Bệnh viện, nhìn Tô Quỳ đang lẳng lặng ngủ say, trái tim vẫn luôn treo trên cao của Tống Thành cuối cùng cũng rơi xuống, anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.

Bạn tốt Bùi Hạo Nhiên nở một nụ cười đầy xấu xa, mặc áo blouse trắng, hai tay cắm túi dựa vào tường nhìn anh với vẻ mặt đầy hứng thú.

“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Hả? Chuyện gì?”

Bùi Hạo Nhiên nhướng mày, nói với vào trong phòng bệnh, “Này, cậu đừng có mà giả ngu!”

Tống Thành lạnh lùng liếc hắn một cái, giữa mày khó nén sự mệt mỏi, anh khẽ xoa huyệt Thái Dương rồi tùy tiện ngồi xuống một cái ghế dựa, “Như cậu nhìn thấy.”

Bùi Hạo Nhiên mở to hai mắt, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bất ngờ, “Cậu làm?!"

Tống Thành nhắm chặt mắt phượng rồi ngửa đầu dựa vào cách tường, không biết anh đang nghĩ gì mà không trả lời câu hỏi của hắn.

“Không, không phải chứ?” Bùi Hạo Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng tổ chức ngôn ngữ, “Cậu… Cậu như thế từ khi nào? Cô gái đó…”

Sau đó chỉ vào phòng bệnh của Tô Quỳ, “Cậu làm á?” Sau đó nâng tay chỉ về phía cổ mình, “Ra tay với cả phụ nữ, cậu giỏi lắm!”



“Vết bỏng không phải do tôi.”

Nghĩ đến đây, Tống Thành lại cảm thấy bực bội, khuôn mặt điển trai như tượng tạc lạnh như băng, nôn nóng gãi tóc.

Bùi Hạo Nhiên đầy ngạc nhiên nhìn sự mệt mỏi khó có thể che giấu trên khuôn mặt bạn tốt. Từ trước đến nay, trong mắt mọi người, người bạn này của hắn đều là quyết đoán tàn nhẫn, sấm rền gió cuốn.

Khuôn mặt đầy suy sút như hôm nay đúng thật là…

Chưa từng nhìn thấy!

Đợi đã!

Tống Thành nói vết bỏng không phải do anh làm, vậy tương đương với việc thừa nhận vết thương trên cổ là do anh làm à?

Một vòng xanh tím kia, chậc chậc chậc, Bùi Hạo Nhiên khẽ lắc đầu, thu lại vẻ không đứng đắn trên khuôn mặt rồi bước tới ngồi xuống bên cạnh Tống Thành.

Nhẹ nhàng đâm bả vai anh, “Tôi nói này, không phải chứ? Chuyện thế nào vậy?”

Nhìn vết thương kia hoàn toàn là ra tay một cách tàn nhẫn. Bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, Bùi Hạo Nhiên không dám nói hiểu rõ Tống Thành nhưng hắn biết, dù anh không phải chính nhân quân tử nhưng cũng chưa bao giờ có thói quen đánh phụ nữ.

Bình thường không ra tay, hôm nay vừa ra tay trực tiếp đưa tới bệnh viện.



Bùi Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy hơi tò mò về cô gái đang nằm trên giường bệnh kia, khó hiểu không biết cô đã làm gì mà khiến Tống Thành ra tay tàn nhẫn như vậy.

“Tôi…” Tống Thành hơi há miệng, giọng nói khô khốc khàn khàn, bực bội đấm vào vách tường, xương ngón tay lập tức rách thành mấy vết thương, chảy đầy máu tươi.

“Tôi không biết nói như thế nào…” Tống Thành bất lực rũ mắt xuống, hai tay chống lên trán, mặt cúi thấp.

Bùi Hạo Nhiên trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Mẹ, mẹ nó! Tống Thành cậu ngu người rồi à? Cậu đang làm gì? Diễn khổ nhục kế đấy à?”

Hắn nhìn vách tường trắng tinh của bệnh viễn dính máu đỏ tươi mà không khỏi đau lòng, “Sao lại không biết nói như thế nào? Tài ăn nói của cậu đâu? Tôi nhớ rõ lúc học đại học cậu là cao thủ biện hộ cơ mà? Còn nữa, tôi nói này, cho dù cậu bị thương tôi cũng sẽ không thấy cậu đáng thương đâu! Tuần trước tôi mới vừa nhờ người đến sơn lại tường, nhớ chuyển tiền bồi thường vào tài khoản của tôi đấy!”

Tống Thành: “…”

Vài giây sau mới phun ra một câu, “Cút!”

Không nói được gì hay thì ngậm miệng lại đi! Anh đã cảm thấy đủ phiền rồi, không cần một con chim sẻ ríu rít bên tai nữa đâu.

Bây giờ, anh chỉ muốn yên lặng suy nghĩ về chuyện của mình và Đường Uyển.

“Gì cơ?” Bùi Hạo Nhiên trợn mắt coi thường rồi tức giận lườm Tống Thành, “Đây là bệnh viện của tôi, cậu bảo tôi đi đâu? Nói thử xem, hôm nay tôi sẽ làm anh trai tri kỷ một lần.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương