài, hiện giờ nghe vậy, trái tim vẫn đang co rút đau đớn, “Đúng vậy…”
“Nhưng cậu không giết chết cô ấy, là điều gì ngăn lại hành động này của cậu?”
“Khi tôi tưởng tượng nếu thế giới này không còn sự tồn tại của cô ấy, sức lực như thể bị rút cạn.” Bây giờ anh chỉ cảm thấy may mắn vì mình đã tỉnh táo lại kịp thời, mới không tạo thành sai lầm.
“Bây giờ cô ấy đã có thể tác động đến cảm xúc của cậu, nếu cô ấy là người do kẻ địch phái tới, cậu biết sẽ có hậu quả gì không?”
“Vậy tôi cũng sẽ chấp nhận…”
“Ha ha.” Bùi Hạo Nhiên đột nhiên cong môi rồi nở một nụ cười sung sướng, hắn dùng sức vỗ vai Tống Thành, “Chúc mừng nha người anh em, cậu thua rồi!”
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, không thể tưởng tượng nổi đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook